Cho dù đời trước sống không được quá lâu, cũng không tiến cung nhiều, nhưng cũng có kinh nghiệm cả đời trước nên đối với những người trong cung, nàng cũng biết một số cách ứng phó.
Khi Thái Hậu tuổi còn trẻ thủ đoạn âm hiểm tàn nhẫn, nhưng khi tuổi tác càng ngày càng lớn, những người trong hậu cung cùng thế hệ bà người thì chết, kẻ thì điên, chỉ còn lại vài người suốt ngày ru rú trong phòng không ra ngoài nửa bước, dường như cũng đã nhìn thấu nhiều điều, tính tình cũng trở nên ôn hòa, dễ nói chuyện hơn.
Mà trong đám tôn tử, Thái Hậu tương đối sủng ái Thái Tử và Kiêu Vương.
Một người là trưởng tôn, người còn lại được bà nuôi dưỡng vài năm, tình cảm đương nhiên không thể so sánh.
Lúc trước, khi Kiêu Vương cưới Ôn Nhuyễn, Thái Hậu vốn không đồng ý.
Thân là người sống trong cung bao lâu nay, là người thắng cuối cùng đạp lên thi hài người khác để thượng vị, sao lại không nhìn ra Văn Đức bá tước phủ rốt cuộc là tình huống gì?
Nhưng cũng có nhiều phi tần trong cung ước gì Kiêu Vương đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa kia cưới một Vương phi có nhà mẹ đẻ hậu đài không quá mạnh, cho nên đều khuyên nhủ Thái Hậu.
Vả lại, sau khi Thái Hậu gặp Ôn Nhuyễn, thấy nàng hiểu đạo lý, biết tiến biết thoái, tính cách ôn hòa, không yếu đuối như lời đồn, lại có một dung mạo đẹp đẽ, cuối cùng cũng đồng ý hôn sự này.
Có lẽ là đêm qua Kiêu Vương cũng báo mộng cho Thái Hậu, từ sáng sớm tâm trạng Thái Hậu đã không yên.
Ôn Nhuyễn lại trùng hợp tiến cung nói chuyện ác mộng nên Thái Hậu từ trước đến nay tin Phật bèn cảm thấy đây là điềm báo của ông Trời.
Khi Ôn Nhuyễn thuật lại giấc mộng vô cùng chân thật kia, vốn ban đầu Thái Hậu xác thực không đồng ý cũng buông lỏng.
"Ngươi đi thì có thể làm được chuyện gì?"
"Hoàng tổ mẫu, mặc dù cháu dâu không gánh vác được chuyện gì, nhưng mà cháu dâu vẫn muốn bồi bên người điện hạ, cùng chung hoạn nạn." Trong lúc nói chuyện, Ôn Nhuyễn lộ ra nét ngây thơ của một cô nương, khẽ rũ đôi mắt có tình ý nhẹ nhàng lưu động.
Nghe được câu cùng chung hoạn hạn, Thái Hậu thoáng sửng sốt quay lại nhìn vào mắt nàng nhưng không thấy dấu vết giả bộ, lại nghĩ lại, cháu trai nhà mình lớn lên khôi ngô, phong thần tuấn lãng, lại đang là tân hôn, đương nhiên Ôn Nhuyễn sẽ yêu thích cháu trai mình.
Ầm ỹ muốn cùng chung hoạn nạn, có lẽ thật sự là tình ý sâu nặng.
Trầm ngâm một lúc lâu lại nhớ tới giấc mộng đêm qua, lão Tam được bà yêu thương xưa nay, ở trong mộng quỳ trước mặt bà dập đầu ba cái, nói rằng sau này không thể tiếp tục hiếu thuận với bà nữa.
Giấc mộng này không giống như những giấc mộng thường ngày, sau khi ngủ dậy vẫn vô cùng rõ ràng, đó là lý do tâm thần bà vẫn không yên, luôn cảm thấy được có chuyện gì đó sắp xảy ra, kết quả tức phụ của lão Tam lại tiến cung.
"Thôi được, ai gia cũng thấy lo âu, dù ngươi đi cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu ông trời đã cho ngươi thấy lão Tam gặp nguy hiểm hẳn là có dụng ý, ai gia sẽ viết một đạo ý chỉ cho phép người xuất kinh đến Tắc Châu.
Nhưng mà Tắc Châu vừa mới bình định phản loạn xong, vẫn có nguy hiểm, ai gia sẽ phái trăm tên hộ vệ bảo hộ ngươi tiến về phía trước."
"Cháu dâu còn có một chuyện thỉnh cầu."
Thái Hậu nhìn về phía nàng.
"Cháu dâu muốn cầu xin Hoàng tổ mẫu phái một thái y cùng đi."
Thái Hậu đồng ý với Ôn Nhuyễn.
Sau khi từ trong cung trở về, chỉ thu dọn qua loa, rồi phái người quay về bá tước phủ thông báo, chưa chờ phản hồi đã lập tức xuất kinh.
Tắc Châu nằm ở phía Đông Nam, cách Kim Đô hơn ngàn dặm.
Lãnh thổ Tắc Châu mênh mông rộng lớn, có núi non trùng trùng điệp điệp, cũng có sông dài quanh co, núi đẹp sông thơ, dù giao thương buôn bán có kém hơn một chút so với Dương Châu nhưng cũng là một vùng đất trù phú.
Hơn nữa địa thế được thiên nhiên ưu đãi, dễ thủ khó công làm cho Tiết độ sứ đóng quân ở Tắc Châu sinh ra ý nghĩ khác, khởi binh tạo phản.
Lần này Ôn Nhuyễn đi từ Kim Đô đến Tắc Châu, cả đi đường bộ và đường thủy, có nhanh cũng phải mất gần một tháng.
Hôm qua Kiêu Vương mới gặp chuyện không may, tin tức còn chưa truyền vào trong kinh, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn nhớ rõ, sau khi bị sát hại, bốn ngày sau mới tìm được chàng, sau đó mê man suốt gần hai tháng.
Ôn Nhuyễn sợ đi chậm sẽ bỏ lỡ thời cơ cứu Kiêu Vương nên ngày đêm thần tốc chạy tới Tắc Châu.
Nhờ có trăm tên cao thủ hộ tống, hơn nữa phản loạn đã bình định xong, cho nên cả đường thông thuận, chỉ dùng hơn hai mươi ngày đã tới Tắc Châu.
Tri châu của Tắc Châu là Tống Lang, tuổi chừng 35, xuất thân từ võ tướng, sau khi nghe nói Kiêu Vương phi đã đến Tắc Châu, nhất thời giật mình.
Dựa theo quãng đường truyền tin, tấu chương báo Kiêu Vương gặp chuyện không may cũng mới đến Kinh đô không lâu, làm sao Vương phi đã đến rồi?
Cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ra lệnh cho hạ nhân: "Lập tức đi dọn dẹp phòng cách vách điện hạ, rồi chuẩn bị thêm chút đồ ăn."
Sau đó chấn chỉnh mũ quan, kéo phẳng vạt áo, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Nữ tử áo tím đứng ngoài cửa Tri châu phủ, dù rằng phong trần mệt mỏi, mặt không son phấn, ăn mặc đơn giản, trên đầu cũng không dùng trâm cài đỏ, nhưng sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, trên mặt càng thêm quý khí, đó là lý do mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra thân phận cao quý của nàng.
Trên mặt và trên người Ôn Nhuyễn vốn có chút thịt, nhưng trải qua 20 ngày này nàng gầy hẳn một vòng, cũng tiều tụy không ít.
Tri châu Tống Lang lập tức hành lễ: "Hạ quan là quyền tri quân châu sự [1] của Tắc Châu tham kiến Kiêu Vương phi."
[1] Quyền tri quân châu sự: Người quản lý một châu, quản lý trật tự, giáo dục, tổng hợp thuế khóa lao dịch, ngục tụng, mùa màng.
"Miễn toàn bộ lễ nghi, lòng ta vấn vương điện hạ nên ngàn dặm đuổi theo, nhưng ở trên đường lại nghe tin điện hạ gặp nạn, hiện giờ thế nào rồi?"
Ôn Nhuyễn cũng biết Tri châu Tống Lang của Tắc Châu, bởi vì đời trước cứu được Kiêu Vương, dù Kiêu Vương thất thế nhưng cũng tận hết sức lực giúp y thăng chức, mà Tống Lang cũng không phụ lòng Kiêu Vương, khi Kiêu Vương tạo phản thì trở thành trợ thủ đắc lực của chàng.
Vẻ mặt Tống Lang ngưng trọng, hơi nghiêng người về phía Ôn Nhuyễn tạo thành tư thế xin mời: "Vương phi, vào phủ rồi nói rõ hơn."
Tống Lang cũng không nói thêm gì, đưa Ôn Nhuyễn đến trong viện có trọng binh canh gác.
Đến bên ngoài phòng bệnh của Kiêu Vương, Tống Lang nói: "Vương phi, điện hạ ở ngay bên trong, mong người chuẩn bị tâm lý."
Ôn Nhuyễn thở nhè nhẹ một hơi, nàng sớm đã chuẩn bị đến chuyện tồi tệ nhất.
Nếu tốt thì có thể chữa khỏi, nhưng xấu nhất thì hai chân tàn phế.
Tống Lang đẩy cửa ra, trong phòng ngột ngạt, nồng nặc mùi thuốc đông y và hương an thần cùng nhau ập tới, Ôn Nhuyễn khó chịu nhăn mũi.
Tống Lang giải thích: "Lúc tìm được điện hạ, bị ngâm nước lâu, nhiễm bệnh thương hàn, nên phải kị gió."
Ôn Nhuyễn nâng chân bước vào, còn nói: "Ở chỗ nào không có gió, mở vài khe hở để thông gió."
Tống Lang vuốt cằm.
Ôn Nhuyễn đi theo bước lại gần giường, bỏ qua bình phong, nhìn người đàn ông đang nằm phía sau tấm màn lụa.
Trong nháy mắt, Ôn Nhuyễn có chút cảm thấy không chân thực.
Lần cuối cùng gặp chàng là ở trên đoạn đầu đài, khi đó tuy rằng chàng vô cùng nhếch nhác thảm hại, nhưng còn mạnh hơn nhiều so với người mang tử khí nằm trên giường hiện tại.
Vươn tay vén mành trướng lên, Nguyệt Thanh lập tức nhận lấy, câu mành lên.
Phu thê hai người gặp lại, Tống Lang cho những người khác lui ra, để Ôn Nhuyễn lưu lại một mình cùng với Kiêu Vương một lúc.
Ôn Nhuyễn ngồi xuống cạnh giường, nhìn Kiêu Vương một hồi lâu.
Khuôn mặt chàng sạch sẽ, tuy rằng gầy đi rất nhiều, nhưng so với vẻ anh tuấn nhưng bẩn thỉu trên đoạn đầu đài thì tốt hơn nhiều.
Chẳng qua là cặp mắt có thể chấn nhiếp lòng người nhất kia lại gắt gao nhắm chặt.
Ôn Nhuyễn nhè nhẹ thở dài, bất đắc dĩ cười cười, thấp giọng nói: "Không nghĩ tới phu thê hai người chúng ta còn có ngày gặp lại, đời trước cùng ngươi đi một vòng quỷ môn quan, đời này lại một nắng hai sương chạy tới cứu ngươi, đợi đến khi ngươi thanh tỉnh, phải trả lại cho ta hai ân tình này thật tốt."
Một lúc lâu sau, Ôn Nhuyễn nhìn ra cửa gọi: "Triệu thái y đã nghỉ ngơi xong chưa?"
Nguyệt Thanh đáp lời: "Đang đứng chờ sẵn rồi ạ."
Đường sá xa xôi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thái y cần phải bắt mạch cho Kiêu Vương, không thể có sai sót, vừa rồi Ôn Nhuyễn đã để cho ông lui xuống nghỉ ngơi điều chỉnh lại.
"Để ông ấy vào đi, cũng mời Tống Tri châu đến."
Cửa mở, sau khi để mọi người bước vào lập tức đóng cửa lại.
Ôn Nhuyễn đứng dậy nhường chỗ cho Triệu thái y.
Bắt mạch gần nửa khắc, hai đầu lông mày của Triệu thái y càng ngày càng cau chặt lại, thả lỏng tay ra, đặt tay Kiêu Vương lại trên tháp, phức tạp đứng lên, nhìn về phía Tống Lang.
"Tống đại nhân, có thể cho người mang phương thuốc và bã thuốc đã sắc cho hạ quan xem một chút được không?"
Tống Lang nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút sắc thái kinh sợ, "Nhưng có vấn đề gì vậy?"
Triệu thái y nghiêm túc, cẩn thận nói: "Sau khi xem xong mới biết được."
Sau khi sai người mang bã thuốc lại đây, Triệu thái y đối chiếu với phương thuốc, rồi đem bã thuốc lại nhìn, ngửi trái ngửi phải, trầm ngâm một hồi mới nói thuốc không có vấn đề, lại hỏi thường ngày Kiêu Vương ăn những gì.
Ôn Nhuyễn biết làm sao Kiêu Vương trúng độc, nhưng lại không thể dễ dàng nhắc nhở.
Lúc bọn họ tới, Kiêu Vương dùng bữa mới được một nửa.
Trong phòng vẫn còn cháo loãng chưa bón xong, thái y lại kiểm tra bát cháo một lần.
"Cả thuốc và cháo, đều không có độc."
Thái y vừa nói xong, Ôn Nhuyễn phối hợp với Tống Lang, trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi hỏi: "Ý thái y là điện hạ bị trúng độc sao?"
Thái y gật đầu: "Là một loại độc mãn tính, nhưng còn chưa biết là loại độc nào."
Ôn Nhuyễn vội hỏi: "Có nghiêm trọng lắm không?"
Trong lòng yên lặng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng nghiêm trọng đến mức tàn phế.
"Mới dùng không đến mười ngày, độc tính không mạnh, nhưng vẫn gây ảnh hưởng đến cơ thể.
Chẳng qua là phải biết rõ là độc gì mới có thể hoàn toàn giải độc, hạ quan cần ngẫm lại."
Thái y nói cần suy ngẫm lại, ai cũng không dám lên tiếng.
Ôn Nhuyễn cũng không biết ông muốn ngẫm đến khi nào, liền nói: "Chuyện điện hạ trúng độc, tạm thời không được truyền ra ngoài, nhưng từ hôm nay trở đi, vì không để cho người ngoài có cơ hội động thủ, tất cả đồ ăn sẽ do ta chuẩn bị, sắc thuốc thì làm phiền Triệu thái y, thuốc giải cũng cần nhanh chóng nghiên cứu điều chế cho ra."
Triệu thái y chắp tay: "Hạ quan nhất định chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch."
Ôn Nhuyễn cảm thấy bản thân hình như quá mức bình tĩnh, âm thầm nhéo đùi mình một cái thật mạnh, chờ khi hốc mắt ửng đỏ còn mang theo một chút ướt át, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm tay Kiêu Vương lên, len vào khe hở giữa các ngón tay, đan mười ngón tay vào nhau.
"Ta cùng điện hạ mới thành thân chỉ có một ngày, chàng đã đến Tắc Châu này, bị người ám toán thành dáng vẻ hiện tại...!trong lòng ta vô cùng khó chịu." Nói đến đoạn cuối đã nghẹn ngào không thành tiếng.
Tuy hôn sự là do bản thân Ôn Nhuyễn tính kế mà có được, nhưng nàng cũng từng giống các nữ tử bình thường khát khao cùng với Kiêu Vương phu thê hòa thuận, đồng vợ đồng chồng.
Ôn Nhuyễn thể hiện chân tình, Tống Lang và Triệu thái y trong phòng này đều thầm nghĩ đúng thực là Kiêu Vương đã cưới được một thê tử tốt.
Một lúc sau, Tống Lang nói với Ôn Nhuyễn: "Hạ quan đã sai người đi dọn dẹp sương phòng cách vách phòng điện hạ, Vương phi bôn ba đã nhiều ngày, nhất định mệt mỏi, người đi nghỉ ngơi trước, hạ quan sẽ đi điều tra chuyện điện hạ trúng độc."
Ôn Nhuyễn lắc đầu, "Ta ở trong phòng điện hạ là được rồi, có người hạ độc chứng minh là có người muốn hại điện hạ, bây giờ hạ độc không thành, chắc chắn sẽ nghĩ kế khác.
Mà chuyện điện hạ trúng độc, hiện nay cũng không thể để cho nhiều người biết, ta trông giữ bên cạnh chàng mới có thể yên tâm được."
Tuy rằng trong phòng không khí không thông, tràn đầy mùi thuốc, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với thời gian ở trong thiên lao trước khi chém đầu đời trước.
Lúc ấy nhà lao âm u ẩm ướt đầy rắn, chuột, sâu, trùng, ngắn ngủi chưa tới mười ngày*, nhưng cũng là những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời nàng phải nếm trải.
Khổ như vậy đều đã nếm qua, chút khổ bây giờ đâu được tính là gì.
Mấy người tạm thời rời khỏi phòng, không có bất kì người nào nghĩ đến Kiêu Vương đã hôn mê suốt 20 ngày, đã khôi phục ý thức từ 10 ngày trước, chỉ là chàng vẫn chưa tỉnh lại thôi.
Kiêu Vương có ý thức, đương nhiên đã nghe rõ những lời vừa rồi của Ôn Nhuyễn và cả thái y.
Đối với những lời Ôn Nhuyễn vừa nói, Kiêu Vương một chữ cũng không tin, trong lòng còn vô cùng mỉa mai.