Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, sáng sớm ngày cuối năm tiết trời thay đổi, bắt đầu đổ tuyết.
Cố Khinh Thiển một khi đã bắt tay làm việc thì sẽ không có nhận thức về thời gian, hôm nay cũng vậy, sau khi rời giường cô ăn đại hai lát bánh mì nướng, ôm theo một ấm trà Phổ Nhỉ rồi trốn biệt trong phòng làm việc.
Cô nhìn chằm chằm bản thiết kế, vặn xoắn dây kéo, căn chỉnh mặt trái của dây kéo với mặt chính diện của mảnh sau, dùng chân vịt nhấn đường may lưới để may dây kéo từ trên xuống dưới, tạo chỗ đóng mở khóa kéo.
Ở đầu còn lại cô dùng phấn đánh dấu trái phải cân bằng từ ba đến bốn centimet, ấn dấu từ trên xuống dưới để may đầu dây kéo còn lại vào đường may sườn của mảnh trước, sau đó kéo khóa kéo ra khỏi mặt trái của đáy, ủi phần mở khóa kéo phía trước.
Phải mất hàng giờ đồng hồ để hoàn thành quy trình thứ bảy trước khi bước vào quy trình tiếp theo: may ve áo.
Lúc làm vạt dưới, Cố Khinh Thiển sẽ đồng thời may cầu vai và đường may sườn.
Cô bẻ vạt dưới theo mức cho phép của đường may đặt sẵn, dùng mũi chỉ tam giác khâu lại để cố định, sau đó đặt mảnh trước và mảnh sau đối diện nhau, căn chỉnh đường cầu vai, ấn đạp đường may để nối các miếng vải lại với nhau rồi ủi thẳng.
Cô làm mãi thành quen tay, tuy rằng may sườn xám chưa tới ba mươi năm, nhưng cô cũng đã được mười năm tuổi nghề.
Cô vẽ, may, cắt vải mỗi ngày, cho dù nhắm mắt cũng có thể làm được.
Một bộ sườn xám đơn giản nhất cần mười bảy quy trình, cô chỉ cần mười ngày là đã có thể hoàn thành.
Bà chủ Ngô thích kiểu đơn giản, đối với quần áo và trang phục lần này yêu cầu phải đoan trang, không được quá diêm dúa, vì vậy cô chọn chất liệu vải màu xanh coban, có thêu một vài hoa văn hình đám mây bạc, kết hợp với vạt tròn truyền thống và một cái móc chữ.
Vì bà chủ Ngô không cao lắm, chỉ có thể mặc sườn xám ngắn, nên cô quyết định phá cách một chút, để vạt váy dài qua đầu gối mười centimet, hai bên hông tà xẻ ngắn, vừa có thể thay đổi cách ăn mặc thường ngày của bà chủ Ngô, lại vừa giữ được những đường xẻ độc đáo của sườn xám.
Nếu như mang thêm khăn choàng lông màu trắng, cô tin chắc bà chủ Ngô sẽ trở thành tâm điểm chú ý nhất hội trường.
Điện thoại di động đột nhiên reo lên, đôi mắt Cố Khinh Thiển rời khỏi sườn xám, nhìn đến chỗ phát ra âm thanh.
Cô bước tới trước cửa sổ nhận điện thoại mới giật mình nhận ra trời đã gần tối.
“Viện trưởng.”
Cố Khinh Thiển dựa vào cửa sổ, đôi mắt ngắm nhìn tuyết rơi không chút gợn sóng.
“Thiển Thiển, năm mới vui vẻ…”
Viện trưởng Hoàng dường như rất vui vẻ, giọng điệu khoan khoái hơn bình thường.
“Năm mới vui vẻ.” Cô hờ hững đáp lại.
“Vẫn đang làm việc à?”
“Vâng, vừa nhận một đơn gấp…”
“Vậy hả…nhất định con lại bỏ bữa nữa đúng không?”
Cố Khinh Thiển có chút sững sờ, lúc này mới nhận ra cả ngày nay bản thân vẫn chưa ăn gì.
Cô không đáp lại, viện trưởng Hoàng lại hỏi tiếp: “Lão Dư kêu dì hỏi con xem năm nay có về ăn bữa cơm đoàn viên không, mấy anh em con khó có dịp tụ họp đấy!”
Ánh mắt của Cố Khinh Thiển bỗng chốc ảm đạm, trong đầu cô không hiện lên khung cảnh một nhà đoàn viên, mà là ánh mắt của con gái viện trưởng khi chào đón cô.
Không phải là ánh mắt chán ghét, nhưng thật sự rất khó tả, vừa có ý như cô là một người dư thừa trong cái nhà đó, vừa có ý…
Cô không nên tồn tại.
Cố Khinh Thiển mím môi, nói ra lời từ chối: “Không ạ, mùng bốn con phải trả hàng, nên mấy ngày sau sẽ không ra ngoài.”
Viện trưởng không biết hiềm khích giữa con gái mình và Cố Khinh Thiển, vẫn muốn thuyết phục cô về nhà.
Cô cũng không quá cương quyết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Viện trưởng, xin lỗi… bà chủ Ngô muốn thảo luận bản thiết kế với con, mấy ngày nữa bận xong con sẽ đến ‘Ôn Hình Viên’ tìm dì.
Con cúp máy trước đây.”
Cô nhắc đến viên khu, chứ không phải là nhà họ Dư.
Viện trưởng Hoàng nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhắc cô giữ gìn sức khỏe rồi sau đó cúp máy.
Cố Khinh Thiển thở phào một hơi.
‘Ôn Hinh Viên’ và viện trưởng là nơi nuôi dưỡng cô nên người, nhà họ Dư có như thế nào cô cũng không quan tâm, nhưng cô không muốn viện trưởng cảm thấy khó xử, càng không muốn vì cô mà bà ấy bất đồng với người nhà.
Bụng cô chợt réo lên, đêm ba mươi mà trong nhà không có gì ăn, Cố Khinh Thiển chỉ có thể đi ra ngoài mua.
Cô mở tủ quần áo ra, chọn bộ sườn xám dài màu xanh dương thêu bức họa cá và hoa sen, mặc thêm một chiếc áo lông màu đen, lại lấy một cây trâm bằng trầm hương hình hoa sen có tua rua màu xanh dương để buộc gọn mái tóc dài đen bóng của mình.
Sau đó cô mở ngăn kéo của bàn trang điểm ra, chọn một chuỗi ngọc đính đầy mười tám hạt màu xanh nhạt kết hợp với tua rua màu hồng đào, treo lên ve áo, sau đó kiếm chút tiền lẻ trong chiếc ví được thêu bằng tay, rồi mang giày thêu màu xanh thẫm ra ngoài.
Nghê Lạc Lạc nói cô rất xinh đẹp, dù mặc đại một bộ trang phục nào cũng có thể đi gặp người khác, còn lúc chăm chút cho vẻ bề ngoài như vậy thì chỉ đi xuống lầu để ăn cơm, mà hệt như đi tiệc vậy, có để cho người khác sống nữa không đây?
Khi đó cô đã trả lời như thế nào?
À, họa mình thành ý vui cảnh đẹp là để cho mình ngắm.
Cũng có nghĩa là không cần quan tâm người khác, chỉ cần tâm trạng cô tốt là được.
Siêu thị náo nhiệt tưng bừng, bầu không khí vô cùng hân hoan, trên mặt mọi người đều là ý cười rạng rỡ, luôn miệng nói mau về nhà đoàn viên.
Những dịp vui vẻ như vậy thật sự không thích hợp với cô, vì vậy cô đã thay đổi, không mặc sườn xám màu đỏ mà chỉ mặc màu xanh dương đậm và màu đen, hoàn toàn trái ngược với thế giới này.
Cố Khinh Thiển đứng trước khu bán đồ nấu lẩu, suy nghĩ xem tối nay mình ăn gì, thuận tiện chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai luôn.
Cô hoàn toàn chìm vào suy nghĩ, cho dù những người xung quanh liên tục quay đầu nhìn cô, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp hình cô cũng không có phản ứng gì.
Nhà vẫn còn gạo, cô lại đi mua gia vị nấu lẩu cay, lại chọn thêm mấy thứ ăn kèm và rau cải xanh, tiện lấy luôn lon sữa đặc với nước hạnh nhân, bỏ vào xe đẩy rồi đi tính tiền.
Cô chỉ ở một mình, tay nghề nấu nướng không thể so với đầu bếp nhưng cũng có thể làm cho người ta khen không ngớt, nấu một nồi lẩu cay để thưởng cho bản thân cũng không phải quá phiền phức…
Cố Khinh Thiển nghĩ đến việc được ăn lẩu mà bước chân cũng hưng phấn hơn hẳn, bước vào thang máy trở về nhà.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, chợt thấy trên lan can sắt trước cửa có nhét một bước thư màu hồng theo phong cách phương Tây, không có chữ ký.
Cố Khinh Thiển nhíu mày, rút phong thư ra, phát hiện phong thư không được niêm phong, đôi mày cô càng nhíu chặt hơn.
Bước vào nhà mở thư ra xem, thấy hơn mười mấy tấm hình…
Là chụp cô ở mọi góc độ.
Có một tờ giấy viết tay rơi xuống:
“Thiển Thiển, thật muốn giấu em đi, không để cho bất kỳ ai có thể nhìn thấy em…”
Sống lưng cô chợt ớn lạnh.