Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70


Lá bí đỏ đầu tường rậm rạp, chỉ cần chạm nhẹ cũng lắc lư rì rào.

Mặt mèo con rất buồn cười, lúc nó lùi về sau lại bị dây leo quấn chặt người, nó gấp gáp kêu meo meo.
Trình Chinh không nhịn được bật cười.
Ông nghe thấy giọng nói mềm mại của Trình Dao Dao vang lên: “Mau nhìn kìa, Cường Cường lại mắc kẹt rồi!”
Bà Tạ nói: “Đừng cười nữa, mau ôm nó xuống đi.”
Trình Dao Dao nói: “Chờ một lát, kệ nó khóc một lúc đi ạ.”
Không biết có phải mèo mập nghe hiểu hay không, nó nhắm chặt hai mắt kêu lớn tiếng hơn, móng vuốt nhỏ giãy dụa.
Lúc này Trình Dao Dao mới nói: “Tạ Chiêu, anh ôm nó xuống đi.”
Một cái thang dựa lên tường, Trình Chinh vội vàng trốn sau cây.

Ông thấy Tạ Chiêu trèo lên tường cứu mèo mập thoát hỏi dây leo, sau đó ôm nó xuống.
Trong sân vang lên tiếng cười.
Trình Chinh thất thần.

Nhà họ Trình chưa bao giờ có không khí gia đình vui vẻ như vậy.

Ông cũng chưa từng thấy Trình Dao Dao cười thoải mái như thế, không lo lắng chút nào.
Lông Cường Cường lộn xộn, trêи đầu còn dính lá cây, nó kêu meo meo trong ngực Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vuốt đầu nó, hắn đi đến cạnh Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao nhìn Cường Cường tủi thân thì cười nói: “Xem em còn dám trèo lên tường nữa không.”
Cường Cường kêu meo meo với Trình Dao Dao, Tạ Chiêu che miệng nó lại, nó cắn một phát vào tay hắn.

Tủng Tủng cũng chạy tới ôm chân Tạ Chiêu kêu ríu rít.
Tạ Chiêu cúi xuống ôm chó mập, mỗi tay ôm một con, tránh cho Cường Cường đánh Tủng Tủng.
Bà Tạ nói: “Dây bí đỏ mọc nhanh quá, sao dạo này rau trong vườn phát triển nhanh thế nhỉ?”
Tay Trình Dao Dao run rẩy, cô nhìn Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu nói: “Cháu chôn ít phân và bã đậu vào trong đất.”
Bà Tạ gật đầu không để trong lòng.

Bà lấy gạo nếp và nguyên liệu ra: “Rửa tay rồi gói bánh ú thôi.

Chiêu ca nhi, cháu ôm Cường Cường và Tủng Tủng nhé, đừng để bọn nó chạy tới quấy rối.”
Gạo nếp ngâm từ đêm qua, hạt gạo nở to trắng bóc, bà trộn một nửa với hạt đậu đỏ, đậu phộng và hạt dẻ.

Thịt heo béo ngậy cắt thành miếng nhỏ, sau đó ướp gia vị, các loại nấm hương, trứng muối, đậu đỏ cũng được chuẩn bị xong.
Lá tre vào dịp Tết Đoan Ngọ rất to, đầu tiên lấy hai lá xếp chồng lên nhau, sau đó gấp lại tạo thành một cái phễu nhỏ, đổ gạo nếp vào rồi dùng ngón tay tạo một cái lỗ ở giữa.

Tiếp theo cho hai miếng thịt lợn và trứng muối vào rồi đổ gạo nếp lên trêи cùng.

Cuối cùng gấp lá tre lại, xiết chặt rồi buộc dây rơm.

Rơm rạ ngâm qua nước than cực kỳ mềm dẻo, gói xong bánh vẫn thừa một đoạn dài, có thể xâu mười cái bánh vào một chuỗi.

Nhà họ Tạ làm mấy loại bánh ú: bánh ú nhân đậu đỏ, bánh ú nhân thịt heo, bánh ú nhân trứng muối và bánh ú mật.

Bánh ú mật là bánh ú không nhân, bánh này dùng gạo nếp ngâm với nước tro, sau đó đun lên, mùi rất nồng, bánh ú mật chấm đường hoặc mật ong, nước tương đều ngon.
(Nước tro: Các bạn có thể lấy tro ở chỗ mình đun củi hoặc gỗ, nhưng để bánh tro ngon các bạn lấy tro từ rơm nếp sẽ rất thơm và rất đặc trưng cho loại bánh này.
Khi đã lấy được tro các bạn cho tro vào một chai nước 1.5l lấy tro vào 1/3 của chai.

sau đó các bạn lấy nước đun sôi để nguội đổ vào vày trai và dem ngâm như vậy 3 hoặc 4 ngày là được.

Rồi lọc qua vải là được.)
Sau khi gói xong hai chuỗi bánh ú thì cho vào nồi nấu, họ tiếp tục gói bánh ú khác.
Trình Dao Dao gói rất nhiều loại bánh ú: Bánh ba góc, bánh bốn góc, bánh sừng trâu, bánh hình tháp, bánh dài.
Cô còn nổi lên ý tưởng muốn dạy Tạ Chiêu gói bánh ú, bà Tạ khuyên cô từ bỏ đi, Trình Dao Dao không tin: “Tạ Chiêu biết làm mọi thứ!”
Lòng Tạ Chiêu nóng lên, hắn rửa tay rồi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nắm tay dạy hắn.
“Xếp như này, rồi gấp lại… Không đúng! Không được dùng sức như vậy, hỏng lá đó! Được rồi, bây giờ cho một quả trứng muối vào…”
Hai người ngồi cạnh nhau, Trình Dao Dao nghiêm túc chỉnh tay Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nhìn gương mặt xinh xắn ngay gần, bà Tạ nháy mắt với Tiểu Phi: “Cháu vào trong bếp xem bánh chính chưa, chín rồi thì vớt ra.”
Ôi, thật sự không nhìn nổi nữa.
Dạy hơn nửa ngày, cuối cùng Tạ Chiêu cũng gói được một cái bánh sừng trâu méo mó.
Trình Dao Dao khen trái lương tâm: “Không tệ, lần đầu tiên Tạ Chiêu gói rất tốt đấy.”
Tạ Chiêu nghe xong, lòng tin lập tức tăng cao, hắn lại gói tiếp.
Tạ Phi chạy từ trong bếp ra: “Bánh chín rồi.

Cháu vớt ra để nguội, thơm lắm!”
Bà Tạ nói: “Vậy đừng gói nữa, chúng ta ăn luôn lúc còn nóng đi.”
Trình Dao Dao là người đầu tiên đồng ý, cô kéo Tạ Chiêu chạy vào trong bếp: “Dạ!”
Nước trong nồi chuyển sang màu vàng sôi sùng sục.

Trình Dao Dao cho mấy cái bánh ú mới gói vào trong nồi, sau đó đậy nắp lên.
Mười cái bánh sừng trâu, bánh tháp vớt ra nóng hổi, bà Tạ dùng dao cắt dây rơm rồi bóc lá tre.

Trình Dao Dao và Tạ Phi đều vây quanh bà, bộ mặt gào khóc đòi ăn, Cường Cường trực tiếp nhảy lên trêи bếp lò.

Tạ Chiêu mỉm cười đứng một bên, hắn thuận tay ôm chó mập đang nhảy xung quanh vào ngực.
Lá bánh màu xanh sau khi luộc xong hơi sẫm lại, hơi nóng và mùi thơm bốc lên.

Chờ hơi nóng tản ra, một cái bánh ú trắng bóc xuất hiện trước mắt.
Bánh ú rất nhỏ, bà Tạ dùng dao cắt thành mấy miếng, mỗi người ăn một miếng trước cho đỡ thèm.

Gạo nếp dính vào lưỡi dao, trứng muối và thịt nạc trơn bóng thơm nức.

Mùi thơm của các loại nhân hòa quyện với nhau thúc giục sự thèm ăn của mọi người, họ vội vàng nhét bánh vào miệng, không ai quan tâm nóng hay không, nhai mấy lần liền nuốt xuống.
Sau khi ăn 3,4 cái liên tiếp, họ mới ăn chậm lại, bắt đầu nhấm nuốt mùi vị của bánh.

Vị của bánh ú mật rất đặc biệt, mùi thơm kϊƈɦ thích vị giác.


Bánh nhân đậu đỏ ngọt ngọt không ngán, rất thích hợp làm điểm tâm.

Bánh nhân trứng muối và nhân thịt ngon nhất, gạo nếp mềm dẻo không dính răng, thịt nạc thơm mà không khô, thịt mỡ dai mà không ngán, trứng muối vàng tan trêи đầu lưỡi, may mắn có thể ăn tim trắng trong trứng muối.
Bà Tạ bóc mấy cái bánh ú liên tục nhưng đều bị lấy hết, bà vừa bóc vừa oán trách: “Đều lớn cả rồi mà vẫn muốn bà nội bóc bánh cho.”
Trình Dao Dao đút một miếng bánh nhân đậu đỏ vào miệng bà Tạ: “Bà nội tốt nhất, cháu cũng bóc bánh cho bà.”
“Đúng không, chỉ có cháu nói ngọt nhất thôi.” Ngoại miệng bà Tạ nói không kiên nhẫn nhưng nếp nhăn tràn đầy ý cười, bà thích bọn nhỏ vây quanh bà nhất.
Mười cái bánh ú bóc ra ăn hết sạch.

Bà Tạ thích bánh nhân đậu đỏ, Tạ Phi thích bánh ú mật, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu thích bánh nhân trứng muối.

Cường Cường ăn hai cái bánh nhân thịt, lông nó dính đầy gạo nếp, bây giờ nó đang ɭϊếʍ lông liên tục.

Tủng Tủng uốn éo trong ngực Tạ Chiêu, nó nhìn mọi người ăn bánh ú, nước miếng chảy tí tách.
Bà Tạ nói, chó con chưa đầy tháng không thể ăn gạo nếp.

Đôi mắt đen nhánh của Tủng Tủng cực kỳ tủi thân, hai cái chân giãy dụa.
Trình Dao Dao còn cầm bánh ú trêu nó: “Chó con không thể ăn.”
Tạ Chiêu bóc bánh ú nhân thịt và trứng muối, hắn đút trứng muối cho Trình Dao Dao, thịt heo cho Tủng Tủng.

Tủng Tủng vội vàng cắn một miếng, nó dùng răng nanh nhỏ nhai kỹ, cái đuôi nhỏ vui sướиɠ lắc lư.
Trình Dao Dao ăn trứng muối, cô nói: “Bà nội, bà thấy không? Không phải cháu cho Tủng Tủng ăn lung tung đâu, Tạ Chiêu cho ăn đấy ạ!”
Bà tạ tức giận nói: “Bà thấy về sau Chiêu ca nhi là ông bố chiều con lắm đây.”
Mặt Tạ Chiêu không đổi sắc, hắn đặt Tủng Tủng xuống đất, chó mập làm nũng kêu ríu rít quanh chân hắn không chịu đi.
Trình Dao Dao ăn dấm, cô dùng mũi chân đẩy cái ʍôиɠ mập mạp của Tủng Tủng.
Bà Tạ vỗ Trình Dao Dao: “Cháu lại trêu nó!”
“…” Trình Dao Dao trốn sau lưng Tạ Chiêu, cô không phục: “Không phải bà cũng chiều con nít sao!”
Bà Tạ cười hừ hừ, bà nhìn Tạ Chiêu: “Được, chúng ta đều chiều con nít, cháu không chiều.

Về sau cháu quản con nít, được chưa?”
Tạ Phi bật cười.
“Cháu quản!” Trình Dao Dao đáp ứng.
Hơi thở trêи người Tạ Chiêu lập tức bốc lửa, hơi nóng phả vào mặt Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao ở sau lưng nên không nhìn thấy biểu lộ của hắn, cô chỉ thấy làn da sau gáy của hắn dần dần đỏ bừng, mồ hôi sắp chảy ra rồi.
Lúc này Trình Dao Dao mới phản ứng kịp, cô tức giận đấm Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vô tội quay đầu nhìn cô, bà Tạ và Tạ phi cười ra tiếng.
Ăn xong bánh ú, người một nhà gói nốt chỗ bánh còn lại.

Hai mươi cái bánh ú nấu xong đặt trêи đĩa, lá bánh màu xanh làm nổi bật dây rơm màu vàng, trông rất đẹp.
Bà Tạ vui mừng nhìn bánh ú, bà nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Trình Dao Dao kéo tay bà Tạ, cô cũng nhìn theo.

Cô thấy kỳ quái: “Có gì hay mà nhìn ạ?”

Bà Tạ cười nói: “Lúc trước trong nhà nghèo khổ, đến Tết Đoan Ngọ cũng không có tiền gói bánh ú.

Năm đó Tạ Phi 6 tuổi, con bé thấy đứa trẻ khác ăn bánh ú, nó thèm ăn đến phát khóc.

Chiêu ca nhi không nói tiếng nào liền ra ngoài mấy ngày, sau đó nó cầm hai cái bánh đậu đỏ về.

Bà hỏi thằng bé lấy ở đâu, thằng bé nhất quyết không chịu nói.

Lúc bà giặt quần áo thấy áo choàng ngắn của nó bị mài nát mới biết nó vào huyện vác hàng mấy ngày để đổi hai cái bánh ú.

Năm đó nó mới 12 tuổi…”
Trình Dao Dao nghĩ đến bả vai chảy đầy máu năm Tạ Chiêu 12 tuổi, lòng cô như bị bóp chặt lại.
Bà Tạ cười nói: “Bà còn chưa khóc đâu, cháu khóc cái gì chứ.

Bây giờ cuộc sống tốt hơn trước, cả nhà chúng ta có thể ăn bánh ú đều dựa vào phúc của Dao Dao mang đến!”
Trình Dao Dao ngượng ngùng quay đầu dụi mắt.

Tạ Chiêu vừa đi vào liền thấy mắt cô đỏ ửng, hắn vội ném cây gậy tre xuống đất rồi chạy nhanh tới: “Sao lại khóc? Bà nội mắng em sao?”
“Không phải…” Trình Dao Dao vừa nhìn thấy hắn, nước mắt lại rơi xuống.
Tạ Chiêu gấp gáp ôm chặt cô, hắn nhìn về phía bà Tạ, bà Tạ tức giận nói: “Nhìn bà làm gì? Bà không mắng con bé!”
Tạ Chiêu dẫn Trình Dao Dao về phòng, hắn dỗ nửa ngày nhưng Trình Dao Dao vẫn không nói vì sao lại khóc, cô còn ôm chặt hắn: “Về sau mỗi năm em đều gói bánh ú cho anh ăn.

Gói thật nhiều.”
“Được.” Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Mỗi năm đều đón Tết với em Dao Dao.”
Trình Dao Dao giống như bánh ngọt ngày Tết, cô dính lên người Tạ Chiêu ngửi mùi dương khí mát lạnh trêи người hắn.

Tạ Chiêu cúi đầu hôn khóe mắt cô, sau đó hôn chóp mũi, mặt Trình Dao Dao đỏ như hoa tường vi, lông mi run rẩy không giấu được nụ cười.
“Không khóc nữa.”
“Em không khóc mà!” Trình Dao Dao nghe xong thì ngẩng đầu lên, đôi môi liền bị hôn.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Chiêu nhìn cửa, Tạ Phi cách cánh cửa rụt rè nói: “Bà nội bảo anh mang bánh ú sang nhà sát vách.”
Cô nói thêm một câu: “Bà nội bảo em tới!”
Nói xong cô chạy lạch bạch đi.
Không khí lãng mạn lập tức bị phá tan, Tạ Chiêu cúi đầu nhìn mặt Trình Dao Dao, khuôn mặt nhỏ cứng đờ.
Tạ Chiêu sờ gò má cô: “Bà nội có cách nghĩ riêng.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, hơn nữa bác trai vẫn là bố của em.”
“…” Trình Dao Dao nghiến răng, cô nói: “Không cho bánh nhân thịt!”
Tạ Chiêu cười nhẹ: “Được, đưa bánh mật.

Em đi cùng anh không?”
“Em không đi nhìn sắc mặt người phụ nữ kia đâu.” Trình Dao Dao khoanh tay, vẻ mặt khinh thường.
Tạ Chiêu nói: “Anh đi nhanh về nhanh.”
Trình Dao Dao nói: “Vậy anh phải cẩn thận một chút, cách xa Trình Nặc Nặc, em thấy dáng vẻ vừa nãy của cô ta không bình thường.”
Tạ Chiêu đáp ứng, hắn nắm tay Trình Dao Dao đi đến cửa, Trình Dao Dao nhỏ giọng thầm thì: “Bố thích ăn bánh ú nhân thịt.”
Trong sân có một rổ trứng gà, trứng vịt và rau ngải cứu, bà Tạ đang làm trứng muối.

Bà cười nói: “Dao Dao mau qua đây, cháu nói cháu ướp trứng muối ngon nhất mà, bà đang chờ cháu làm đấy.”
Trình Dao Dao vội vàng đi rửa tay.

Tạ Chiêu nhận được ánh mắt của bà Tạ, hắn cầm đồ đi ra ngoài.
Trong sân nhà họ Tạ vang lên tiếng cười, mùi thơm bay khắp ngõ nhỏ, nó cũng bay tới nhà thím Ngân Quế ở sát vách.
Trình Nặc Nặc miễn cưỡng lau qua thân thể, vết thương được bôi thuốc đỏ, cô nằm trêи giường không nhúc nhích.


Ngụy Thục Quyên giống con thạch sùng áp sát vào tường, bà khoa trương nói: “Nghe đi, nghe đi! Cười vui vẻ như thế mà! Làm gì giống người xảy ra chuyện, người ta tổ chức lễ cưới cũng không vui như nó!”
Trình Chinh căm ghét nói: “Nhà họ đang đón Tết, bà làm cái gì thế, mau xuống đây, thím Ngân Quế nhìn thấy lại mất mặt.”
Ngụy Thục Quyên bũi môi, bà ngồi trêи đầu giường: “Ngửi mùi thơm mà xem, thím Ngân Quế nói, nhà họ làm bánh ú nhân thịt và trứng muối đó! Thế mà không mời người làm bố như ông qua!”
Trình Chinh nghe xong liền phiền, trái tim cũng băng giá, ông vô thức lấy thuốc lá ra.

Trình Chinh nhìn Trình Nặc Nặc nằm trêи giường, ông lại cất đi, cả người cực kỳ nôn nóng.
Trình Nặc Nặc yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.

Cuộc sống nhà họ Tạ rất tốt, chị Dao Dao vui vẻ là được.”
Ngụy Thục Quyên càng nói càng tức: “Ha ha, nó sống tốt cũng không giúp đỡ con.

Cứ tính hai đứa không sinh ra từ một cái bụng, nhưng không thể không để ý đến bố ruột nha, bà Tạ mắng người quanh co, cách làm chán đời, không có cấp bậc lễ nghĩa gì cả.

Bọn họ ăn bánh ú nhân thịt, bố ruội thì uống gió Tây Bắc!”
Bà nói còn chưa hết, ngoài cửa truyền đến tiếng nói: “Bác trai.”
Tạ Chiêu cao lớn đứng trước cửa, vẻ mặt nhàn nhạt, không biết nghe được bao nhiêu rồi.

Ngụy Thục Quyên hơi sợ hắn, bà nhếch miệng không lên tiếng.
Trình Chinh lúng túng nói: “Tạ Chiêu, cháu đến rồi à.

Mau vào đi.”
Tạ Chiêu không đi vào, hắn đứng ngoài cửa nói: “Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trong nhà gói bánh ú.

Dao Dao nhớ bác thích ăn bánh ú nhân thịt nên bảo cháu mang sang.”
Trình Chinh ngẩn người, nửa ngày mới đi ra nhận đồ trong tay Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu không ở lại, hắn quay đầu đi về.
Thím Ngân Quế cũng được tặng bánh ú, mặt bà hớn hở nói: “Bánh ú thơm quá, vừa ngửi liền biết Dao Dao làm.”
Trình Chinh nói: “Dao Dao làm đồ ăn rất ngon.”
“Đúng vậy.” Thím Ngân Quế nói chuyện với mẹ Thẩm và Trình Chinh, bà khen Trình Dao Dao lên tận mây xanh: “Vừa xinh vừa làm đồ ăn ngon.

Cô ấy còn dạy trẻ con trong thôn viết chữ đấy, bọn nhỏ đều thích chơi với cô ấy! Ông nói xem, người làm công tác văn hóa nuôi con gái khác hẳn! Trong thôn này không có ai không khen cô ấy cả!”
Tâm tình Trình Chinh phức tạp.

Ông chỉ biết con gái mình rất đẹp, nhưng tính tình lại kiêu căng.

Hóa ra con bé còn nhiều ưu điểm như vậy, do mình chưa từng tìm hiểu.
Thím Ngân Quế nhìn cái giỏ trong tay Trình Chinh, bà khen ngợi: “Nhà họ Tạ vừa hào phóng vừa biết cách cư xử, nhìn nhiều đồ tốt chưa này, đối xử rất tốt với nhà thông gia!”
Trình Chinh nói: “Không phải nhà họ Tạ là địa chủ sao? Bây giờ…”
Thím Ngân Quế nói: “Ông không biết sao? Bây giờ Tạ Chiêu rất có tiền đồ, cậu ấy lái máy kéo, còn dẫn người trong thôn làm… làm nhà trồng rau, cuộc sống trôi qua rất tốt đấy! Nói đến Tạ Chiêu, cậu ấy nổi tiếng là Nhạc Mây khắp các thôn xung quanh, nhân phẩm tốt, rất xứng với thanh niên trí thức Trình nhà ông!”
Trình Chinh sững sờ.

Nhà trồng rau là khái niệm vô cùng tiên tiến, bây giờ còn chưa phát triển, thôn Điềm Thủy đã bắt đầu làm rồi.
Thím Ngân Quế khen Tạ Chiêu và Trình Dao Dao nửa ngày, bà tự giác thấy công đức viên mãn, sau đó vui vẻ cầm bánh ú đi vào bếp cất đi để cháu trai về ăn.
Ngụy Thục Quyên đi tới cửa nói: “Đồ chó con nhà địa chủ nói gì với ông vậy, mấy thứ này là cái gì?”
Ngụy Thục Quyên giật cái giỏ.

Bà thấy bên trong cái giỏ đựng bốn cái bánh ú sừng trâu và bốn cái bánh ú hình tháp, bên cạnh có mấy quả trứng gà luộc, còn có cà chưa và dưa vàng.

Màu sắc tươi mới, cách sắp xếp tinh xảo, rõ ràng là một bức tranh nhỏ.
Ngụy Thục Quyên kinh ngạc không khép miệng lại được, bà ngồi mép giường hỏi Trình Nặc Nặc: “Trong thôn có nhiều đồ tốt như vậy sao? Bánh ú gói bằng gạo nếp, trong chợ đen bán 3 đồng một cân gạo nếp đấy, sao nhà họ Tạ có nhiều tiền như vậy được, con nhóc chết tiệt kia lại lấy tiền cho nhà trai đây mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận