Cơn gió thổitràn qua khung cửa hơi thở khô khốc của trời đầu thu, cuốn theo mộtchiếc lá vàng rơi nhẹ bẫng xuống nền nhà. Đâu đây trong không gianthoang thoảng hương vị ngọt ngào đầy khoan khoái đón một ngày mới tốtlành. Nhưng Minh Tuyết, cô gái đang miệt mài bên chiếc máy vi tính thìlại chẳng hay biết chút gì đến sự thay đổi của thế giới xung quanh cả.Cô gái ấy vẫn đang cố hết sức ghi lại những ý tưởng hiện hữu trong đầumình, cố gắng để nó không trôi tuột đi trong một mớ hỗn độn.
Bất chợt, bàn tay Minh Tuyết ngừng lại, cô ngước nhìn sang chiếc đồng hồ và giật mình hoảng hốt.
_ “Ôi trời! Đã 8h sáng rồi ư?”
Một tiếng hô vang lên trong căn nhà vắng lặng và tiếp sau đó, một cô gái với đôi mắt tràn ngập tơ máu, sắc mặt xám xịt uể oải bước xuống cầuthang, mở tủ lạnh, lôi bịch sữa cuối cùng đổ ra cốc. Tiếp theo, cô lạitiếp tục trở về phòng với cơn buồn ngủ khủng khiếp và cái bụng bắt đầukêu réo ầm ĩ.
_ “Í!” - Ngay khi vừa bước trở về bên chiếc máy tính và liếc nhìn quamàn hình, trong đôi mắt cô chợt có ánh sáng loé lên. Cô hào hứng ngồixuống ghế và đeo chiếc tai nghe lên – “Kathy! Cậu lên mạng lúc nào thế?Công việc đã xong rồi ư?”
_ “Chưa! Tớ chỉ được nghỉ một lát thôi!” – Từ phía đầu dây bên kia, mộtgiọng nói trong trẻo vang lên. Chỉ nghe giọng nói ngọt ngào ấy cũng đủđể mọi người cảm giác đó là một tuyệt thế mỹ nữ. – “Dạo này lịch làmviệc dày đặc quá, muốn tìm ra thời gian nói chuyện với cậu cũng khó. MàMinh Tuyết này, cậu thế nào rồi?”
_ “Vẫn thế! Từ ngày cậu sang Mỹ, tớ chỉ có một mình, buồn chết được.Nhưng tuần trước tớ đã quyết định gửi bộ truyện mới hoàn thành xong sang Hàn Quốc. Đến giờ vẫn chưa có hồi âm gì cả.”
RRReeennnggg!
Ngay khi cô chỉ vừa mới dứt lời thì chiếc điện thoại bỗng vang lên mộthồi. Tiếng nhạc chuông trở lên phá lệ lớn trong căn nhà lớn chỉ có mộtmình Minh Tuyết.
_ “Đợi chút nhé!” - Minh Tuyết vội tháo tai nghe và nhấc điện thoại lên. – “Dạ! Vâng! Đúng ạ!” - Khi nghe người ở đầu dây kia nói chuyện, khuônmặt của cô gái ấy thay đổi đủ mọi sắc thái biểu cảm. Từ bình thường sang ngỡ ngàng, rồi sung sướng rạng ngời – “Thật sao? Dạ vâng! Vâng!”
_ “Kathy! Cậu có biết gì không?” - Ngay khi vừa cúp máy, cô vội quay trở lại nói với người bạn thân của mình trong vẻ hạnh phúc bùng nổ như sóng triều. Những cảm xúc bộc phát khi mà ước mơ bao năm của một con ngườirốt cuộc có thể trở thành hiện thực, và những kì vọng được đến đáp saunhiều ngày tháng mong đợi. – “Giám đốc công ty MS Entertaiment vừa gọiđến. Câu chuyện tớ viết sẽ được dựng thành phim. Một nhóm nhạc rất rấtrất nổi tiếng sẽ đóng phim của tớ. Họ còn mời tớ đến Hàn Quốc để giúp đỡ cho quá trình quay phim nữa. Ôi!~ Tớ không nằm mơ đúng không? Tớ đangrất là hạnh phúc! Ôi!~”
_ “Khoan... Khoan đã! Minh Tuyết!...”- Người ta thường nói khi con người đang trong lúc cảm xúc đại thịnh thì sẽ bỏ sót rất nhiều thứ. Là mộtngười ngoài cuộc, Kathy dường như nhanh chóng nắm bắt được toàn bộ cụcdiện hơn cái người đang bị niềm vui bất ngờ chặn mất đường dây thần kinh lên não – “Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Cậu sẽ ra nướcngoài đấy! Từ trước đến giờ thậm chí cậu còn không ra khỏi địa phậnthành phố Hải Phòng đấy! Nhỡ trên đường cậu gặp kẻ xấu thì sao?” - Giọng của Kathy đầy vẻ căng thẳng, nhưng cô không hề biết dầu dây phía bênkia, không có một từ nào chui lọt được vào trong tai Minh Tuyết hết. Côgái ấy hiện giờ đang vui mừng chạy khắp phòng, sung sướng la hét nhưđiên – “Minh Tuyết! Cậu có nghe thấy gì không đấy!Minh Tuyết!”
_ “Mình sẽ được đến Hàn Quốc!” - Cô gái ấy vẫn đang chìm ngập trong cáithế giới đầy một màu hồng. Nếu Kathy hiện tại xuất hiện ở đây và thấycảnh này, chắc chắn sẽ rất muốn lấy cái gì đó đập thẳng vào đầu MinhTuyết – “Là Hàn Quốc đấy! Mình sẽ được đến quê hương của mẹ! Hàn Quốcmuôn năm!”
Và thế là Minh Tuyết, cô gái mớí 20 tuổi, ngây ngốc đến mức ngớ ngẩn,chưa từng bước chân ra ngoài xã hội sẽ lên đường đến Hàn Quốc mà khônghề biết cái thế giới chỉ có màu hồng của cô vốn chẳng hề tồn tại trêncuộc đời này.
***
Hàn Quốc,7:14 am
Một nhóm nữ sinh đang rảo bước trên đường, cười nói không ngừng về đủthứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng rồi, khi đi lướt ngang qua một cửatiệm bán ti vi, mấy cô gái liền ngay lập tức bị thu hút bởi một bản tinđang phát trên truyền hình.
“Ngày hôm qua, nhóm nhạc đình đám MS4 đã kết thúc chuyến lưu diễn sangNhật Bản và đặt chân trở về Hàn Quốc. Sự kiện này đã được hàng triệu fan hâm mộ mong mỏi trong suốt những ngày qua. Mặc dù ngày giờ trở về đượcgiữ bí mật nhưng vẫn có rất nhiều fan đến sân bay chờ đón giây phút họtrở về. Điều này một lần nữa cho thấy sức thu hút mạnh mẽ của 4 chàngtrai tuyệt vời này. Và sau đây, chúng ta cùng xem một số hình ảnh của họ trong chuyến lưu diễn và lắng nghe bài hát mới của MS4”
_ “AAA!” - Các cô nữ sinh hét lên điên cuồng. Đôi khi, chỉ cần một bứcảnh, một tin tức mới của các thần tượng cũng đủ để tạo nên những luồngsóng triều bom tấn đối với các fan. Sức hấp dẫn của các anh chàng tuyệtthế mỹ nam vẫn chưa bao giờ nguội lạnh trên mảnh đất Hàn Quốc. – “Nghethấy gì chưa? Các anh đã trở về rồi đấy.”
_ “Thật không? Tớ đã chờ đợi giây phút này mãi. Nếu các anh không về thì chắc tớ sẽ phải bay sang Nhật để được gặp họ mất.”
_ “Ô! Nhìn kìa!” - Một cô gái gần như gào lên khi nhìn vào màn ảnh – “Là Hyung Ki kìa! Thật là phong cách quá đi!”
_ “Cả Yo Seob, Young Min và Jae Sung cũng đang hát kìa! Ôi! Chỉ cần nhìn thấy họ là đã thấy thật là hạnh phúc rồi.”
Các cô gái say mê nhìn hình dáng của các chàng mỹ nam, dường như nín thở dõi theo từng cử chỉ của các anh trên màn ảnh. Có lẽ chỉ cần một cáiliếc nhìn, dù là vượt qua tần số truyền lại đây cũng đủ làm bọn họ ngãgục xuống trong hạnh phúc.
Nhạc chuông điện thoại của ai đó bỗng dưng vang lên bài hát của MS4. Một cô gái cuống cuồng rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn rồi bất ngờ thét lên, vui mừng đến độ sẽ nhảy cẫng lên nếu đây không phải ở giữa đường.
_ “Sao thế?”
_ “Tớ vừa nhận được tin!” - Cô gái ấy sung sướng nói, nét mặt đầy hãnhdiện khi là người biết được tin tức sớm nhất trong đám bạn – “Ngày hômnay MS4 sẽ trở về công ty. Hôm nay cho dù phải trốn học, ngồi chờ cảngày tớ cũng phải gặp cho bằng được các anh.”
Nhóm nhạc mà các cô nữ sinh đang đề cập đến, MS4, một trong những nhómnhạc đình đám nhất trong thế giới giải trí Hàn Quốc. Với 4 thành viênđẹp trai tựa thiên thần và 4 phong cách khác biệt đã tạo nên sức hấp dẫn cực mạnh tới đông đảo fan hâm mộ của đủ mọi thế hệ, đặc biệt là giớinữ. Không hề có sự phân chia tuổi tác đối với sự ngưỡng mộ thần tượngcủa các fan, bao gồm cả cả những cô nữ sinh, những bé gái, những bà côtrung niên. Tất cả dường như đều gục ngã khi đứng trước vẻ quyến rũ củahọ. Những cô bé tiểu học vẫn ngày ngày đi đến trường với chiếc cặp sáchtreo đầy hình MS4. Những cô nữ sinh có thể đánh nhau chỉ vì một lời nóixấu về MS4. Những bà cô thậm chí có thể bỏ quên cả bữa cơm chiều của gia đình để tranh giành một tấm vé của MS4. Tất cả chỉ vì 4 chàng traituyệt vời ấy.
Hyung Ki, nhóm trưởng. Phong thái lạnh lùng đã làm nên sức hấp dẫn củacậu. Chỉ với một cái liếc mắt của anh có thể làm cho hàng trăm cô gái mê mẩn.
Yo Seob. Nét đẹp dễ thương và đáng yêu như thiên thần khiến không ai cóthể kìm lòng nổi. Các cô nàng đều như phát cuồng lên mỗi khi anh làm bất kì một cử chỉ dễ thương nào với họ.
Young Min. Anh chàng với nụ cười đẹp mê hồn, toả sáng lấp lánh khiến các fan hâm mộ phải ngã gục. Với vũ khí tuyệt vời ấy, từ trước đến nay chưa từng có một cô gái nào có thể kháng cự sức hấp dẫn của anh.
Jae Sung. Làn da trắng như sữa là thứ mà bất kì ai cũng phải ghen tị với chàng trai này. Ngoài ra tính cách khó hiểu, nhiều khi cảm giác hơi kìquặc làm cho các fan rất có hứng thú với từng lời nói và hành động củaanh.
Họ chính là MS4!
Hàn Quốc, 8:30 am.
Xuyên qua dòng người đông nghịt, một cô gái đang vừa kéo lê hành lý vừaliếc nhìn khắp xung quanh. Cô gái trông rất trẻ nhưng chỉ có một khuônmặt thanh tú, đặc biệt ở trong mảnh đất Hàn Quốc không thiếu các hotgirl này thì cô thuộc loại người rất dễ lẫn vào trong đám đông mà khôngđể lại chút ấn tượng nào. Chỉ có mỗi làn da của cô trông khá trắng mịnmàng, đôi mắt to đen láy, trong suốt như ngọc làm cho khi quan sát kĩ sẽ nhận ra trên khuôn mặt không chút trang điểm ấy mang một chút thần thái khác biệt. Người đó không phải ai khác mà chính là Minh Tuyết, nhà vănmay mắn được mời đến giúp đỡ cho việc quay bộ phim sắp tới của các anhchàng mỹ nam nổi tiếng.
Minh Tuyết cuối cùng cũng đã đặt được bước chân đầu tiên xuống mảnh đấtHàn Quốc xinh đẹp. Cô bước xuống sân bay, đi vào giữa hai hàng ngườiđông nghẹt đang chờ đón người với một phong thái đầy tự tin và hãnhdiện. Không khí ồn ào làm cho cô thấy rất thích thú khi được trải nghiệm cái cảm giác đầy mới lạ này.
Thế nhưng, một lát sau, bàn chân cô gái ấy chợt ngừng lại. Kể từ khibước xuống sân bay, cô liền cảm thấy có cái gì đó không ổn mà lại khôngsao nghĩ ra nổi là không ổn ở chỗ nào. Cô nhìn trái, nhìn phải, tìm tòirất lâu trong đám người mới biết được mình đã bỏ sót mất điều gì.
_ “Sao lại thế nhỉ?” - Cô ngước nhìn suốt dọc đoạn đường mình vừa điqua. Từ đầu tới cuối có rất nhiều người, rất nhiều tấm bảng đề tên người mà họ chờ nhưng chẳng có cái nào có tên Minh Tuyết cả. Một cái thôicũng không có!!! – “Không thể như thế được!”
Cô gái ấy vội vã quay trở về vị trí ban đầu của đoạn đường, rồi đi lạimột cách bình tĩnh một lần nữa, chăm chú quan sát đến từng tấm bảngtrong trạng thái lo lắng, hồi hộp. Ngay cả lúc bước chân vào phòng thiđại học cũng không làm cô có cảm giác như đối mặt với tử thần như hiệntại. Trong lòng cô thầm cầu nguyện tới hàng tỷ lần trong suốt quãngđường có vài chục m đó nhưng vẫn không hề có lấy một chữ Minh Tuyết nàobằng cả tiếng Việt lẫn tiếng Hàn xuất hiện trong tầm mắt. Điều đó cónghĩa là gì đối với một người vừa đặt chân tới nước ngoài mà không cómột người quen như cô?
Một lần nữa! Chắc chắn là phải có chứ! Chẳng lẽ là do quá đông mà côkhông thấy? Chắc là họ đang đứng ở một góc nào khuất nào đó chờ mìnhcũng nên. Cô gái ngốc nghếch nào đó vẫn đang tự nhủ lừa dối mình
Nhưng kết quả lại thật là đau lòng, mỗi lần đi qua đoạn đường ấy một lần nữa là một lần cái niềm tự tin ban đầu của cô giảm đi một bậc, tuột dần xuống dưới mức 0. Lần 3, bồn chồn không yên. Lần 4, khủng hoảng cực độ. Lần 5, chán nản. Lần 6, mệt mỏi như sắp chết.
Cuối cùng, cô gái dùng suốt 30 phút đồng hồ và để đi đi lại lại đoạnđường ấy đến cả chục lần, tất cả mọi người khác đều đã đón được người mà họ chờ và đi mất tiêu. Chỉ còn lại một mình Minh Tuyết đứng trơ trọigiữa sân bay một cách ngớ ngẩn như một kẻ bị bỏ rơi, kèm theo vài mảnhgiấy bay lạc phất qua điểm tô cho cái buổi sáng tịch mịch của người nàođó.
_ “Không phải thế chứ?” – Minh Tuyết nói với khuôn mặt thất thần, âmthanh bật ra từ một con người đến giờ vẫn không thể tin được sự thậthiện ra trước mắt, linh hồn tựa như sắp lìa khỏi xác đến nơi – “Đâykhông phải sự thật đúng không? Không thể!”
***
_ “Giám đốc!” - Minh Tuyết luống cuống nhấc chiếc điện thoại công cộng,hiện giờ cô gái ấy đang trong tình trạng như vừa rơi từ thiên đườngxuống địa ngục. Cũng may là cô còn số điện thoại của giám đốc, nếu không thì chắc cô sẽ lăn ra khóc đến chết luôn, mặc xác cái vụ mình đã hơnhai chục tuổi đầu. – “Cháu bị lạc rồi! Cháu không tìm thấy ai đến đóncả. Cháu đã cố gắng đi tìm nhưng quả thật là không thấy một ai cả.”
_ “Bình tĩnh nào!” - Vị giám đốc vội phải trấn an cái cô gái đang nóiliên tục và có xu hướng sắp bộc phát. Chỉ nghe tiếng nói cũng cảm nhậnđược những cảm xúc chấn động của Minh Tuyết. – “Giờ cháu đang ở đâuthế?”
_ “Cháu ạ?” - Minh Tuyết ngừng lại một lát để đầu óc thôi bấn loạn vàtạm thời hoạt động bình thường. Cô hít một hơi và ngước nhìn xung quanh. – “Vẫn đang ở sân bay! Vâng! Gì cơ ạ? Có chút sự cố nên người đón cháusẽ đến muộn hai tiếng ạ? Vâng! Vâng! Cháu sẽ chờ ở đây ạ!”
Cuối cùng thì cô gái ấy mới có thể thở phù nhẹ nhõm khi cúp máy xuống.Nếu quả thật bị bỏ rơi thì cô cũng không biết phải làm sao mà sống nữa,thà đâm đầu vào đâu mà chết luôn đi cho xong.
_ “Khoan đã!” – Đến giờ thì trí não của con người có chỉ số IQ hay bấtthình lình rơi xuống dưới 70 lúc rối loạn mới dần trở về với mức độ bình thường. Cuối cùng thì Minh Tuyết cũng nhận ra được tình trạng của bảnthân hiện tại, có vẻ như tất cả mọi vấn đề vẫn chưa được giải quyết hết. – “Mình phải làm gì cho hết hai tiếng đây?”
***
Một chiếc xe con đắt tiền đang lao vụt trên đường với vận tốc như bay.Phía trong xe là một chàng trai tầm khoảng 20 tuổi, giờ phút này đangvừa lái vừa nghe nhạc. Những ánh sáng chiếu hắt qua cửa kính, lưu chuyển làm nổi bật lên nét đẹp khiến tất cả mọi người chỉ cần vừa nhìn lướtqua đều bị rung động, không di nổi tầm mắt. Chàng trai có ngũ quan xinhđẹp hoàn mỹ, làn da trắng nõn, đôi mắt chớp động ánh quang như ngọc, cất giấu lạnh lùng như băng tuyết trên núi. Khuôn mặt như họa, chứa một khí chất khiến cho người khác không dám mạo muội tới gần, nhưng cũng khôngkém phần phong độ và đầy cá tính.
Bất chợt, nhạc chuông điện thoại reo lên. Chàng trai với lấy tai ngheđeo vào, cũng đồng thời, một giọng nói từ phía bên kia vang lên.
_ “Ê! Hyung Ki! Chiếc máy sấy tóc của chúng ta bị hỏng rồi! Cậu tiệnđường thì rẽ vào siêu thị nào đó mua đi!” – Rất nhanh chóng tiến nhậpchủ đề, con người phía đầu dây bên kia nói như thể đó là một điều hiểnnhiên.
_ “Cái gì?” – Hyung Ki cau mày, có chút khó chịu. Chẳng biết từ lúcnào, cậu phải kiêm luôn cái vụ mua mấy thứ linh tinh này vậy? – “Tại sao lại là tớ?”
_ “Cậu là nhóm trưởng của MS4 mà, cậu phải có trách nhiệm chứ? Với lạicậu cũng biết là đối với thần tượng chúng ta thì máy sấy là một vật rấtquan trọng mà.”
_ “Được rồi! Được rồi!” – Hyung Ki bực bội cúp máy. Cậu khá sáng suốtkhi không tiếp tục chủ đề này cho tốn thời gian, bởi vì cái đám lườibiếng kia một khi đã cứng rắn nhét việc này cho cậu thì có nghĩa sẽkhông có đường thay đổi.
Vì thế, anh chàng đội trưởng của nhóm nhạc MS4 đành phải tiện đường rẽvào một siêu thị trên đường, tỉ mỉ hóa trang cho cẩn thận rồi cất bướcvào phía trong.
_ “Ôi trời! Sao mà nhiều loại vậy nè?” – Hyung Ki trợn tròn mắt khi nhìn thấy nguyên một gian hàng dài toàn là máy sấy tóc. Đủ loại kiểu dáng,mẫu mã, giá tiền, nhiều đến nỗi chỉ nhìn thôi đã loạn cả mắt, quả thậtlà đủ kích thích, khiến con người ta sầu lòng não ruột. – “Rốt cuộc thìmình đã dùng loại nào vậy?”
Hyung Ki cúi xuống và nhìn kĩ từng cái nhưng quả thật là chẳng thể phânbiệt được cái nào với cái nào nữa. Cậu thề, sau lần này có đánh chết thì cũng đừng hòng có chuyện bắt cậu đi mua mấy thứ đại loại như vậy nữa.
Trong khi đang bị vây ngập tràn giữa cái thế giới máy sấy chết tiệt thìHyung Ki chợt có một linh cảm bất ổn. Cậu liếc sang xung quanh và nhậnthấy bắt đầu có một vài cô gái đang tụ tập lại, chỉ trỏ về phía mình.
Hyung Ki vội vã đứng dậy và cố gắng bước đi thật nhanh thoát khỏi tầmnhìn của họ. Cậu kéo cao chiếc cổ áo lên để che mặt, liên tục vừa đi vừa nhìn về phía sau trong thận trọng, đề phòng có người nhận ra mình.Nhưng đáng tiếc, điều tồi tệ nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Những ánh mắtcủa những người xung quanh có vẻ càng bắt đầu chú ý đến cậu nhiều hơn.
Cũng trong lúc đó, một người con gái khác đang choáng ngợp giữa những gian hàng ở siêu thị gần sân bay.
_ “Ôi trời!” – Minh Tuyết gần như muốn hét lên thì vui sướng. Quá nhiềuđồ đẹp và lạ khiến cô dường như không rời mắt khỏi các gian hàng. –“Thật là nhiều đồ quá đi! Siêu thị ở nước ngoài đúng là cái gì cũng có!Ôi đẹp quá!” – Cô dang tay ôm lấy một gian hàng với vẻ hạnh phúc vôcùng, vẻ mặt tiếc hận không thể cho hết chúng vào túi và khiêng về.
Ở cùng một gian hàng, cùng một thời gian, có hai con người đang đi ngược chiều nhau. Cô gái thì không nhanh không chậm bước đi, mải mê nhìn ngắm các gian hàng với ánh mắt rạng rỡ như sao, chàng trai thì đang bước điđầy gấp gáp, khuôn mặt vẫn không ngừng nhìn về phía sau đầy lo lắng. Cứthế, một điều hiển nhiên mà ngay cả một đứa ngốc cũng đoán ra được sẽxảy ra, đó là hai con người ấy đâm sầm vào nhau.
_ “A! Đau quá!” – Minh Tuyết xoa xoa cánh tay và ngước lên nhìn cáingười vừa mới tông thẳng vào mình. Trong giây lát, cô dường như thấtthần bởi chàng trai trước mắt. Mũ và kính của cậu đều đã bị rơi xuốngđất, khiến cô thấy rõ chàng trai có nét đẹp tựa như băng sương, quanhthân cậu như chứa một hơi tở mát lạnh trong ngày hè, cùng với một loạikhí chất đặc biệt càng làm người ta lóa mắt.
Nhưng tất cả cũng chỉ là trong giây lát, Minh Tuyết cũng rất nhanh lấylại được tinh thần. Yêu cầu của công việc khiến cô thường xuyên phảiđiều tra tư liệu và tìm kiếm các hình mẫu mỹ nam trên mạng. Mà một khinhìn nhiều quá thì sẽ sinh ra một hiệu ứng tên là thẩm mỹ mệt nhọc,khiến cô cũng không dễ dàng bị đắm chìm trong cái đẹp như các cô gáikhác.
Đối lập lạivới Minh Tuyết, Hyung Ki lúc này vẫn bị vây trong trạng thái bất động,không kịp hoàn hồn. Trong trí não cậu lúc này chỉ có kinh ngạc và kinhngạc…kèm theo một đống ý nghĩ hỗn loạn tuôn ra không ngừng. Một thầntượng mà bị phát hiện trong siêu thị, không có bảo vệ đi theo là mộtđiều siêu siêu khủng bố như thế nào. Cậu khó khăn nuốt một ngụm nướcbọt, trong óc tưởng tượng ra cái cảnh mình bị vây chí tử chỉ sau mộttiếng la lên của cô gái trước mặt.
Cầu xin trời đất, xin chúa, xin Phật tổ,… làm ơn… đừng hô lên.
_ “Anh ơi! Anh gì ơi!” – Minh Tuyết đưa tay quơ quơ trên mặt chàng trainhưng không có một sự hồi đáp nào cả. Khuôn mặt của cậu vẫn giữ nguyêntư thế như vậy từ đầu tới giờ khiến cô thực sự bị hoảng sợ. Chẳng nhẽ do vừa nãy cô đã tông quá mạnh hay có cái gì đó đã đập vào đầu khiến người này bị hóa ngốc?
_ “Anh ơi!” – Cô cố gọi to hơn.
_ “Gì? Gì cơ?” – Hyung Ki giật mình, khuôn mặt vẫn xanh xao đến mức đáng thương. Cậu nhìn thẳng vào cô gái đối diện, trong lòng mặc niệm khôngngừng, mong cô gái này đừng hét lên! Đừng có hét lên!
_ “Anh không sao chứ?” – Minh Tuyết không biết lỗi là do ai, nhưng khivừa ngẩng đầu chứng kiến dáng vẻ này của chàng trai, cô có cảm giác nhưmình hình như đã phạm vào tội ác tày trời. Cô hỏi han lo lắng – “Thànhthật xin lỗi vì tôi đã không nhìn đường!”
_ “Không! Không sao!” - Cậu thở phù nhẹ nhõm, trong lòng còn kèm thêmmột câu: chỉ cần cô không hét lên thì tôi chắc chắn là sẽ không sao rồi. Nhưng rồi, khi vừa mới thả lỏng được một giây thì Hyung Ki bất chợt lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là cái ánh mắt cô gái kia nhìn mìnhcó gì đó là lạ. Điều đó khiến cậu lại rơi vào trạng thái cảnh giác caođộ, lùi, lùi, lùi về phía sau – “Không sao cả! Tôi có chút việc bận! Tôi phải đi đây!”
Tốt nhất cứ chuồn khỏi nơi này cái đã!
_ “Vâng! Nhưng mà anh ơi!”
_ “Gì cơ?” – Hyung Ki giật thót tim, quay lại trong ánh nhìn thận trọng. Khuôn mặt của cô gái rất thanh thuần nhưng lúc này trong mắt cậu khôngkhác gì như bùa đòi mạng.
Có ai đó xin hãy nói cho cô gái này đừng có tiếp tục thử sự cứng rắn của trái tim cậu như vậy nữa được không. Một người bình thường bị dọa vàilần thì cũng thành bệnh.
_ “Mũ và kính của anh rơi kìa! Anh không nhặt lại à?” – Vẫn bằng một khuôn mặt thuần lương, Minh Tuyết mở miệng.
_ “Hả?” – Hyung Ki sững sờ một hồi lâu, nhưng rồi cũng phục hồi lại, cúi xuống nhặt chúng lên, đeo vào rồi quay lưng bước đi vội vàng như đangtrốn ôn dịch. Để lại một mình Minh Tuyết bơ vơ giữa quầy hàng trong kinh ngạc mà chẳng hiểu gì nữa!
Cô chẳng qua chỉ hảo tâm nhắc nhở vậy thôi, có cần coi cô như mầm bệnhvậy không? Dù gì thì cô cũng là con gái, bị người ta ghét bỏ đến mức ấythì quả thật là làm tổn thương lòng tự trọng.
Cuối cùng thì cô gái ấy cũng quyết định mặc kệ tất cả mà quay trở lạitiếp tục xem hàng. Ai bảo mình là người ngoại quốc kia chứ, bị kì thịthì cũng chỉ biết nuốt vào bụng thôi chứ còn sao nữa.
_ “Í!” – Minh Tuyết vừa ngước xuống thì bắt gặp một cái ví ngay dướichân mình. Nếu không nhầm thì chỉ có thể là của cái người kì lạ lúc nãy. Chắc là lúc hai người đâm vào nhau thì đã bị rơi ra.
***
Hyung Ki đang vội vã bước đi. Cho đến lúc bước gần ra cửa, cậu vẫn không thể tin rằng mình còn sống. Thực sự là thoát thân được một cách đơngiản như vậy ư? Tại sao cảm giác bất ổn càng dâng lên mãnh liệt?
Thôi! Dù gì thì cứ biến khỏi đây càng nhanh càng tốt trước đã.
_ “Khoan đã! Anh gì ơi!”
Mình biết mà! Hyung Ki nhủ thầm trong kinh hoàng. Qủa đúng là ông trờikhông cho cậu thoát được một cách dễ dàng như vậy. Giọng nói vừa vanglên không phải là của cô gái lúc nãy thì còn ai vào đây nữa.
_ “Không phải chứ?” – Người nào đó vẫn tiếp tục lừa mình dối người, thầm mong mọi việc không rơi vào cái kết cục xấu nhất.
Hyung Ki đứng đó, như một bức tượng. Nhưng không ai biết lúc này các dây thần kinh và cơ bắp của cậu đang căng ra như thế nào. Cậu dường nhưnghe thấy được tiếng bước chân của cô gái ấy đang bước đến gần bên mình, ngày càng gần…
Năm mét! Hai mét! Một mét!
_ “A! Hay quá!” – Minh Tuyết mỉm cười sung sướng – “Đúng là anh rồi! Vừa nãy...”
Vừa dứt lời, Minh Tuyết quả thực là bị chấn động, khi mà người con traitrước mắt bất chợt chạy vút đi ra khỏi cửa mất bóng nhanh khủng khiếp.Chỉ tích tắc đã hoàn toàn toàn mất dạng.
_ “Ê!” – Minh Tuyết kinh ngạc giơ lên chiếc ví mà không hiểu gì hết.Trong khoảnh khắc, cơ thể cô làm ra một hành động bản năng, đó là cũngchạy đuổi theo người con trai ấy ra phía ngoài. – “Khoan...Khoan...Khoan đã! Anh gì ơi!”
Cô lao ra khỏi siêu thị nhưng ngay cả chút bóng dáng của người con traiấy cũng mất tiêu. Minh Tuyết nhìn khắp dòng người đông đúc đang qua lạiliên hồi, bất giác cúi xuống kiểm tra thân mình. Rõ ràng là bình thườngmà, sao chàng trai đó cứ nhìn thấy mình mà như nhìn thấy bệnh nhân nhiễm bệnh nan y lây qua đường không khí vậy?
Minh Tuyết đứng trong chốc lát rồi cũng đành từ bỏ. Cô trở lại siêu thịvà lát sau bước ra với túi hành lý, nhưng trong đầu thì vẫn có chút khóhiểu đối với con người kì quặc ấy.
_ “Mình phải làm gì với cái ví này nhỉ?” – Cô giơ nó lên nhìn ngắm, thởdài trong não nề - “Chắc là phải đến đồn cảnh sát nộp mất thôi! Mà bâygiờ mấy giờ rồi nhỉ? Bao giờ mới có người đền đón mình đây?”
Bất chợt, ánh mắt của cô nhìn xuyên qua dòng người đang đi lại và bắtgặp hình ảnh của người con trai ấy. Anh ta đang đưa chiều khoá cho nhânviên bảo vệ nhờ lấy hộ xe ình.
_ “A! Anh...” – Minh Tuyết vừa định bước về phía đó thì một bóng ngườilướt qua mặt cô nhanh như điện xẹt. Mọi việc chỉ diễn ra đúng một phầnmười giây. Và sau cái khoảnh khắc ấy, khi cô nhìn lại thì đã thấy hànhlí của mình đã mất tiêu.
_ “A! Ăn trộm!” – Cô la lên hoảng hốt rồi chạy vội đuổi theo sau – “Ăn trộm.”
Cô chạy đuổi theo hắn vượt qua mấy con phố. Nhưng chỉ có một lát vậythôi cũng đủ với con người suốt ngày ngồi trước máy vi tính, không hềbiết đến tập thể dục là gì. Mới vận động có chút xíu mà khuôn mặt của cô đã tái xanh, thở không ra hơi, mệt đến không đi nổi nữa.
_ “Ăn…trộm...” - Minh Tuyết ngừng lại, thở hổn hển. Cô cố hét lên với theobóng dáng đang dần mất hút của hắn đến lạc cả giọng nhưng cũng chẳng ănthua gì cả.
Cho đến tận những giây phút muộn màng này, cô mới chợt nhớ tới những lời cảnh báo của Kathy.“Cậu đừng có mà suy nghĩ đơn giản quá như thế! Đốivới những du khách mới đặt chân đến Hàn Quốc, không biết gì nhiều thì sẽ dễ bị đám người xấu bám theo lắm! Chúng có thể cướp giật tất cả mọi thứ đáng giá trên người cậu, thậm chí có thể lừa cậu nữa!”
Lúc trước do quá vui mừng mà cô đã bỏ ngoài tai tất cả mọi lời nói củamọi người, đến giờ mới thấy hậu quả nghiêm trọng của vấn đề. Hành lí thì mất, giờ thì thứ đáng giá còn lại trên người cô chỉ là...
_ “Không được!” – Minh Tuyết vội vã nắm chặt lấy chiếc vòng cổ và ngướcnhìn khắp xung quanh, đề phòng cao độ. Dưới con mắt cô gái ấy lúc này,thế gian thật sự đen tối. Cô có cảm giác những ánh mắt sắc bén của tấtcả mọi người đi qua lại đang liếc về phía mình không hề có chút thiệncảm nào.
Và trong khoảnh khắc đó, cô gái ấy bắt đầu thấy sợ. Sợ tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, tất cả...
Cô vội vã đi về phía siêu thị, lòng thầm mong một ai hay một cái gì đócó thể giúp mình thoát ra khỏi hoàn cảnh đáng sợ này. Và đúng trong cáigiây phút ấy, cô nhìn thấy con người duy nhất mà cô biết tại đất nướcĐại Hàn Dân Quốc này. Con người anh xuất hiện như một vị cứu tinh màChúa trời đã phái đến giúp đỡ cô. Giờ phút này, chàng trai cô vừa vaphải ở siêu thị giờ đang nhận lại chìa khoá từ nhân viên bảo vệ và bướcvào trong xe.
_ “Đợi! Đợi chút!” – Cô chạy như điên về phía đó. Và rồi trước con mắtngạc nhiên của chàng trai ấy, Minh Tuyết tự mở của xe và chui tọt vàobên trong.
_ “Cô...” – Hyung Ki kinh ngạc đến không nói lên lời. Nếu không phải sợbị nhận ra, cậu đã không ngần ngại quát lên rồi. Nhưng dù cố nén cỡ nào, khuôn mặt của cậu lúc này trông cũng quả thật vô cùng đáng sợ – “Cô làm cái gì thế?”
_ “Xin anh đấy!” – Cô nói trong vẻ hoảng loạn và lo lắng, ánh mắt cầuxin thành khẩn đến mức làm người ta nhịn không được tâm sinh thương tiếc – Cho tôi đi nhờ một đoạn thôi! Làm ơn lái xe đi!
Nhưng đáng tiếc bộ mặt này không có chút tác dụng nào đối với Hyung Kicả. Cậu liếc nhìn về phía cô bằng một tia nhìn sắc lạnh khiến Minh Tuyết chợt rùng mình. Toàn thân cậu tỏa ra khí lạnh như báo hiệu giờ phút này cậu đang vô cùng tức giận. Rốt cuộc thì hôm nay cậu dính phải vận gìkhông biết, sao mà mãi vẫn đá không xong cô gái này.
Thế rồi, không nói lấy một lời, Hyung Ki chợt bước xuống xe. Cậu đi vòng sang bên kia, mở cửa xe ra. Và rồi trước ánh mắt kinh ngạc của cô,chàng trai ấy nắm lấy tay và kéo thẳng cô ra ngoài.
_ “Không! Đừng!” – Cô vội với tay ôm chặt lấy cánh cửa – “Tôi xin anhđấy! Tôi vừa bị ăn trộm lấy mất hành lí! Giờ tôi chẳng còn gì nữa! Tôichỉ muốn đi nhờ một đoạn thôi mà!”
Mặc kệ mọi lời van nài của cô gái ấy, Hyung Ki vẫn thẳng tay kéo cô rangoài, không có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc. Còn Minh Tuyếtthì sống chết cũng không chịu buông niềm hi vọng cuối cùng này. Cả haingười cứ giằng co như vậy giữa đường đi lối lại, không ai chịu nhườngai.
Nhưng rồi, Hyung Ki chợt có một cảm giác gì đó không ổn. Cậu ngẩng đầu,ngước nhìn xung quanh và nhận thấy nhiều người đang tụ tập lại, chỉ trỏgì đó về phía mình. Thực sự thì tình cảnh này từ phía ngoài nhìn vàokhông khác gì chút tiểu náo của một đôi vợ chồng trẻ, rất thu hút quầnchúng.
Vậy là tuy rất bực bội và đầy miễn cưỡng nhưng chàng trai ấy vẫn đànhphải trở vào trong xe và lái đi! Hyung Ki nghiến răng nghiến lợi, khôngngừng rủa thầm 18 đời cô gái nào đó. Nếu không phải sợ mọi người nhận ra và hiểu lầm linh tinh thì cậu đã không ngần ngại đạp cho cô gái saochổi này một cước, biến đi cho khuất mắt.
***
Hai người ngồi trong một sự im lặng tuyệt đối. Hyung Ki vẫn lặng lẽ láixe nhưng từ người cậu tỏa ra khí lạnh khiến nhiệt độ trong xe khôngngừng giảm xuống. Đặc biệt ánh mắt sắc bén của cậu chỉ cần liếc qua làđủ ép Minh Tuyết không thở nổi, ngồi im re một góc, không dám nhúcnhích.
Phải một khoảng thời gian khá lâu sau, Hyung Ki mới chợt lên tiếng.
_ “Tôi không biết cô là ai. Nhà báo hay phóng viên.” – Ngay cả giọng nói của cậu cũng chưa đầy băng tuyết, lạnh đến tận xương – Nhưng rốt cuộccô muốn gì đây?
_ “Nhà báo gì cơ? Tôi chỉ muốn đi nhờ một đoạn thôi mà, anh cũng khôngcần thiết phải keo kiệt thế chứ?” – Cô đáp trả với khuôn mặt ngây ngốc.Nhưng rồi người con gái ấy chợt nhớ ra một điều gì đó – “À! Đúng rồi!Tôi quên chưa đưa anh cái ví.”
Ngay khi cô lôi cái ví ra, Hyung Ki kinh ngạc nhìn sang và giật vội lại nó, nhanh đến mức làm cô sững sờ.
_ “Tại sao ví của tôi lại ở chỗ cô?” – Cậu liếc nhìn đầy nghi hoặc. Ánhmắt sắc lạnh như muốn mổ xẻ cô gái trước mắt xem cô đang giấu diếm cáigì – “Rốt cuộc cô là cái gì vậy? Điệp viên à? Cô đã nhìn được gì trongđó rồi?”
Còn có cái oan nào như thế này không chứ? Đầu năm nay người tốt quả làkhông dễ làm. Một lời cảm ơn cũng không có lại còn bị nghi ngờ đủ thứ.Nếu biết trước như vậy thì cô nên đáp quách nó vào thùng rác cho xongchuyện.
_ “Cái đó lúc va vào tôi anh đã làm rơi. Tôi định trả lại anh từ lúc đóthì anh lại chạy đi mất tiêu. Tôi cũng chưa kịp xem gì bên trong mà.Không phải trong ví thì chỉ có tiền thôi sao? Nếu anh sợ tôi lấy gì thìcứ kiểm tra lại đi!”
Cái gì thế chứ? Cứ như anh ta là ngôi sao đáng giá ngàn vàng vậy. MinhTuyết khinh bỉ trong lòng, nhưng cô gái ấy quả thật ko biết rằng chàngtrai trước mắt cô đúng là một siêu sao nổi tiếng. Thế nên người ta có đề phòng thì cũng là phải đạo
Hyung Ki chậm dãi cất ví đi nhưng ánh mắt nhìn cô gái này vẫn tràn đầynghi ngờ. Trong trí não cậu không ngừng quan sát mọi cử chỉ và phân tích xem cô là hay thực sự không biết cậu là ai hay chỉ đang giả vờ?
Một hồi im lặng trôi qua giữa hai con người. Hyung Ki cứ lái xe đi mà quên béng mất một điều quan trọng.
_ “Cô muốn đi đâu vậy?” – Cậu nói với giọng đầy miễn cưỡng.
_ “Tôi à? Nếu thuận đường thì anh hãy làm ơn cho tôi đến công ty MSEntertainment nhé!” – Minh Tuyết đáp đúng sự thật. Bây giờ cô chỉ còncách đến công ty gặp giám đốc vậy.
KKéétt!
Chiếc xe bất chợt phanh gấp một cách đáng sợ khiến Minh Tuyết lao cả người về phía trước theo đà quán tính.
_ “Ô! Sao thế?” – Cô hoảng hốt quay sang nhìn cậu. Hôm nay quả thật làngày xui xẻo nhất của cô, anh ta có biết rằng cô quên mất không đeo dâyan toàn hay không? – “Sao bỗng đột ngột dừng lại vậy?”
Hyung Ki ngước nhìn khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong trẻo không lẫnchút tạp chất nào của cô gái đó. Trong một giây lát khiến cậu có cảmgiác như điều mà cô vừa nói là một sự thật hiển nhiên. Nhưng mà một côgái bình thường sẽ có thể nói muốn đến một trong những công ty giải trílớn nhất Hàn Quốc nhẹ nhàng như đến chợ mua một mớ rau thế ư?
Giả vờ? Mà còn là đỉnh cao đến như thật nữa. Rõ ràng là muốn lợi dụngcậu để vào công ty gặp các thần tượng khác, thế mà làm khuôn mặt có thểthuần khiết đến mức ấy, không làm diễn viên thật quá phí, Hyung Ki thầmnghĩ.
Cũng may Minh Tuyết không có khả năng biết được những gì cậu đang nghĩlúc này, nếu không cô quả thật bi phẫn đến mức muốn ngửa mặt lên trờithét dài một tiếng. Làm ơn đi! Có phải ai cũng mê trai đến mức như vậyđâu!
_ “Sao thế?” – Mà cũng bởi vì Minh Tuyết không biết được những gì cậunghĩ nên cô cũng không hiểu được tại sao chỉ vừa nghe đến tên công tythì chàng trai bỗng nhìn mình với ánh mắt càng lúc càng “nóng bỏng” nhưvậy.
Hyung Ki đột ngột rướn người mở cửa, rồi chỉ một khoảnh khắc sau, cô gái ấy chợt nhận ra mình vừa bị cậu thẳng tay đẩy ra ngoài một cách cực kìbạo tàn. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến lúc bị đẩy ra, cô còn bị mắc kẹt lại một cái guốc trong xe.
_ “Anh làm gì thế?” – Cô ngạc nhiên. Cái quái gì vừa diễn ra thế? Có ailàm ơn giải thích cho cô biết sự thay đổi thất thường của ocn ngườitrước mặt này không?– “Cho dù có không tiện đường thì anh cũng không nên đẩy con gái ra khỏi xe thế chứ?”
Sập!
Còn chưa kịp cãi lý cho hết lời thì cánh cửa xe đã đóng sập lại một cách lạnh lùng y như chủ nhân của nó. Sau đó, chiếc xe cứ thế mà lăn bánhđi, mặc kệ cô gái đang há hốc mồm ở phía sau.
_ “Khoan! Khoan đã!” – Minh Tuyết hoảng hốt, tháo nốt chiếc guốc còn lại và chạy vội theo sau – “Ê! Còn cái guốc của tôi! Cái guốc!”
Trong xe, Hyung Ki vẫn đang lái một cách bình thản.
_ “Cô ta phải cho đi làm diễn viên mới đúng!” – Nhưng rồi, khi đôi mắtHyung ki vừa ngước nhìn sang gương chiếu hậu thì bắt gặp được một hìnhbóng đang chạy theo xe của mình. Cậu kinh ngạc quay vội lại để kiểmchứng, và nhận ra được ngoài cái cô gái mình vừa ném ra ngoài thì còn ai vào đây nữa. – “Không phải thế chứ? Vẫn dám bám đuôi theo sao? Cô tamặt dày thật! Được! Tôi sẽ cho cô ngửi khói!”
Vừa quyết dịnh xong, chàng trai nhấn gas và chiếc xe lao vút đi như bay, để lại đằng sau một cô gái vẫn mải miết, mải miết chạy theo đến đứthơi.
_ “Đừng mà!” – Minh Tuyết đứng chết trân lại với khuôn mặt thất thần,nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần mất hút. Cô thều thào nói mà gần nhưsắp khóc đến nơi – “Không thể thế được! Mình bị bỏ rơi ở sân bay, bị mất hành lí và giờ thì bị lạc với chỉ một chiếc guốc. Rốt cuộc hôm nay làcái ngày gì chứ?”
Trên con đường đông người qua lại, có một cô gái một bên thì hỏi đường, một bên cầmchiếc guốc duy nhất còn lại, đôi chân trần bước đi trên nền đường cànglàm cô trông càng chật vật.
Minh Tuyết đi mãi, đi mãi, có cảm giác đã vượt qua cả nửa vòng trái đấtmà con đường trước mắt vẫn còn xa tít tắp. Trời vừa nắng vừa nóng, mồhôi thì toát rã, quả thật là khổ không thể nói nổi.
Người con gái ấy vẫn ủ rũ đi về phía trước, thỉnh thoảng đi lướt quanhững tấm biển quảng cáo rất lớn có in hình MS4 mà không hề hay biết.
Cuối cùng, cũng không biết như thế nào mà Minh Tuyết cũng đặt chân đượctới trước cánh cổng của công ty MS Entertainment. Nhưng khi đưa mắtngước nhìn toà nhà rộng lớn, cánh cổng cao vút và hàng trăm fan hâm mộđang vây kín khắp bên ngoài thì cô mới biết sự xui xẻo của ngày hôm nayvẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
_ “Ôi trời!” – Cô kinh ngạc ngước nhìn, không biết phải cảm thán gìtrong hoàn cảnh này nữa – “Có chuyện gì ở đây vậy? Không phải là lúc nào cũng vậy chứ?”
_ “Dĩ nhiên là không rồi!” – Một cô gái đứng ngay gần cô hảo tâm quaylại giải thích, trong ánh mắt chưa nồng đậm khinh thường như thể côchính là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới – “Hôm nay là ngày nhóm nhạc MS4 trở về công ty mà. Chúng tôi đã đến đây từ sáng sớm, thậm chí có ngườicòn chờ từ tối hôm qua chỉ để được nhìn thấy các anh.”
Liền sau đó, cô gái ấy lại lao vào vòng vây fan hỗn độn để tranh giànhmột vị trí gần với các thần tượng hơn nữa, để lại Minh Tuyết thì đứngngây người nhìn đám đông, khóc không ra nước mắt. Sao mà có thể khéo như vậy kia chứ? Cả một vành đai fan kín đặc như thế này thì cô vào công ty kiểu gì bây giờ? Càng lúc Minh tuyết lại càng thấy số phận của mình sao mà bi thảm.
Sau một phen cân nhắc, cô đành hít một hơi dài để chuẩn bị tâm lí rồi cũng lao thẳng vào giữa đám fan lộn xộn.
_ “Xin lỗi! Cho tôi qua!” – Minh Tuyết vừa nói vừa cố lách qua nhưnggiọng nói yếu ớt của cô dường như bị nhấn chìm trong biển âm thanh hỗnđộn. Đám đông xô đẩy, chen lấn nhau một cách bạo tàn, quả thật là hếtlòng hết dạ cho những gì họ yêu mến.
Mất sức chín trâu hai hổ, Minh Tuyết cuối cùng cũng đến được bên cạnhcánh cổng. Có rất nhiều nhân viên bảo vệ đang đứng sẵn ở đó để ứng phókịp thời với những fan quá khích.
_ “Xin lỗi! Xin hãy mở cửa cho tôi vào!” – Minh Tuyết nài nỉ một nhân viên bảo vệ – “Tôi là người được giám đốc mời đến.”
_ “Được giám đốc mời đến ư?” – Người đó khinh bỉ nhìn cô gái chật vậttrong đám đông hỗn loạn, bị ép cho nửa chết nửa sống mà vẫn khăng khăngmột mực nhận là được mời đến. Nếu quả thật là được mời đến thì có thể ởnơi đây mà nói ra câu này không? – “Haizz. Bây giờ fan các cô hết nhậnlà người nhà của thần tượng thì lại chuyển sang người quen của giám đốcà? Phải lấy một lí do gì dễ tin và thuyết phục hơn chứ! Thôi! Đứng ở đấy đi! Đừng lộn xộn nữa!”
_ “Tôi nói thật mà! Tôi bị lạc, bị cướp và bị đẩy xuống xe nữa” – Cô gái đáng thương vẫn chưa hết hi vọng mà giải thích nhưng chẳng có ai thèmquan tâm tới cô nữa. Đám đông thì vẫn ồn ào, xô đẩy nhau ác liệt –“Tôi...nói...thật mà.” Minh Tuyết nghẹn ngào nói.
Nếu quả thật có chút bình tĩnh mà suy nghĩ cẩn thận thì Minh Tuyết cũnghiểu được rằng có quỷ mới tin được chuyện này. Nhưng nó lại là sự thậtmới đau lòng.
_ “Phải làm gì bây giờ? Đã đến đây rồi, không lẽ phải đứng ngoài cả đờisao?” – Minh Tuyết đứng ngoài thở dài nhìn đám đông trước mắt, đầy tiếcnuối khi bản thân phải chật vật chen lại ra ngoài.
Đang lúc cảm thán cho sự xui xẻo của mình, một ý tưởng bất chợt hiện lên trong đầu cô. Có lẽ đó cũng là điều duy nhất có thể giúp cô lúc này.
***
_ “Cái này chắc được!” – Minh Tuyết đứng ngước đầu nhìn lên một cái câylớn bên cạnh tường. Nó khá lớn, cành lá rậm rạp, và đặc biệt là có mộtchạc cây nghiêng về phía trong.
Vừa nghĩ, cô gái ấy vừa xắn tay áo lên rồi bắt đầu trèo lên.
Cũng trong lúc ấy, ba chàng mỹ nam của MS4: Hyung Ki, Yo Seob, Young Min cùng với anh quản lí đang ngồi trong xe đi đến công ty.
_ “Chẳng phải hôm nay cả nhóm sẽ về công ty sao?” – Hyung Ki nhíu mi,quét mắt qua một lượt rồi hỏi – “Anh Jae Sung đâu mất rồi?”
_ “Cậu ấy hả?” – Anh quản lígãi gãi đầu, thành thật trả lời – “Cậu ấy có công việc ở công ty nên đến đấy trước. Nhẽ ra là xong việc từ lâu rồimới đúng chứ. Chắc là lại kiếm chỗ nào ngủ mất tiêu rồi.”
_ “Đúng vậy!” – Young Min đang giở một tờ tạp chí để đọc cho đỡ buồn –“Cậu ấy ngủ như mèo ấy. Một ngày không ngủ đủ 12 tiếng thì sẽ thẫn thờnhư người mất hồn.”
_ “Ô! Nhìn kìa!” – Yo Seob chợt nhìn thấy một hình ảnh thú vị qua cửa xe, vội vàng gọi mọi người.
Chỉ với một cái thoáng nhìn, Hyung Ki đã nhận ra được cái hình bóngquen thuộc đến không thể nhầm lẫn được. Còn ai vào đây ngoài cái cô gáisao chổi mà cậu đụng độ lúc sáng nữa.
Giờ này, cô đang bám lên một cành cây, đu mình hiện lên một cách chật vật nhưng vẫn kiên trì không buông tha.
_ “Không phải thế chứ?” – Đôi mắt Young Min lóe lên ánh sáng, cậu tỏ ra hứng thú với hình ảnh trước mắt và cô gái đang tìm cách vượt tường kia. – “Các fan bây giờ gan thật đấy! Còn định trèo tường vào nữa kìa. Mà cô bé ấy còn đang mặc váy nữa chứ.”
_ “Thấy hết rồi kìa!” – Yo Seob nhìn chăm chú không rời về phía ấy,trong mắt hiện lên một tầng giảo hoạt, miệng phun ra một câu không chútphù hợp với hình thượng dễ thương của cậu chút nào.
***
Minh Tuyết leo lên cây đã đủ vất vả rồi, nhưng khi thân mình vẫn đangbám cứng vào một cành cây mà nhìn xuống phía dưới, cô mới nhận ra đượcmột điều cực kì nghiêm trọng.
Cô không biết phải làm sao để xuống được bên dưới cả.
Tính cho đến giờ, Minh Tuyết cũng chỉ vừa mới vượt qua được bức tường.Ít ra cũng coi như là bước được vào địa phận của công ty nếu không kểđến thân mình vẫn đang ở giữa không trung.
_ “Làm thế nào bây giờ nhỉ?” – Minh Tuyết sử dụng toàn bộ tư duy củamình để cân nhắc biện pháp. Cuối cùng, cô đành lấy hết can đảm xuống dần các cành bên dưới từng chút, từng chút một. Nhưng khi vừa mới thử đumình xuống một chút, cô bị tuột tay và rơi xuống – Ối.
Xuyên quanhững tán cây, từng luồng sáng chiếu rọi xuống trong một khung cảnh đẹpđến con người ta không thể hô hấp. Trên thảm cỏ xanh mướt, một chàngtrai đang nằm ngủ. Nhưng điều làm cho bất cứ ai không thể rời mắt nổimỗi khi ngước nhìn là dung mạo tuyệt thế của cậu.
Đó là một kiệt tác hoàn mỹ nhất của đất trời. Làn da trắng nõn, lông midài con vút, đôi môi đỏ tươi khẽ mở quả thật khiến tất cả nữ nhân phảighen tị. Khuôn mặt tuyệt mĩ mang theo một sự thánh khiết, thanh nhã nhưtiên. Đôi mắt cậu khẽ mở, trong trẻo tinh thuần, không nhiễm bụi trần.
Hơi đảo mắt qua xung quanh bằng ánh mắt sương mù bởi vẫn chưa tỉnh táo,Jae Sung đột nhiên có một cảm giác gì đó, chợt ngước lên phía trên. Vàcũng vì thế mà cậu thấy được một vật thể lạ đang rơi thẳng xuống trênđầu mình.
Sau đó…cậu né!
Chỉ nhích người sang bên có một chút xíu nhưng cũng đủ để tiến vào phạm vi an toàn.
Cũng chẳng biết làm sao mà bộ óc bình thường rất chậm chạp của Jae Sung lần này lại có thể làm ra phản ứng chính xác đến vậy. Có lẽ khi conngười đối mặt với nguy hiểm sẽ phát huy được những khả năng tiềm tàng là một điều cực kì đúng đắn. Chỉ có điều cái cô gái vừa nện xuống đất mộttiếng trầm đục kia thì không có được vận khí tốt như vậy.
_ “Ôi! Ôi! Cái lưng của tôi!” – Minh Tuyết rên rỉ. Mặc dù rơi cũng không cao và bên dưới có một lớp cỏ dày nhưng cũng đủ để cả người cô ê ẩm. –“Cái lưng...”
Trầm mặc, một thời gian, Minh tuyết sửng sốt khi nhận ra có người ngaybên cạnh, dùng một đôi mắt thuần khiết liếc nhìn dáng vẻ đáng xấu hổ của mình. Ngay tức thì, cô luống cuống bật dậy, thậm chí quên luôn cả cáilưng đau của mình.
_ “Xin lỗi!” – Minh Tuyết cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên – “Xin lỗi đã làm phiền.”
Thế rồi, cô gái ấy cứ thế chạy biến đi mất tiêu tựa như một cơn gió, đểlại một chàng trai với khuôn mặt ngơ ngác vẫn không hiểu gì cả. Đặc biệt đó lại là Jae Sung, con người luôn trong trạng thái phản ứng chậm hơnngười khác nửa nhịp.
***
Khi chiếc xe chở những anh chàng đẹp trai đi qua cổng cũng là lúc cácfan hâm mộ ào đến, xô đẩy quyết liệt và la hét như điên. Rất nhiều nhânviên phải chật vật ngăn lại sự chen lấn khủng khiếp của đám đông phấnkhích.
Và khi ba chàng trai bước xuống xe với phong thái đầy tự tin, cả thếgiới như bùng nổ trong những tiếng reo hò ầm ĩ. Dường như trong khoảnhkhắc ấy, khung cảnh xung quanh họ cũng như đang toả sáng lấp lánh bởinét đẹp mê hồn của những thần tượng hàng đầu Hàn Quốc.
Cùng với cái đẹp trong trẻo lạnh lùng của Hyung Ki, những thành viêncòn lại mỗi người đều mang theo môt phong cách riêng nhưng quả thật làcùng làm cho chúng sinh bị mê đảo.
Young Min, đó là khuynh quốc khuynh thành, là phong tình tựa yêu nghiệt, đẹp không cho người khác sống nữa. Khuôn mặt như từ trong tranh vẽ bước ra, màu da như tuyết, mũi cao thẳng, đôi mắt phượng chỉ lướt qua làm mê sát biết bao phương tâm, từng động tác toát ra một vẻ mị hoặc mà khôngcó chút phản cảm khi thấy nó ở trên thân một người con trai. Người tachỉ cảm thấy như bị hút hồn, không cưỡng lại được mà nhìn nhiều hơn mộtchút.
Yo Seob, tựa như một con búp bê xinh đẹp, dễ thương khiến các cô gái vừa liếc nhìn chợt cảm thấy trái tim đập mạnh. Mái tóc trắng dưới ánh nắng, phiêu tán trong gió, xứng với làn da trắng nõn mịn màng, dường như cókháp ra nước. Ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt như ngọc, chỉ cần cậu quay đầulại mỉm cười, đủ làm cho cả thế gian bừng sáng.
Nhất là lúc này, Yo Seob vừa thoáng quay đầu và gửi tặng cho các cô gáimột nụ hôn gió, những tiếng la hét cũng đồng thời vang lên dữ dội khuấyđộng cả không gian.
_ “Thấy không?” – Yo Seob đuổi kịp các thành viên khác trong nhóm, nụcười đáng yêu đến nao lòng vẫn bắt ở trên môi – “Được trở về Hàn Quốcthật là hạnh phúc! Minh nhớ ngôi nhà của mình quá!”
_ “Chẳng phải ở Nhật cậu cũng rất được hâm mộ sao?” – Hyung Ki quay sang hỏi.
_ “Đúng là vậy! Nhưng mà rốt cuộc vẫn là ngôn ngữ bất đồng!” – Young Min chợt chen vào, đôi mắt hoa đào không biết là vô ý hay cố ý lướt quahướng các fan, làm một mảnh đổ rạp vì mê mẩn – “Nói thật là anh luôn mỉm cười nhưng lại lo lắng không biết họ đang khen hay chê mình nữa!”
_ “Hàn Quốc vẫn là tuyệt nhất!” - Yo Seob buông một lời cảm thán rồi lại quay lại khẽ nháy mắt với các fan một lần nữa, lại gây ra một trận lahét điên cuồng của các cô gái.
***
_ “Ê! Cô kia! Sao cô lại vào đây được thế? Cô hình như không phải nhân viên đúng không?”
Lén lút tìm đường tiến vào trong, Minh Tuyết vẫn là bị các nhân viên bắt đến và cản lại.Lần này, cô vẫn không biết phải nói gì ngoài một câuchuyện thật tựa như đùa.
_ “Tôi là người đã được giám đốc cử người đến đón ở sân bay. Nhưng do một vài lí do nên tôi mới đến trước mà thôi.”
_ “Giờ tôi mới biết có chuyện này đấy!’ – Anh nhân viên hơi bực bội quét đôi mắt nhìn Minh Tuyết từ trên xuống dưới. Cô có thể thấy rõ trong mắt anh đầy vẻ khinh bỉ và không kiên nhẫn, y như những anh bảo vệ ngoàicổng. Quả là người một nhà! – “Chắc cô lại trèo tường vào hả? Đã thế lại còn dám nói có quen biết với giám đốc nữa chứ. Cô mau rời khỏi đây hoặc là tôi sẽ lôi cô ra cổng đấy.”
_ “Không! Tôi nói thật mà!” – Đừng nói thế chứ. Nếu ném ra thật thì công sức nửa ngày của cô thành công dã tràng hết à? Không được! Cánh cửa vào công ty rõ ràng chỉ còn cách cô có vài m. – “Không tin thì anh hãy chotôi mượn điện thoại gọi cho giám đốc! Xin anh đấy!”
_ “Mượn cái gì?” – Rất hiển nhiên chẳng ai thèm quan tâm tới lời van xin của Minh Tuyết cả, thậm chí cô còn bị anh ta đẩy lùi về phía sau rấtmạnh, còn không quên yêu cầu rõ ràng – “Đi ra ngoài mau!”
_ “Tôi không nói dối đâu! Tôi chỉ cần mượn điện thoại một chút thôi!”
Vẫn không từ bỏ, nếu không Minh Tuyết thật sự phải ăn ngủ ngoài đường.
Cũng lúc đó, ba chàng trai của MS4 cũng vừa vặn bước tới. Họ lần lượtbước đến với một phong thái đầy tự tin, đẹp mê hồn dưới hàng nghìn ánhmắt ngưỡng mộ và si mê.
_ “Ô! Đây chẳng phải là người vừa nãy sao?” – Phát hiện ra cô đầu tiênlà Young Min. Chàng trai ngừng lại bên cạnh Minh Tuyết, khẽ nở một nụcười đẹp lung linh khiến tất cả các cô gái Hàn Quốc đều mất hồn – “Côđến xin chữ kí hả? Đợi một lát nhé!”
_ “Cái gì? Không! Không phải!” – Minh Tuyết ngơ ngác, phản ứng không kịp với những gì đang phát sinh.
Chàng mỹ nam thì rất tự nhiên rút giấy bút, kí tên, đưa nó cho cô, hành văn lưu loát liền mạch rồi đi thẳng vào trong cửa.
_ “Cái này!” – Minh Tuyết cũng cứ thế mà cầm lấy tờ giấy theo hành độngbản năng. Cô ngước nhìn mà không hiểu gì hết trong một giây rồi mới chợt nhớ ra điều mà mình định làm – “Không! Tôi muốn mượn cái khác cơ, không phải cái này.”
Nhưng Young Min đã đi mất hút sau cánh cửa, để lại cô gái đứng chết trân ở đó với một tờ giấy kí tên không biết để làm gì. Trong giây phút đó,cô quả thật rất muốn ném thẳng cái tờ giấy thừa thãi này vô thùng rác.
Nếu các fan mà biết được ý nghĩ của Minh Tuyết lúc này thì chắc sẽ không ngần ngại dùng nước bọt ngập chết cô. Có biết mỗi bản kí tên của MS4 là quý giá đến thế nào không?
Mà lúc này, cũng vừa lúc Hyung Ki cũng đi lướt qua. Cậu khẽ liếc một tia nhìn sắc bén khiến Minh Tuyết bất giác đánh một cái rùng mình. Khôngkhí xung quanh như giảm xuống vài độ, gió lạnh từng trận thẳng tắp xâmnhập qua thân thể.
_ “Đến tận đây sao?” – Cậu nói, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy – “Thật là mặt dày!”
_ “Cái gì?” – Minh Tuyết nhíu mày, nói với theo hình bóng đang bước vàocửa của anh ta – “Tôi đã làm gì anh nào? Sao anh lại nói với tôi như thế chứ?”
Có ai như cô không kia chứ? Đã xui xẻo đến thế này rồi lại tự dưng bị sỉ nhục, chẳng hiểu tại sao cả.
Kế đó là anh chàng có khuôn mặt dễ thương Yo Seob. Cậu đi đến bên cạnhMinh Tuyết một cách nhẹ nhàng, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt,lẳng lặng ghé sát tai cô và nói nho nhỏ.
_ Màu trắng!
Một từ, sức công phá bằng một quả bom tấn.
Minh Tuyết đứng trong gió hỗn độn. Lác đác một chiếc lá bay xẹt qua,điểm tô cho khung cảnh một con người đứng bất động, mãi vẫn không hoànhồn.
Yo Seob vừa thấy dáng vẻ cô lúc này, khóe miệng khẽ nhếch lên thích thú rồi cũng bước vào trong.
_ “Sao lại thế chứ?” – Một lúc lâu sau cô mới định thần lại được – “Tôi chỉ muốn mượn điện thoại thôi mà! Điện thoại...”
Vừa mới dứt lời, một chiếc điện thoại chợt hiện ra ngay trước mắt cô.Minh Tuyết sửng sốt ngước sang người vừa đưa nó ình, hé ra mộtkhuôn mặt xinh đẹp trong sáng nhất thế gian, nhưng lại mang theo thầnthái ngơ ngơ ngẩn ngẩn một cách khó hiểu. Còn ai khác ngoài con mèo hamngủ Jea Sung.
_ “Cảm ơn anh!” – Minh Tuyết nhận lấy chiếc điện thoại và bấm số gọi cho giám đốc. Nhưng liền ngay sau đó, khi cô còn đang chờ đầu dây bên kiabắt máy thì Jae Sung đã bước vào cửa mất tiêu.
_ “A! Khoan đã!” – Cô hoảng hốt gọi với theo nhưng anh chàng đó vẫn tiếp tục lững thững đi vào, cứ như cả thế giới đều ngăn cách với tư duy củacậu vậy – “Còn điện thoại của anh này! Ê!”
Theo bước chân bước vào, bốn chàng mỹ nam tiến vào trong một căn phòng họp, nơi mộtngười phụ nữ trung niên đã ngồi chờ từ trước ở thượng vị. Có lẽ là dongười của ngành giải trí đều rất chú trọng nhan sắc nên trông bà vẫn còn rất trẻ, đẹp và mang một phong thái sang trọng.
_ “Giám đốc!” – Họ chào người phụ nữ ấy rồi lần lượt ngồi xuống ghế – “Có chuyện gì vậy?”
Mặc dù việc vừa về nước đã bị giao một đống việc là chuyện bình thườngnhưng phải tiến phòng họp riêng như vậy cũng là rất hiếm thấy. Điều đócho thấy việc mà giám đốc sắp nói là một điều khá là quan trọng với MS4
_ “Các cậu đều đã đọc kịch bản tôi đưa cho rồi chứ?” – Ánh mắt của giámđốc khẽ lướt qua các chàng trai một lượt, trong sâu thẳm dường như chứamột chút ánh sáng mà không ai đoán được. Phải thừa nhận rằng làm đượcgiám đốc ở trong ngành này thì ai cũng đã luyện ra một thân bản sự không nhỏ. – “Thấy thế nào?”
_ “Chúng tôi đều đã đọc qua rồi! Khá thú vị!” – Young Min mỉm cười, lông mi khẽ rũ xuống, trong khoảnh khắc dường như làm cho thiên địa lâm vàobiến sắc. Yêu nghiệt quả đúng là yêu nghiệt, chỉ một nụ cười cũng đủ mêchết người – “Không chỉ nội dung, lời văn cũng rất hay, trau chuốt cẩnthận, hoàn