Mỹ Nhân Phu Quân

Tại sao lại bị như vậy?”
Âm thanh lộ ra sự kinh hoảng và phẫn nộ vang lên trên đầu.

Nàng ngẩng
đầu lên, nhìn thấy bộ dáng Thanh Ảnh người đầy mồ hôi, đang bị kích động không biết vì chuyện gì, nhất thời tâm tình buồn bực không còn nữa,
trên mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch,

“Ngươi đến đây xem đi!” - Không phải là vết dao cắt sao?

“Ai làm ngươi bị thương?”

Thanh Ảnh
luôn luôn cà lơ phất phơ, rất hiếm khi đứng đắn, lúc này, trong mắt hắn
hiện lên sự giận dữ, là ai, là ai dám can đảm làm Tiểu Phi Yên bị
thương?

Vân Tranh đã đi đâu rồi, không phải luôn ở bên cạnh tiểu Phi Yên sao?

Nếu chủ tử biết tiểu Phi Yên bị thương —–phía sau lưng hắn, mồ hôi lạnh túa ra…

“Ngươi muốn biết?”

Nghiêng đầu nhìn hắn, ánh nhìn của Ngọc Phi Yên bổng trở nên xảo trá, nàng sẽ không nói cho hắn biết!

“Đương nhiên muốn biết, không thấy được ta đang sốt ruột sao?”

Đến khi nào thì mới chịu nói đây, hắn còn chưa ăn uống gì à nha?!

Chính vì
nhìn thấy ngươi sốt ruột, nên ta mới không nói cho ngươi biết! Ngọc Phi
Yên cười ma mãnh hơn, ai kêu hắn làm bằng hữu của nàng, làm bằng hữu
đương nhiên phải đem niềm vui đến cho nhau a!!!

“Ngươi sốt ruột?”, “Sao ta không thấy?”


Ngươi cứ sốt ruột đi, haha, thật là ngốc!

Sao hắn không nghẫm lại, ở trong này ai có thể làm nàng bị thương?!

“Ngọc Phi Yên ——”

Thanh Ảnh rống to, nàng sao không trả lời câu hỏi của hắn?!

Nhìn hắn nóng ruột vui lắn sao?!

Ngọc Phi Yên dùng tai kia che lỗ tai lại.

Hắn gọi đầy đủ tên nàng, xem ra là đang giận thật, vì thế ngoan ngoãn trả lời “Ta tự mình lấy chủy thủ rạch”

Thanh Ảnh vừa nghe liền sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ, không tin hỏi “Chính ngươi rạch?”

Ngọc Phi Yên gật đầu.

Nhìn kĩ vết
lại vết thương của nàng thì thấy miệng vết thương không sâu, hắn tự
trách mình vì quá quan tâm nàng nên đầu óc bị loạn, vết thương thực sự
không nghiêm trọng, nhìn miệng vết thương thì biết là không phải do
người khác tạo thành. Đầu hắn thiệt ngốc, bỗng nhiên lại ngốc như vậy,
hắn vô cùng tức giận, trừng mắt liếc nữ nhân đã làm cho hắn lo lắng
thành ngốc,

“Không có
việc gì làm hay sao ngươi lại đi tự rạch tay của mình làm gì hả?”, muốn
ăn thịt sao, cũng không nên ăn thịt của chính mình a!

Hắn lại liếc mắt nhìn nàng, Ngọc Phi Yên cũng tức giận nói, “Ta muốn thử xem dùng
dao rạch tay mình có vui không, không được sao?”

Thanh Ảnh càng ngày càng giống một ma ma!

“Ngươi?!”

Thanh Ảnh
tức giận đến nhe răng nhếch miệng, nhưng lại phát hỏa không được, nếu
hắn dám phát hỏa đối với nàng, chủ tử không thể không đem hắn đi làm
thịt.

Ngọc Phi Yên nhìn dáng vẻ của hắn, tâm tình càng thêm khoái trá, cười càng thêm thư sướng hơn, càng muốn đùa với hắn thêm nữa.

“Thanh Ảnh huynh, có phải huynh đang yêu ta hay không?”

Nói xong, ánh mắt nàng còn cố ý nhìn chằm chằm vào tay của Thanh Ảnh đang nắm cổ tay mình.

Thanh Ảnh
vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, vội vàng bỏ tay nàng ra, rất nhanh vọt
sang một bên, giống như đề phòng ôn dịch lây nhiễm sang người mình.

Yêu nàng?

Đừng nói
giỡn, ngẫm lại cả người liền đổ mồ hôi lạnh, hắn còn muốn mình sống đến
trăm tuổi, hắn muốn hướng lên trời thề rằng, hắn tuyệt đối không có tình yêu nam nữ đối với tiểu Phi Yên, cũng không phải không muốn sống nữa!


Nhìn bộ dáng ấy của hắn, Ngọc Phi Yên buồn bực cực kì, Thanh Ảnh huynh càng ngày càng đùa không vui!

“Ngươi tới nơi này để làm chi a?”

Tìm nàng có việc sao?

Để làm chi?
Thanh Ảnh bất khả tư nghị nhìn nàng, tiểu Phi Yên hôm nay có điểm không
thích hợp a, hiện tại không đói bụng sao, đã trễ như thế này mà còn chưa ăn gì.

“Ngươi không đói bụng sao?”

Ngọc Phi Yên được hắn nhắc nhở, mới nhớ mình buổi tối chưa ăn gì, nhưng kì quái là
nàng không thấy đói, chẳng lẽ liên quan đến tâm tình sao? Nàng phải đi
về ăn cơm sao?

Trong lòng chưa quyết định, trong miệng cũng đã thản nhiên nói ——

“Ha ha, vậy
làm phiền Thanh Ảnh huynh đem đồ ăn đến đây đi, Thanh Tâm đan luyện đã
gần xong, ta phải ở lại canh chừng cho an tâm”

Thật ra, đó
chỉ là cái cớ, mấu chốt là hiện tại chỉ cần nhìn thấy, hay nghĩ đến
tướng công nhà nàng quan tâm đến Diệu Trúc Âm là lòng nàng liền trống
rỗng, nàng không thích loại cảm giác này, nên ở lại đây để tĩnh tâm,
chuyên tâm bào chế đan dược cho tốt.

Thanh Ảnh
nhíu mày, chăm chăm nhìn vào ánh mắt xa xăm đang chăm chú suy nghĩ, rốt
cục đã xảy ra chuyện gì, sức sống quanh người nàng cùng ánh mắt sáng
ngời kia trở nên vô cùng ảm đạm, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, tâm hắn cũng trầm xuống.

Hắn phải đi tìm Vân Tranh để hỏi một chút chuyện, gần đây tiểu Phi Yên đã gặp chuyện gì?

Nhưng bây
giồ hắn phải đem đến thức ăn cho nàng, nàng đói bụng thì chủ tử sẽ đau
lòng, hắn cũng sẽ đau lòng a, vì hắn xem nàng như muội muội của mình.

****


“Trúc Âm tỷ, đây là Thanh Tâm đan. Mỗi ngày một viên, sau khi uống, một tháng sau sẽ thấy hiệu quả. Nhiều nhất hai năm, ta không dám nói trừ tận gốc, nhưng
tuyệt đối sẽ làm ngươi trở lại bình thường”

Ngọc Phi Yên đang cầm một cái hộp gấm, ngồi ở trước giường, mỉm cười nhìn nữ tử yếu đuối trên giường.

“Cám ơn”

Diệu Trúc Âm nhẹ nhàng cười, hảo cảm đối với Phi Yên lại tăng thêm.

“Đừng có khách khí như vậy, rất khách khí .”

Nàng mỉm
cười lắc đầu, trong lòng có vài phần chua sót, Diệu Trúc Âm đang nằm
trên gường của trượng phu mình, mà trước đây nàng cũng chưa được tới gần giường, nàng ghen tị với nàng ta, hắn không thương nàng…đáng lẽ nàng
phải ghét nàng ta mới đúng, nhưng trái lại lại còn thích nàng ấy…

Nàng nghĩ
đến Long Diệc Hân, sinh ra là đã được ông trời chiếu cố, luôn có có
người hầu hạ, không nghĩ đến hắn lại đối đãi với một nữ nhân vô cùng ôn
nhu, đích thân đưa chén thuốc, giọng nói nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng chăm sóc.

Vậy là hắn cũng biết ôn nhu, nhưng mà tùy theo người!!!

“Nôn ——”

Sau khi ăn vào Thanh Tâm đan, Diệu Trúc Âm lập tức nôn ra một ngụm máu đen.

“Sao lại thế này?”

Long Diệc Hân bước nhanh đến trước giường, giọng nói không nén được lo lắng,

“Đây là. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận