19.
“Cô Dư, ở đây là đồn cảnh sát, nếu cô còn náo loạn nữa có khi phải ở lại bầu bạn với anh trai cô đấy.”
Giọng nói của người đàn ông trầm và dễ chịu, giúp xoa dịu trái tim đang đập liên tục của cô bình tĩnh lại.
“Anh!”
Dư Văn Xuyến nghiến răng nghiến lợi, biết người trước mắt mình không thể động vào, nhưng vẫn bất mãn mỉa mai một câu: “Uổng cho tình bạn bao nhiêu năm của mẹ tôi và dì Giang, nếu dì Giang biết con trai mình vì bảo vệ một người phụ nữ mà đối xử với bạn bè bà ấy như vậy, chắc sẽ thất vọng lắm nhỉ?”
“Cô Dư muốn cảnh sát chúng tôi vì tư lợi cá nhân mà bẻ cong pháp luật sao?”
Sắc mặt Tống Quân Nham nghiêm lại, có vẻ đã mất hết kiên nhẫn dây dưa với người khác, anh thẳng thừng hạ lệnh, “Đội hai nghe lệnh.”
“Rõ!”
“Ba giờ chiều nay tập hợp tại phòng họp, nếu còn ai gây náo thì cứ trực tiếp bắt vào nhà giam…” Anh quét mắt nhìn một vòng, “Bất luận là ai.”
“Rõ!”
Sau đó, Tống Quân Nham kêu Hách Tân và Tưởng Minh Kỳ đổi ca để theo dõi Dư Văn Xuyến, rồi ôm lấy eo Cố Khinh Thiển, nói: “Đi theo tôi.”
Cố Khinh Thiển ngơ ngác đi theo bước chân của người đàn ông, mãi cho đến khi bước vào phòng làm việc của anh, cửa đóng lại mới hoàn hồn.
Tống Quân Nham thấy cô không nói chuyện thì tưởng cô vẫn còn để ý lời của Dư Văn Xuyến, bèn an ủi: “Đây là hình phạt cho gia đình nhà họ Dư, đừng quá lo lắng.”
“Tôi biết…” Cố Khinh Thiển sững sờ một lúc, tâm trí bỗng lướt qua một cảm giác ấm áp khiến cô giật nảy mình.
Có lẽ đã lâu lắm rồi cô chưa được người nào che chở như vậy, trái tim cứ đập rộn ràng vang vọng bên tai, xua tan đi những chỉ trích vô căn cứ mà nhà họ Dư đã áp đặt cho cô.
Tống Quân Nham mở hộp cơm hai tầng ra, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi làm bụng réo ùng ục, anh hỏi: “Ăn chưa?”
Cố Khinh Thiển khẽ lắc đầu, bây giờ chuyện cô quan tâm hơn là, “Nhà họ Dư có chuyện gì vậy?”
“Ăn chung nhé?” Anh vừa múc cơm chiên vừa hỏi.
Cô bĩu môi, quay đầu đi không nói chuyện.
Anh quả thật không hiểu, chỉ là một miếng cơm chiên thôi mà, sao cô cứ như nhìn thấy kẻ thù thế nhỉ?
Tống Quân Nham bất lực, nói: “Thế ăn miến chua cay nhé?”
Quả nhiên, lời vừa dứt liền thấy hai mắt người phụ nữ sáng lên, “Gọi thêm một cái móng heo nữa.”
Tống Quân Nham bĩu môi, tự động bỏ qua hai chữ ‘móng heo’, kêu người đi mua một bát miến chua cay, lại gọi thêm hai lon nước ép ô mai, bấy giờ mới xoa dịu được ‘tính khí nhỏ nhen’ của Cố Khinh Thiển.
Mặc kệ anh có ‘móng heo’ hay không, bây giờ không muốn nghe thấy hay nhìn thấy ‘móng’ thật.
Anh ngồi xuống ghế sô pha dọn đũa trước, hỏi: “Giữa em và Dư Văn Lạc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ bữa tiệc cưới của nhà họ Dư tới giờ, thái độ của cô đối với nhà họ Dư không đơn giản chỉ là ‘không hòa hợp’.
Cố Khinh Thiển ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt khó xử. Không phải là cô không muốn nói, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
Tống Quân Nham cũng không cưỡng ép cô, chỉ nói: “Tưởng Minh Kỳ và quản giáo phát hiện anh ta có sở thích chụp lén ảnh thiếu nữ, điều tra chuyên sâu cho thấy bị hại của anh ta không chỉ một nạn nhân nữ, từ mười hai đến ba mươi tuổi, bao gồm cả em.”
Cô rõ ràng mới hai mươi bảy mà.
Cố Khinh Thiển trừng mắt liếc anh.
Cô không ngốc, chỉ một câu nói đã có thể nghe ra chút manh mối trong đó, “Là các anh tố giác?”
“Tôi kêu Tưởng Minh Kỳ tìm mấy người bị hại kia đến đồn cảnh sát để báo án.” Tống Quân Nham không phủ nhận.
Cô biết, chuyện này có mánh khóe của anh.
Nghĩ như vậy, Cố Khinh Thiển nhìn anh với ánh mắt khác thường.
Cô luôn cho rằng Tống Quân Nham là kiểu thẳng nam thật thà trung hậu, cùng lắm là trông anh có vẻ hung dữ, hành động hơi lưu manh một tí, không ngờ anh còn là kiểu người ‘lắm mưu nhiều mẹo’…
Thảo nào anh có thể ngồi lên được vị trí này.
Tống Quân Nham nhìn ánh mắt khinh khỉnh của cô thì biết cô đã hiểu lầm sâu sắc, anh nhếch khóe môi giải thích, “Tôi chỉ muốn bắt cậu ta để thẩm vấn, tiện thể tìm ra kẻ tình nghi trong vụ án thư quấy rối, ai ngờ lại dây ra nhiều chuyện như vậy…”
Chưa kể còn liên quan đến con gái của các quan chức cấp cao, lần này Dư Văn Lạc e là không sống yên nổi.
Viên cảnh sát bên ngoài bưng đồ ăn vào, anh mở nắp bát ra, đưa đôi đũa qua, lại lấy một cái cốc rót nước ép ô mai vào, người phụ nữ bên cạnh mới xem như nở một nụ cười.
“Vậy tính ra người vẫn luôn quấy rối tôi là Dư Văn Lạc?”
Cố Khinh Thiển húp món miến chua cay mà cô nhung nhớ bấy lâu nay, vừa nuốt xuống bụng tâm tình liền trở nên khoan khoái, ngay cả giọng điệu cũng mượt mà hơn rất nhiều.
“Không phải cậu ta.”
Tống Quân Nham cũng rót cho mình một cốc nước ép ô mai, làm ẩm cổ họng xong lại nói: “Trên tay Dư Văn Lạc mặc dù có ảnh của em, nhưng ảnh rất bình thường, hơn nữa cậu ta còn không hề biết chuyện thư quấy rối.”
“Vậy người quấy rối tôi rốt cuộc là…”
Cái miệng nhỏ nhắn hít hà vị miến cay, đôi môi căng mọng nhuộm chút sắc đỏ và bóng lưỡng hệt như nước dùng trong bát, vừa thơm phức vừa hấp dẫn.
Yết hầu của Tống Quân Nham khẽ lăn lộn, bụng lại cồn cào vì đói, anh cũng không muốn ở nơi làm việc không phanh xe lại kịp, bèn dời mắt sang chỗ khác.
Vờ ho khan một tiếng, anh nói: “Cũng không rõ, nhưng bất luận kết quả như thế nào thì sự nghiệp giảng dạy của cậu ta cũng đã kết thúc.”
Cố Khinh Thiển rơi vào trầm mặc, ngay cả đũa cũng không buồn động đậy.
Anh nhất thời không nhìn thấu được suy nghĩ hiện tại của cô, vậy nên cũng không nói gì nữa, cũng may là sự im lặng này không kéo dài quá lâu.
Một chốc sau, bên tai truyền đến giọng nói của người phụ nữ: “Anh ta…sẽ ngồi tù sao?”
Đã đến bước này rồi mà cô vẫn còn quan tâm đến nhà họ Dư?
Tống Quân Nham nói thẳng, “Quay lén những đoạn phim khiếm nhã của phụ nữ, dù chưa phát tán ra ngoài thì cũng đã cấu thành tội phạm, chưa kể là nếu không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì án tấn công tình dục đã thành thật…năm năm là ít nhất.”
Anh không hề hy vọng cô thay nhà họ Dư cầu xin thương tình.
Cố Khinh Thiển thấp giọng thì thầm, “Dư Văn Lạc có thể sẽ chụp lén người ta, nhưng mà chuyện tấn công tình dục…”
Cô quả thật không cách nào tưởng tượng được một người thoạt nhìn đàng hoàng đạo mạo như vậy sẽ làm ra loại chuyện đó…
Hơn nữa, đó là con trai của viện trưởng ‘Ôn Hinh Viên’.
Tống Quân Nham khẽ nheo mắt, “Hình như em…không hề bất ngờ với việc Dư Văn Lạc chụp lén.”
Giọng điệu chắc chắn, không chút nghi ngờ.
Cô thoáng khựng lại, mím môi, qua một lúc lâu vẫn không nói gì.
Người đàn ông cũng không dồn ép cô, đôi mắt sâu lắng đó cứ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt vừa thấu hiểu vừa mang theo chút dịu dàng ấm áp.
Cố Khỉnh Thiển cấu chặt gấu váy, hít sâu một hơi, “Anh ta đã từng chụp lén tôi tắm rửa, bị tôi bắt được…”
Tống Quân Nham nhích tới ngồi cạnh cô, nắm lấy hai bàn trắng bệch vì cố gắng nhẫn nhịn đó, “Nhà họ Dư có biết không?”
Cô ngẩn người, nhịp tim dần bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu: “…Bọn họ không tin.”
Cũng kể từ lúc đó, Dư Văn Xuyến mắng cô là hồ ly tinh, giống hệt dạng gái bán sắc, còn kêu cô ra khách sạn đứng chào hàng đi, biết đâu nhặt được ‘thẻ đỏ’ làm rạng danh mặt mũi.
Viện trưởng Hoàng tất nhiên ngoài mặt sẽ ngăn cản Dư Văn Xuyến nói những lời khó nghe, nhưng đối với việc cô ta ở sau lưng ngáng chân hay buông lời sỉ nhục cô thì rõ ràng bà ấy không hề ngăn cản.
Cô rất biết ơn nuôi dưỡng của viện trưởng Hoàng, thế nên không hề phản kháng lại những việc anh em nhà họ Dư đã làm, mãi cho đến một lần nọ, chủ nhà họ Dư là Dư Quốc Hùng say khướt chạy vào phòng cô động tay động chân, cô mới không nhịn được nữa, ngay trong đêm đó dọn đồ ra khỏi nhà…
Một lần từ biệt mười năm, chưa bao giờ quay lại đó dù chỉ một lần.
Trái tim Tống Quân Nham bỗng đau nhói, anh nhẹ nhàng ôm lấy Cố Khinh Thiển, hôn lên chân tóc của cô, “Không sao rồi, nhà họ Dư ác giả ác báo.”
“Tống Quân Nham…”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng có một vòng nước đang xoay tròn, khiến anh cảm thấy đôi mắt ngấn lệ đó rất cần sự an ủi của mình.
Cô giơ tay đẩy người đàn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “…Anh chưa lau miệng.”
Sắc mặt Tống Quân Nham sầm xuống, tối đen.