Luyện Vọng Thư vốn nghĩ rằng, chỉ là sờ tóc một chút thôi, chẳng sao cả.
Trước khi tới đây cậu còn bị kéo đi tạo hình, tóc cũng là chuyên gia tạo hình làm cho cậu, cũng dùng tay, khác nhau chỗ nào được chứ.
Nhưng đến khi cậu đồng ý nhân nhượng, cúi đầu tới gần Lâu Tiêu, cảm nhận được hơi thở của cô, cậu mới nhận ra mình đã sai.
Khác rất nhiều.
Lòng bàn tay mềm mại chạm lên đỉnh đầu, hình như là không muốn làm hỏng kiểu tóc của cậu nên chỉ sờ một chút rất nhẹ, sau đó lần theo hướng đi của sợi tóc, đi đến hai sườn gáy của cậu.
Xúc cảm xa lạ dường như mang theo một luồng điện thật nhỏ, lách qua sau đầu, đi xuống gáy và sống lưng, dấy lên một cảm giác tê dại không thể giải thích nổi.
Trong khoảnh khắc ấy, Luyện Vọng Thư còn có ảo giác, Lâu Tiêu đang dùng tay để ôm lấy cổ mình.
Luyện Vọng Thư chợt đứng thẳng lưng lên.
Bàn tay của Lâu Tiêu vẫn còn khựng lại giữa không trung, đầu ngón tay đúng lúc lướt qua vành tai và khuôn mặt cậu.
Lòng Luyện Vọng Thư rối như tơ vò, chỉ cảm thấy những nơi Lâu Tiêu vừa chạm qua vẫn còn lưu lại tàn dư xúc cảm vô cùng rõ rệt, hơi hơi nóng lên, làm cậu gượng gạo vô cùng.
So sánh với phản ứng của Lâu Tiêu, thì cô vô tư hơn nhiều, cô rụt tay lại, bất mãn bảo: “Cậu trốn cái gì?”
Luyện Vọng Thư lên tiếng, giọng nói vẫn ẩn chứa chút gì đó khàn khàn: “Đã nói là một chút thôi.”
Lâu Tiêu rất nhạy cảm với âm sắc, lông mi cô run rẩy, dường như đã cảm nhận được điều gì, xụ mặt nói: “Khi nào tớ rụt tay lại thì mới tính là một chút, tớ còn chưa rụt tay lại mà cậu đã né ra, thế thì chỉ tính là nửa của một chút thôi! Không biết đâu, trả tớ nửa còn lại.”
Một phen nói lý của Lâu Tiêu đã dễ dàng đánh tan bầu không khí mập mờ, ái muội, ngay cả Luyện Vọng Thư cũng bị cô dẫn dắt theo, bỏ qua cảm giác lạ lẫm mãi không tiêu tan trong lòng: “Đừng mơ.”
Bọn họ cự nự nhau ở tầng một, hai người phụ nữ trên cầu thang thấy động tác Lâu Tiêu vừa sờ tóc Luyện Vọng Thư chẳng khác gì đang xoa đầu cún, ánh mắt nhìn Lâu Tiêu ánh lên vẻ kính nể, sợ hãi khó có thể miêu tả.
“Đi, đi thôi?” Một người thì thầm.
Người còn lại gật đầu: “Ừ ừ, đi thôi đi thôi.”
Sau khi các cô ấy rời đi không lâu, Cố Tư Tư xuất hiện.
Cố Tư Tư làm lơ Luyện Vọng Thư, hỏi Lâu Tiêu: “Đã đỡ hơn chưa? Muốn nghỉ thêm một lát không?”
Luyện Vọng Thư nhíu mày: “Cậu khó chịu chỗ nào à?”
“Say xe thôi.” Lâu Tiêu chuyển hướng nói với Cố Tư Tư: “Tớ không sao rồi.”
“Thế thì tốt.” Cố Tư Tư kéo tay Lâu Tiêu, đi về phía hành lang dài: “Tớ đưa cậu đi ăn chút gì đó nhé, bọn Triệu Hề đến rồi, đang tìm cậu đấy.”
Luyện Vọng Thư đi theo phía sau hai người, không thèm để ý đến thái độ ngó lơ của Cố Tư Tư với mình, chỉ nghĩ là cô ấy còn để ý đến tin đồn trước kia, không muốn tiếp xúc nhiều với em trai của đương sự còn lại trong tin đồn ấy.
Cố Tư Tư dẫn Lâu Tiêu đến phòng tiếp khách ở tòa nhà phía nam.
Nói là phòng tiếp khách nhưng không hề cho người ta cảm giác nghiêm túc, trang trọng, ngược lại giống như nơi tụ hội của lớp trẻ hơn, không gian rộng lớn, có quầy rượu quầy bar, sô pha bàn trà, còn có bàn tiệc đứng bày đầy đồ ăn thức uống.
Một mặt phòng tiếp khách là cửa sổ sát đất thông ra sân trong, ba mặt còn lại được bao quanh bởi tường, trần nhà là thủy tinh, có thể nhìn thẳng lên trời.
Trong góc sân còn có cầu thang xoắn ốc đi lên phòng tiếp khách trên tầng hai.
Cố Tư Tư bảo với Lâu Tiêu, tầng hai có rạp chiếu phim tại gia, phòng chơi cờ, đánh bài, phòng máy tính, nếu thấy chán thì cứ lên xem phim, đánh bài, chơi bida hoặc máy tính.
Lâu Tiêu vừa xuất hiện, Triệu Hề ngồi chờ đã lâu lập tức lại gần, kéo Lâu Tiêu đến ghế sô pha đang được bao quanh bởi các bạn học lớp 11-12, hỏi cô: “Chị cậu không sao thật chứ?”
Thân là nữ chính tiểu thuyết, đương nhiên phải trả qua một ít suy sụp mới có thể tạo nên vài điểm nhấn cho cốt truyện.
Ví dụ như, lúc Lâu Tiêu sắp kết thúc học kỳ, đột nhiên có người tự xưng là bạn học Đại học của Mộ Đông Dương xuất hiện trên một hot topic của mạng xã hội nào đó, nói cuộc sống thời học sinh của blogger nổi tiếng thuộc kênh Y – Tiểu Điều rất hỗn loạn, còn tung lên rất nhiều ảnh giường chiếu mờ ảo.
Dĩ nhiên, những bức ảnh đó đều là sản phẩm của photoshop, Mộ Đông Dương báo công an ngay lập tức, dùng pháp luật để bắt kẻ trốn sau màn hình máy tính kia ra, quay phim và biên tập lại quá trình bảo vệ quyền lợi của mình thành video, dùng hành động thực tế để nói với người hâm mộ của mình: Nếu gặp phải những loại cặn bã internet thế này, nhất định không được nhẫn nại.
Trong video, cô còn chia sẻ kinh nghiệm bản thân, ví dụ như làm thế nào để lấy được thông tin thật của kẻ đó thông qua các nền tảng xã hội một cách hợp pháp, ví dụ như làm thế nào để có thể thu thập chứng cứ, công chứng các chứng cứ trên mạng, để sau này có thể đưa đối phương ra tòa.
Cô còn nối máy với luật sư mà cô đã ủy thác để đặt câu hỏi, trả lời về các chi tiết liên quan, khi đăng video lên còn tag hẳn Weibo chính thức của cảnh sát địa phương, viết một status ngắn để cảm ơn cảnh sát đã hỗ trợ trong thời gian qua.
Vì là một trường hợp tích cực nên bài đăng không chỉ được Weibo chính thức của cảnh sát địa phương chia sẻ lại, còn được rất nhiều người nổi tiếng trên mạng có tích V chia sẻ, khiến video của Mộ Đông Dương vọt lên hẳn hot search.
Thời buổi này, chỉ sợ không ai đếm xỉa đến sự thật, nên lên hot search là chuyện tốt.
Thế nhưng, không hiểu sao từ đó đến tận kỳ nghỉ đông, Mộ Đông Dương vẫn không hề cập nhật thêm video nào.
Ban đầu Triệu Hề còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, cộng thêm đến thời gian thi cuối kỳ, cậu ta nước đến chân mới nhảy nên không rảnh để nghĩ nhiều.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Triệu Hề nhàn rỗi, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải sự kiện lần này đã tạo thành bóng đen tâm lý cho Mộ Đông Dương, thỉnh thoảng lại nhắn tin cho Lâu Tiêu hỏi tình hình Mộ Đông Dương.
Lâu Tiêu bất lực: “Nói bao nhiêu lần rồi, không sao thật.
Vốn hôm nay chị ấy định đăng video mới, nhưng xui là hôm qua máy tính có vấn đề, mất hết cả dữ liệu đã quay từ lâu nên mới không thể cập nhật được.”
Triệu Hề lại bắt đầu lên tiếng đại diện cho các fans trong nhóm chat: “Thật ra bọn tôi cũng không vội gì đâu, sợ chị ấy bị làm sao thôi, mất hết dữ liệu chắc chị ấy buồn lắm.
Hay là cậu đưa chị ấy đi du lịch vài ngày đi? Đừng ở nhà mãi, không tốt cho việc điều chỉnh tâm trạng…”
Triệu Hề lải nhải, Lâu Tiêu vừa nghe vừa liếc sang quan sát Luyện Vọng Thư.
Luyện Vọng Thư không học lớp 11-12, đương nhiên sẽ không đi theo lại đây.
Sau khi Lâu Tiêu bị Triệu Hề kéo đi, cậu đứng đó một lúc lâu mới đi về sô pha không người ở xa.
Trong lúc bước đi, cậu thong thả cởi cúc áo gi-lê, cởi áo ra rồi tiện tay để lên thành ghế sô pha.
Lúc ngồi xuống, cậu cởi cúc cổ áo, để lộ ra xương quai đẹp đẽ mà Lâu Tiêu đã từng khen ngợi.
Những cử chỉ như thế vốn nên khiến cậu trông rất thản nhiên, thoải mái, nhưng vấn đề là sắc mặt của cậu có đôi chút u ám, làm cả người cậu như tỏa ra khí chất “người sống chớ đến gần” đáng sợ.
Cậu không vui, không vui vì sao?
Lâu Tiêu không muốn tự mình đa tình, nhưng cô không ngốc.
Luyện Vọng Thư sau khi bị cô sờ tóc không chỉ có giọng nói trở nên khác thường, mà đến vành tai cũng đỏ lên.
Hơn nữa, dạo này thường xuyên có người hỏi cô, cô và Luyện Vọng Thư có phải là đang yêu nhau không, cô có muốn không nghĩ đến phương diện kia cũng khó.
Vấn đề là, cô chỉ coi Luyện Vọng Thư như người thân tương lai, chưa từng có ý nghĩ sẽ trở thành người yêu Luyện Vọng Thư.
Thế nên, sau khi nhận ra điểm khác lạ, cô cố tình làm trò, phá hủy bầu không khí lúc đó, để Luyện Vọng Thư trở về với dáng vẻ thường ngày của cậu.
Vậy có thể đoán được, Luyện Vọng Thư vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình với cô.
May thật, thế thì cô chỉ cần nhân kỳ nghỉ đông lần này, bớt tiếp xúc với Luyện Vọng Thư lại, dần dần kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chắc sẽ có thể “bóp chết” tình cảm của Luyện Vọng Thư dành cho mình từ trong trứng nước…
Nghe Triệu Hề nói, âm thầm quan sát Luyện Vọng Thư, nghĩ biện pháp đối phó — Đầu óc Lâu Tiêu phải xử lý những ba việc một lúc, bỗng nhận ra có một cô gái lại gần Luyện Vọng Thư.
Cô gái mặc chiếc váy đi tiệc ngắn màu bạc đính kim sa, dưới chân là đôi giày Mary Jane cùng màu, cài một chiếc nơ cài tóc trên mái tóc đã được tạo kiểu tỉ mỉ, cho người ta cảm giác vô cùng thục nữ, sang trọng.
Cô ấy cũng rất cởi mở, dù Luyện Vọng Thư không hề có phản ứng gì lúc cô lại gần nhưng cô vẫn có thể tự nhiên, thoải mái lên tiếng nói chuyện với cậu, dò hỏi: “Cậu là Luyện Vọng Thư đúng không?”
Luyện Vọng Thư đang lướt điện thoại nâng mắt lên.
Cô gái đưa tay ra với cậu: “Chào cậu, tôi là Khúc Diệu.”
Luyện Vọng Thư tuy không vui nhưng cũng không định giận cá chém thớt, cậu đưa tay lên, nắm lấy một chút theo phép lịch sự, sau đó nhanh chóng thu tay về.
Khúc Diệu ngồi xuống bên cạnh Luyện Vọng Thư, cười nói: “Anh tôi nói đúng, nhìn cậu có vẻ hung dữ, nhưng bản chất vẫn rất lịch sự.”
Luyện Vọng Thư không đáp lại lời khen của cô, cậu cất điện thoại đi, hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
Khúc Diệu không hề ngại ngần bảo: “Cậu biết anh tôi chứ? Anh ấy là Khúc Kỳ, cũng là bạn của chị gái cậu, anh ấy có mở một câu lạc bộ Esport, muốn mời cậu sau khi tốt nghiệp gia nhập câu lạc bộ của anh ấy, cậu có thể cân nhắc một chút được không?”
Trong một góc không người, một đôi thiếu nam, thiếu nữ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một người mặc sơ mi đen, quần tây dài, một người mặc váy ngắn màu trắng bạc, trông rất xứng đôi, không khí cũng rất hòa hợp…
“Em họ, cậu có đang nghe tôi nói không đó?” Triệu Hề nhận ra Lâu Tiêu mất tập trung, lên tiếng nhắc nhở.
Lâu Tiêu hoàn hồn, đứng dậy nói với Triệu Hề: “Xin lỗi, tôi có chút việc, lát nữa nói tiếp nhé.”
Lâu Tiêu nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Triệu Hề lại không nhịn được rùng mình một cái, đến tận lúc Lâu Tiêu đã đi xa, cậu mới ấp úng bật ra một tiếng: “Ừ.”
Trong góc, Khúc Diệu vẫn đang cố gắng thuyết phục Luyện Vọng Thư đồng ý: “Cậu cân nhắc lại một chút đi, hoặc là về nhà hỏi ý kiến chị gái của cậu.
Chị ấy có quen biết anh trai tôi, biết anh trai tôi là người thế nào, chắc chắn sẽ không lừa cậu đâu.”
Luyện Vọng Thư hơi thất thần.
Vừa rồi, một người sống sờ sờ như Khúc Diệu lại gần mà cậu còn không thèm để ý, nhưng Lâu Tiêu ngồi ở thật xa đằng kia chỉ đứng lên, cậu đã không kìm được dồn hết sự chú ý của mình vào Lâu Tiêu đang đi tới gần mình, vậy nên không nghe rõ Khúc Diệu nói gì.
Ngay lúc cậu định lên tiếng, bảo Khúc Diệu nói lại một lần nữa, Lâu Tiêu đã đứng bên cạnh cậu, vô cùng không khách sáo mà đá đá cẳng chân cậu: “Lên tầng chơi game với tớ.”
Luyện Vọng Thư vốn đã phải nén cơn tức, bây giờ đầu sỏ gây tội xuất hiện trước mặt cậu, lại còn tỏ thái độ kênh kiệu như vậy, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay đầu hỏi cô: “Cậu đang nói chuyện với anh bạn kia vui lắm mà? Còn đòi tôi chơi game với cậu?”
Mùi ghen tuông nồng nặc gấp đôi tràn ngập trong góc phòng chỉ có ba người họ.
Trái tim Khúc Diệu như hẫng đi một nhịp, khao khát sống sót căng tràn, nhích người ra bên ngoài —
Cô chỉ đến kéo người về cho câu lạc bộ của anh trai cô thôi, không muốn bị cuốn vào cãi vã tình cảm của đôi yêu nhau này đâu!!!.