Trở lại văn phòng, thu dọn đồ đạc, ngoài việc giúp Quách Tĩnh xử lý chuyện đất, chính hắn còn có mấy hạng nghiệp vụ, hắn cũng không phải là người chỉ lo xem việc người khác, công tác cá nhân là phải làm tốt.
Đem tư liệu các vị khách hàng bỏ vào túi tài liệu, cũng không biết tối nay có thời gian xem không, coi như trước mặt đồng sự làm ra vẻ tốt lắm.
" Đình Đình, chuyện này...... chuyện này, buổi tối tôi có việc xã giao, có thể không ăn cơm cùng với mấy người được!" Tay Lưu Tinh cầm túi tài liệu nhìn hai nàng nói.
" Xã giao? Còn muốn tối không về nhà?" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Không liên quan chuyện của cô!" Lưu Tinh hung hăng nhìn Hạ Vũ, phụ nữ này, tự tiện chạy đến nhà mình ở còn nghiêm trọng lừa gạt cảm tình mình, còn chưa tính sổ với nàng, vậy mà bây giờ còn muốn quản chuyện mình nữa à.
" Vậy coi như em hỏi, tối nay định không về nhà à?" Quan Đình Đình nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Không biết, gặp người bạn hơn nữa năm không gặp!" Lưu Tinh quay đầu nhìn Quan Đình Đình cười nói, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại giải thích mấy thứ này với Quan Đình Đình.
" Phải không?" Quan Đình Đình dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Tinh, tựa hồ căn bản là không tin Lưu Tinh nói.
"Nếu cô không tin tôi cũng không biết sao, huống chi tôi cũng không cần trưng cầu ý kiến của cô, chỉ là tôi báo cho cô biết thôi. Bất quá cô yên tâm, tôi cũng sẽ không bắt chước cô tới phòng trà học cao nhã!" Lưu Tinh cười nhìn nàng nói.
" Đi nhanh đi, đừng chướng mắt trước mặt tôi!" Quan Đình Đình nghe thấy Lưu Tinh nói sau trừng mắt đối phương hung hăng nói, buổi nhạc hội tối qua coi như là chỗ đau của nàng, ít nhất hôm nay là vậy.
" Vậy tôi đi trước đây!" Lưu Tinh cười nói, dựa vào năng lực Lưu Tinh, hắn về sớm một chút cũng không ai nói gì. Dựa theo lời Lưu Tinh, thời gian không trọng yếu, nó chỉ là một vài từ mà thôi, quan trọng là hiệu suất, hiệu suất quyết định hết thảy.
Thời gian còn sớm, Lưu Tinh tâm tình cũng không tệ, hơn nữa quán bar cách công ty cũng không xa lắm, Lưu Tinh trực tiếp đi bộ đến.
Nhớ tới Trương Tĩnh Như, Lưu Tinh thấy khoảng cách giữa mình và đối phương tựa hồ gần hơn rất nhiều, ‘lên xe trước mua phiếu sau’ quả nhiên là có nhất định ưu thế, dù sao nên phát sinh đã phát sinh, dù sao Lưu Tinh là nam nhân đầu tiên trong sinh mệnh nàng , tựa hồ cũng là vĩnh viễn. Chú ý cái đó và cưỡng gian hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cưỡng gian là hoàn toàn vi phạm ý nguyện nữ nhân, mà lọt vào cường bạo cưỡng hiếp.
Mà mình đã làm là làm cho nữ nhân tự mình ‘cam tâm tình nguyện’ cởi quần áo,‘cam tâm tình nguyện’ bị mình ‘trèo lên’. Vừa lên giường, lúc bắt đầu tuy rằng thân thể nhận ngươi, nhưng là tâm lý tuyệt đối sẽ không chịu ngươi, sau đó, ngươi sẽ dùng chút phi thường thủ đoạn. Ngoại trừ khiêu khích bằng ngôn ngữ, tỷ như nói một ít lời đả kích lòng tự trọng đối phương hoặc là vài lời dâm đãng, trọng yếu nhất là chinh phục đối phương về mặt sinh lý, làm cho thân thể nữ nhân chủ động hòa hợp theo ngươi, nói như vậy, trên sinh lý nàng hỏng mất, trên tâm lý tự nhiên cũng sẽ xuất hiện vết rách. Tục ngữ nói hay lắm, còn mèo nào không trộm tình? Nữ nhân nào không tư xuân? Lưu Tinh tự cho là đúng nghĩ đến.
Lại hơn nữa mình giúp nàng cái này cái kia, còn vì nàng ra mặt, tâm lý phòng tuyến tự nhiên vì vậy mà giảm bớt. Lại hơn nữa chiến lược ‘da mặt dày vô sỉ tiến hành rốt cuộc’, vô hình chung gia tăng trao đổi lời nói giữa hai người, cũng làm Trương Tĩnh Như lại chú ý tới mình, bây giờ mình cần phải làm là tiếp tục da mặt dày, tiếp tục vô sỉ. Đồng thời cũng phải giúp nàng, làm cho nàng đối với mình dần dần sinh ra ỷ lại, như vậy...... Hắc hắc, ngày nàng vào tay sẽ không xa.
" Lưu tinh, ở đây này!" Lưu Tinh vừa mới vào quán bar, liền nghe thấy thanh âm từ lầu hai truyền đến, nhìn về trước mặt, quả nhiên một nam nhân đang ngoắc tay hướng Lưu Tinh mặc tây trang thẳng băng, đeo cà vạt, còn mang cặp kính.
Lưu Tinh hướng về phía đối phương cười cười, vài bước đi lên bậc thang.
" Ha ha, Lượng tử, đã lâu không gặp, nhìn chú một thân ăn mặc này không giống nhân viên chính phủ, nhưng thật ra có vài phần tương tự quản lý cao cấp!" Lưu Tinh cười đi qua, người này quan hệ chính thức với Lưu Tinh là siêu cấp thiết bạn hữu Trần Minh Lượng, cũng chính là một ông chủ khác của quán này.
" Ha ha, so ra không tiêu diêu tự tại như chú mà!" Trần Minh Lượng cười nói, đứng lên nghênh đón. Hai người giang rộng tay, hung hăng ôm đối phương.
" Bây giờ tôi lăn lộn tầng dưới, xâm nhập bên trong quần chúng, còn anh là trèo lên cao, tiến vào biệt thự chính phủ. Cuộc đời tôi bây giờ xem như xong, còn anh càng sống càng ‘ngưu B’ mà." Lưu Tinh cười nói, sau đó hai người ngồi xuống trong góc.
"*** con người nhất thiết phải ngôn luận hành động, phải xem trọng lợi ích quảng đại quần chúng nhân dân, vì những tiêu chuẩn cao nhất của quảng đại nhân dân. Trong tất cả công tác ở Đảng ta, phàm là lãnh đạo chính xác, phải là từ quần chúng mà ra, đi vào quần chúng, lực lượng quần chúng là vĩ đại, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền......!"
" Anh đừng có mà ‘trang B’ trước mặt tôi, đừng tưởng tốt nghiệp chính pháp làm quan vài nằm là giỏi lắm, còn mẹ nó giảng chính trị với tôi à!" Lưu Tinh bĩu môi nói.
" Chúng ta hẳn là kiên trì......!"
" Anh đến báo cáo với tôi à? Ủa? Kiếm đâu ra cặp kính này, còn giả làm người nhã nhặn!" Lưu Tinh thuận tay giật mắt kính đối phương xuống thưởng thức," Ui? Vàng ròng à? Không nặng sao? Thật sự hủ bại?"
" Ha ha, nhiều người mang loại này lắm, còn có người dùng thủy tinh làm thấu kính nữa kìa, thứ này đeo trên mũi, không có người có thể lấy, cũng không có người chú ý!" Trần Minh Lượng cười nói.
" Kẻ có tiền chính là không giống với nha!" Lưu Tinh cười cười nói, sau đó đem kính mắt trả lại.
" Vô nghĩa, luận tiền, ai có thể hơn được Lưu Đại thiếu gia nhà chú?" Trần Minh Lượng thấy Lưu Tinh lại còn khóc lóc trước mặt hắn sau cười mắng.
" Vậy thì là, người có quyền đúng là khác thường!" Lưu Tinh cười nói.
" Có quyền? Cha anh rể tương lai chú cũng có quyền kìa." Trần Minh Lượng cười nói.
" Không phải là cùng là một phe chứ?" Lưu Tinh hồ nghi nhìn đối phương.
"** có một cái kỷ luật: trong Đảng không thể làm ‘tiểu ***’, không thể làm ‘phi tổ chức hoạt động’. Mọi người thường nói ‘hai điều trận tuyến’ hoặc ‘hai chi đội ngũ’, chính là khuynh hướng chính trị, không có kết minh tổ chức, không có công khai phe phái, về phần sau lưng xâu chuỗi, câu thông......!"
" Đình chỉ! Đừng nói cái gì quốc gia cơ mật với người thường như em, anh nói thêm gì đi nữa, phỏng chừng ngày mai không biết lại có anh đặc công nào đó sẽ tìm tới cửa. Trong nước còn được, lại còn là nước ngoài, em không như anh tưởng tượng hoàn mỹ và kiên cường, tiền tài và mỹ nữ là đủ chinh phục em. Một khi bọn họ phái ra mười mấy em mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, ngực bự thế kia, mông to thế kia, thủ pháp thế kia, em chắc là chịu không nổi!" Lưu Tinh nhìn bên người Trần Minh Lượng nói," Đúng rồi, nghe nói chỗ đó của nữ nhân ngoại quốc giống như không đáy, điền cái gì vào cũng không đầy, hận không thể các nam nhân đều mang theo kim cô bổng ra trận, là thật sao?"
" Lăn, chú hỏi anh, anh đi hỏi ai? Làm như anh đã từng trải không bằng." Mặc dù Trần Minh Lượng có phong độ, cũng đỡ không nổi vô sỉ của Lưu Tinh.
" Anh chưa thử qua? Ai tin chứ! Anh xem tôi là đồ ngốc à, chúng ta nơi này này......!"
" Thúi lắm, chú cũng là lão bản ở đây, nói như vậy chú cũng đã trải qua à?" Trần Minh Lượng nhìn Lưu Tinh hung hăng nói.
" Phong độ, chú ý phong độ!" Lưu Tinh vỗ vỗ vai đối phương cười nhắc nhở nói, sau đó dựa thân mình vào sô pha, nói:" Em sợ mùi ngoại quốc, ăn không vô hàng ngoại quốc, nếu có cực phẩm, cũng muốn nếm thử một chút, để các nàng biết lợi hại của đàn ông Trung Quốc!"
" Đúng, hung hăng làm cả đêm, ‘làm’ các nàng chết thì thôi!" Cam Cường bên cạnh cười dâm đãng nói.
" Anh lăn chỗ khác, đi lấy chút gì ăn cho tôi, chỉ uống rượu ta sợ chống không được!" Lưu Tinh nhìn Cam Cường nói.
" Là, hai vị lão bản, tiểu nhân đi làm ngay!" Cam Cường nghe thấy Lưu Tinh nói sau cười nói, sau đó chạy vội xuống lầu.
" Y như rùa già, chả có tố chất gì!" Lưu Tinh nhìn Cam Cường vội vàng rời đi nói.
" Ha ha, nếu để người ngoài biết chú mắng hắn như vậy, hắc đạo cũng rung ba phát! Bất quá người này làm quán bar cũng có nghề, làm giang hồ có chút uổng phí, bằng không để hắn quản cái công ty cái gì, cũng không tệ." Trần Minh Lượng nghe thấy Lưu Tinh nói sau cười nói.
" Em ngất, những lời anh vừa nói nếu để người ngoài biết, cẩn thận bị chết đuối vì nước miếng. Mọi người đều nói hắn là nhân tài hắc đạo, làm nghề này mới uổng phí!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
" Hắc bạch vô thường, đen đến cùng chính là trắng, trắng đến cùng......!"
" Bộp~~!" Lưu Tinh hung hăng đập Trần Minh Lượng một quyền," Em đại biểu chính phủ trừng phạt anh!"
Trần Minh Lượng bị Lưu Tinh đánh qua một đấm, đầu tiên là ngẩn người, nghe thấy Lưu Tinh nói sau cười cười.
" Nên phạt, nên phạt, ha ha~~!"
" Ân, không sai, anh dũng cảm thừa nhận sai lầm chính là đồng chí tốt. Tiểu quỷ, tiền đồ vô lượng nha!"
" Chú cũng vậy, sắc đồ vô hạn~~!"