nh nắng ban mai chưa làm tan hết sương mù dày đặc, người trong phòng ngủ cảm nhận được cái se lạnh của khí trời đầu thu.
Khóe môi
Long Diệc Hân mĩm cười, nhìn kiều thê vì sợ lạnh mà nằm co rút trong
lòng ngực của hắn, dung nhan lúc ngủ của nàng như nữ hài tử nhỏ bé hồn
nhiên làm động lòng người, trong lòng hắn tràn ngập vô tận sự ấm áp và
yêu thương. Gương mặt nàng và hắn gần trong gang tấc khiến hắn nhớ về
chuyện củ 10 năm trước đây —-
Vùng ngoại ô Kinh Thành, bên ngoài một ngôi nhà gỗ, một tiểu cô nương mảnh khảnh đem cái lỗ tai dán dính sát vào vách cửa, cố gắng hết mình lắng nghe xem
người bên trong đang nói chuyện gì.
Hừ! Không phải chỉ là một quái nhân thôi sao, có gì đặc biệt hơn người?
Ông nội thế mà đem nàng ra ngoài, không cho nàng nghe, không sao cả, nàng có thể nghe lén!
Phòng trong, ông lão râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn đầy hồng quang, tinh
thần quắc thước, Tiêu Dao Y Thánh thú vị đánh giá thiếu niên một thân y
phục màu đen, đầu đội mũ sa, vừa lòng gật gật đầu, quẻ tượng trung –
người trong quẻ này chính là hắn sao?
Đúng, ông
rất vừa lòng, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng người hắn toát ra
sự cao ngạo tuyệt luân, tôn quý phi phàm, tuổi còn nhỏ nhưng không kiêu, không nóng nảy, vững như núi, tính nhẫn nại có đủ mười phần, khí độ hơn người, không đơn giản a. Đem nha đầu này giao cho người như vậy, lão
cũng thấy yên tâm, khắc tinh của nha đầu chính là thiếu niên này.
Tiêu Dao Y Thánh tay vuốt mái tóc hoa râm, mĩm cười vô cùng quỷ dị.
“Y cùng không y, xin mời tiền bối giải thích”
Thanh âm vô ba vô lãng, ôn nhuận như nước từ trong mũ sa truyền ra.
“Ha hả, khi duyên phận tới thì sẽ có thần y vì lệnh muội mà chữa mắt cho nàng, nhưng không phải là lão phu, ngươi nên an tâm”
“Lời này giải thích thế nào?”
Trong mũ sa, mày kiếm Long Diệc Hân khẽ nhếch lên, thế nhân đồn rằng Tiêu Dao Y
Thánh là một thánh y có trái tim nhân hậu, hôm nay vừa thấy, cũng chỉ là một lão cáo già, bề ngoài chỉ giả bộ nhân từ mà thôi.
“Này a”,
Tiêu Dao Y Thánh mĩm cười thần bí, “Chính là duyên phận, ánh mắt của
lệnh muội chỉ có thể được chữa với người hữu duyên cùng nàng, đừng nói
là lão phu, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay vào, nếu không
a…lão nhân không thể tiết lộ thiên cơ!”
Tiêu Dao Y Thánh vội vàng che miệng lại, chuyện này quan hệ đến tương lai hạnh phúc của nha đầu.
“Vãn bối cáo từ, quấy rầy”
Long Diệc Hân xoay người rời đi, lại bị Tiêu Dao Y Thánh gọi lại,
“Người trẻ tuổi kia, ngươi tin hay không tin vào duyên phận?”
Long Diệc
Hân lắc đầu, hắn chỉ tin vào chính mình, hắn nghĩ mọi chuyện đều do con
người quyết định, duyên phận là một cái gì đó không xác định được.
“Ngươi nên tin tưởng vào duyên phận”
Tiêu Dao Y Thánh vô tình nhìn thấy ánh mắt đang dán chặt ở cửa phòng, ngay sao đó —
“Loảng xoảng!”
“Bùm!”
“Ôi!”
Tiểu cô nương vốn đang nghe lén ở ngoài, không cẩn thận cửa bị mở ra, nhất thời ngã nhào vào bên trong, như con chó nhỏ cạp đất.
“Lão quái nhân, ngươi cố ý đóng cửa không chặt, đúng không?”
Thanh âm
trong veo như nước lạnh thấm vào ruột gan con người, Long Diệc Hân quay
đầu nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng vô ý thức cong lên.
Tiều cô nương giương đôi mắt trong trẻo, cười rất vô tội với Tiêu Dao Y Thánh.
“Ai da! Tiểu bảo bối của ông nội ngã có đau không, mau tới cho ông nội xem sao?”
Tiêu Dao Y Thánh vẻ mặt “đau lòng” tiêu sái bước đến trước mặt tiểu cô nương, làm bộ kéo nàng đứng lên.
Nhưng mà
tiểu cô nương này không cảm kích chút nào, đẩy tay ông ra, tự mình đứng
lên, hướng Tiêu Dao Y Thánh làm mặt quỉ, sau đó cánh tay nho nhỏ để sau
lưng giơ ra ngón tay bé xíu chỉ vào Long Diệc Hân, ánh mắt nhìn chằm
chằm giống như nhìn vào con mồi,
‘Quái nhân, ngươi vì sao phải đội nón che mặt lại, ngươi sợ người khác nhận ra ngươi sao?”
Nàng tò mò hỏi.
***