18.
Cố Khinh Thiển nhờ Hách Tân đưa đồ ăn cho Tống Quân Nham, nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có một mình cậu ấy canh gác trước cửa.
Cô vốn nghĩ không có người canh gác tầm một tiếng đồng hồ cũng không sao, nhưng cậu ấy lại vô cùng kiên quyết, nói Tống Quân Nham ra lệnh không được rời khỏi cô nửa bước.
Thấy cô rối rắm, Hách Tân ngẫm nghĩ rồi dứt khoát đưa cô đến đồn cảnh sát.
Hai người vừa bước vào đồn đã nghe thấy một người phụ nữ rướn họng mắng chửi.
“Có phải con tiện nhân Cố Khinh Thiển đó đã tố giác không?”
“Đối phương ẩn danh, chúng tôi cũng không rõ.”
Nữ cảnh sát nhẹ giọng trấn an, “Người nhà đừng lo lắng, đội trưởng của chúng tôi đang thẩm vấn, thầy Dư có lẽ sẽ nhanh chóng chứng minh được sự trong sạch của mình thôi…”
Cố Khinh Thiển vẫn còn nhớ giọng nói của Vương Dư Na, cũng nhớ rõ cô ta rất có thành kiến với mình.
Cô không để ý lắm mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng Vương Dư Na hình như tin tưởng Dư Văn Lạc là bị hãm hại, còn người hãm hại anh ta là ai, cô cảm thấy…
Chỉ có bản thân cô ta là biết rõ.
Cô gạt bỏ phiền toái qua một bên, ngược lại cảm thấy rất tò mò, “Trong đồn khá náo nhiệt nhỉ.”
Hách Tân thấp giọng nói: “Sáng nay có rất nhiều người đến báo án là giáo viên của trường trung học trực thuộc đại học A chụp lén những bức ảnh khiếm nhã của một số học sinh, trong đó có liên quan đến không ít con gái của quan chức cấp cao, làm kinh động đến lãnh đạo cục cảnh sát, vậy nên đàn anh mới lật đật chạy tới áp chế tình hình…”
Cố Khinh Thiển nhướng mày, có chút hứng thú, bước từng bước tới bên đó.
“Mẹ! Chắc chắn là Cố Khinh Thiển, đến tận bây giờ cô ta vẫn còn hận chúng ta!” Dư Văn Xuyến vẫn cắn chặt lấy cô không buông.
“Được rồi! Con thấy chưa đủ loạn có phải không?”
Viện trưởng Hoàng sợ cảnh sát sẽ đặt trọng điểm lên người cô, nên không muốn nhắc tới tên cô.
Vương Dư Na ‘vô cùng trách nhiệm’ hỏi: “Cái cô Cố Khinh Thiển đó có phải hay diện sườn xám ra ngoài không?”
Dư Văn Xuyến nghi hoặc nhìn qua, “Cô biết cô ta?”
“Trước đây cô ta từng đến đây báo án, vì ăn mặc đặc biệt nên tôi vẫn còn ấn tượng.” Vương Dư Na dùng cách nói uyển chuyển, không nhắc rõ nghề nghiệp của cô mà chỉ ẩn ý bày tỏ, “Nghe đâu là bị người ta quấy rối.”
“Hừ!” Dư Văn Xuyến đã hận nay càng hận hơn, “Dáng vẻ đã giống hệt như hồ ly tinh, lại còn thường xuyên ăn mặc hớ hênh, không bị người ta quấy rối mới là lạ…Ai không biết còn tưởng cô ta ra ngoài bán sắc nữa đấy!”
“Là một thợ may sườn xám, thích mặc sườn xám là mặc định ra ngoài bán sắc sao?”
Cố Khinh Thiển xuất hiện duyên dáng như đang trình diễn trên sàn catwalk, cô che miệng mỉm cười, “Hai vị đây hình như có thành kiến khá đặc biệt với sườn xám thì phải.”
Mấy người ghi chép ở bên cạnh thấy cô thì cúi đầu thì thầm, có người thở dài nói cô gái này rất có khí chất, có người thì nghi ngờ cô có phải đến báo án hay không.
Vương Dư Na hắt nước bẩn không thành, cắn răng nở nụ cười, “Cô Cố ‘lại’ đến báo án à?”
Cô ta nói chuyện không dễ nghe, cố ý thêm chữ ‘lại’ như thể đang nói với mọi người là ‘người phụ nữ này thường xuyên bị quấy rối’, nghe vào tai cảm giác không được thoải mái.
Cố Khinh Thiển lạnh lùng nhìn qua, “Cô cảnh sát này, hình như chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai đúng không? Chữ ‘lại’ của cô là có ý gì?”
Vương Dư Na không ngờ cô sẽ bắt bẻ cô ta ngay tại trận, gương mặt đỏ lên, ngậm chặt miệng.
“Cố Khinh Thiển, cô…” Trang phục của cô hôm nay tương đối đơn giản, Dư Văn Xuyến suýt chút nữa đã không nhận ra, cô ta sửng sốt hồi lâu rồi hoàn hồn lại, “Có phải cô tố giác anh trai tôi không? Chắc chắn là cô, chỉ có cô mới…”
“Văn Xuyến!”
Viện trưởng Hoàng thấy con gái huyên thuyên thì vội vàng kéo cô ta sang một bên, cười cười hỏi: “Thiển Thiển, sao con lại tới đây?”
Không hề đề cập đến tình hình của Dư Văn Lạc.
Cố Khinh Thiển không muốn đối đầu với nhà họ Dư, đôi mắt phượng quét qua Vương Dư Na, môi đỏ khẽ nhếch, “Tôi tới đưa cơm. Quân Nham nhà chúng tôi đang thẩm vấn đúng không?”
Viện trưởng Hoàng thoáng ngẩn người, “A Nham?”
Dư Văn Xuyến há hốc, “Người thẩm vấn anh hai là con trai của dì Giang sao?”
Sắc mặt của Vương Dư Na hết đỏ chuyển sang trắng, lúc này mới ý thức được ——
Tống Quân Nham quen biết Dư Văn Lạc nhưng vẫn đích thân thẩm vấn, chắc chắn là không phải muốn ‘chứng minh sự trong sạch’.
Vậy những lời cô ta vừa nói há chẳng phải tự vả vào miệng mình rồi sao?
Lôi kéo bè phái không thành, ngược lại còn rước thêm phiền phức về cho mình nữa.
“Ồn ào gì thế?”
Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông khiến mọi người phải kính nể vài phần, đôi mắt sắc lạnh đó quét quanh một vòng, sau đó dừng lại trên thân hình mảnh mai đang mặc sườn xám, “Sao em lại tới đây?”
Vẻ mặt Tống Quân Nham vẫn nghiêm nghị, nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều.
Cố Khinh Thiển biết anh chỉ là ‘con chó ngao Tây Tạng giấy’, cô xách theo túi cơm đi qua, “Đưa cơm.” Ngữ điệu nhẹ nhàng, không hề có một chút sợ sệt.
“Không phải đã kêu em ở nhà đừng đi đâu lung tung sao?”
Tống Quân Nham cảm thấy mình sắp không giữ được sự uy nghiêm, lông mày nhíu lại, “Hách Tân đâu rồi? Lại lười biếng à?!”
Cố Khinh Thiển phối hợp nhịn cười, “Hách Tân kiên quyết bám trụ không buông, thấy tôi rối rắm mới kêu tôi tới đây, anh đừng trách người ta tội nghiệp.”
Tống Quân Nham liếc nhìn Hách Tân, trong ánh mắt là ngàn lời muốn nói, chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được.
“A Nham!”
Viện trưởng Hoàng cắt ngang, chạy tới nắm tay anh, nói: “Con đến thật đúng lúc, chuyện Văn Lạc bị bắt vì chụp lén nữ sinh chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tống Quân Nham kéo bà ấy ra, thở dài nói, “Dì, người tố giác Văn Lạc là học sinh của cậu ấy.”
Cố Khinh Thiển khẽ cau mày.
Học sinh của Dư Văn Lạc là học sinh cấp hai, làm sao có khả năng thu thập bằng chứng mà báo cáo cho đồn cảnh sát, hơn nữa còn kinh động đến lãnh đạo cấp cao?
Chuyện của nhà họ Dư e là không đơn giản như vậy…
Viện trưởng Hoàng vội hỏi: “Người đó là ai? Chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi, để dì đi tìm họ giải thích cho rõ ràng!”
“Người chưa thành niên được pháp luật bảo vệ, bọn con không thể tiết lộ danh tính.”
Anh khẽ lắc đầu, nói: “Hơn nữa, người tố giác Văn Lạc không chỉ có một người, cảnh sát liên tiếp nhận được các báo cáo từ các nhóm tuổi khác nhau, trong đó còn có người chỉ trích và tố cáo…”
“Có người chỉ trích và tố cáo Văn Lạc tấn công tình dục, đồng thời còn có video và tinh dịch làm bằng chứng, lần này Văn Lạc e là phải ở lại trại giam một thời gian rồi.”
“Sao cơ!?”
“Mẹ!”
Tin tức của Tống Quân Nham khiến mọi người cả kinh, viện trưởng Hoàng nhất thời thở không thông, ngã quỵ xuống đất.
Cố Khinh Thiển hoảng hốt, vươn tay muốn đỡ.
Dư Văn Xuyến hất tay cô ra, lấy thuốc từ trong túi áo bỏ vào dưới lưỡi viện trưởng Hoàng.
Hô hấp của viện trưởng Hoàng dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng khá lên một chút.
Dư Văn Xuyến quay đầu mắng chửi: “Cố Khinh Thiển! Nhà họ Dư bọn tao tan cửa nát nhà như vậy mày vui rồi đúng không?”
Cố Khinh Thiển nghe lời chỉ trích này thì không khỏi siết chặt nắm tay, cau chặt đầu mày.
“Chị dâu tao nghe thấy anh trai tao bị bắt đã ngất xỉu, bố tao bởi vì lật đật lái xe mà bất cẩn tông vào người ta, hai người bọn họ đều đang ở bệnh viện, bây giờ mẹ tao cũng bị chuyện này làm cho suýt chút nữa phát bệnh tim…”
Dư Văn Xuyến nghiến răng, trừng mắt nói: “Nếu nhà họ Dư xảy ra chuyện gì, tao vĩnh viễn sẽ không tha cho mày!”
Cố Khinh Thiển sửng sốt, nhếch môi muốn phản bác thì một bóng lưng cao lớn đã đứng chắn trước mặt cô.