Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80


Nhìn dáng vẻ chắc là anh uống say thật rồi.

Hai tay quấn ở trên eo cô, giống như ôm trẻ con đem cô ôm ngồi ở bên cạnh ngăn tủ giá sách.

Ngón tay thon dài để ở cần cổ cô, ngón cái còn ở sau tai cô nhẹ nhàng vuốt ve một chút, làn da ở chỗ đó rất mượt, rất mềm.

Ôn Hinh cũng không biết vùng sau tai của bản thân lại mẫn cảm như vậy, tay anh giống như là có dòng điện, thuận theo từ sau tai thẳng đến da đầu, cũng theo dao động của ngón tay anh, chân tóc của cô đã tê rần rồi.

Ôn Hinh là thích trêu chọc người khác, nhưng cô không thích bị người khác trêu chọc a, cô chủ động chiếm tiện nghi của anh, đó là chủ động ở tay, nhưng lại không thích chủ động của anh, lúc này tâm tình của cô không tốt lắm, căn bản không muốn ngoan ngoãn bị hôn, liền không ngừng ở trên ngăn tủ xê dịch, nghĩ muốn nhảy xuống, nhưng mà Diêm Trạch Dương đã sớm đem cô vây ở trong lòng rồi.

Hôn cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn hơi đỏ mọng của cô hé ra, mới đừng lại.

Ôn Hinh không vui, cô bắt đầu nghiêm túc nói: “Diêm đồng chí, em phải nói chuyện với anh, sau này chúng ta không thể tái phạm sai lầm như vậy nữa, là một nữ đồng chí, em đã sâu sắc mà kiểm điểm qua, trước kia đều là em không đúng, ngày hôm qua anh nói cũng rất có đạo lý, đây chính là vấn đề nguyên tắc, chuyện chúng ta làm không thể không có nguyên tắc.

Như vậy đi, về sau hai người chúng ta vẫn là duy trì khoảng cách hai mét đi, không thể không động liền hôn môi, còn ra thể thống gì? Còn có anh, cúc áo làm sao lại không cài đến dưới cổ? Ôm ôm ấp ấp coi được sao? Cho dù là ở chỗ đối tượng, vậy cũng phải chú ý vấn đề chừng mực có được không……”
Ôn Hinh còn chưa nói xong đâu, đã bị Diêm ma đầu lập tức bế lên.

Cô kêu”A” một tiếng, ôm lấy cổ anh.

Vừa ôm lên, tóc cô liền xõa ra, vốn là sắp quét dọn vệ sinh xong rồi, cô chuẩn bị tắm rửa, cho nên liền dùng một quản bút quấn tóc trên đầu lại, ôm như vậy, bút liền rơi, tóc dài trút xuống dưới, đẹp đến lay động lòng người.

Tuy rằng cảm giác bị ôm lấy tốt lắm, nhưng Ôn Hinh không phục.

Lúc tôi trêu chọc anh, anh làm gì, cái này cũng không được cái kia cũng không được, đây không được, kia cũng không được, tôi không trêu chọc nữa, ngược lại anh làm sao đều làm rồi, anh muốn làm tôi liền làm sao? Đây có tin hay không thực sự đả kích lòng tự trọng của cô, cô còn nguyện ý sao? Trong lòng có thể thoải mái không?
“Thả tôi xuống dưới, tên  này khốn nạn!”
Diêm ma đầu lại ha ha cười, dùng sức hôn cô một cái, nhìn vào cánh tay và đôi môi đỏ mọng, mặt như cánh hoa, người phụ nữ như làm bằng tuyết, đầu u ám tùy tiện theo động tác của anh mà múa may, lúc đó, anh cảm thấy được những năm chờ đợi này đều là đáng giá.

Anh cười chân thành như vậy, Ôn Hình nhìn thấy đều sợ ngây người, ngươi nói xem có lạ hay không, có người không dễ dàng cười, đột nhiên cười, liền giống như trên trời giáng xuống quỷ vương, nhưng cũng là thần thái tuế( chỉ bọn cường hào cướp bóc) của trần gian.

……
Diêm Trạch Dương đem cô ôm đến trên sô pha, lấy cái hộp trên bàn trà.

Tay Ôn Hinh trắng noãn nhỏ nhắn, giống như cây hành, cô cảm thấy được tay cô chợt lạnh, lúc nhìn thấy còn sửng sốt một chút, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xuyên qua đầu ngón tay cô, cùng cô vướng vào nhau, nhìn thấy anh một tay đem dây đồng hồ cài lên.

Cô mới nhìn rõ, trên tay đó là cái gì, đây là một chiếc đồng hồ kiểu nữ, mặt đồng hồ màu vàng lóe sáng, dây đeo màu đen đeo ở cổ tay, màu da càng thêm nõn nà trắng như tuyết, đeo ở trên cổ tay Ôn Hinh, nói không ra kiểu đẹp tinh tế.

“Thích không?” Diêm ma đầu đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn như tuyết, sáp lại gần cô, ở bên tai cô dùng giọng nói rõ ràng nói lời ngon tiếng ngọt với cô,: “Đơn xin kết hôn anh đã gửi lên rồi, được phê chuẩn chúng ta liền kết hôn, đến lúc đó, chúng ta muốn chạm ở đâu liền chạm ở đó, đóng cửa lại cũng không có ai quản……”
Âm thanh của anh có chút khàn khàn, trong giọng nói lộ ra một tia bá đạo lại có ý tứ hàm xúc đắc ý, Ôn Hinh bị âm thanh của anh kích thích đến giống như thể lỗ tai có thể mang thai.

Cô nhịn không được rụt bả vai xuống, chờ một chút, vừa rồi nói cái gì?
“Kết hôn?”
Đôi mắt ngạc nhiên như nai con của Ôn Hinh, nhìn Diêm Trạch Dương.

“……Ở chung còn chưa được hai ngày rưỡi đâu, liền muốn kết hôn rồi?”
Diêm Trạch Dương vốn dĩ là nhếch khóe môi, sau khi nghe được, sắc mặt”Soạt” lập tức trầm xuống, “Thế nào? Em không nguyện ý?”
Anh nhìn chằm chằm mắt cô, nháy mắt liền từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc(dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc), biến thành cuồng phong thịnh nộ.

“Em….

.


Cô đối với đối tượng này, làm sao mà lại kết hôn sớm như vậy? Với, cô ngay từ đầu là nhìn chúng giá trị nhan sắc của anh, sau đó liền tức giận muốn quấy rối anh với nữ chính, làm cho cô ta không có thuận lợi như vậy, sau đó lại cảm thấy anh vừa nghiêm chỉnh vừa chơi rất vui.

Cô đều có chút trêu chọc đến nghiện rồi, còn chưa có thỏa thích, đột nhiên liền muốn kết hôn? Hết rồi, vậy sau này còn trêu chọc như thế nào?
Nhìn Ôn Hinh không trả lời, một tia tươi cười trên mặt của Diêm ma đầu cũng biến mất, anh ngồi thẳng người, ánh mắt như lưỡi dao, nhìn chằm chằm cô: “Có ý kiến gì sao? Em nói!”
Ôn Hinh bị âm thanh nghiêm túc của anh làm hoảng sợ, im lặng như con gà trống ngồi ở chỗ kia.

Trong phòng nhất thời im lặng đến cả tiếng kim rơi cũng đều có thể nghe thấy.

“Em……”
“Trừ anh ra, em còn muốn gả cho người khác?” Diêm Trạch Dương mặt không chút thay đổi cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi tay của cô hỏi.

“Em….

.


“Vậy vì sao lại không nguyện ý?”
“Em….

.

Anh không được hỏi nữa, em nguyện ý còn không được sao?” Ôn Hinh bị anh giáo huấn nổi giận rồi, một câu lại theo một câu, giống như tra tấn bức cung cô, cô ủy khuất mà vòng vào dưới nách anh, chôn ở ngực anh, giống như chim nhỏ mảnh mai nép vào trước ngực anh, rầm rì hai tiếng.

Ôn Hinh lúc ban đầu là không có chuẩn bị tốt, nhưng cũng rất nhanh sẽ nghĩ đến, người này chính là bàn tay vàng lớn nhất của nữ chính đời trước, đem anh mạnh mẽ mà đóng dấu lên vậy đó là cô chiếm tiện nghi của nữ chủ, hơn nữa, ở cái thời đại này cô đi chỗ nào còn có thể tìm một người anh tuấn đẹp trai lại có phong cách, dáng người còn cao lớn nhất, nhưng người đàn ông này vẫn là đồ ăn của cô nhỉ?
Chính là có chút hơi nhanh, cô còn chưa trêu chọc đã nghiền liền phải kết thúc rồi, nhưng mà cứ tiếp tục như thế này, anh liền muốn trở mặt rồi, cô chỉ có thể ủy khuất đồng ý thôi, sau đó xoay người nép vào trong ngực anh, ôm eo anh, Diêm ma đầu lúc này mới chuyển mắt, chỉ là trong lòng vẫn là có chút sương mù, không biết cô rốt cuộc vì cái gì mà do dự.

Chẳng qua, nhìn Ôn Hinh đang nép vào trong ngực anh, nhìn đồng hồ bản thân tặng cô, giơ tay nhìn đi nhìn lại, bộ dáng rất thích, tâm tình Diêm ma đầu cuối cùng cũng thoải mái.

Ôn Hinh đó là vì chưa nhìn thấy qua đồng hồ của thời đại này, cho nên tò mò mới nhìn đi nhìn lại như vậy.

Cô tò mò nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy ánh mắt Diêm ma đầu đang nhìn chằm chằm cô trở nên u ám.

Chỉ chốc lát sau trên sô pha truyền đến tiếng hôn môi”Ưm Ưm” một hồi lâu, Ôn Hinh mới tiếp tục quét dọn phòng khách, Diêm ma đầu lên lầu thay đổi quân phục, đội mũ, anh chỉ có nửa ngày nghỉ, buổi chiều còn muốn quay về trong đoàn.

Ôn Hinh nhìn anh sắp đi, liền giống như chim nhỏ ngào vào trong ngực anh, Diêm ma đầu cũng không nỡ bỏ cô, thật sự là hận không thể đem con người nhỏ bé này ngậm vào trong miệng, ngậm lại thì lại sợ tan ra, tưởng tượng đến anh muốn đem bản thân cô để ở trong nhà, anh đều đau lòng, ở cửa ôm một lúc lâu mới rời đi.

Anh vừa đi, Ôn Hinh ngủ trưa cũng không ngủ, chạy đến tiệm may, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đi dạo ở đại viện thị ủy, từ lúc bán được bộ thứ nhất, sau đó liền bán tốt hơn rồi, cô gái mua váy đầu tiên đó, hiệu quả mặc tốt lắm, cho nên cứ như vậy tuyên truyền, người trong đại viện nhận ra Ôn Hinh thật không ít, hiện tại buổi chiều chỉ cần nhìn thấy Ôn Hinh, liền có người đem cô kéo vào trong nhà, đương nhiên giới hạn chỉ là con gái.

Dương Hòa Miêu chính là người hầu nhỏ của cô, mỗi ngày vây quanh cô, đi theo Ôn Hinh một vòng chính là tiền đấy, dù sao Ôn Hinh có ánh mắt thời thượng và gu thời trang hơn hẳn hơn cái thời đại này 40 năm, cô bảo Dương Hòa Miêu làm ra quần áo, cũng sẽ không quá khoa trương, chỉ có sửa đổi ít một số chỗ, nhưng mỗi cô gái nhìn thấy rồi đều thích mua, chỉ cần là quần áo mới liền không thể yêu thích.

Thực ra Ôn Hinh chỉ cần bảo Dương Hòa Miêu hơi hơi làm ra chút đường thắt eo, giống như cổ áo sơ mi làm thêm nhiều mấy cái hoa văn mà thôi, giống như váy thì cô chỉ cần sửa đổi mấy chỗ nhỏ xíu, liền sẽ bán rất được, hiệu cũng cũng tốt lắm.

Thực ra có một số chỉ là kỹ xảo phối hợp, cô cũng thường xuyên mua hai bộ quần áo và phối với nhau bán, đây phải thuộc về thủ công của Ôn Hinh mạnh, lúc làm chủ bá(2) cô cũng là dụng tâm học qua, thông qua quần áo sân bay bình thường mà minh tinh mặc nè, các loại tạp chí thời thượng, thử đến thử đi, một ít đồ trang sức có thể có tác dụng rất lớn, thêm một cái thắt lưng hoàn toàn làm tăng hai phần khí thế, cơ bản là kiểu dáng a, các loại màu sắc phối với nhau làm thế nào mới có thể mặc ra đẹp, cho nên cô nhiều ít biết một chút, chắc là chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đối phương phù hợp với loại quần áo che đậy nào.

Chủ bá(2): Chủ của một trang livestream nào đó.

Cho nên, quần áo từ trong tay cô, sẽ làm cho mấy cô gái cảm thấy bản thân giống như mặc quần áo trở nên xinh đẹp rồi, đại viện thị ủy cũng không có ai đến bắt, mấy ngày này Ôn Hinh kiếm được không ít tiền.

Lấy đi qua hai ba bộ quần áo đều không có đủ bán, các loại áo mặc sẽ bán hơn hai mươi, váy bốn mươi đến sáu mươi, còn có một số phụ kiện nhỏ của quần áo, làm ra không đến mười ngày, trừ đi phần cho Dương Hòa Miêu tiền thủ công, cô kiếm được hơn ba trăm tệ, tiền tiết kiệm của cô hiện tại đã một nghìn tệ rồi, những tiền này cũng thật dễ kiếm a.

Trước kia cô tốn tiền vì xuống Nam, nhưng hiện tại không giống rồi, cô hiện tại chủ yếu chính là mang theo Dương Hòa Miêu, nhận người này nọ, sau đó bản thân cô có thể tự làm rồi đi đại viện bán, về phần có thể bán bao lâu, Ôn Hinh cũng không biết, nhưng là việc buôn bán cửa hàng may vá khẳng định sẽ tốt hơn so với trước kia, áp lực kế sinh nhai của hai ông cháu sẽ nhẹ hơn một chút.

Cô gái ở trong đại viện thị ủy mua váy đầu tiên với Ôn Hinh đó, hôm nay lại đem Ôn Hinh dắt vào trong nhà, cô ấy hiện tại là không ngừng mua quần áo của Ôn Hinh, cô ấy còn bảo Ôn Hinh phối hợp quần áo cho cô ấy, quần áo cô ấy cũng rất nhiều, nhìn kiểu dáng không ít quần áo là kiểu dáng mới được mang từ bên phía Nam kia đến đây, so sánh với niên đại này, màu sắc càng sáng, kiểu dáng càng tốt.

Ôn Hinh chọn chọn, phối hợp cho cô ấy ba bộ, kiểu dáng sơ mi trắng mà Ôn Hinh bán đều là kiểu dáng cơ bản, mặc trăm lần không chán, hiện tại tay áo sơ mi trắng dài rộng, không có hình dáng, Ôn Hinh hơi sửa sau thắt lưng một chút, khuôn mẫu của thợ may cũ làm rất tốt, vừa khâu lại, mặc lên sẽ có có vẻ thon thả, đặc biệt đẹp, tùy tiện phối với quần hay váy nào cũng đều rất xinh đẹp.

Cô ấy một bộ hai mươi tệ, mua ba bộ.

Cô ấy thử quần áo, lúc Ôn Hinh giúp cô ấy sửa sang lại tay áo, lộ ra đồng hồ ở trên cổ tay, cô ấy lập tức kinh ngạc hô một tiếng, “A,  đây là đồng hồ nhãn hiệu!” Cô ấy có nhiều quần áo như vậy, là trong nhà có họ hàng đi làm nhân viên vật tư ở cửa hàng lớn bên kia.

Chính trên tay cô ấy cũng đeo chiếc đồng hồ này, cho nên nhãn hiệu cô ấy đều nhận ra, cô ấy nói: “Đây giống như đồ nước ngoài, rất đắt, một chiếc ít nhất cũng phải hơn hai nghìn tệ, nhưng kiểu dáng cũng thật là đẹp, là gần đây mới ra sao?” Cô ấy bắt lấy cổ tay cô, nhìn đi nhìn lại, hiện tại ở trong đại viện tiền lương bình thường, một tháng một trăm tệ, chiếc đồng hồ này, cũng phải hai năm không ăn không uống mới đủ tiền lương.

Cô ấy còn tưởng là Ôn Hinh kế sinh nhai khó khăn nên mới ra ngoài bán quần áo, cô ấy cũng đã nhìn ra ngay từ đầu quần áo cô bán căn bản không phải là đồ phía Nam, nhưng kiểu dáng rất đẹp, ai nhìn thấy đều hỏi mua ở đâu, làm cô ấy đặc biệt có mặt mũi, hơn nữa giá cả xác thực không đắt, cho nên cũng không tính.

Kết quả cô lại có thể đeo đồng hồ đắt như vậy “Đồng hồ của tôi mới mua năm trăm tệ, còn là đồ trong nước, chiếc này của cô là đồ nước ngoài, không những đắt nghe nói còn rất khó mua, người bình thường có tiền cũng mua không nổi, cô sẽ không là con gái của con cháu cán bộ nào đi?”
Ôn Hinh hơi mỉm cười, thầm nghĩ: Kia thì thật không có, chẳng qua, tôi sắp thành con dâu của nhà cán bộ nào đó rồi thì có tính không.

Chẳng qua cô chỉ cười cười không nói chuyện.

Nhưng trong lòng lại vui sướng, vốn cô đối với chiếc đồng hồ này không có cảm nghĩ gì, nhưng bị người khác kinh hãi ngạc nhiên, trong lòng còn rất vui vẻ, có thể là quan hệ của cái niên đại này đi, những đồ như này tương đối ít ỏi, không giống đồng hồ nổi tiếng trong quầy hàng của đời sau, tùy tiện là hàng mới nhất, chỉ cần có tiền thì dễ như trở bàn tay.

……
Ngày hôm sau, Diêm Trạch Dương đi tìm lãnh đạo hỏi chuyện đơn xin phê duyệt kết hôn, lúc sau liền trực tiếp đi văn phòng của bố anh.

Bố con hai người thực ra rất ít gặp mặt ở trong văn phòng quân khu, nhưng vì sao đơn xin vẫn luôn để ở chỗ bố anh mà không được phê duyệt? Đúng! Chuyện kết hôn là anh tiền trảm hậu tấu trước, nhưng là trước đây bố anh tái hôn, cũng đồng dạng là bản thân tiền trảm hậu tấu trước, trước hai ngày kết hôn mới cùng anh đứa con trai này nói, ông ấy muốn cưới một người vợ mới.

Hiện tại ông ấy còn có lý do gì mà áp chế đơn xin báo cáo của anh?
Lúc Diêm Trạch Dương đi vào hô một tiếng báo cáo, kêu một tiếng thủ trưởng, nhưng ngay cả như vậy, cũng vô pháp nghiền tắt tính tình của anh, Diêm Vệ Quốc nghe con trai chất vấn hỏi.

Trong văn phòng nhất thời im lặng không một tiếng động, qua một lúc sau, Diêm Vệ Quốc mới tháo kính mắt xuống, tay phải từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư, để ở trên bàn làm việc, “Con xem nó trước đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui