Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài



"Vương gia." Ám Nhật tiến lại gần, lưng đối diện với Lăng Diệc Trạch, cúi đầu nói nhỏ với Khuynh Linh: "Đó là Thừa Tướng Bắc Thương."

Khuynh Linh khẽ gật đầu.

Lúc này, Lăng Diệc Trạch cũng tiến đến gần, không biết từ khi nào trong tay đã có một chiếc quạt, y cười ha hả nói:

"Nhiếp Chính Vương đến thật đúng lúc, ngày mai chính là lễ hội của Bắc Thương, bản tướng còn tưởng rằng Nhiếp Chính Vương sẽ bỏ lỡ cơ hội này chứ."

Ám Nhật lùi lại mấy bước đứng sau Khuynh Linh.

Lăng Diệc Trạch cũng liếc nhìn y, bước đi vững vàng, dáng người cao ráo, rõ ràng là đẹp trai nhưng lại che giấu hết khí tức, khiến người khác khó mà chú ý.

Là vẻ điển hình của một ám vệ.

Tuy rằng mỗi vị đế vương đều nuôi ám vệ, nhưng để đào tạo một ám vệ thì không phải là chuyện dễ dàng gì.

Đế vương sẽ không bao giờ muốn ám vệ của mình lộ diện trước ánh sáng.

Nghe đồn rằng hoàng đế Nam Uyên rất mực quan tâm đến vị Nhiếp Chính Vương này, xem ra lời đồn không sai.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Lăng Diệc Trạch càng thêm thâm thúy.

"Đường xa diệu vợi, mong Thừa Tướng lượng thứ." Khuynh Linh đặt xuống món đồ đang cầm trên tay, mỉm cười cúi chào Lăng Diệc Trạch.

Lăng Diệc Trạch vờ như không dám nhận, khép quạt lại, nâng tay Khuynh Linh lên bằng quạt.

"Vương gia nói vậy, đường xa đến đây là khách, bản tướng không đón tiếp từ xa đã là thất lễ rồi, sao dám nhận lễ này nữa chứ."

Khuynh Linh và Lăng Diệc Trạch đều nói năng khách sáo, nhưng giữa hai người lại có một cảm giác trái ngược lạ lùng bao trùm.

Những thị vệ của phủ Thừa Tướng và Ám Nhật, Ám Nguyệt đứng phía sau hai người cũng nhìn nhau, như tìm thấy một sự đồng cảm trong ánh mắt của nhau.

Thừa Tướng Bắc Thương thiện ác khó lường, phong cách làm việc kỳ lạ, không kết giao cũng không kết oán với ai.

Còn Nhiếp Chính Vương Nam Uyên làm việc tùy hứng, không theo lề lối, ngay cả khi nói chuyện với hoàng đế Nam Uyên cũng lười nhác.

Theo lý mà nói, cả hai đều không phải là người sẽ tỏ ra khách sáo với người khác.

Thế mà giờ đây họ lại khách sáo qua lại không ngừng.

Vì đại diện cho Nam Uyên trong chuyến xuất sứ này, Khuynh Linh giữ thái độ khách sáo với Lăng Diệc Trạch, không ngờ đối phương như thể nhìn thấu nàng, cặp mắt hồ ly hơi nheo lại, lại khách sáo đáp lại nàng.

"Ngày mai chính là lễ hội, không vội gì vào cung bái kiến thánh thượng.

Nhiếp Chính Vương chi bằng về phủ Thừa Tướng nghỉ ngơi một ngày rồi bàn chuyện lễ hội vào ngày mai đi."

Lăng Diệc Trạch nói một cách tròn vành rõ chữ, cũng không thể bắt bẻ được, nhưng lại phá vỡ đi vẻ yêu mị trên người y.

Khuynh Linh lắc đầu, tiếng leng keng của chiếc trâm cài vang lên, nhưng bị âm thanh ồn ào của chợ che lấp.

"Làm gì có chuyện khách đến mà không bái kiến thánh thượng trước khi vào nơi ở chứ, mong Thừa Tướng dẫn đường."

Sở dĩ nàng thong thả dạo chợ vì biết rằng khi nàng thể hiện thân phận thì sẽ có người đến đón tiếp.

Nếu không có ai đón tiếp thì cũng không tiện tự mình đến hoàng cung.

Giờ người đến đón đã đến, sao có thể nghỉ ngơi một ngày để chờ lễ hội rồi mới đi.

Chưa nói đến việc bị người khác nói là vô lễ, nàng đại diện cho Nam Uyên, nếu có ai muốn lợi dụng điều này để gây chuyện thì có thể trở thành chuyện Nam Uyên không coi trọng Bắc Thương.

Khuynh Linh hơi cụp mắt, không thể sơ suất, không được để xảy ra sai sót, để Nam Uyên rơi vào rắc rối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui