13.
Nghê Lạc Lạc bưng đồ ăn vào, sau đó mượn cớ đi vệ sinh chạy ra ngoài, run rẩy bước tới trước mặt anh, đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh như một người lính.
Người đàn ông trước mắt rõ ràng đang mặc bộ quần áo thể thao ở nhà, thế nhưng cả người cô ấy lại phát run, bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm như họng súng dí vào đầu, không tài nào thả lỏng.
Tống Quân Nham đi thẳng vào vấn đề: “Trang web của Cố Khinh Thiển là do cô quản lý?”
“Đúng vậy!” Nghê Lạc Lạc nghiêm túc đáp.
Tống Quân Nham vân vê ấn đường, có chút đau đầu.
Anh không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là mấy cô bé nhút nhát như thỏ con này, mỗi lần thẩm vấn anh đều trưng ra bộ mặt đen ngòm, còn kiểu giả vờ cười nói đều vứt hết cho Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ…
Xem ra, anh phải rèn luyện biểu cảm cơ mặt mới được.
Nhưng, hình như Cố Khinh Thiển không sợ anh lắm thì phải…
Anh cất giọng từ tốn, “Cô đừng căng thẳng, tôi muốn nhờ cô cung cấp một số manh mối về vụ án thư quấy rối thôi.”
Nghê Lạc Lạc sửng sốt, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên gương mặt mặc dù không có nét cười, nhưng cơ thể rõ ràng đã không còn cứng nhắc như lúc nãy.
Tống Quân Nham: “Người tên ‘Vạn công tử’ đó gần đây có động thái gì không?”
Cô ấy lắc đầu, “Giống như hoàn toàn biến mất vậy, ngay cả tài khoản cũng đã xóa.”
Gần giống với kết quả mà bọn họ điều tra, hơn nữa tài khoản đó còn là dạng clone, địa chỉ IP đặt ở nước ngoài, ngay cả đội kỹ thuật cũng thán phục sự xảo quyệt của đối phương…
Anh ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Trước đây Cố Khinh Thiển có từng bị người lạ nào theo đuổi không?”
Nghê Lạc Lạc: “Lúc còn học đại học chị Thiển Thiển từng được một đồng nghiệp ở chỗ làm theo đuổi, người nọ vì theo đuổi không thành đã chạy đến trường để chặn người, lúc đó cả trường học đều chấn động.”
“Sau đó thì sao?”
“Có một vị khách hàng tên là bà chủ Ngô, là đại diện hội phụ huynh của trường chúng tôi, nghe nói bà ấy đã đích thân ra mặt giải quyết chuyện này, kêu người nọ rời khỏi nơi làm việc ban đầu.”
“Cô biết tên tuổi người theo đuổi không?”
“Chuyện đó xảy ra trước lúc tôi nhập học, tôi cũng là nghe người khác kể lại.”
“Cho tôi thông tin liên lạc của bà chủ Ngô đi.”
Trực giác của một cảnh sát cho Tống Quân Nham biết ‘bà chủ Ngô’ kia có thể sẽ cung cấp thông tin hữu ích hơn hai người này, anh lập tức xin lại thông tin liên lạc.
“Lạc Lạc——”
Cố Khinh Thiển vừa hay cất tiếng gọi, anh vẫy tay ra hiệu cho Nghê Lạc Lạc vào trong, còn mình thì quay người xuống lầu gửi thông tin liên lạc của đối phương cho đám người Hách Tân, sắp xếp hẹn gặp ‘bà chủ Ngô’.
Sồn sột!
“Haiz…”
Nghê Lạc Lạc bước vào phòng, vừa đóng cửa lại đã dựa vào cửa thở dài một hơi.
Bàn tay đang gắp mì của Cố Khinh Thiển thoáng ngừng lại, cau mày, “Em bị chó đuổi à?”
“Nếu là chó thì phải là chó ngao Tây Tạng cỡ lớn!”
Nghê Lạc Lạc oán trách, “Chị Thiển Thiển, sao chị lại thuê chỗ này vậy? Nơi này mặc dù không tệ, nhưng vị chủ nhà đó hình như không hòa đồng lắm thì phải?”
Cố Khinh Thiển hiểu cô ấy đang đề cập đến chuyện gì, bèn hỏi: “Anh ấy mắng em à?”
“Mắng thì không, chỉ gọi em ra ngoài nói một số chuyện thôi…”
Nghê Lạc Lạc kể lại tường tận những chuyện Tống Quân Nham hỏi mình, thở dài một hơi rồi nói: “Chị Thiển Thiển, chị không sợ anh ta sao?”
“Cảnh sát Tống tuy nhìn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng con người anh ấy thực ra cũng không tệ.”
Cố Khinh Thiển không phải kẻ ngốc, cô đã đoán được đại khái nguyên nhân người đó tìm Nghê Lạc Lạc hỏi chuyện, nhưng xét cho cùng cô vẫn phải sống ở đây một thời gian, không muốn cô ấy hiểu lầm về Tống Quân Nham, bèn nói giúp anh mấy câu.
Nghê Lạc Lạc tâm tư đơn thuần, chỉ dẩu môi nói: “Đúng là vật hợp theo loài mà…Cuộc sống của em thiệt là khó khăn quá đi.”
Cố Khinh Thiển không khỏi cảm thấy buồn cười, cô cốc nhẹ vào đầu cô ấy, hai người cùng nhau chuyển sườn xám xuống lầu, bỏ vào trong xe.
Tiễn Nghê Lạc Lạc về xong, cô quay vào nhà.
Tống Quân Nham đã ăn no căng bụng, tiện tay rửa luôn cái bát của cô, sau đó ngồi trên ghế gỗ ba chỗ ngồi xem tivi.
Mí mắt mở hé như con chó lớn đã ăn no nê, trông lười biếng vô cùng.
Chó ngao Tây Tạng cỡ lớn?
Nghe bảo một con chó ngao Tây Tạng chiến được với ba con sói, mà vốn dĩ chó ngao Tây Tạng rất lớn và hung dữ, vậy ý của Nghê Lạc Lạc là người này cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn rất hung dữ?
Cố Khinh Thiển khẽ chớp mắt, lặng lẽ dán nhãn ‘cao lớn vạm vỡ’ và ‘vẻ ngoài hung dữ’ này cho anh, khóe môi vô thức nhếch lên.
‘Chó ngao Tây Tạng cỡ lớn’ bị nhìn chằm chằm thì không được thoải mái, vẫy vẫy móng vuốt ra hiệu cô qua đây.
Cố Khinh Thiển ho khẽ một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế hai chỗ ngồi, “Lạc Lạc có chỗ khả nghi sao?”
“Chỉ hỏi mấy vấn đề bình thường thôi.”
Tống Quân Nham ngáp một cái, mở ngăn kéo dưới ghế lấy lọ thuốc và băng cá nhân ra, kéo đầu ngón tay cô tới bôi thuốc.
“Tôi tự làm được rồi.” Cô càng nói càng nhỏ tiếng.
Anh không hề để ý, lại hỏi: “Cô cảm thấy cô ấy có khả năng hại cô không?”
“Lạc Lạc sao?” Cố Khinh Thiển lắc đầu, “Chắc không có khả năng đâu.”
“Trừ viện trưởng ra thì bên cạnh cô chỉ có một mình cô ấy biết địa chỉ nhà tôi.”
“Lạc Lạc đã đi theo tôi từ năm đầu tiên tôi bắt đầu kinh doanh, nếu muốn hại tôi thì cơ hội có rất nhiều…không có lý nào lại đợi tới bây giờ.”
Nghê Lạc Lạc học cùng trường cấp ba với cô, bởi vì thành tích học tập xuất sắc nên các giáo viên trong trường đã giới thiệu cho cô làm quen.
Cô cho rằng nhiều ý tưởng của cô bé này không quá thiết thực, nhưng không ngờ lại có cùng suy nghĩ với cô khá nhiều, tầm nhìn lại thực tế, vậy nên cô quyết định tuyển người vào studio của mình.
Lúc đó cô vừa mới tốt nghiệp và bắt đầu ra kinh doanh riêng, cũng mới chuyển về chỗ ở cũ chưa được bao lâu, có rất nhiều chuyện phải nhờ cô ấy giúp đỡ, như tạo fan group, quản lý nhóm, website, sắp xếp đơn đặt hàng và liên hệ với khách hàng.
Có thể nói là nếu không có Nghê Lạc Lạc chăm lo mặt ngoài thì cô chẳng thể nào yên tâm làm sườn xám, ‘Mỹ Nhân Sườn Xám’ hiện tại có lẽ cũng đã đóng cửa rồi.
“Yên tâm đi, lý lịch của cô ấy rất sạch sẽ.”
Tống Quân Nham sớm đã kêu người điều tra qua lai lịch của Nghê Lạc Lạc, sau một hồi quan sát, anh xác định cuộc sống của đối phương rất đơn giản, không có gì đáng ngờ.
Chính bởi vì như vậy mà bọn họ càng không nghĩ ra đối phương làm thế nào biết được Cố Khinh Thiển đang sống ở nhà anh.
Anh hỏi: “Cô cho rằng đối phương làm sao biết được hành tung của cô?”
“Theo dõi…24/24…”
Cố Khinh Thiển siết chặt nắm tay, đôi mắt phượng xẹt qua một tia chán ghét.
Cô quả thật không tưởng tượng ra được lại có người biến thái theo dõi một người 24/24, nhưng trừ nguyên nhân này ra thì cô không nghĩ ra còn có cách gì khác lấy được thông tin mình đang tạm trú ở nhà họ Tống.
“Nếu là như vậy thì đối phương phải là người dư dả thời gian, tiền bạc, có năng lực lẩn trốn sự truy đuổi của cảnh sát, không có việc làm hoặc là làm nghề tự do, hơn nữa còn có tiền để di chuyển theo cô, mua ống kính tele để chụp trộm…” Tống Quân Nham phân tích.
Cố Khinh Thiển nghe vậy thì bực bội nói: “Chuyện này còn không phải do anh à? Nếu anh không làm như vậy thì sẽ không bị chụp trộm…”
“Tôi làm thế nào?” Anh nhướng mày, dưới đáy mắt ngậm ý cười.
“Anh…”
“Như vậy?”
Tống Quân Nham kéo bàn tay không bị thương của cô qua, liếm khẽ đầu ngón tay rồi mút năm ngón tay, từ từ hôn lên trên.
Cánh môi người đàn ông lướt qua cổ tay cô, đầu lưỡi liếm nhẹ khớp xương, ngón tay thô ráp vuốt ve cánh tay cô.
Thần trí của Cố Khinh Thiển nhanh chóng rã rời, không biết từ lúc nào đã chuyển qua chỗ ngồi của anh, cả người không còn chút sức lực ngã ngồi trên ghế ba chỗ, nâng cao cánh tay.
Cô thở ra hơi thở nóng bỏng, run giọng nói: “Anh…không được liếm nữa…”
“Liếm chỗ nào?”
Tống Quan Nham liếm nốt ruồi duyên dưới mí mắt cô, cười gian xảo nói: “Thiển Thiển phải nói cho rõ, trong lúc thẩm vấn nếu không nói rõ ràng, có thể sẽ không kết tội được đấy.”
“Tay…”
“Vậy tôi không liếm nữa.”
Đầu lưỡi thô ráp rời khỏi cánh tay cô, đương lúc cô tưởng đã kết thúc, anh lại đột ngột hôn vào nách cô.
“A——”
Cố Khinh Thiển ưỡn lưng, dịu dàng hét lên thành tiếng.
Cô chưa bao giờ biết nơi này cũng là một vùng nhạy cảm, ngay khi vừa cảm nhận được đầu lưỡi của người đàn ông, đầu ngực và chiếc miệng phía dưới bỗng đồng thời có cảm giác.
Nước mật vốn dĩ đã khô ráo sạch sẽ bỗng cuồn cuộn tuôn ra, hai điểm trên bầu ngực cũng thay nhau dựng thẳng, âm thanh trong cổ họng hóa thành tiếng rên rỉ.
Tống Quân Nham càng lúc càng bị kích thích bởi tiếng rên rỉ này, anh nhấc một cánh tay khác lên tháo gỡ cúc áo của cô.
Điện thoại bàn trên đỉnh đầu đột nhiên đổ chuông, Cố Khinh Thiển tóm lấy cơ hội nhấc máy, trực tiếp áp vào tai anh.
Giọng nói bay bổng của chị Giang truyền đến, “Tống Quân Nham! Thứ ba tuần sau con có rảnh không?”
Cuộc đời của Tống Quân Nham sợ nhất là mẹ già nhà mình cằn nhằn lải nhải, anh lập tức nhổm dậy trả lời: “Làm gì thế ạ?”
“Mẹ quên mất là tuần sau có một cái đám cưới, con đi giùm mẹ nhé.”
“Đám cưới? Đám cưới của ai?”