Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài



Khi cung nhân báo với Thái Hậu rằng Khuynh Linh đã đến, Thái Hậu đã từ nội thất nhanh chóng bước ra nắm lấy tay Khuynh Linh.



"Ngoan nhi à, lần này vất vả cho con rồi.

"


"A di nói vậy là gì chứ? Có gì mà vất vả đâu ạ.

" Khuynh Linh mỉm cười nắm lại tay Thái Hậu.



Năm xưa, Thái Hậu và mẫu thân của Khuynh Linh lớn lên cùng nhau nên tình cảm như tỷ muội ruột thịt.



Sau khi Khuynh gia bị tiêu diệt, chỉ còn lại Khuynh Linh là giọt máu duy nhất, Thái Hậu khi đó là Thục Quý Phi đã không màng sự phản đối của mọi người mà đưa Khuynh Linh vào cung nuôi dưỡng như con ruột, chăm sóc như nữ nhi của bà nên thầm gọi bà là "A di".



Nếu không có sự chăm sóc của Thục Quý Phi thì làm gì có Nhiếp Chính Vương Khuynh Linh của ngày hôm nay chứ.



"Đường xa lại không an toàn, sao hoàng nhi lại để con đi như vậy? Phải chăng Nam Uyên ta không còn người tài sao?" Thái Hậu nắm tay Khuynh Linh ngồi xuống, bàn tay bà đặt trên đùi, không ngừng vỗ về đầy lo lắng.



"Là con xin chỉ thị của A Lan đấy ạ, không phải lỗi của A Lan đâu.

Đây là lễ hội bốn nước đầu tiên sau khi người lên ngôi, con cũng không yên tâm để ai khác đi cả.


" Khuynh Linh dịu dàng nói.



"Hoàng nhi có con bên cạnh quả là phúc của nó.

" Thái Hậu nắm chặt tay Khuynh Linh, bàn tay kia vuốt ve má nàng, ánh mắt đầy yêu thương nhưng không giấu được sự lo lắng.



Cuối cùng, sứ giả xuất sứ không ai khác chính là Khuynh Linh.

Ám Nhật và Ám Nguyệt là cặp song sinh đã được công khai danh phận, trở thành tổng quản thị vệ phủ Nhiếp Chính Vương.



Ám Nhất gác lại tất cả công việc, âm thầm bảo vệ Khuynh Linh suốt hành trình.



Mã phu là Tư Vô Tuyệt, nhân vật đứng thứ sáu trên giang hồ, nổi danh với biệt danh "Yêu Đao", được Lục Tử Ngọc tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới mời được.



Sau khi sắp xếp mọi thứ, mọi người mới tạm yên tâm hơn và ngày xuất sứ cũng đã âm thầm đến gần.



"Vương gia, nên dậy rồi, vương gia.

"


Khuynh Linh không có thị nữ thân cận, nàng không thích có người quanh quẩn bên mình.




Vì vậy, thường khi Khuynh Linh ở trong phòng, thị nữ cũng chỉ đứng ngoài, trừ khi có lệnh của nàng thì không ai dám bước vào.



"Vào đi.

" Khuynh Linh vừa ngáp vừa chỉ thị thị nữ lấy từ trong tủ áo ra một bộ váy xanh nhạt với hoa văn thêu bằng chỉ vàng, tầng tầng lớp lớp váy xếp lại như những cánh hoa mẫu đơn.



"Chải tóc cho ta đi.

"


"Dạ.

" Thị nữ khéo léo và nhanh chóng búi tóc kiểu Triều Vân Cận Hương cho Khuynh Linh.



Trong suốt hành trình này, Khuynh Linh sẽ không dẫn theo thị nữ, trừ những dịp quan trọng, nàng thường không buồn chải chuốt.

Hoặc dùng một cây trâm cài đơn giản, hoặc buộc lại bằng dây lụa, vì nàng thực sự không thích cảm giác bị kéo tóc và đeo những trang sức nặng nề.



Ám Nhật và Ám Nguyệt đang chất hành lý lên xe ngựa, lát nữa họ sẽ lái xe ra khỏi thành trước.



Còn Khuynh Linh phải đợi đến giờ hoàng đạo mới được các triều thần và dân chúng tiễn ra khỏi thành.



Sau khi nghi thức kết thúc, Khuynh Linh ngồi vào trong xe, không thể nhịn được mà dựa vào vách xe, gỡ hết búi tóc và buộc lại bằng một sợi dây.



Lễ cầu phúc quá phức tạp, suýt nữa thì mệt chết nàng rồi.



Đi không xa khỏi thành, từ ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói của Ám Nhật cưỡi ngựa tiến lại gần.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận