Mỹ Nữ Phật Hệ


Giữa tháng mười một, một trận mưa phùn khiến thời tiết vốn đã mát mẻ se se lạnh.
Triệu Huy đang ở ký túc xá chơi game nhận được vài tin nhắn, âm thanh thông báo liên tục vang lên, liên tiếp nhau chẳng khác nào tiếng chuông cuộc gọi đến.
Dù vậy nhưng Triệu Huy đeo tai nghe, lại tập trung vào âm thanh trong trò chơi nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng thông báo.

Cuối cùng, phải để bạn cùng phòng nhắc nhở mới khiến cậu sau khi kết thúc ván game cầm điện thoại lên.
Bạn cùng phòng tò mò: “Ai đấy?”
Triệu Huy: “Đàn chị năm ba.”
Bạn cùng phòng: “Cái chị mày đang theo đuổi à?”
Triệu Huy rất muốn thừa nhận, tiếc là sự thật không phải vậy: “Không, bạn cùng phòng chị ấy, nói các chị ấy vừa dạo phố về, trời mưa nên bị kẹt ở bốt bảo vệ.”
Bạn cùng phòng: “Được đấy, mua chuộc được cả bạn cùng phòng của người ta.

Thế mày còn không đi mau đi, tao cho mày mượn ô, không cần cảm ơn.”
Triệu Huy đang chuẩn bị đứng dậy, giao diện trò chơi trên máy tính chợt hiển thị ghép đôi thành công, đang tiến vào trò chơi.
Thế nên cậu ta lại ngồi xuống.
Bạn cùng phòng: “Còn chơi nữa, không đi mau đi, cơ hội chỉ đến một lần thôi đấy!”
Triệu Huy: “Biết rồi, biết rồi, nhưng mà tao làm sao bịp đồng đội được.

Chỉ một ván, một ván thôi, xong ván này tao đi ngay.”
Bạn cùng phòng bó tay: “Chị gái mày đang theo đuổi có bạn trai rồi đấy, cưa cẩm người yêu của người ta mà còn không biết cố gắng, đỉnh!”
Triệu Huy không quan tâm bạn cùng phòng, đánh xong ván game này mới vội thoát khỏi giao diện trò chơi, thay giày, cầm lấy ba chiếc ô rồi đi thẳng ra cổng trường.
Nhưng sau khi đến cổng trường lại không thấy ai, Triệu Huy đang ảo não mình đã bỏ lỡ cơ hội, bạn cùng phòng của đàn chị lại nhắn tin, hỏi cậu ta rốt cuộc có đến hay không, theo đuổi người ta mà không có tâm thì về sau có mời các cô ấy thêm vài bữa cá nướng thì các cô ấy cũng sẽ không giúp.
Triệu Huy cuống quýt xin lỗi, lại lướt lịch sử trò chuyện, phát hiện mình đến nhầm cổng trường nên vội vàng quay đầu chạy đến cổng lớn phía Nam mà các cô ấy đang đứng.
Trên cổng lớn phía Nam có một cái vòm rộng, bây giờ còn có vài học sinh đang ở đó trú mưa.
Từ xa, Triệu Huy đã nhìn thấy đàn chị mà cậu ta thích.
Nói là đàn chị nhưng ngoại hình của đối phương lại không hề có vẻ lớn hơn cậu.

Chiều cao một mét sáu, tóc dài búi sau đầu, bên mái rủ xuống vài sợi tóc lưa thưa, thân trên mặc một chiếc áo cao cổ màu đen, khoác áo dệt kim màu be, thân dưới mặc một chiếc váy len xếp ly cổ điển dày dặn.

Giữa làn váy tối màu và đôi giày da là mắt cá chân tinh tế, chỉ một tay là có thể nắm gọn, được bao bọc bởi tất chân màu đen.
Đàn chị không mập nhưng khuôn mặt hơi tròn nên dù có trang điểm ưu nhã, thần thái thế nào vẫn cho người ta cảm giác đáng yêu, non nớt, nói cô là sinh viên năm nhất cũng sẽ có người tin.
Cũng là sự tương phản mê hoặc lòng người như thế đã giáng một đòn vào trái tim Triệu Huy trước nay chỉ nghĩ có game là đủ, chấp nhận cưa cẩm bạn gái của người khác để theo đuổi được đàn chị.
Triệu Huy đi về phía đàn chị, hai bạn cùng phòng của đàn chị nhìn thấy Triệu Huy trước, gọi cậu: “Ở đây, ở đây.”
Đàn chị đứng bên cạnh xoay người về phía bạn cùng phòng đang nói chuyện, nhìn Triệu Huy, khuôn mặt đáng yêu lộ ra nụ cười nhẹ lịch sự.
Tim Triệu Huy hẫng đi một nhịp, cậu ta bước nhanh hơn về vòm che mưa rồi đưa hai chiếc ô còn lại trên tay mình cho bạn cùng phòng của đàn chị.

Hai người bạn cùng phòng từng người nhận ô, một người trong đó đề nghị: “Tiêu Tiêu đi chung ô với Triệu Huy đi, đằng nào ô cậu ấy cũng rộng.”
Người bạn cùng phòng còn lại cũng phụ hoa theo.
Lâu Tiêu vẫn cười lịch sự bảo: “Không cần đâu, bạn trai tôi nói anh ấy sẽ đến đón tôi.”
Cả hai người bạn cùng phòng và Triệu Huy đều sửng sốt.
Lâu Tiêu cũng ra vẻ rất bất ngờ: “Sao ngạc nhiên thế, vừa nãy trên xe tôi đã nói chuyện này rồi mà?”
Triệu Huy nhìn về phía hai người bạn cùng phòng của đàn chị, cả hai cô ấy đều không chắc chắn: “Có… hả?”
Lâu Tiêu gật đầu: “Có mà, hai cậu còn chê bai bạn trai tôi còn gì, bảo anh ấy xuất quỷ nhập thần.”
Thái độ hết sức chắc chắn và thản nhiên của Lâu Tiêu làm hai cô nghi ngờ trí nhớ mình không tốt, nhớ nhầm, không hề nghĩ tới chuyện Lâu Tiêu đã nhận ra việc hai cô muốn tác hợp mình và đàn em nên cố ý tìm cơ hội để đàn em chạm mặt Luyện Vọng Thư, hết hy vọng.
Có điều, một người bạn cùng phòng như có chấp niệm với việc tác hợp cô với đàn em, nghe vậy mà vẫn nói: “Nhưng bạn trai cậu vẫn chưa đến mà, mình cứ về ký túc xá trước thì hơn, chờ…”
Cô ấy chưa nói xong, điện thoại Lâu Tiêu đã vang lên, Lâu Tiêu nhìn liếc qua màn hình điện thoại, ngay sau đó quay người về phía ngoài trường.
Bạn cùng phòng và Triệu Huy đều bất giác nhìn theo Lâu Tiêu ra ngoài trường, thấy một chàng thanh niên cao gầy tay cầm ô, tay cầm điện thoại chậm rãi đi về phía bọn họ.
Ngoại hình của anh vô cùng nổi bật, cho dù là cách một màn mưa vẫn khiến học sinh trú mưa ở cổng trường không kiềm chế được nhìn anh ấy nhiều hơn một chút.
“Vọng Thư!” Lâu Tiêu không đợi Luyện Vọng Thư đến gần mà đội mưa chạy đến chỗ anh, bóng lưng nhảy nhót tràn đầy vui mừng.
Hai bạn cùng phòng đều rất tiếc nuối, đang định quay đầu an ủi Triệu Huy lại thấy Triệu Huy trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Bạn cùng phòng: “Triệu Huy?”
Triệu Huy hoàn hồn, không hề do dự mà đội mưa vọt về phía hai người, bạn cùng phòng không ngăn cản được.
Bên kia, Lâu Tiêu còn đang trách Luyện Vọng Thư: “Anh đến lâu thế!”
“Kẹt xe.” Luyện Vọng Thư nắm tay cô, lạnh như băng, nhíu mày: “Sao mặc ít thế này?”
Lâu Tiêu: “Em không nghĩ là trời tự nhiên lại hạ nhiệt.”
Hai người đang định rời đi, chợt nghe thấy đằng sau có người hô lên: “Luyện Thần!”
Hai người dừng bước, quay đầu lại đã thấy Triệu Huy vọt lên trước mặt họ, không hề nhìn Lâu Tiêu mà trong mắt chỉ có Luyện Vọng Thư, phấn khích đến đỏ bừng cả mặt: “Luyện Thần, em chào anh ạ! Em là fan của anh, em em em cũng chơi sát thủ, em thật sự rất rất rất thích anh!”
Lâu Tiêu: “…”
Luyện Vọng Thư đã quen, trả lời lại: “Cảm ơn cậu đã ủng hộ.”
Triệu Huy: “Anh cho em xin chữ ký được không ạ?”
Luyện Vọng Thư gật đầu: “Được, cậu có giấy bút không?”
“Anh chờ chút ạ!” Triệu Huy quay người chạy ra bốt bảo vệ, dưới ánh mắt ngơ ngác của hai người bạn cùng phòng của Lâu Tiêu, mượn được giấy bút ở cửa sổ bốt bảo vệ rồi chạy về chỗ Luyện Vọng Thư.
Ký tên xong, Luyện Vọng Thư dẫn Lâu Tiêu quay về xe, Triệu Huy cũng cầm chữ ký về bốt bảo vệ.
Cậu thật cẩn thận xé tờ giấy có chữ ký ra khỏi quyển vở, trả lại quyển vở và bút cho bảo vệ.
Hai người bạn cùng phòng của Lâu Tiêu hỏi cậu ta: “Cậu biết bạn trai của Tiêu Tiêu à?”
Triệu Huy: “Dĩ nhiên là biết! Đấy là Lian!”
Một người bạn cùng phòng: “…”
Ai?
Người bạn cùng phòng còn lại có biết đôi chút: “Là hot boy live stream chơi game đúng không? Dù có nổi tiếng thì cũng chỉ là đứa chơi game, một sinh viên như Tiêu Tiêu sao có thể có tiếng nói chung với một hot boy bằng cấp Phổ thông như thế được, sớm muộn gì cũng chia…”
“Chị nói bậy gì đấy!” Triệu Huy được an ủi nhưng lại bất mãn: “Lian là tuyển thủ Esport chuyên nghiệp, là đội trưởng LLL! Anh ấy đã dẫn dắt đội mình giành chức vô địch tại vòng chung kết Lĩnh Vực thế giới cả năm trước và năm nay! Quán quân thế giới! Mang vinh quang về cho đất nước, chị hiểu không! Chị dựa vào đâu mà coi thường anh ấy! Với lại, bằng cấp Phổ thông thì làm sao? Cái cốt yếu của Esport là tuổi trẻ, hai năm sau khi tốt nghiệp Đại học là tuổi rời chiến đội của người ta còn gì?”
Hai người bạn cùng phòng hơi ngơ ngác, tuy Lâu Tiêu đã từng nói đến chuyện thi đấu của bạn trai, còn thường xuyên thức khuya để xem kịp live stream trận đấu nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là trò chơi.

Theo quan niệm truyền thống của nhiều người, chơi game có nghĩa là không làm việc đàng hoàng, nào biết đây còn là chuyện có liên quan đến “mang vinh quang về cho đất nước”.
Bạn cùng phòng không nhịn được bao biện cho bản thân: “Bọn tôi cũng chỉ là vì lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi, bạn trai cậu ấy cứ như không tồn tại ấy, chẳng thấy ra ngoài gặp gỡ hẹn hò gì cả…”
Triệu Huy ban đầu cũng cảm thấy bạn trai Lâu Tiêu là đồ tồi, định chọc gậy bánh xe, bây giờ lại nói đỡ cho Luyện Vọng Thư: “Các chị biết cái gì, tuyển thủ chuyên nghiệp phải huấn luyện vô cùng vất vả, không có nghỉ cuối tuần, ngày nào cũng huấn luyện đến hai giờ đêm, càng là chiến đội cấp 1 càng bị quản lý nghiêm ngặt, không có thời gian hẹn hò với bạn gái chẳng phải là chuyện bình thường à?”
Hai người bạn cùng phòng không hiểu ra sao.
Triệu Huy ôm chữ ký cầm ô về ký túc xá, phấn khích lẩm bẩm: “Tuy LLL là câu lạc bộ nhà Luyện Thần nhưng anh ấy vẫn có thể tuân thủ quy tắc giống như các tuyển thủ bình thường khác trong đội, Luyện Thần không hổ là Luyện Thần!”
Triệu Huy đã gạt Lâu Tiêu ra khỏi đầu, trong lòng, trong mắt chỉ còn có Luyện Vọng Thư.
Hai người bạn cùng phòng thực sự cạn lời, cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, dùng ô Triệu Huy vừa đưa tới cùng nhau về ký túc xá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui