- Đủ rồi, chuyện đi xa đến mức này là được rồi...
Nàng day day vầng trán đang nhức nhói, muốn chấm dứt hết tất cả mọi rối ren này, chi bằng một mình gánh chịu.
- Toa Đô, Ô Mã Nhi nghe lệnh!
Bây giờ nàng chính là trấn nam vương, quân lệnh như sơn bắt buộc tả hữu phó tướng phải quỳ xuống lĩnh mệnh, mặc kệ bọn họ có ngăn cản bất mãn hay không, nàng không cần biết! Đây đã không còn là thời điểm có thể chần chừ.
- Hai ngươi ngay lúc này đưa An Tư công chúa cùng Tiểu Thi rời khỏi Mông Cổ, theo đường biển trở về Đại Việt.
Gia quyến của hai ngươi bổn vương sẽ sắp xếp chu toàn, hãy lánh mặt ở nước Nam một thời gian, hãn phụ trút được thịnh nộ sẽ lại trưng dụng tướng tài mà thôi.
Tả hữu phó tướng chưa kịp lên tiếng thì An Tư đã đi trước một bước.
- Ta phản đối!
- Nàng không có quyền lên tiếng ở đây, bổn vương đã quyết rồi!
Buồn cười, thật là quá buồn cười, mới trước đó còn nói sẽ không phụ mình, không để mình chịu ủy khuất nữa, nhưng vừa qua chưa được bao lâu đã muốn đuổi mình đi, An Tư tuyệt đối không chấp nhận!
- Trấn nam vương, ngài không thể cứ như vậy đuổi ta đi được! Không phải chúng ta đã là...
Cắt ngang lời An Tư, nàng cương quyết đáp.
- Giờ không phải là lúc nghĩ đến nhu tình, bổn vương cần nàng sống sót, sống sót một cách bình an vô sự, nàng có hiểu hay không!?
- Hoan nhi!
An Tư bất mãn đến mức đôi mắt rưng rưng lệ ấm ức.
Nhìn thấy toàn bộ một màn này diễn ra trước mắt, trong lòng Ô Mã Nhi thoáng nghe cay đắng, hắn đã đoán biết được lần này hai người họ trở về đã có bao nhiêu thay đổi, công chúa ngoại bang kia hẳn cũng thấu tỏ rồi thân phận nhi nữ của thập công chúa, và cả hai ắt cũng đã định tình duyên.
Đau lòng là vậy nhưng thử hỏi còn chỗ nào cho hắn chen chân đây? Cảm thán Phượng chẳng cầu Hoàng mà lại chỉ ái một nàng Khổng Tước...
Đột nhiên có tiếng Toa Đô vang lên phá vỡ bầu không khí đang tranh cãi qua lại giữa nàng và An Tư, hắn nói rằng.
- Chuyện đã đến bước này, An Tư công chúa không muốn rời xa vương tử, chúng mạc tướng cũng không phải kẻ tham sống sợ chết bỏ mặc tiểu chủ giữ lấy thân mình.
Không ai muốn bỏ chạy cả, ngài cũng đừng nghĩ một mình gánh vác, chúng ta cùng làm cùng chịu, có chết cùng chết!
Ô Mã Nhi tán thành tiếp lời.
- Mạc tướng chẳng phải đã nói rồi sao? Đường tình có thể không chung bước nhưng tử lộ chắc chắn cùng đi!
Nàng còn chưa kịp cảm động thì Toa Đô đã gãi đầu thắc mắc, hỏi một câu khiến cả bọn á khẩu.
- Nè, ngươi vừa nói "Đường tình có thể không chung bước" sao, Ô Mã Nhi? Ta có nghe lầm không vậy?
- Tướng quân không nghe lầm đâu, ta cũng nghe thế đấy.
Tiểu Thi chen vào khẳng định.
- Hờ...thì ra ngươi trông như vậy mà là đoạn tụ sao? Thật nhìn không ra đấy, huynh đệ bấy lâu mà giờ ta mới biết, hèn gì lúc đó biểu cảm của ngươi thoả mãn như vậy...ui cha cha...nè nha...đừng có mà chuyển qua yêu ta đấy!
Ô Mã Nhi bị Toa Đô trêu chọc thì mặt mày tức giận đến đỏ như trái ớt, chộp lấy cổ áo hắn xốc ngược lên, quát.
- Im miệng cho ta, ngươi nghĩ bản thân là ai mà bổn tướng quân yêu ngươi hả!
Lúc này lại tới Tiểu Thi xoa cằm ngẫm nghĩ.
- Hm...lúc đó Ô Mã tướng quân có biểu cảm thoả mãn sao? Mà lúc đó là lúc nào? Lúc đó đã xảy ra chuyện gì a?
Một câu này đã khiến cả nàng, An Tư lẫn Tiểu Thi đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người tướng quân đang nắm chặt cổ áo của nhau kia.
Bị nhìn bằng thái độ khó hiểu, cả hai thình lình nhớ lại sự việc môi chạm môi đáng quên ấy, vô thức đều bực dọc, nhanh tay đẩy nhau ra còn hừ lạnh một tiếng.
- Ủa mà quên mất, ta là muốn nói đã nghĩ ra chút diệu kế để thoát qua ải này!
Toa Đô bừng tỉnh trở lại vấn đề.
- Diệu kế đó là gì?
- Kế này rủi ro rất cao, nhưng nếu thành công nhất định tất cả sẽ an toàn thoát hiểm, trước mắt là vậy.
- Rốt cuộc kế của ngươi là gì? Còn không mau nói đi, cứ lòng vòng mãi.
Mất kiên nhẫn nhất vẫn luôn là Ô Mã Nhi.
- Kế đó là...
Toa Đô cứ vậy, đem hết suy tính của mình kể ra tất cả, hắn cũng không biết có bao nhiêu phần thành công, tuy nhiên trong giờ phút này còn có gì mà không thể thử? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Nếu không thể từ trong địa ngục tìm ra lối tái sinh thì hắn tự nhận cũng uổng phí trí tuệ bấy lâu kiêu hãnh.
- Không được!
Ô Mã Nhi phản bác.
- Tại sao lại không?
Toa Đô nhíu mày bực dọc, thần cơ diệu kế của hắn vậy mà lại bị một tên hữu dũng vô mưu phản bác cự tuyệt thẳng thừng.
- Kế sách của ngươi là đánh vào điểm yếu mềm coi trọng cửu hoàng tử thiên mệnh bá tinh của đại hãn, lấy đó ra uy hiếp đại hãn phải nhượng bộ trước bá tinh, nhưng...
- Nhưng cái gì?
Nhìn về phía nàng bằng cặp mắt vô vàn khó xử, Ô Mã Nhi cũng không thể nói với Toa Đô rằng thật sự nàng là thập công chúa, không phải cửu hoàng tử hay thiên mệnh bá tinh.
Nàng biết chứ, biết nỗi lo lắng trong lòng Ô Mã Nhi, nếu dám đem điều này ra uy hiếp hãn phụ, may mắn thì sẽ khiến người nghĩ tới lợi hại về sau mà cân nhắc tha mạng phạt nhẹ, bằng không sẽ khiến mọi chuyện rẽ sang hướng khác còn rắc rối hiểm hoạ hơn gấp bội lần.
Nàng lên tiếng.
- Ô Mã Nhi nói đúng, cách này không được đâu.
Hơn ai hết nàng biết rõ hàng giả thì tốt nhất đừng gây chú ý quá nhiều, càng đem thân phận giả tạo ra lợi dụng thì sẽ càng dễ dàng bị phát giác.
Dĩ nhiên Toa Đô vô cùng khó hiểu và bức xúc, kế sách của hắn tuy không phải gọi là hoàn hảo, nhưng cũng hữu dụng nhất trong hoàn cảnh này, lại bị hết Ô Mã Nhi lẫn nàng đồng loạt cự tuyệt không rõ nguyên do, hiển nhiên hắn rất tức giận.
- Hai người làm sao vậy!? Đây là cách phù hợp nhất rồi đấy, chẳng còn cách nào tốt hơn được nữa đâu, chúng ta sắp hết thời gian rồi!
Nói tới nói lui lại thành ra tranh cãi.
Trong lúc Ô Mã Nhi cùng Toa Đô lời qua tiếng lại thì An Tư đã ghé tai nàng nói nhỏ, bảo rằng.
- Hoan nhi...Toa Đô tướng quân cùng nàng vào sinh ra tử, bấy nhiêu đã đủ chứng minh tín nhiệm, ta nghĩ nàng nên nói ra sự thật với ngài ấy thì hơn, tránh để gây khó hiểu bất đồng mãi.
Từ khi biết nàng mang thân phận nhi nữ, An Tư cũng dần xâu chuỗi lại được những sự việc đã qua, xác định rõ ràng thân phận của nàng còn có Hạnh cô cô và Ô Mã Nhi thấu tỏ.
Nếu hai người đó đã sớm nhận ra, vậy thêm một Toa Đô vốn là tả tướng dưới trướng, cũng không hề ngại ngùng vì nàng mà xả thân biết được thì cũng chẳng sao, có khi hắn còn nghĩ ra cách chu toàn cho thân phận giả mạo này.
Nàng hiểu tâm ý An Tư, cũng tin tưởng Toa Đô không phải kiểu người vì một thân phận mà có thể trở mặt với mình, vậy nên...
...
- Ôi tiểu tổ tông ơi...không thể tin nổi mà...công chúa cũng giỏi thật đấy, giấu lâu được đến vậy...kỳ diệu quá đi mất...
Quả nhiên Tiểu Thi và Toa Đô vừa nghe nàng kể xong thì liền choáng váng chới với trước sự thật không tưởng này.
Toa Đô vô thức ngó nghiêng nhìn nàng, còn vừa định đưa tay lên má nàng sờ thử thì đã bị An Tư ở kế bên khẽ cười vỗ nhẹ vào bàn tay đánh thức.
- Tướng quân đừng động chạm vào nàng ấy chứ, nữ nhân của ta đấy.
Tiểu Thi âm thầm cau mày.
Tả phó tướng cười hề hề như kẻ vô tội.
- À à nhị vị công chúa thứ lỗi, mạc tướng không cố ý thất lễ đâu a.
Vẫn là Toa Đô bản tính thông thái lại hào sảng, hắn rất nhanh cũng tiếp nhận được chuyện trấn nam vương tiểu chủ của mình vốn là đương kim thập công chúa ngỡ đã qua đời từ lâu.
Nhưng nàng ngược lại có chút ngập ngừng, vẫn thấy thân phận của mình bất cập với hai chữ vương tử kia.
- Bây giờ ngươi biết rồi đấy, ta không phải cửu hoàng tử hay trấn nam vương gì cả, ta là thập công chúa, cả Toa Đô lẫn Ô Mã Nhi đều không cần thiết nghe theo vương lệnh của ta nữa.
Toa Đô và Ô Mã Nhi nhìn nhau, rồi lại cười khì.
- Dù không là vương tử thì cũng là công chúa, mạc tướng nguyện ý hầu cận bảo hộ công chúa vĩnh viễn.
Người vẫn là chủ nhân của Toa Đô, ta vẫn sẽ hiến mạng ra sức vì người!
Ô Mã Nhi cũng đồng tình tiếp lời.
- Giờ thì người đừng lo nghĩ gì nữa, tất cả chúng ta đồng tâm vượt qua chuyện này, nhất định phải cùng nhau sống sót!
Rốt cuộc mọi sự đều phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, những kẻ có tình vẫn chưa từng từ bỏ nhau chỉ vì hai chữ thân phận.
Ở trong nghịch cảnh mới phát giác được bản thân không có gì phải xấu hổ giấu che khi luôn có những người thân cận bên cạnh chấp nhận chân nguyên của mình, bất kể chân nguyên đó có là ai.
- Thôi nào mọi người, kế sách đó vẫn hữu hiệu lắm đấy! Đại hãn vẫn không hề biết vương tử là thập công chúa kia mà, hãy nhắc cho ngài ấy nhớ rằng đây là thiên mệnh bá tinh của Nguyên triều Mông Cổ, bá tinh sẽ thống nhất thiên hạ, nếu không có vương tử sẽ không ai đủ trí tài hùng lực và cả thiên uy để làm chuyện đó cả!
Nghĩ qua cũng đúng là vậy, thật sự chỉ còn cách này, coi như đây là từ trong điểm yếu tìm ra điểm mạnh đi?
Nàng gật đầu, xem như kế hoạch được thông qua, chỉ chờ đến thời điểm thích hợp để tiến hành.
...
Từ bên ngoài không chút kiêng nể vén rèm bước vào là Chân Kim-tam hoàng tử, kẻ được hãn vương Hốt Tất Liệt sủng ái nhất chỉ đứng sau mỗi mình nàng.
Dẫn theo một đám quân lính, với vẻ mặt ngông nghênh khác hẳn lúc trước gặp gỡ, hắn nhếch môi hướng nàng mà nói.
- Thoát Hoan an đát, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này hoàng huynh đến để tuyên đọc thánh chỉ của hãn phụ.
Xem ra, đã đến lúc rồi....