“Tin tức là do Ám Nhất dò la, ngoài Đông Trì ra, hễ không ai biết cũng không có mấy người biết Thái tử của Đông Trì là ai.
Tùy tiện sắp xếp một thân phận an toàn hơn nhiều so với công khai rằng người xuất hành là Thái tử.
Tạ Sơ lần này vừa làm hộ vệ vừa làm bình phong luôn.” Khuynh Linh trả lời câu hỏi của Lục Tử Ngọc, nàng tựa mình trên chiếc ghế dài cảm thấy vai hơi đau nhức nên mới nằm hẳn xuống và xoa vai.
Quân Tử Lan nhận ra động tác nhỏ của nàng thì ra hiệu cho Lý Phúc đứng bên cạnh.
Lý Phúc cúi người, lấy một chiếc gối mềm từ trên giường rồi đưa cho Khuynh Linh gối đầu.
“Cảm ơn Lý công công, đúng là chu đáo, chẳng trách A Lan khen không dứt lời về ngươi.” Khuynh Linh cười nói, ngồi dậy để kê gối.
Lý Phúc xua tay nói không dám.
“Nô tài mắt kém, không nhìn ra Vương gia nằm trên ghế không thoải mái, vẫn là Hoàng thượng nhắc nhở nên mới nhớ ra đấy ạ.”
“Lý Phúc, lắm lời rồi.” Quân Tử Lan chậc một tiếng, nghiêm khắc nói với Lý Phúc, ánh mắt liếc qua Khuynh Linh, nhưng vừa hay chạm phải ánh mắt nàng đang mỉm cười nhìn hắn.
Bị bắt gặp đang lén nhìn, Quân Tử Lan chỉ còn cách cúi đầu, giả vờ ho khan vài tiếng như thể cổ họng không thoải mái.
“Thì ra là A Lan chu đáo đấy.
Hậu cung mỹ nhân chắc là yêu quý sự dịu dàng này của ngươi lắm nhỉ.” Khuynh Linh trêu chọc cười nói.
Lục Tử Ngọc suýt nữa phun ngụm trà ra ngoài, thầm nghĩ: Cô nương này, quả thật ngươi quá chậm hiểu rồi.
Quân Tử Lan cũng ừ ừ à à lấp liếm cho qua.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng, những thứ ngài cần từ Thượng y cục đã được đưa tới.”
Quân Tử Lan gọi Lý Phúc, sau đó Lý Phúc mở cửa, nhận chiếc hộp gấm từ tay một tiểu thái giám, hai tay dâng lên trước mặt Khuynh Linh.
“Vương gia, xin mời xem qua, đây là vật mà Hoàng thượng chuẩn bị riêng cho người đấy ạ.”
Khuynh Linh tò mò mở hộp ra, cúi đầu nhìn vào, bên trong là một chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng, được khắc hoa văn tinh xảo.
Nhìn kỹ hơn, đó là hình một đóa mẫu đơn đang nở và những đường nét xung quanh tạo thành hoa văn trang trí.
“Ồ, đẹp thì đẹp thật, nhưng hoa văn này không khắc lên vòng tay mà lại đi làm mặt nạ là sao.” Khuynh Linh lấy mặt nạ ra khỏi hộp, cảm thấy nó rất là mỏng, cầm trên tay nhẹ như không, có vẻ còn trong suốt, mỏng manh như cánh ve vậy.
“Đó là đề nghị của ta với Hoàng thượng, bởi ngoài ngươi ra không còn ai thích hợp hơn.
Lần này xuất hành, ta mong ngươi đeo mặt nạ.
Che đi dung mạo của ngươi, chắc chắn sẽ bớt đi không ít phiền phức.” Lục Tử Ngọc tò mò tiến lại gần, cầm mặt nạ lên, trầm trồ nói.
“Thượng y cục quả thật có lắm nhân tài, mặt nạ này tinh xảo thật.”
“Mặt ta thì có gì mà phải che.” Khuynh Linh phất tay, ra vẻ không mấy bận tâm.
Lục Tử Ngọc và Quân Tử Lan không khỏi cạn lời, cô nương này rõ ràng là không biết soi gương.
Khuynh Linh từ nhỏ đã là một mầm mỹ nhân, nhưng từ khi Khinh gia bị diệt môn, nàng mới năm tuổi đã được đưa vào cung và được dưỡng dưới trướng của Hiền Quý phi, được Hoàng đế Nam Uyên khi đó phong làm Quận chúa.
Khi ấy nàng thường đi theo Quân Tử Lan, sau này lớn lên thì có bốn người thân thiết chơi chung với nhau.
Nhờ có Hiền Quý phi tận tình dạy dỗ mà Khuynh Linh không bị ba người kia biến thành một nữ hán tử.
Nhưng vì hiếm khi tiếp xúc với nữ nhi, nàng lại thấy phiền phức với đám nô tỳ nên cũng chẳng có thị nữ thân cận nào, nàng hoàn toàn không nhận ra rằng dung mạo của mình khác hẳn người thường.