Lâm thị bị nhốt ở Tây Thiên Viện, là sân viện sâu khuất ở phía Tây Bắc Kỷ gia.
Kỷ Uyển Diễm bọc mình trong chiếc chăn bông mỏng manh đã bạc màu, màu lông mặt ngoài chiếc chăn đã bạc màu, tuy rằng đã cũ nhưng sờ trong tay vẫn khá mềm mại, bên trên thêu tranh Hải Đường Xuân, không giống như đồ khuê các mà các thiếu nữ dùng, trông giống như là đồ hồi môn thì đúng hơn. Kỷ Uyển Diễm chợt phát hiện có hai vị ma ma đem theo hộp đồ ăn đi qua hoa viên liền nhanh chóng trốn đến sau núi giả, hai ma ma này liền đụng mặt với Từ ma ma liền hỏi bà tới nơi này làm gì. Từ ma ma không dám với cho bọn họ biết tứ cô nương đang ở phía trước nên tùy tiện cùng bọn họ nói vài câu. Kỷ Uyển Diễm nhân lúc bọn họ nói chuyện bên núi giả liền dọc theo đường nhỏ chạy về phía Tây Thiên viện.
Kỳ thật, đời trước vì Lâm thị mất sớm nàng có rất nhiều nghi vấn vẫn chưa được giải đáp, hơn nữa bà không chỉ mất sớm hơn nữa trước khi mất còn chưa từng gặp mặt nàng. Thời niên thiếu nàng không phát hiện ra, chờ đến mãi sau này nàng tới kinh thành chật vật trải qua hai lần gả mới từ trong miệng một lão nô bộc biết được chút chuyện xưa cũ, nhưng khi đó Lâm thị đã sớm qua đời không ai có thể chứng thực cho nàng vì vậy đã vẫn là điều nàng chưa lý giải được.
Lâm thị mặc kệ thế nào cũng là mẫu thân ruột của nàng, kể cả có phát điên rồi, cũng là mẫu thân của nàng. Mặc kệ bà có thể hay không giúp này giải đáp vấn đề kia, Kỷ Uyển Diễm vẫn muốn gặp bà một lần để bù đắp tiếc nuối đời trước.
Kỷ Uyển Diễn càng đi phía trước ngày càng hẻo lánh, trước mắt cũng chỉ theo ký ức vụn vặt thời điểm Lâm thị qua đời lão thái quân kêu bà tử đưa nàng qua, cùng với ký ức xa xôi có rất nhiều bà tử trông coi có chút không giống lắm, nơi này đến bóng người còn nhìn không thấy, bốn phái an tĩnh chẳng có bất kỳ chút âm thanh nào. Bởi vì không có bà tử dọn dẹp cho nên xung quanh đều một mảnh tuyết trắng xóa, mấy gian nhà ở đã hoang phết từ lâu nhìn qua thật âm u lạnh lẽo.
Từ ma ma từ phía sau đuổi tới, vội vàng kéo tay Kỷ Uyển Diễm:
" Cô nương, đừng đi tiếp nữa trở về thôi."
Kỷ Uyển Diễm rút lại tay của mình, quật cường nhìn Từ ma ma, hay người đối mặt trong chốc lát nàng mới mở miệng nói:
" Vậy người dẫn ta đi, như vậy sẽ nhanh hơn chút."
Nếu để nàng tự mình tìm còn không biết khi nào mới thấy, Tư ma ma khi trước là ma ma hồi môn của Lâm thị nên sau đó lên làm ma ma quả sự, sau khi Lâm thị bị giam giữ, Từ ma ma khẳng định sẽ tới thăm bà, cho nên Kỷ Uyển Diễm chắc chắn Từ ma ma sẽ biết nơi đó.
Gương mặt tròn giờ gầy không tới hai lạng thịt của Từ ma ma có chút khó xử, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Kỷ Uyển Diễm, thật sự nếu để bà dẫn đi sẽ nhanh hơn không ít, nhưng hôm nay tứ cô nương vừa gặp lão thái quân, nói không chừng lát nữa sẽ có ma ma quản sự tới dạy cô nương quy củ, tuy nhiên đây cũng chỉ là chuyện chưa xảy ra, nếu để chậm chễ chút nữa không trừng sẽ ảnh hưởng tới tứ cô nương.
Nếu tứ cô nương có lòng muốn gặp mẫu thân thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, thở ra một hơi lạnh chà xát đôi tay, Từ ma ma lúc này mới cúi đầu nhìn hành lang dò đường, bà nắm tay Kỷ Uyển Diễm nói:
" Cô nương ngài đi theo dấu chân của ta"
Cứ như vậy lôi kéo một đường, cuối cùng Từ ma ma cũng đưa Kỷ Uyển Diễm tới một nơi nhìn qua như một sân viện hoang phế, không ai trong coi, bốn phía tĩnh lặng tới đáng sợ. Từ ma ma chỉ chỉ cánh cửa gỗ đã loang lổ, bên trên còn một ổ khoá đã hoen rỉ giống như đã rất lâu rồi chưa được mở ra.
Kỷ Uyển Diễm nhìn cửa sổ nhỏ kia, đôi mắt liền không nhịn được có chút ướt nhoè, vội vàng cúi đầu, rốt cuộc nàng vẫn không có dũng khí mở của sổ nhỏ kia, đôi mắt đã hồng lên, cổ họng có chút khàn khàn hỏi:
" Bên trong, có người hầu hạ không? Bà ấy đã điên khùng rồi vậy đồ ăn của bà ấy phải làm sao?"
Từ ma ma nghe xong lời này cũng không dễ chịu gì, do dự một chút mới duỗi tay mở cửa sổ nhỏ, Kỷ Uyển Diễm nhìn vào khe hở đang mở ra, nàng thấy phía trong viện không giống bộ dáng hoang vu mà nàng tưởng tượng bởi vì tất cả đều bị tuyết trắng bao trùm.
Từ ma ma đưa bàn tay vào từ bên trong lấy ra một chiếc dây sắt treo lục lạc:
" Đều dựa vào cái lục lạc này để gọi phu nhân"
Kỷ Uyển Diễm nhận lấy chiếc lục lạc kia, không kìm được nước mắt nhìn tư ma ma, khàn giọng hỏi: " Ma ma thường xuyên tới đưa đồ cho bà ấy sao?" Cho nên mới biết nhiều thứ như vậy.
Từ ma ma không nói gì, chỉ thở dài, lấy lại chiếc lục lạc trong tay nàng đưa tay vào trong khe cửa lắc lắc, hai người chờ một hồi lâu trong viện cũng không có chút động tĩnh. Từ ma ma cũng cảm thấy có chút kỳ quái đem lai với vào trong cửa sổ lắc lắc, lúc muốn rút tay ra, bên kia ô cửa xuất hiện một người đầu tóc rối bù dọa Từ ma ma và Kỷ Uyển Diễm hoảng sợ la lên, Từ ma ma chưa kịp rút tay về bị người bên trong bắt được không nói một lời liền cắn xuống. Từ ma ma nhịn đau nhỏ giọng gọi:
" Phu nhân, là ta, là ta đây phu nhân! Ngài đừng cắn đừng cắn."
Nhưng người bên trong giường như nghe không hiểu, vừa cắn tay Từ ma ma miệng lẩm bẩm gì đó " Ăn, ăn."
Kỷ Uyển Diễm không nhịn được nữa khuỵu xuống co người lại thành một đoàn, nàng vốn tưởng tượng tới những ngày tháng Lâm thị bị nhốt lại nhưng thật sự không ngờ tới lại khổ sở như vậy.
Nàng giống như chạy như điên ta ngoài, vấp phải mấy hòn đá bị tuyết vùi lấp mà ngã gục xuống trên nền tuyết, tuyết lạnh đánh lên mặt nhưng cái lạnh cũng không tới mức thấu xương tủy, khung cảnh xung quanh nháy mắt chìm trong yên lặng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
2. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
3. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
4. Mặt Trời Của Tôi
=====================================
Từ ma ma chạy vội theo đỡ nàng, Kỷ Uyển Diễm thoáng chốc ổn định cảm xúc từ trên mặt đất bò dậy, quay đầu nhìn lại cánh cửa cũ loang lổ kia cắn chặt khớp hàm xoay người quay lại.
Từ ma ma vội kéo nàng lại " Cô nương, người cũng thấy rồi, phu nhân bệnh không nhẹ, căn bản đều không nhận ra chúng ta."
Kỷ Uyển Diễm bình tĩnh lại nhìn tình cảnh xung quanh, bức tường bên góc trái có một đống gạch đá, bên cạnh còn có một cái cây cổ thụ cao lớn che trời. Kỷ Uyển Diễm đi qua leo lên đống gạch đá vịn vào thân cây tự mình bò lên vách tường. Từ ma ma sợ hãi, tứ cô nương từ trước tới giờ luôn nhu nhược yếu đuối nhưng hôm nay lại có thể trèo tường. Đây.. đây không phải chuyện một tiểu thư khuê các nên làm.
Đang muốn ngăn cản, lại thấy Kỷ Uyển Diễm ghé qua bức tường liền ngưng lại thăm dò phương hướng chốc lát. Nàng liền thấy một phụ nhân quần áo cũ nát đang ngồi cuộn người dựa vào cánh cửa, hai tay ôm lấy đầu, đầu gối run bần bật gầy trơ cả xương, đầu bù tóc rối, nàng thử gọi hai tiếng:
" Nương, nương."
Vốn tưởng rằng không có ai đáp lại, nhưng lúc nàng gọi hai tiếng " nương" kia, phụ nhân kia chợt ngẩng đầu thấy Kỷ Uyển Diễm đang vẫy tay với nàng: " Nương, ta ở bên này"
Lại không ngờ nữ nhân kia như phát điên chạy về phòng trong miệng gọi: " Vãn vãn, vãn vãn!"
Chỉ lát sau liền ôm một chiếc gối đầu chạy ra, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, Kỷ Uyển Diễm khóc ko thành tiếng, xung quanh thực yên tĩnh nên dù Lâm thị chỉ nói rất nhỏ nàng vẫn có thể nghe thấy. Lâm thị ôm gối đầu điên điên khùng khùng nói:
" Vãn Vãn không sợ, có nương ở đây."
Rốt cuộc nhịn không được lại khóc lớn một trận, Kỷ Uyển Diễm ghé đầu lên bờ tường, chân nhũn xuống khiến cả người từ trên bức tường rớt xuống đất, may mà Từ ma ma ở dưới đỡ được nàng mới không bị gạch đá làm thương tổn.
" Cô nương, chúng ta vẫn nên đi thôi, lát nữa bà tử đưa cơm tới để bọn họ thấy không tốt đâu."
Từ ma ma tuy rằng thương tiếc Lâm thị nhưng bà biết việc quan trọng nhất là phải bảo vệ Tứ cô nương cho tốt.
Kỷ Uyển Diễm được Từ ma ma đỡ dậy rời khỏi Tây Thiên viện, trên đường quả thực gặp phải bà tử đưa cơm may mà Từ ma ma nhanh tay nhanh mắt kéo Kỷ Uyển Diễm trốn sau tàng cây cổ thụ, chờ bà tử đi rồi hai người mới rời đi.
Kỷ Uyển Diễm muốn cứu Lâm thị ra ngoài, nhưng nàng cũng tự biết chuyện này với năng lực hiện tại của nàng khó mà làm được, bởi vì Lâm thị là tội nhân Kỷ gia, là kẻ có tội phải chịu phạt, thần trí lại bị thương tổn cho nên mới bị nhốt lại. Lão hầu gia lúc còn tại thế, phụ thân của Kỷ Uyển Diễm là Kỷ Trâu vẫn còn là đích trưởng tử của hầu phủ, lão hầu gia dã xin sắc phong thế tử cho hắn, chỉ chờ lão hầu gia qua đời, Kỷ Trâu liền có thể tập tước.Nhưng lại không ai ngờ được, ngay khi lão hầu gia đang bệnh nặng, Lâm thị bị ngươi ta bắt gian trên giường, lão hầu gia vô cùng tức giận liền muốn đánh chết Lâm Thị, nhưng Kỷ Trâu dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nàng, sau này không biết tại sao Lâm sảy ra chuyện gì liền hoàn toàn phát điên.
Lão hầu gia hận trưởng tử không làm nên chuyện, dù nói gì làm gì thì Kỷ Trâu cũng một mực che chở Lâm thị đã phát điên kia, nói dù hắn chết cũng không được thương tổn Lâm thị càng không cho dùng gia pháp để xử trí bà. Chính vì vậy Kỷ Trâu mất đi tư cách tập tước, vị trí thế tử lúc đó mới rơi lên đầu nhị lão gia Kỷ Sóc. Sau khi lão hầu gia thay đổi người kế vị, liền thống khổ không thôi cuối cùng không chịu đựng nổi liền qua đời. Kỷ Trâu cảm thấy chính mình hại chết lão hầu gia, thê tử hắn thương yêu cả đời lại làm ra chuyện làm hắn mất hết mặt mũi, ngày ngày buồn bực không vui, suốt ngày ra ngoài uống rượu, cho tới một ngày hắn kêu gã sai vặt lui xuống tự mình đi ra ngoài tới nửa đêm vẫn chưa về, người trong nhà ra ngoài tìm khắp nửa cái Uyển Bình mới tìm được hắn treo cổ trên một gốc cây ở cuối phố Hoài An, chính là dùng thắt lưng thắt cổ chết.
Những chuyện này trong phủ không ai nói cho nàng biết, là do sau này nàng hỏi thăm mới phát hiện ra, cho nên thời điểm Kỷ Uyển Diễm ba bốn tuổi nàng đã bị ép phải rời xa phụ mẫu, huynh trưởng cũng vì chuyện này bị đưa đi thư viện học tập, Nguyện Dao Uyển lớn như vậy chỉ còn dư lại một mình Kỷ Uyển Diễm cho tới khi mười tuổi lão thái quân đưa nàng vào Linh Lung Các.
Ca ca ruột của nàng đang học tập ở thư viện, hồi đầu còn thường xuyên lén lút về gặp nàng nhưng về sau không còn thấy nữa, chờ đến khi Kỷ Uyển Diễm xuất giá, Kỷ Hành vì đánh nhau gây chuyện bị thư viện trục xuất, sau đó lên theo người ta ra biển cho tới tận khi nàng qua đời hắn cũng không trở lại nữa.
Mỗi một chuyện như vậy đều đè nén trong lòng Kỷ Uyển Diễm, nếu là thời điểm nàng mới đôi mươi không nhìn ra tất cả đều là cạm bẫy thì đành thôi đi nhưng nàng đã hơn ba mươi, đã trải qua thế sự thăng trầm, ngẫm lại những việc xưa sao có thể không nhận ra tất cả chuyện năm đó đều ngập tràn âm mưu quỷ kế. Nàng không có chứng cứ nhưng hết thảy đều lộ rõ như vậy.
Kẻ nào được hưởng lợi nhất, kẻ đó chính là chủ mưu phía sau màn. Phụ thân nàng đã chết, nương điên điên khùng khùng, đại phòng xuống dốc, nhị phòng lại vượt lên nhận hết thảy mọi thứ vốn thuộc về đại phòng, chuyện này còn có gì phải hoài nghi nữa.