Tốt lắm, Minh Nguyệt không cần lúc nào cũng nghiêm cẩn như vậy”
Nam tử áo
lam, khuỷu tay đặt ở trên bàn chống đầu, tú bà Vũ Nguyệt Lâu – Minh
Nguyệt là thuộc hạ đắc lực của hắn, mỗi lần hắn đến thái độ của nàng đều rất cung kính như vậy, rất ít nói chuyện, hắn tự nhận mình là một cấp
trên rất hiền hòa, không cao ngạo, có thể cùng thuộc hạ của mình xưng
huynh đệ tỷ muội, nhưng hắn không hiểu vì sao bình thường Minh Nguyệt
khéo léo, tùy tiện, nhưng mỗi khi gặp hắn thì giống như là gặp một đại
nhân vật, nghiêm túc kính cẩn, hắn thật sự không hiểu a!?
“Vâng, Đường chủ có muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không?”
Minh Nguyệt mặc dù đã lên tiếng “vâng”, nhưng thái độ vẫn kính cẩn như cũ.
Nam tử áo
lam bất đắc dĩ ngữa ra sau tựa lưng vào ghế bành, quên đi, thuộc hạ hắn
xem ra vẫn vậy, thói quen hơn mười năm quả thật rất khó thay đổi a, dù
sao bọn họ nhiều lắm cũng chỉ một năm gặp mặt qua hai, ba lần, nhẫn nhẫn cũng liền trôi qua.
“Minh
Nguyệt, ta cũng không có nói gì quá, không cần gọi ta là đường chủ, tuổi ngươi lớn hơn ta, gọi ta Cảnh Thiên là tốt rồi”, nói qua bao nhiêu lần
mà nàng vẫn không thay đổi, nhìn nàng như đại tỷ tỷ của hắn, lại gọi hắn là đường chủ, hắn nghĩ không thích hợp chút nào.
Hắn là lão
tam phong lưu đa tình của Tiêu Dao Cốc, là người luôn kính ngưỡng các nữ nhân, từ lão bà bà tám mươi tuổi cho tới tiểu nữ oa xinh đẹp ba tuổi,
đều bị mê mẫn bởi phong thái của hắn. Mà hắn rất trong sạch à nha, hắn
thật sự là tôn trọng phái đẹp chứ không như những kẻ phong lưu khác, như đối với Minh Nguyệt, mặc dù nàng đã gần bốn mươi lại luôn cung kính gọi hắn là đường chủ khiến trong lòng hắn thật không thoải mái. Thái độ
kính cẩn cứ tùy theo nàng vậy, nhưng xưng hô nhất định phải sửa.
A?
Trên mặt
Minh Nguyệt hiện lên sự ngượng ngịu, biết rõ tính cách của Đường chủ nói một không nói hai, nhưng mà nàng rất khó làm theo, hiện giờ bất đắc dĩ
lắm đành phải tuân theo, thật khó khăn thốt ra một câu
“Cảnh Thiên đường chủ, có muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không?”
“Cảnh thiên đường chủ?”
Nam tử áo
lam vì sinh nhật của Hoàng Hậu mà đã rời Ẩn Thành đến nơi đây, Mục Cảnh Thiên thật muốn ngữa mặt lên trời mà thở dài. Hắn biết tính cách của
Minh Nguyệt luôn nghiêm cẩn, gọi hắn như vậy xem là nàng đã cố gắng hết
mình rồi, bằng không đến lúc nàng bị áp bức mà bỏ chạy thì hắn biết làm
thế nào để tìm được một thuộc cấp đắc lực trác tuyệt như nàng, nàng luôn tận tâm vì hắn mà làm việc, khéo léo đối nhân đối sự, hắn cần người như nàng.
Vũ Nguyệt
Lâu là một trong những sản nghiệp của tổ chức Phi Long, cùng với Thanh
Ba Lâu ở Ẩn Thành đều chịu sự quản lý của Ngọa Long đường, là bộ phận
chuyên thu thập tin tức tình báo của tổ chức Phi Long. Từ xưa đến nay,
nơi thu thập tin tức tốt nhất thì không nghi ngờ gì đó là thanh lâu, và
các trà lâu, cho nên Đường chủ Ngọa Long đường Mục Cảnh Thiên lần lượt
mở ra các thanh lâu trên khắp quốc thổ Đại Kiền, thậm chí kéo dài tới
biên cảnh và lan sang các quốc gia khác.
Hắn rất hứng thú với việc mở các thanh lâu, vì hắn không thích sự gò bó, miễn cưỡng, hắn thích nữ nhân, có thể cùng các nàng dây dưa, hoặc triền miên một
đêm , tận hưởng lạc thú, người tình nguyện vì ta – ta nguyện ý vì người, muốn chạy liền chạy, không ai ép buộc ai.
Về phần trà
lâu, hắn không hứng thú, nhưng mà vì phải thu thập tin tức nên hắn phải
mở ra nhưng hắn đã đem nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này giao lại cho
Nhậm Thanh làm, Vân Tranh tuy cũng ở dưới trướng hắn, nhưng bởi vì nàng
là người của Long Diệc Hân cho nên cũng có nhiệm vụ riêng, bình thường
thì nàng chuyên xử lý những việc mà Long Diệc Hân giao phó, nếu không
việc gì thì mới có thể xử lý chuyện ở Ngọa Long đường.
“Ta không cần nghỉ ngơi, chuyện ta giao phó ngươi đã tiến hành thế nào?”
Minh Nguyệt
ngẩng đầu, nét ngượng ngùng trên khuôn mặt không còn nữa, cung kính
nói”Đã chuẩn bị tốt, Cảnh Thiên đường chủ có muốn xem qua hay không?”
Mục Cảnh Thiên khẽ gật đầu, rời ghế thái sư đứng dậy.
Minh Nguyệt
xoay người bước đến bên giá sách, lấy tay động vào một quyển sách cổ,
giá sách tự động dịch chuyển sang một bên không một tiếng động, ngay chổ trống ấy xuất hiện một gương đồng, ánh sáng phản xạ rọi sáng khắp
phòng, có thể nhìn thấy rõ Minh Nguyệt cùng Mục Cảnh Thiên trong gương,
và những ảo ảnh khác, trông quỉ dị vô cùng.
Lúc này, chỉ thấy Minh Nguyệt nhìn chằm chằm gương đồng, vươn hai tay đặt trên mặt
gương, ngay tại chổ tay nàng tiếp xúc với gương đã xảy ra biến hóa,
những ảo ảnh trên gương biến mất không thấy nữa, nếu là người khác sẽ bị kinh hách, nhưng mà Mục Cảnh Thiên thì không, bởi vì đây là do hắn tự
thiết kế. Hắn đã sử dụng mê huyễn thuật do hắn tự học để thiết kế gương
đồng này.
Gương đồng
không còn mê huyễn thuật nữa, ảo thuật liền được giải trừ, trên tường
xuất hiện một cánh cửa, bên trong là một mật thất dài, nhưng nếu không
nhìn kỹ, căn bản là sẽ không thấy cánh cửa đâu.
Minh Nguyệt
lấy tay mở cửa ra, xuất hiện trước mắt là một gian mật thất, bốn phía
đều là vách tường, chỉ có trên đỉnh có một lỗ nhỏ để thông khí. Sau khi
đóng cửa lại, bên trong lại phát ra ánh sáng ôn nhu, không hề tối tăm,
ảm đạm, hướng nhìn bốn phía, mới phát hiện trên vách tường đều có khảm
những viên dạ minh châu, lớn có, nhỏ có, đang phát ra ánh sáng ấm áp.
Mục Cảnh
Thiên nhìn chung quanh mật thất một chút, không thấy gì lạ, chỉ thấy
trên giường nổi cộm lên một vật to gì đó được chăn bao phủ xung quanh,
quay đầu lại liếc mắt nhìn Minh Nguyệt, không biết nàng đã để vật quái
lạ kia ở đâu.
Minh Nguyệt đi đến bên giường, xốc chăn lên, ý bảo Mục Cảnh Thiên lại đây xem.
Mục Cảnh Thiên tò mò bước đi thong thả đến trước giường, nhìn thấy, hai mày chau lại, chuyển hướng nhìn Minh Nguyệt.
Đây là vật gì đó do nàng chuẩn bị sao? Một người? Một búp bê – bảo bối hình người được chế tác vô cùng tinh xảo?
“Cảnh Thiên đường chủ, thỉnh xem.”
Nói xong, Minh Nguyệt đưa tay kéo khăn trùm đầu trên bảo bối xuống, tức thì hồng quang phóng thẳng vào mắt Mục Cảnh Thiên.
Tóc màu đỏ?! Mái tóc như ngọn lửa phập phồng, mang theo sắc thái yêu dị.
Tuy rằng
trong lòng Mục Cảnh Thiên kinh ngạc, nhưng nghĩ vẫn không đủ yếu tố cấu
thành một món quà tặng kỳ quái dâng lên Hoàng Hậu, có rất nhiều người
ngoại quốc đến Đại Kiền đem biết bao vật lạ đến trao đổi.
“Cũng chỉ là như thế này sao?”
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.
Mục Cảnh
Thiên chăm chú nhìn bảo bối tinh xảo trên giường, đôi mắt đào hoa nổi
lên hưng trí, Minh Nguyệt chưa từng làm cho hắn thất vọng, không biết
bảo bối tinh xảo này rốt cục có gì khác lạ?