Lục Tử Ngọc vốn là út nam của Tư Mã gia, năm bảy tuổi đã trở thành bạn học của Quân Tử Lan.
Hai người rất hợp nhau, sau khi Quân Tử Lan lên ngôi còn phong cho hắn ta làm tể tướng.
Còn Mạc Việt là chất tử của mẫu phi Quân Tử Lan, cũng chính là đương kim Thái Hậu, Mạc Việt hiện là đại tướng quân trấn quốc.
“Xem ra vẫn phải là ta đi thôi.” Lục Tử Ngọc lắc đầu nói, với vẻ mặt như không có ai phù hợp hơn mình.
“Ngươi đừng có mơ, ngươi chạy rồi ai lo chuyện lễ hội hả? Ta cảnh cáo ngươi, ta sẽ khiến ngươi làm rối tung lên cho mà xem.” Khuynh Linh liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi nhấp một ngụm rượu trong ly.
“Vậy ta đi.” Mạc Việt nói.
“Ngươi cũng thôi đi, bây giờ biên cương ổn định nên ngươi mới được triệu về kinh.
Đến khi lễ hội diễn ra, Man Di chắc chắn sẽ gây chuyện.
Ngươi không trở về trấn giữ thì ta phải đi hay Khuynh Linh phải đi hả.” Lục Tử Ngọc bắt chước giọng điệu của Khuynh Linh, cũng liếc mắt nhìn Mạc Việt một cái.
Khuynh Linh nhướng mày, có chút buồn cười: “Vậy nên chỉ có ta là người thích hợp nhất thôi.”
“Do ít người tài quá nên không yên tâm để ai đi được cả.” Lục Tử Ngọc uống cạn ly rượu, cầm ly xoay trong tay.
“Thôi được rồi, hôm nay quận chúa hẹn ta đi dạo hồ, các ngươi cứ uống đi, ta phải đi thay y phục rồi.” Khuynh Linh đứng dậy vẫy tay chào hai người rồi trở về phòng thay y phục trước khi rời đi.
Để lại Lục Tử Ngọc và Mạc Việt cùng uống rượu.
Lục Tử Ngọc có chút thú vị nói: “Ngươi nói xem, Nhiếp Chính Vương của chúng ta, khi nào mới nhận ra tình cảm của điện hạ dành cho nàng ấy nhỉ.”
“Sẽ không bao giờ đâu.” Mạc Việt uống một ngụm rượu, tiếp tục rót đầy ly của mình.
Rượu hoa quế do Khuynh Linh tự tay ủ, hương rượu lan tỏa, uống vào tiền vị ngọt ngào nhưng lại có hậu vị rất mạnh, mới đó mà hai người đã có chút đỏ mặt.
“Tại sao lại nói vậy?” Lục Tử Ngọc cảm thấy đầu óc mình đã bắt đầu choáng váng, thả ly xuống không định uống nữa.
“Nhưng đúng là thế, tính tình của Linh nhi vốn thẳng thắn, nếu điện hạ không nói thì nàng ấy sẽ luôn nghĩ rằng đó là tình cảm huynh muội chính đáng.
Khó thật.
Này Mạc Việt à, tại sao điện hạ không nói với nàng ấy chứ? Ngôi vị hoàng hậu đã để trống, mỹ nhân trong hậu cung đều chỉ có tiếng mà không có danh phận.
Chỉ cần nói với Khuynh Linh là được mà.”
“Ngài ấy sẽ không nói đâu.” Mạc Việt vừa nói vừa đứng dậy, vỗ mạnh một cái vào lưng Lục Tử Ngọc.
“Say rồi thì tìm chỗ mà ngủ đi, nói nhiều quá rồi đấy.”
Lục Tử Ngọc cũng mơ màng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Đến khi mùa đông sắp qua, từ biên cương đã có chiến báo gửi về.
Man Di đã bắt đầu hành động, các thị trấn biên cương bị quấy nhiễu đến khốn khổ.
Mạc Việt được lệnh xuất chinh, ra biên cương trấn giữ, chọn ngày khởi hành.
Khi hắn ta xuất thành không kinh động đến ai, Khuynh Linh và Lục Tử Ngọc thay mặt hắn ta đến tiễn đưa.
Khi đến cổng thành, họ phát hiện Quân Tử Lan đã cải trang chờ sẵn ở đó từ sớm.
“Đã lâu rồi chúng ta không tụ tập cùng nhau như thế này.” Lục Tử Ngọc cười nói, khoác vai Mạc Việt.
“Mặc dù mùa đông đã qua, nhưng biên cương vẫn là băng tuyết ngàn dặm, phải mang đủ y phục.” Khuynh Linh nhíu mày bước tới, nắn nắn hành lý trên lưng ngựa của Mạc Việt, chỉ có một lớp mỏng như chỉ vài bộ áo lót.
“Ta biết ngay mà, ngươi lại lười biếng không chịu mang đủ hành lý rồi.”
Nói xong, Khuynh Linh vẫy tay, ám vệ ẩn nấp trong bóng tối đưa một cái bọc lớn và một chiếc áo choàng tới.