" Nghe Cường tử nói cô pha rượu rất khá!" Lưu Tinh tới trước mặt nữ pha chế ngồi xuống nhìn đối phương thản nhiên nói.
"......"
Ta ngất, bị coi thường......!
Lưu Tinh nhìn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Cam Cường đang trốn trong góc phòng cười trộm, phỏng chừng là thấy bộ dáng mình bị coi thường hắn rất cao hứng. Lưu Tinh đứng dậy cầm nút chai trong quầy bar ném mạnh đến đối phương.
" Ai bảo anh cười!"
" Bốp~~!" Nút chai chuẩn xác không lầm bay trúng đầu Cam Cường đang mừng thầm, khi thấy ánh mắt ác độc của Lưu Tinh, hắn vội vàng khom lưng trốn mất.
" Tiên sinh, mọi thứ trong quầy bar không thể lấy, càng không thể ném loạn!" Nữ pha chế sau khi nhìn thấy hành động của Lưu Tinh hơi cau mày nói, hiển nhiên nàng không thấy mục tiêu mà cái nút đánh trúng là ai, đương nhiên, càng không biết Lưu Tinh chính là ông chủ quán bar này, dù sao cũng là mới tới.
" Phải không?" Lưu Tinh buồn cười nhìn đối phương nói:" Chỉ cần tôi muốn ném, trong quán bar này vốn không có thứ tôi không dám ném, bao gồm cô!"
"......!" Nghe thấy lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Lưu Tinh, nữ pha chế không nói gì, nàng làm nghề đã nhiều năm, có một số người làm một ít hành động đặc thù chính là muốn làm nàng chú ý mà thôi, đối phó người như vậy, nàng đã tổng kết một kinh nghiệm, thì phải là không để ý tới hắn, làm cho hắn tự bị mất mặt. Hơn nữa trong quán bar ngư long hỗn tạp, đặc biệt là quán bar này, thế lực sau lưng nó người bình thường lại càng không thể đụng tới, muốn gây chuyện, tự nhiên có người xử lý. Cho nên cô ta cũng lười để ý nam nhân trước mắt này, tiếp tục pha rượu.
Thấy lại bị đối phương coi thường, Lưu Tinh có chút dở khóc dở cười, chính hắn là một lão bản, mẹ nó ngay cả nhân viên cũng ra vẻ với mình, xem ra rất tất yếu phải đề cao độ trí mạng của mình trong này. Ủa? Không đúng, chính mình hẳn là bảo trì bình thường, đúng, bình thường.
Lưu Tinh mỉm cười, không phải hắn không so đo đối phương, mà là người như vậy căn bản không đáng hắn phải so đo. So đo với tiểu nhân vật có ý nghĩa gì? Nhiều nhất chính là “ngủ” với nàng, không có chút tính khiêu chiến nào. Đối với người như vậy, Lưu Tinh chỉ có thể cười bỏ qua.
" Một ly nước ấm, thêm cục đá, đá không được tan, nước không được lạnh!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói. Không so đo với nàng cũng không tương đương không làm nàng khó xử, nhìn bộ dạng đang nhảy sảng khoái của Trần Minh Lượng, Lưu Tinh thấy nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng ở đây trêu chọc nữ nhân này, cũng để cho nàng biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu.
Nghe thấy Lưu Tinh nói, nữ pha chế hơi sửng sốt, thấy Lưu Tinh tươi cười, biết đối phương là đang làm khó nàng, cũng không trả lời cũng không đáp lời.
" Này, bạn hữu, đừng làm khó dễ nàng, nàng mới tới!" Một nam nhân bên cạnh nhìn Lưu Tinh nói.
" Phải không? Vậy thật sự là trùng hợp, tôi cũng mới tới." Lưu Tinh cười cười nói, sau đó nhìn về phía nữ nhân." Nhanh lên, có hay là không có, hoặc là cô cũng không biết?"
" Băng hỏa lưỡng trọng thiên?" Rốt cục nữ pha chế nhịn không được, nhìn Lưu Tinh hỏi, thử nghĩ người pha chế nào thích nghe khách hàng nói mình không biết pha rượu? Cho dù là một ly nước......!
" Băng hỏa lưỡng trọng thiên là loại nước gì? Tôi nói là nước lọc, trong nước ấm có chứa cục đá, đá không được tan, nước không được lạnh." Lưu Tinh nói.
" Bạn hữu, anh cũng quá thiếu đạo đức, như thế ai mà biết?"
" Đúng rồi, đúng rồi, không phải là anh đến gây sự hả?"
" Mẹ nó, ở đây là chỗ không phải ai cũng có thể tới giương oai, mau cút đi!" Nghe thấy Lưu Tinh nói, mấy nam nhân chung quanh cũng không thích, không ngừng trước mặt Lưu Tinh hùng hùng hổ hổ, hơn nữa còn có mấy người nữ nhân nhìn Lưu Tinh rất hứng thú, cũng không biết là vui sướng khi người gặp họa hay bởi vì chuyện khác!
Lưu Tinh nhìn vài người muốn “trang b” (*) trước mặt nữ pha chế mỉm cười, mình lúc đó chẳng phải đã từng như thế này sao? Chỉ khác là mình có “tư bản”, mà mấy tên tiểu nhân muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân này cái gì cũng không hiểu.
Mấy nam nhân đang không ngừng lải nhải ở đây, chẳng khác gì mấy bà già trên đường cái, Lưu Tinh cười gằn với mấy người đối phương, sau đó cầm lấy một chai rượu không có tên trên quầy bar mạnh tay đập bể.
" Bốp~~!" Trong quán bar âm nhạc rất lớn, đám người điên cuồng vặn vẹo la hét trong sàn nhảy hiển nhiên không nghe được, nhìn không tới tình huống chỗ này, nhưng những nam nữ đang tán tỉnh đùa giỡn chung quanh quầy bar cũng không thể không chú ý vào Lưu Tinh.
" Ta chính là đến giương oai gây sự, thế nào?" Lưu Tinh cười nói, dùng đầu lưỡi liếm liếm rượu văng trên môi, rất cay rất nóng, cũng như tâm tình Lưu Tinh bây giờ! Lười biếng, kiệt ngạo không kềm chế được cùng với coi thường người chung quanh, kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, Lưu Tinh không chút để ý đến hành động đó đã khiến cho rất nhiều nữ nhân đi ra săn diễm chú ý, nam nhân như vậy mới có thể khiến cho nữ nhân có dục vọng chinh phục. Đương nhiên, mấy nam nhân bên cạnh Lưu Tinh lúc này đều đã choáng váng.
Dám...... Dám ở nơi này gây sự? Không muốn sống à? Ở đây có phóng cái rắm cũng nhỏ tiếng chút, nếu không ảnh hưởng người khác thì hậu quả cũng không dám tưởng. Thật không ngờ nam nhân trước mắt này cả gan đập chai rượu trước mặt mọi người, mà lại còn là tại quầy bar, mấy nam nhân chung quanh không tự giác nhìn chung quanh, ‘tay đấm’...... Không đúng, bảo an đâu? Sao bảo an còn chưa tới?
" Như thế nào? Ta đến giương oai cũng không có người đến xử lý sao?" Lưu Tinh cười nói, sắc mặt nữ pha chế cũng thay đổi, trong lòng nàng hiểu được, nam nhân có thể làm ra chuyện như vậy thì có hai loại, không phải ‘ngưu b’ cũng là ‘ngốc b’, xem bộ dạng đối phương, hiển nhiên không phải loại sau (loại sau tức là ‘ngốc b’).
Nữ pha chế nhìn sang bên cạnh, bảo an đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như không thấy tình huống chỗ này.
" Rượu tốt vậy lại đập bể, thực đáng tiếc!" Lúc này, một giọng nữ từ sau lưng Lưu Tinh truyền đến, Lưu Tinh liếc mắt ngắm thử, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, nữ nhân ăn mặc rất hợp thời, tất chân dài màu đen, váy ngắn đen, áo đen bó sát người, tóc dày đen quấn sau đầu, mặt trái xoan đánh phấn nhẹ, mũi linh xảo rất đáng yêu, hai mắt đen bóng mà sáng ngời hữu thần, một đôi phong nhũ nổi lên cao cao, dưới sự bao vây chặt cứng của áo, tạo tra khe nhũ câu thật sâu. Toàn thân nữ nhân tản mát ra một loại mỹ cảm trí tuệ hơn nữa dã tính, hai loại cảm giác lại hoàn mỹ hợp làm một, nữ nhân như vậy thật sự rất ít. Thoạt nhìn bộ dáng rất cao quý, trong khi giơ tay nhấc chân tràn ngập khí chất lịch sự tao nhã.
Mỹ nữ, lại là một cô có thể làm cho Lưu Tinh chấm được chín mươi điểm.
Cho tới bây giờ, có thể làm cho Lưu Tinh chấm được con số này cũng chỉ có ba người. Hạ Tuyết trong nhà là một em, sau đó Hạ Vũ cũng coi như một em, đương nhiên, điểm số của Lưu Tinh chính là cảm giác con mắt khi thấy lần đầu tiên, nếu tính đến việc ở chung, ngay cả khả năng đạt tiêu chuẩn, chắc hai vị đại tiểu thư đều có vấn đề. Người cuối cùng không cần phải nói, tự nhiên là Trương Tĩnh Như bị Lưu Tinh hồ đồ “làm” mấy ngày hôm trước, mà nữ nhân trước mắt này, đủ sức địch với tam nữ, thậm chí còn nhiều hơn một phần cảm giác thành thục so với tam nữ.
Quan Đình Đình? Nể tình quen biết, cho được tám mươi lăm điểm vậy!
Ấn tượng đầu tiên về Hạ Tuyết mà Lưu Tinh cảm giác được là dung sắc trầm tĩnh và khí chất cao quý thánh khiết thoát tục, trải qua ở chung mới phát hiện, giấu bên dưới bộ dạng này là siêu cấp hoạt bát đáng yêu có điểm khủng bố người khác.
Ấn tượng đầu tiên mà Hạ Vũ đầu để lại cho Lưu Tinh là lãnh diễm vô song hơn nữa thập phần tịnh lệ và tinh xảo, trải qua ở chung mới phát hiện được, giấu phía dưới bộ dạng này là bản tính chanh chua với bề ngoài nóng nảy.
Ấn tượng đầu tiên mà Trương Tĩnh Như để lại cho Lưu Tinh là tú lệ lại hơi thẹn thùng, cùng với sự tự tin, đương nhiên, lạnh lùng chỉ là nhằm vào Lưu Tinh. Bây giờ dưới sự ‘cố gắng’ của Lưu Tinh, tựa hồ đã có cải thiện, bất quá còn phải gia tăng thế công!
Mà nữ nhân trước mắt này, ngoại trừ diện mạo tuyệt mỹ, sự kết hợp giữa trí tuệ và dã tính liền đủ để cho nàng như thoát ảnh mà ra giữa đám mỹ nữ, hơn nữa trong con mắt Lưu Tinh ngoài trí tuệ, còn rất gợi cảm. Trong cái đẹp có mị hoặc, trong mị hoặc có yêu dị, chỉ có cặp ‘tuệ nhãn’ của Lưu Tinh mới có thể nhìn ra, tuyệt đối là vưu vật thành thục, hơn nữa tựa hồ còn rất tân thời, đáng giá xem như cực phẩm.
Xem ra hôm nay đi cùng Lượng tử đến đây là đúng rồi, thật không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tuy rằng chính mình đã không làm ngựa đực rất nhiều năm, đổi lại chơi trò cảm tình, bất quá tiêu chuẩn tán gái vẫn không thay đổi, đặc biệt gặp xinh đẹp nữ nhân như vậy, nếu không phát sinh chút gì, chẳng phải là rất xin lỗi ông trời đã cho hắn cơ hội gặp gỡ bất ngờ này?
" Tôi có thể ngồi chỗ anh được không?" Nữ nhân hướng về phía nam nhân vừa thấy nàng đã há hốc mồm bên cạnh Lưu Tinh hỏi.
" Có...... có thể, mời...... mời ngồi!" Nam nhân ngẩn người, sau đó mới phản ứng, vội vàng nhường chỗ cho nữ nhân.
Lưu Tinh bĩu môi cười cười, nam nhân như vậy vĩnh viễn cũng không nhận được ưu ái của cực phẩm nữ nhân.
" Có thể mời tôi uống một ly không?" Nữ nhân ngồi bên cạnh Lưu Tinh hỏi, môi rất gợi cảm, làm cho Lưu Tinh nhịn không được muốn cắn một cái.
" Không được!" Lưu Tinh nói rất rõ ràng.
" Vì sao?" Nữ nhân nghe thấy Lưu Tinh nói cười cười.
" Tôi không mang tiền!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, sau đó dùng tay lục tung túi quần ra, chỉ lấy ra di động, tiền đều để trong túi, túi bị Cam Cường cầm lên trên lầu.
" Anh không mang tiền vào bằng cách nào?" Nữ nhân nhìn Lưu Tinh hỏi.
" Tôi cũng không biết, vốn là tôi chuẩn bị về nhà, nhưng khi đi ngang qua cửa một đám người đi về phía này, tôi cũng đã bị bọn họ vừa kéo vừa đẩy mà vào được!" Lưu Tinh nói tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Nữ pha chế bên cạnh sau khi nghe thấy ngẩn người, vào cửa không phải là phải trả tiền sao? Nam nhân này sao lại dễ dàng trà trộn vào đây? Chẳng lẽ hôm nay bảo an đều choáng váng?
" Chai rượu lúc nãy có vẻ như hơn một ngàn đồng, anh định làm gì bây giờ?" Nữ nhân thấy biểu tình bất đắc dĩ của Lưu Tinh cười cười, sau đó hỏi.
" Tôi nghĩ nếu đã vào được, thấy nơi này rất náo nhiệt, định ở lại đây chốc lát, có vẻ như uống nước không tốn tiền. Nhưng là loại nước tôi muốn ở đây không có, quán lớn như vậy nhưng ngay cả nước cũng không có, hơn nữa mấy tên ngốc hùng hùng hổ hổ bên cạnh làm cho trong lòng tôi có chút khó chịu, cho nên quyết định gây ra chút chuyện, tốt nhất có người có thể báo cảnh sát, sau đó bắt tôi tới cục cảnh sát, tôi nghĩ đã như vậy thì tiền rượu liền có thể được miễn. Đáng tiếc tôi đã lớn tiếng la “ta muốn gây sự”, nhưng vẫn không ai đến quản tôi, xem ra tiểu nhân vật chung quy là tiểu nhân vật, cũng không thể làm các vị bảo an đại ca để ý. Làm người đạt được trình độ như tôi, thật đúng là thấy có điểm thất bại!" Lưu Tinh lắc lắc đầu nói, lại làm ra vẻ cuộc sống rất thất bại.