Mỹ Nhân Phu Quân

Vừa đến Phi
Long Sơn, Ngọc Phi Yên liền tìm tới nhà Nhã Long Tiêu Trác Nhiên. Nhưng
Du Du không có nhà, Tiêu Trác Nhiên không thèm để ý tới nàng, cho nên
nàng đành chia tay Nha Nha, cô bé này đã chiếm được trái tim của nàng.

“Nha nha,
cha con hình như không chào đón ta.” – Từ xa liếc mắt nhìn Tiêu Trác
Nhiên mặt trầm như nước, Ngọc Phi Yên đi đến bên Nha Nha nói. Ngụy quân
tử bắt đầu biến sắc rồi.

Nha Nha lén
liếc nhìn cha một cái, vội vàng nhìn sang chỗ khác, nói thật, dù cha rất thương nàng, nhưng nàng vẫn sợ ông không lý do. Nha Nha nàng đây không
sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi mình cha thôi.

“Đúng vậy, sắc mặt phụ thân thật dọa người.” – Nói xong không tự chủ được mà đem thân hình bé nhỏ chui vào lòng Ngọc Phi Yên.

Động tác của con gái lọt cả vào mắt Tiêu Trác Nhiên, sắc mặt hắn càng khó nhìn. Hắn
không rõ, ma nữ này đã làm ma pháp gì với vợ con hắn, Du Du và Nha Nha
đều tin tưởng nàng vô cùng, làm cho hắn làm chồng làm cha còn đâu là mặt mũi?


Vốn nghĩ không bao giờ…gặp lại ma nữ này nữa, không ngờ bây giờ nàng lại nhơn nhơn chạy lên núi, lòng còn khó chịu.

“Này! Tiêu
đại ca, huynh hôm nay sắc mặt không tốt nhỉ, có muốn ta chẩn bệnh chút
không? Nể tình Du Du và Nha Nha, tiền khám bệnh ta sẽ tính rẻ cho.” –
Ngọc Phi Yên không sợ chết vuốt râu hùm.

“Đa tạ,
nhưng mà tại hạ không ốm không đau, không dám phí công y tôn ra tay
chẩn.” – Tiêu Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi, ở trước mặt nàng, Nhã
Long hắn đã sớm không còn sót lại chút mặt mũi gì, sắc mặt không tốt ư?
Gặp người đến tranh thê tử của mình, hắn không nổi cơn tam bành lên, là
hắn tu đến nhà rồi.

“Không ốm
không đau? Ta xem không giống đâu, sắc mặt Tiêu đại ca xanh đen, đầu đổ
mồ hôi lạnh, thân thể còn run nhè nhẹ, aida! Không phải là thận hư chứ?” (Juu: ta đã cố nín cười lắm rồi =]]) – Ngọc Phi Yên tỏ vẻ kinh ngạc.


“Ngọc – Phi – Yên!” – Hắn muốn tự tay bóp chết nàng! Hắn hối hận! Hối hận đã đem Nhã Long lệnh cho nàng.

Cảm thấy cổ rất mau sẽ bị bẻ gãy, Ngọc Phi Yên mới nhận ra mình đã thật sự chọc giận hắn.

Khụ! Nàng không thở được! Ngụy quân tử ngàn đao chém chết, hắn làm thật sao! Được, thế thì nàng cũng không khách khí.

Đang lúc nàng muốn nâng cánh tay lên, bên tai truyền tới giọng của Thượng Quan Du Du….

“Trác Nhiên, chàng làm gì thế? Phi Yên là ân nhân cứu mạng của ta, sao chàng có thể đối xử với nàng ấy như thế?”

Tiêu Trác Nhiên thấy vợ yêu đuổi tới, buông tay ra thả Ngọc Phi Yên xuống bên cạnh.

“Khụ……..” –
Ngọc Phi Yên vất vả lắm mới thoát khỏi kìm kẹp, liều mạng hít thở luồng
không khí thanh tân. Trong lòng chết cũng không hối cải tự hỏi lần sao
làm sao mới khơi lên lửa giận của Nhã Long(Juu: hoảng luôn cái con người này =.=”), ai bảo lúc nào hắn cũng làm bộ tao nhã lắm, bộ dáng bình tĩnh lắm, làm cô nương nàng thấy thật khó chịu.

“Phi Yên, muội không sao chứ?” – Thượng Quan Du Du chạy đến trước mặt nàng, lo lắng hỏi.

Ngọc Phi Yên chầm chậm thở ra, cười sáng lạn – “Không có việc gì đâu, ta ổn. À, đúng rồi, Tam ca nhà ta sao không thấy bóng dáng đâu?” – Nàng đã đến khá lâu rồi, mà chưa thấy Mục Cảnh Thiên toàn ngả ngớn ôm hôn mỹ nhân, Tam ca
của nàng.

“Cảnh Thiên có nhiệm vụ đi ra ngoài, ngày mai mới có thể trở về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận