Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài


Khuynh Linh mở áo choàng ra gói bọc đồ vào trong rồi ném cho Mạc Việt: “Phải mang đủ đồ và chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Mạc Việt gật đầu, tiện thể gỡ Lục Tử Ngọc đang bám trên người mình xuống rồi nói với Khuynh Linh: “Ngươi cũng vậy, đi sứ các nước nhớ giữ an toàn đấy nhé.”

Sau đó Mạc Việt hướng về Quân Tử Lan ôm quyền hành lễ.

“Thần khởi hành đây.”

Quân Tử Lan tiến lên đỡ lấy Mạc Việt, khẽ nhíu mày nói: “Mọi việc phải cẩn thận.”

Đợi mọi người nói xong, Mạc Việt cúi người chào họ, sau đó bước lên ngựa phóng đi không ngoảnh lại.

Còn lại mấy người đứng bên tường thành nhìn tiễn Mạc Việt.

Quân Tử Lan quay đầu phát hiện tâm trạng của Khuynh Linh không tốt lắm, mới mở miệng hỏi: “A Linh sao vậy?”

“Không có gì đâu, chỉ là có chút không yên tâm về Mạc Việt thôi.” Khuynh Linh nhìn về hướng Mạc Việt đã đi, đã không còn thấy bóng dáng nữa nhưng nàng vẫn lặng lẽ nhìn theo.

Quân Tử Lan hiểu rằng bốn người họ cùng nhau lớn lên, khi hắn tranh đoạt hoàng vị, hắn vẫn là vị hoàng tử không được coi trọng.

Thành vương hay bại tặc.


Khi không còn lá bài nào để lật, nhờ có ba người bạn không rời không bỏ, cuối cùng hắn cũng đã ngồi lên ngôi báu.

Mạc Việt luôn là biểu tượng của sức mạnh, khi tranh đoạt hoàng vị, hắn ta đã dẫn theo số ít ám vệ cứu hắn khỏi tay hoàng huynh.

Khi đăng cơ, hắn ta đã dẫn cấm quân dẹp loạn, khi Man Di tấn công, hắn ta đã dẫn binh lính bảo vệ biên cương.

Lần nào cũng thoát chết trong gang tấc nhưng toàn thân đầy vết thương.

Không chỉ Khuynh Linh không yên tâm, hắn cũng không yên tâm.

Lục Tử Ngọc đột nhiên đứng giữa hai người, từ phía sau khoác vai cả hai rồi xoay người họ quay lưng lại với hướng Mạc Việt đã đi, vui vẻ nói.

“Yên tâm đi, hắn là Mạc đại tướng quân mà.

Sao các ngươi càng ngày càng giống mấy bà đại thẩm nhiều chuyện vậy.

Đi nào, bệ hạ hiếm khi ra ngoài, không đến ăn thử món gà om nước tương của Hoan Nguyệt Lâu thì thật đáng tiếc.

Ta đói muốn chết rồi, đi thôi đi thôi.”

Quân Tử Lan lộ vẻ chán nản, gỡ tay Lục Tử Ngọc ra khỏi vai mình rồi lại cứu Khuynh Linh khỏi tay hắn ta.


Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Khuynh Linh giấu dưới tay áo, mỉm cười nói: “Đi thôi, xem thử món ăn có thay đổi gì không.

Đã lâu rồi chưa được ăn lại.”

Khuynh Linh quay đầu cười đồng ý, bầu không khí trầm lắng vừa rồi trong ánh mắt hai người đã tan biến.

Lục Tử Ngọc hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về hướng biên cương.

Sau đó đuổi theo hai người đã đi trước.

Ám vệ được phái ra cũng đã thu thập được tin tức, đang lúc Khuynh Linh nằm trên ghế mỹ nhân đọc sách và Lục Tử Ngọc chuẩn bị cho lễ hội ở Lễ Bộ thì cả hai đều bị triệu vào cung.

Hai người gặp nhau giữa đường rồi cùng đến thư phòng của Quân Tử Lan.

“Đến rồi à? Ngồi đi, Lý Phúc, dâng trà.” Quân Tử Lan vừa xem tấu chương trong tay vừa phất tay bảo hai người tự tìm chỗ ngồi.

Lục Tử Ngọc ngồi trên ghế gỗ gần cửa sổ, còn Khuynh Linh thì nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân.

“Khuynh Linh, ngươi như mấy cái đồ không xương ấy, có thể nằm thì nằm luôn chứ nhất quyết không ngồi.” Lục Tử Ngọc tặc lưỡi ngạc nhiên nhìn Khuynh Linh.

Lúc này, Lý Phúc cũng mang trà vào cho hai người.

Khuynh Linh vốn không thích trà đậm, Lý Phúc chuẩn bị trà Tùng Sơn Tuyết Châm cho nàng, hương vị thanh lạnh có chút ngọt dịu.

Còn trà của Lục Tử Ngọc là Lạc Châu Ô Diệp, cũng là loại trà mà Quân Tử Lan thường uống, phù hợp để tỉnh táo tinh thần và giữ bình tĩnh.

“Xem kìa, đúng là phân biệt đối xử thật chứ.

Quả nhiên người đặc biệt thì trà cũng được chuẩn bị riêng.” Lục Tử Ngọc nói, giọng đầy ẩn ý, nhấc chén trà lên uống một ngụm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận