My Stars

_ “Nắng thậtlà đẹp!” – Ngước nhìn bãi biển trải rộng khắp tầm mắt một màu xanh êmdịu, Minh Tuyết không nhịn được cảm thán một câu.
Trước mắt người con gái ấy hiện tại là một khung cảnh xinh đẹp đến không lời nào tả hết được. Tất cả những gì cô thấy tựa như một bức tranhtuyệt diệu của gam màu trong vắt và sâu thẳm của đại dương bao la, hoàlẫn với bầu trời trong trẻo, đâu đó ẩn hiện những đám mây trắng bồngbềnh trôi. Những dải nắng vàng như mật chiều rọi xuống, lấp lánh trênbãi cát vàng thơ mộng.
_ “Là bãi biển kìa!” – Nhìn hình ảnh trước mắt, cảm xúc của Minh Tuyếtchợt dâng trào, nỗi niềm cảm động làm cô suýt chảy cả nước mắt. – “Đúnglà bãi biển thật rồi.”
Tầm nhìn của con người khi đứng ở nơi đây dường như có thể trải rộng rakhông cùng, cũng như tâm trạng của cô gái ấy lúc này, sảng khoái đếnkhông nói lên lời.
Bãi biển xinh đẹp, Minh Tuyết đã đến rồi đây!
Cứ thế, ai đó thật là vui mừng đến điên cuồng, đến quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình.
_ “Anh không hề biết việc ra biển chơi lại khiến em vui mừng đến thếđấy.” – Anh quản lý đứng gần đó ngước nhìn biểu cảm của cô gái, dườngnhư vẫn không sao hiểu nổi một người đã 20 tuổi tại sao lại có thể mừngrỡ đến vậy chỉ vì cái việc nhỏ nhoi này chứ. – “Chẳng lẽ em chưa bao giờ ra biển ư?”
Nhìn biểu hiện của cô gái ấy lúc này, chắc ai cũng đều nghĩ ra cái đáp án đấy.
_ “Đúng vậy!” – Trái lại với mọi sự phỏng đoán, Minh Tuyết rất tự nhiên nói ra một câu trả lời như thế.
Nhưng người sửng sốt nhất lại là quản lý Kang, anh cũng không ngờ bảnthân nói một câu bâng quơ như thế lại là sự thật. Dẫu vậy, Minh Tuyết là một cô gái rất bình thường, hiện giờ lại đang ở nước ngoài, vậy mà lạinói rằng mình chưa bao giờ ra biển thì cũng hơi hiếm thấy.
_ “Em có mấy khi đi chơi đâu.” – Dường như thấy được nghi hoặc của anhquản lý, cô mở miệng giải thích. – “Ngay cả ra bước ra địa phận thànhphố nơi em sống cũng chưa.”
Trong giọng nói của cô gái ấy giây phút đó chứa nhiều sự hồi tưởng, cũng có một chút cô độc, nhưng rất nhanh chóng biến mất theo ánh mắt tò mònhìn khắp xung quanh, trên môi vẫn duy trì nụ cười vui tươi không baogiờ tắt. Nhưng còn thật lòng cô thế nào, chỉ có một mình cô mới có thểbiết được.
Rất nhanh, ánh mắt của Minh Tuyết chú ý tới phía bốn chàng mỹ nam củaMS4, những chàng trai đang chụp ảnh với thân hình đầy quyến rũ trong bộđồ bơi.
Càng nhìn thân thể của bọn họ, cô lại càng thấy ghen tị. Tại sao trênđời này có những con người hoàn hảo đến mức vậy chứ? Thân hình cao, datrắng không có chút tỳ vết, trên người cũng không có một chút mỡ thừa,khiến ngay cả cô lúc đầu tiên trông thấy cũng bị thất thần trong vàigiây.
_ “Mặc dù bây giờ ngoài biển đầy nắng nên có thể thấy ấm áp hơn bìnhthường nhưng dù sao cũng đã đến giữa thu rồi.” – Nghĩ lại thời tiết hômnay, rồi nhìn sang các chàng mỹ nam đang cởi trần, tạo hình và mỉm cườiđẹp mê hồn trước ống kính, cô tò mò hỏi. – “Họ thật sự không thấy lạnhà?”
Thỉnh thoảng vẫn có một vài cơn gió lạnh thổi vụt qua, đến cô còn thấyrùng mình, thấy mà mấy người đó vẫn cười sáng lạn như không có gì khácthường. Thật là tài!
_ “Làm sao mà không kia chứ? Nhưng đó là công việc mà. Dù có chết rétcũng phải tỏ vẻ như bình thường.” – Nhìn khuôn mặt của Minh Tuyết khihỏi câu ấy thật là ngây thơ, như thể chỉ cẩm anh quản lý nói rằng mấytên kia là siêu nhân, chẳng cảm thấy gì đâu, chắc cô cũng tin luôn. –“Để có được sự hâm mộ của các fan vẫn luôn không phải là một vấn đề dễdàng.”
Miệng thì nói đầy thương cảm đối với mấy chàng mỹ nam, còn hành động của anh quản lý thì lại có gì đó không tương xứng cho lắm. Cụ thể, hiện tại ông anh gần 30 tuổi đó đang đứng bên bờ biển với cái kính râm và bộquần áo đầy màu sắc theo phong cách Hawai, tay còn cầm ly nước cam lênuống ngon lành.
_ “Hồi trước còn có cảnh giữa mùa đông phải nhảy xuống nước lạnh quayphim cơ.” – Giọng nói đầy cảm xúc, nhưng bộ dạng của tên đàn anh thì lại chẳng có chút ăn khớp tý nào.
Một lúc lâu sau, mấy chàng trai cũng xong loạt ảnh này, nhưng vẫn phảitiếp tục trang điểm lại và thay bộ trang phục khác để chụp. Riêng JaeSung thì cứ khoác thẳng chiếc áo tắm vào rồi lờ đờ đi về phía họ, bộdạng lại trở về với vẻ thiếu ngủ hàng ngày, hoàn toàn đối lập với khiđứng trước ống kính.
_ “Mệt quá!” – Người con trai ấy ngồi xuống ghế, ngả lưng ra ngủ ngay tức thì.
_ “Uả! Anh Jae Sung.” – Nhìn thấy ai đó thật nhàn nhã trong khi cácthành viên còn lại của nhóm vẫn đang tất bật, Minh Tuyết ngạc nhiên hỏi. – “Sao anh lại ra đây ngủ vậy? Mọi người vẫn đang chụp ảnh mà.”
Anh có lười thì cũng là chuyện thường, nhưng vì thế mà lát nữa ảnh hưởng đến đoàn chụp ảnh thì không tốt chút nào. Chỉ có một điều lạ là thấycái tên mê ngủ này ra đây nghỉ ngơi mà chẳng có ai ngăn lại là sao? Từbao giờ các anh chị phụ trách lại tốt bụng như vậy?
_ “Anh xong việc rồi.” – Jae Sung mở miệng nói ra một đáp án mà MinhTuyết cũng không ngờ tới, rồi tiện tay cầm lấy cốc nước cam trên bàn,uống luôn không cần hỏi. – “Anh quản lý lúc nào cũng bảo nhiếp ảnh giachụp cho anh trước nên anh thường được nghỉ sớm hơn. Hôm nay bốn giờsáng đã phải lên xe ra bãi biển rồi, anh chắc phải ngủ bù một lát mớiđược.”
Không xong việc mà mấy người đó có thể buông tha cho Jae Sung đi ngủ ư? Minh Tuyết, cô quá ngây thơ rồi.
_ “Vâng! Thế anh có cần em kéo tấm bạt lại che nắng cho anh luôn không?” – Nhìn thấy làn da trắng như sữa của ai đó, Minh Tuyết có cảm giác cầnphải che chở cẩn thận để giữ nguyên sự hoàn hảo hiện tại. Nhưng tấtnhiên, chờ cái tên lười này tự lực cánh sinh thì có mà đợi đến sang năm. – “Mà lát nữa họ chụp xong thì sẽ cùng về nhà luôn hả anh?”
Đây mới là trọng tâm của những điều mà cô muốn biết. Nếu đến biển mà chỉ có thể nhìn một cái rồi phải về thì thật là chán chết.
_ “Không. Hình như còn phải chụp ảnh ở nhà nghỉ vào buổi tối nữa thìphải.” – Jae Sung mở miệng nói, nhưng tay thì đang đeo chiếc chụp mắtlên ngủ, giọng nói cũng bất giác nhỏ dần. – “Quản lý Kang vừa bảo chụpxong thì bọn anh sẽ được chơi đến chiều. Chắc mấy người bọn họ sẽ vuilắm đấy.”
Đâu chỉ mấy người bọn họ, Minh Tuyết nghe được cái tin này cũng hạnhphúc vô cùng. Nhưng dẫu sao, có muốn chơi gì thì cũng phải đợi lúc chụpxong, thế nên cô gái lại lặng lẽ ngồi xuống ghế, ngước nhìn các chàng mỹ nam làm việc.
Chừng nửa tiếng sau, công việc của bọn họ mới thực sự kết thúc. Ngay khi vừa nghe thấy được báo nghỉ, các chàng thần tượng lập tức tỏ vẻ vuimừng đến điên cuồng.
_ “Được nghỉ rồi!” – Yo Seob chạy tung tăng trên bãi cát, hò hét như một đứa trẻ con trong khi các nhân viên khác vẫn đang rất nhanh chóng thuthập đồ đạc trở về nhà trọ.
La hét chán chê, chàng trai ấy mới quay sang chỗ hai người đang nghỉ ngơi, ngạc nhiên nói một câu.
_ “Uả! Minh Tuyết! Áo bơi của cô đâu rồi? Đã thông báo đi chơi biển từ hôm qua rồi kia mà.”
_ “Đồ bơi gì chứ?” – Nghe nhắc đến mấy từ này, Minh Tuyết cau mày, sắcmặt khó chịu tựa như một con nhím. – “Không thấy người ta đang ngồi nghỉ rất thoải mái hay sao? Tôi không có đem theo đồ bơi gì cả.”
Nhắc tới điều này đúng là động tới nỗi đau của cô mà. Mặc quần áo bìnhthường còn không sao, nhưng mặc áo tắm thì cái vòng một nhỏ xíu của côsẽ bị mọi người nhìn ra ngay. Thế nên, kêu cô mặc áo tắm thì đúng là mơtưởng mà.
_ “Thế à? Thật tiếc nhỉ?” – Young Min cũng cầm một cốc nước cam lênuống, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối. – “Anh nghe nói bình thường em ít có cơhội đi chơi hay du lịch cùng gia đình nên anh chỉ là muốn em được chơithoải mái ở bãi biển thôi.”
Nghe thấy tên đàn anh đó nói, Minh Tuyết thấy thật cảm động. Đúng là chỉ có anh Young Min mới là tốt nhất mà
Nhưng có một điều mà cô gái ấy đã quên. Đó là bởi vì ấn tượng của tênđàn anh này rất tốt nên cô mới cảm động, còn ai khác nói câu này thì còn cần xem xét lại độ tin cậy. Nhất là Yo Seob, tên đó mà mở miệng nóiđiều gì tốt lành thì cô chỉ thấy giật mình, xem xét kĩ lại lời nói có gì thâm ý hay có cái bẫy nào xung quanh mình hay không.
_ “Khi ra biển thì phải mặc đồ bơi chứ?” – Yo Seob dường như vẫn khôngchịu buông tha cho đề tài này. Nhìn vào cái ánh mắt gian xảo của tên đókhiến cô có thể đoán được cậu ta chỉ là muốn thấy cô xấu mặt mà thôi. –“Bikini đấy! Con gái mà mặc bikini ở ngoài bãi biển thì sẽ rất hấp dẫn.”
Cái gì mà bikini chứ? Điên à? Cho dù có chuẩn bị áo bơi thì cô cũng không ngốc đến nỗi mặc bikini cho người ta cười nhạo.
Ngừng lại mộtlát, Yo Seob đột nhiên đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái quaphải như đang ngắm một món đồ khiến cô có chút không được tự nhiên cholắm. Sau đó, khi cô sắp không chịu được mà phát tác, cậu mới thu hồi tầm mắt, kèm theo đó là một cái lắc đầu và thở dài ngao ngán.
_ “Mà thôi. Tôi nghĩ lại rồi. Trông cô thế này mà mặc bikini thì khôngbiết sẽ thế nào nữa. Lần sau ra biển nhớ mua đồ một mảnh dành ấyđứa nhóc tiểu học ấy.”
Khinh bỉ nhau đến thế là cùng. Minh Tuyết nghe vậy mà thật rất muốn phát điên.
_ “Nè! Anh nói thế là sao hả? Có biết chê bai thân hình của một cô gáilà rất mất lịch sự không?” – Bực bội cãi lại, cô thật ra còn rất muốnlấy cái gì đó đập cho tên này một phát.
Hít một hơi dài để bình phục cơn giận dữ, Minh Tuyết quyết định néngiận, mặc kệ cái tên trẻ con này, quay sang nói chuyện với Young Min.

_ “Anh Young Min này. Chúng ta chơi trên bãi biển như thế liệu có saokhông? Nhân viên trở về nhà trọ hết rồi, nhỡ các fan nhận ra các anh thì sao?”
_ “Không sao đâu!” – Tên yêu nghiệt thấy khuôn mặt đầy lo lắng của côgái ấy lúc này, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu co như một hành động vô thức. – “Giờ hơi lạnh nên không có nhiều người ở ngoài này lắm đâu.”
Thì có mấy ai nghĩ đến đi tắm biển vào cái thời tiết se lạnh này đâu, thế nên bọn họ mới không về nhà trọ mà ở lại đây chơi đùa.
_ “Làm gì có ai ra biển mà không đi bơi kia chứ. Hay là cô không biếtbơi đúng không?” – Vẫn không từ bỏ, Yo Seob đáng ra nên đổi tên thànhcon đỉa mới đúng. Thậm chí cậu ta còn thích chí tiếp tục la lên mấy câutrêu chọc cô. – “Minh Tuyết không biết bơi. Không biết bơi.”
_ “Thế nhỡ có fan bao vây lại thật thì sao?” – Cố gắng lờ đi mấy câu lải nhải vớ vẩn của ai đó, Minh Tuyết vẫn tiếp tục nói chuyện với tên đànanh. – “Dù gì cũng phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó với trường hợp xấu nhất chứ.”
Việc gì cũng không thể nói chắc được. Ít ra cũng nên đưa ra một phươngpháp mà các thần tượng hay dùng để ứng phó, tránh lúc đó lại rối loạnhết cả lên.
_ “Chắc là chỉ còn mỗi cách bỏ chạy thôi chứ sao.” – Tên yêu nghiệt bậtcười, dường như không để tâm lắm tới cái giả thiết đó của cô. Chàng mỹnam lúc này chỉ thấy vẻ mặt của Minh Tuyết thật dễ thương, như một concún con đang lo sợ mấy thứ đâu đâu vậy. – “Anh quản lý sẽ cản lại giúpchúng ta. Còn nếu ai chậm chân thì sẽ bị bỏ lại thôi.”
Cái gì cơ? Vậy ra cách xử lý thường sử dụng của mấy người là hy sinh anh quản lý và bỏ mặc đồng bạn bị rơi lại phía sau ư? Minh Tuyết thấy đúnglà hết nói nổi mà.
_ “Không biết bơi. Không biết bơi.” – Ai đó vẫn thật điên cuồng, lượn lờ xung quanh cô, vừa lải nhải vừa nhảy một cái điệu gì đó thật kì cục. –“Cô gái của chúng ta không biết bơi nên chưa bao giờ đặt chân ra biển.Minh Tuyết không biết bơi.”
Yo Seob, anh thật là có năng khiếu chọc giận người khác đấy.
_ “Ai bảo tôi không biết bơi hả?” – Không nhịn được nữa, cô quay lại totiếng với cái tên cứ léo nhéo bên tai mình từ nãy tới giờ. Càng lơ đithì cái tên này lại càng được nước lấn tới, khiến cô không bùng phátkhông được. – “Tôi còn bơi giỏi nữa là đằng khác. Nhưng trời có chútlạnh, tôi lại hay ốm nên mới không muốn xuống nước thôi.”
Tức giận nói xong, Minh Tuyết mới nhận thấy mình mất công đi giải thíchmấy thứ này với cái tên đó thật là lãng phí nước bọt. Tên đó chính làrảnh quá không có việc gì làm nên tìm cớ chọc cô cho vui mà thôi.
_ “Đó chỉ là cái cớ của cô mà thôi.” – Chỉ trong một tích tắc, khuôn mặt tên đó đột ngột đổi sang vẻ nghiêm túc, nói một câu khiến cô tức muốnhộc máu. Giây lát sau lại trở lại với cái vẻ cợt nhả bình thường. –“Không biết thì cứ nói là không biết đi. Cứ làm bộ làm gì.”
_ “Anh…” – Chưa bao giờ cô thấy điên tiết như lúc này, nhất là khi thấythái độ vênh váo đầy khinh thường của tên đó. Cô thật sự rất muốn giếtngười. – “Anh…Mà thôi! Anh muốn nói gì thì nói. Bực mình quá!”
Võ mồm đấu không lại, chân ngắn nên cũng không chạy nhanh bằng Yo Seob,đọ sức mạnh thì cũng không thắng được, Minh Tuyết rất rộng lượng buôngtha cho cái tên chết tiệt đó. Việc cãi nhau với một kẻ cứng đầu như cậuta có lẽ là hành động ngốc nghếch nhất mà cô từng làm trên đời.
Quay lưng bước đi với cơn giận dữ vẫn chưa tiêu biến, cô quyết định mặckệ cậu ta nói gì, cứ coi như gió thổi ngoài tai. Ngoài biển, gió có lớncũng là chuyện thường.
_ “Này!” – Thấy ai đó cứ thế bỏ đi, không phản kháng, không cãi lại, YoSeob đột nhiên kéo tay cô lại nói. – “Cô định đi như vậy sao?”
Ra biển mà có mỗi một mình, đúng là buồn chết mà. Thế nên, làm sao cậucó thể dễ dàng buông tha cho cô cứ thế trở về được kia chứ.
_ “Anh lại muốn gì nữa đây?” – Nhường nhịn đến cái mức này rồi, cái tên chết tiệt này vẫn không để cô yên là sao?
_ “Tôi đã nói ra biển thì phải bơi mà. Anh Young Min, ra giúp em một tay đi nào.” - Vừa nói, ánh mắt của ai đó vừa toát ra một vẻ gian xảo, đúng cái kiểu khi cậu ta lại nghĩ ra được trò gì đó trêu chọc người khác.
Là thành viên trong nhóm, Young Min có chút hiểu được ý tứ của tên đànem thông qua ánh mắt, cũng không ngần ngại lựa chọn gia nhập. Cậu cũngthấy cứ nhìn biển không thế này thật chán, cần phải tìm trò gì thú vịchơi cho đỡ buồn. Và không may thay, Minh Tuyết trở thành nạn nhân củacả hai tên này.
Vì thế, ngoài bãi cát, có hai chàng trai cùng tiến tới giữ chặt lấy hai tay, hai chân một cô gái, đột ngột khiêng lên.
_ “Ôi! Cái gì thế? Mọi người định làm gì thế?” – Tự dưng bị nhấc lên như vậy, Minh Tuyết sửng sốt đến không kịp làm ra phản ứng gì ngoài hô lênmột tiếng như thế.
Nhưng tiếp theo đó mới là khủng khiếp, khi cô nhận thấy hai tên này đang đi hướng về phía bãi biển. Với cái tư thế này, lại nhìn sang đôi mắttràn ngập hứng thú của bọn họ, cô hoảng sợ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Bọn họ không lẽ định…
Nghĩ đến những điều rất có khả năng sẽ xảy ra với mình lát nữa, Minh Tuyết kinh hoàng giãy giụa, kêu gào thảm thiết.
_ “Làm gì thế? Mau thả tôi ra đi!” – Kêu gào không hiệu quả, cô gái ấycuối cùng đành phải chuyển sang van xin, ánh mắt ngập nước như một conthỏ nhỏ ngước nhìn Young Min, giọng nói đầy sợ sệt khiến ai thấy cũngtội nghiệp. – “Anh Young Min, sao anh lại có thể đối xử với em như vậychứ?”
Chỉ cần có thể khiến cái chuyện cô đang lo sợ không xảy ra, đừng nói làgiả vờ đáng thương, kêu cô ném hết mặt mũi xuống biển cũng được.
_ “Minh Tuyết à.” – Nhìn bộ dạng đáng thương của cô gái ấy lúc này, tênyêu nghiệt ngừng lại trong giây lát, sự đồng tình cũng bắt đầu dâng lên. Nhưng tất cả những điều đó cũng chỉ diễn ra trong vài giây, bởi sự điên cuồng khi quá rảnh rỗi của hai cái tên này đã đạt tới cực hạn, không gì ngăn nổi. – “Anh xin lỗi, nhưng anh cũng muốn chơi trò này từ lâu rồi.”
Cũng chỉ một chút thôi, em cứ ngoan ngoãn theo sự sắp đặt của bọn anhđi, không có gì đáng lo đâu. Đôi mắt đào hoa của tên đó như đang muốnnhắn nhủ những lời thâm tình như vậy đối với cô gái đang sắp bị đưa ratử hình.
_ “Cái gì? Anh đưa em ra làm thử nghiệm sao? Anh là đồ phản bội.” – Bịai đó nuông chiều quá nhiều, nên hiện tại Minh Tuyết bị sock hoàn toàntrước thái độ của chàng mỹ nam. Cái gì mà không sao chứ? Nếu thật vậythì anh đi mà thử cảm giác ấy đi, bắt em làm gì.
Tiếp tục giãy giụa, cầu cứu, nhưng cũng chẳng có ai giúp đỡ được côthoát khỏi cái tình trạng này cả. Thế nên, cuối cùng cô cũng đành phảihướng đến xin sự giúp đỡ của chàng đội trưởng.
_ “Hyung Ki! Làm cái gì đi chứ. Anh để đội viên của mình làm trò này thế à?” – Cô biết cậu tuy lạnh lùng nhưng rất tốt bụng đúng không. Làm ơngiúp cô đi mà.
_ “Mọi người đừng trêu cô ấy nữa.” – Không phụ lòng mong đợi của cô,Hyung Ki tiến tới với câu mệnh lệnh, khuôn mặt lạnh lùng đầy quyền uycủa đội trưởng. Nhưng giọng điệu thì lại hơi thiếu sức ép như lúc bìnhthường thì phải.
Ngước lên nhìn vẻ mặt của chàng đội trưởng, Yo Seob hiện tại lại khôngcó vẻ gì là e ngại chàng đội trưởng cả. Cậu đang chán đến chết, cần phát tiết, cần phản kháng, cần trêu chọc Minh Tuyết, bất chấp tất cả.
_ “Hyung Ki à.” – Thở dài một hơi, anh chàng trẻ con nói với cái khuônmặt thất vọng tiếc nuối. – “Cậu cứ như thế, không chịu tham gia trò chơi nào nên mới bị khiển trách đấy. Giám đốc chẳng phải đã nói nhiều lầncậu phải hoà đồng hơn rồi sao? Mau lại đây giúp tớ đi.”
Dụ dỗ trắng trợn. Cái tên chết tiệt này đang dùng biện pháp dụ dỗ chàngđội trưởng phản chiến tuyến ngay trước mặt cô sao? Hyung Ki, đừng cónghe tên đó nói, người anh cần phải giúp là cô mới đúng.
_ “Thôi tớ mặc kệ mọi người đấy.” – Hyung Ki suy tư một lúc, cuối cùngchỉ để lại một câu như thế rồi quyết định đứng ngoài, tránh phiền phức.
Lần này, Yo Seob tìm đươc đúng trọng điểm khắc chế chàng đội trưởng, khiến Minh Tuyết mất hết hi vọng, hoàn toàn bị đánh rơi xuống đáy địa ngục.
_ “Không! Đừng mà! Mọi người không thể đối xử với em như thế được.” –Thấy bãi biển ngày càng gần, cô gái kinh hoàng tới mức bật khóc. Mấy cái tên này định chơi thật đấy à?
Dẫu vậy, ai đó vẫn không hề quan tâm tới chút nỗ lực vô vọng đó của người con gái ấy, cứ thế tung cô ném xuống biển
Tùm!
Theo tiếng vang ấy, nước bắn lên tung toé che khuất tầm mắt của cácchàng mỹ nam trong vài giây, nhưng họ vẫn có thể thấy được hình ảnh aiđó chìm xuống dưới màu xanh sâu thẳm của biển.
_ “Không sao đâu. Minh Tuyết à!” – Đứng trên bờ, Young Min nói lớn nhắcnhở người con gái ấy. – “Nước chỗ đó chỉ qua bụng chút xíu thôi. Em đứng lên là được mà.”
Cũng chính vì vậy, bọn họ mới dám tung cô xuống nước, đảm bảo chắc chắn không xảy ra vấn đề liên quan đến mạng người.

Nhưng mười giây... ba mươi giây… gần một phút sau, mặt biển vẫn không có chút động tĩnh nào, chỉ còn lại dư âm của vài quầng sóng đang tan dầntrong những cơn sóng xô vào bờ. Minh Tuyết thì vẫn không thấy đâu cả.
_ “Anh có chắc chắn chỗ đó nước chỉ tới bụng không?” – Dần dần dự cảmthấy có điều gì đó bất thường ở đây, Yo Seob quay sang hỏi người đàn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nếu thực chỉ đến bụng thì ai đó đã phải nhô mặt lên khỏi mặt nước từ lâu rồi mới đúng. Đằng này lại không có chút động tĩnh gì từ lúc bị rơixuống nước, không khác gì một hòn đá bị ném xuống đáy biển vậy.
_ “Chắc mà. Trước đó, anh vừa mới bơi qua chỗ ấy xong. – Young Min mởmiệng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía đó chăm chú không rời.Giọng nói không tự chủ nhỏ lại, âm điệu cũng không còn chắc chắn như lúc ban đầu. – “Nhưng… có lẽ là sâu hơn một chút vì Minh Tuyết thấp hơnanh.”
Dù thế nào thì cái mực nước lúc cậu nghiệm chứng cũng quá thấp, không có khả năng ngập cả đầu cô mới đúng. Nhưng nếu như vậy thì Minh Tuyết hiện đang ở đâu? Cô vừa chìm xuống nước đã không hề giãy giụa, không nhôlên, hoàn toàn mất tăm thế là sao?
Vẫn kiên nhẫn đứng trên bờ chờ mong hình ảnh của người con gái ấy xuấthiện trong tầm mắt, các chàng mỹ nam ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì như sóng biển cuộn trào. Họ càng ngày càng thấy rõ nét một dựcảm không mấy tốt lành sau cái trò đùa nghịch tưởng chừng bình thườngnày.
Minh Tuyết, nếu em chỉ đang trêu đùa bọn anh thì cũng nên kết thúc đichứ, mau lên trên bờ đi. Đã hơn một phút rồi, coi như bọn anh xin emđấy!
_ “Có thật là không sao chứ? Sao mãi không thấy nhô lên vậy?” – Cuốicùng, vẻ mặt bình thản cũng không thể tiếp tục duy trì trên khuôn mặt Yo Seob được nữa, thay vào đó là một nỗi lo sợ ngày càng lớn theo thờigian trôi qua. – “Chẳng lẽ cô ấy bị trôi xa ra hơn ư? Hay là đột nhiênbị chuột rút rồi.”
Vừa nghĩ tới những giả thiết ấy, khuôn mặt của các chàng trai cùngchuyển sang màu tái xanh, trong lòng tràn ngập khủng hoảng. Lâu như vậymà còn chưa lên, khả năng xảy ra mấy trường hợp xấu này càng lớn. Nhưvậy có nghĩa hiện tại Minh Tuyết có thể đang…
Không kịp nghĩ thêm gì nhiều, gần như ngay tức thì, các chàng trai cùngvội vã chạy tới, lao xuống nước tìm kiếm hình bóng của cô gái ấy. Họkhua tay chân xuống đáy nước, lặn xuống nhìn quanh, nhưng tất cả nhữnggì họ thấy được chỉ là làn nước xanh ngắt trải rộng khôn cùng.
Không ai có thể nghĩ tới trò chơi rất tầm thường này lại có thể lấy đimạng người nên giây phút này mấy người vô cùng rối loạn, hoảng sợ, cốhết sức tìm kiếm cô bằng bất cứ giá nào.
Thời gian vẫn trôi, mọi thứ càng lúc càng trở nên tồi tệ.
* * *
Hai mươi phút sau.
Vẫn loay hoay dưới làn nước, ba chàng trai không ngừng tìm kiếm MinhTuyết trong một hi vọng quá đỗi mong manh, nhưng họ vẫn kiên trì khôngngừng nghỉ.
Cho đến tận giây phút này, trong lòng của Young Min, Hyung Ki, Yo Seobchỉ còn lại sự khủng hoảng cực độ. Họ cũng hiểu được khả năng tìm thấyMinh Tuyết đã gần như bằng không, cũng cảm nhận được tỷ lệ cô gái ấy còn an toàn là không tưởng, nhưng không ai trong số họ dám tin tưởng đếnđiều xấu nhất đó, cũng như ngừng lại sự tìm kiếm. Ít ra, đối với bọn họ, một hi vọng cực kì mong manh vẫn hơn là hoàn toàn tuyệt vọng.
Không ai trong số ba người lại nghĩ tới việc một sinh mạng có thể bi mất đi đơn giản như thế, hơn nữa sự việc đến nước này lại là do chính taybọn họ tạo ra. Nhất là Yo Seob, tâm trí cậu hiện tại gần như hỏng mấtkhi đối diện với sự thật trước mắt, bởi vì người khởi xướng ra trò chơinày là cậu, khiến Minh Tuyết rơi xuống nước không rõ tung tích cũng làcậu.
Nếu cô ấy có bị làm sao… đến cậu cũng không dám tưởng tượng đến nhữngđiều tiếp theo nữa. Trong lòng chàng trai ấy dâng lên một sự áy náy vàtội nỗi nặng nề, không ngừng cầu mong Minh Tuyết có thể hoàn hảo xuấthiện trước mặt mình.
Nếu chuyện ấy có thể xảy ra, cậu thề rằng bản thân sẽ không bao giờ bắt nạt cô gái ấy nữa.
Đối lập với sự lo lắng điên cuồng của các chàng trai ở dưới nước, phíatrên bờ, chỉ duy nhất Jae Sung vẫn còn có thể ngủ ngon lành mà không hềhay biết gì đến những điều đã xảy ra. Chàng mỹ nam nằm dưới tấm bạt, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu xuống hình như ngày càng nóng, đến mứckhông thể chịu được nữa mới nhập nhoèn mở mắt nhìn quanh.
Ánh vào trong đôi mắt trong veo không chút tạp chất của chàng trai ấylúc đó đầu tiên không phải là dáng vẻ khổ sở của mấy thành viên đang lúi cúi tìm kiếm gì đó dưới làn nước, mà là một cô gái đang chậm dãi đi gần về phía bản thân.
Hay đúng hơn là về phía cây kem mà cô gái ấy đang cầm trên tay.
_ “Uả! Anh Jae Sung đã dậy rồi à?” – Dường như không chút gì hay biếttới mục đích của ánh nhìn đầy nóng bỏng của Jae Sung hướng về phía mình, cô gái ấy rất bình thản đưa cây kem lên miệng ăn ngon lành, đôi mắt bất giác đảo về phía bãi biển trong tò mò. – “Em còn tưởng anh sẽ cứ thế mà ngủ cho đến chiều cơ. Mà ba người bọn họ đang làm gì thế?”
_ “Anh cũng không biết.” – Vẫn dùng bộ mặt ngơ ngẩn chưa tỉnh ngủ để trả lời, Jae Sung vẫn giữ nguyên góc nhìn của đôi mắt không hề thay đổi,trong trí não không ngừng phân tích tác dụng to lớn của cây kem đầy màusắc kia giữa thời tiết và cơ thể hiện tại của cậu. – “Hình như đang tìmcái gì đó bị rớt xuống nước.”
Chứ nếu không bọn họ dùng cả tay để mò dưới nước kia làm gì? Lần đầutiên Jae Sung cảm thấy bộ não của mình khi được vận dụng tối đa cũng rất thông minh đó chứ.
_ “Vậy đó chắc là một vật quan trọng lắm nhỉ?” – Nhìn cái dáng vẻ sốtsắng quyết tìm đến cùng, thà chết cũng không bỏ cuộc của ba tên kia cũng có thể cảm giác được thứ mà bọn họ đang tìm chắc rất được coi trọng.Nhưng rốt cuộc cái gì có thể khiến cả ba người kia cũng xuống nước, lạilộ ra caá biểu cảm hiếm thấy như thế trên khuôn mặt đây?
Cô gái suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được đáp án, lại độtnhiên quay sang thấy ánh mắt của Jae Sung đang nhìn không rời vào taymình, rất nhanh chóng hiểu ra được lý do.
_ “Anh cũng muốn ăn à? Để lát nữa em đi mua cho anh nhé!”
Giây phút này, dưới nước vẫn là hình ảnh các chàng mỹ nam hì hục tìmkiếm, nhưng sự thất vọng thì lại ngày càng hiện lên rõ nét trên khuônmặt chật vật của họ.
_ “Sao lại thế chứ?” – Đứng lên và ngước nhìn xung quanh mặt biển mộthồi nhưng vẫn chỉ thấy được khung cảnh mặt nước mệnh mông, cảm xúc củaYo Seob này gần như không sao khống chế nổi nữa. Cậu không dám tưởngtượng tới việc một người vừa nãy mới đang vui vẻ bên cạnh mình giờ đã ra đi mãi mãi, và tất cả đều là do lỗi của cậu.
Quá sock trước những gì đang diễn ra, chàng trai cứ ngây ngốc đứng đó,giọng nói thì thào như bị lạc trong tiếng sóng biển vỗ rì rào.
_ “Chẳng phải cô ta nói là cô ta bơi rất giỏi sao? Làm sao có thể biếnmất ở cái nơi nông như vậy chứ? Rốt cuộc cô ta đang ở đâu rồi?”
Âm điệu đầy thảm thương, nghẹn ngào như sắp phát khóc, Yo Seob mất mộtlúc chìm trong những cảm xúc hỗn loạn, rồi như nghĩ thông suốt cái gìđó, lại tiếp tục lao vào tìm kiếm như một con thiêu thân.
_ “Ô! Ở kia kìa.” – Từ phía trên bờ, tiếng một cô gái chợt vang lên, tay cũng chỉ về phía mỏm đá gần đó. – “Ở chỗ phiến đá có gì nổi lên kìa.”
Nghe đến vậy, cả ba chàng trai vô cùng hoảng hốt, trong tâm trạng lúcnày không biết là vui hay buồn. Họ vội vã lao về phía đó bằng vận tốcnhanh nhất, hàng loạt cảm xúc ập đến trong một lúc khiến chính bản thânhọ cũng không thể lý giải bản thân đang mong chờ điều gì.
Nếu đó quả thật là Minh Tuyết, họ chỉ cầu mong cô ấy vẫn còn có thể cứuđược. Nhưng sự thật là đã hơn hai mươi phút trôi qua, nếu cô ấy quả thật đã… họ biết phải làm sao bây giờ?
_ “Không phải.” – Nhào đến đầu tiên và nhấc cái thứ vừa thấy lên, YoungMin bất giác thở phảo nhẹ nhõm khi nhận thấy đó chỉ là cái túi nilon màthôi. Chỉ cần cái thứ nổi lên không có chút dấu hiệu của sự sống nào này không phải là cô ấy, bọn họ vẫn còn có thể tin vào chút hi vọng mỏngmanh còn sót lại.
Nhưng sau đó, cả ba chàng trai chợt ngừng lại.
Hình như do vừa nãy quá hoảng hốt, bọn họ đã xem nhẹ một điều gì đó rất quan trọng. Cực kì, cực kì quan trọng.
Cái giọng nói vừa nãy thật sự rất quen thuộc. Nếu họ nhớ không nhầm thì đó vốn là của…
Không cần ai phải hạ lệnh, chỉ trong một giây ngắn ngủi, cả ba ngườicùng quay ngoắt lại ngước nhìn về phía trên bờ. Và ấn vào trong đôi mắtsửng sốt cực độ của các chàng mỹ nam lúc đó chính là hình ảnh Minh Tuyết đang rất hồn nhiên đứng đó với cây kem đang ăn dở. Thậm chí vẻ mặt côlúc ấy còn tràn ngập vẻ vô tội và khó hiểu khi bắt gặp ánh nhìn quá mứckhác thường của bọn họ.
Chuyện sau đó… ai cũng có thể đoán ra được phần nào.

Vì thế, mặc dù không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của các chàng trai luôn nhìn chằm chằm vào mình, MinhTuyết giờ phút này đang phải khai hết từ đầu đến cuối sự việc trong losợ.
Sự việc được thuật lại bắt đầu kể từ khi cô bị ném xuống nước. Như những gì Minh Tuyết đã nói, cô rất tự hào với tài bơi lội của mình, thế nênvừa chìm xuống cũng không thèm giãy giụa, cứ thế lặn dưới nước bơi đimột đoạn. Cứ thế tới gần bờ, khi người con gái ấy nhô lên khỏi mặt nướcthì đã thấy mình ở phía bên kia của phiến đá, vừa lúc che khuất tầm mắtcủa mấy chàng trai.
Thất thểu bước lên bờ với bộ quần áo ướt sũng, Minh Tuyết hiển nhiêncũng không ngu ngốc quay trở lại chui đầu vào rọ, cứ thế lên bờ về nhàtrọ thay quần áo. Cũng vì bực bội không thèm quay lại nhìn xem mấy cáitên kia thế nào, cô cũng bỏ lỡ luôn cảnh bọn họ hoảng sợ nhào xuống nước tìm người.
Vì vậy, một bên thì Minh Tuyết mặc kệ tất cả đi trở về, một bên thì bachàng mỹ nam ngụp lặn dưới nước không ngừng trong sự lo sợ, hai bênkhông hề hay biết đến hoàn cảnh của đối phương, mới tạo nên cái cụcdiện dở khóc dở cười này.
Chuyện tiếp theo thì ai cũng đã biết. Minh Tuyết thay quần áo xong thìrảnh rỗi đi mua kem về ăn. Còn ba tên ngốc vẫn tìm kiếm cô dưới nước, có tìm thấy được mới là lạ.
Tuy rằng cho đến tận giây phút này, người con gái đáng thương ấy vẫnkhông hiểu mình đã làm gì sai mà phải ngồi đây, bị thẩm vấn nữa.
Mà cho dù có bị thẩm vấn cũng đành thôi, nhưng mà cái ánh nhìn khủngkhiếp của bọn họ cứ luôn hướng về cô không rời kia là sao? Cô cũng đâucó biết họ sẽ xuống nước tìm mình trong gần nửa tiếng cơ chứ.
_ “Em xin lỗi!” – Không khí xung quanh khiến Minh Tuyết cảm thấy áp lựcnặng nề, nhất là khi một mình đối mặt với vẻ nghiêm nghị khác thường của Young Min trong phòng khách. Thậm chí trong giây phút này, cô còn cócảm giác như bản thân chính là người có lỗi, mà lại là một lỗi lớn không thể tha thứ. – “Em thật sự không biết mọi người lại lo lắng tới vậy.”
_ “Em…” – Young Min vừa mới cất tiếng nói, Minh Tuyết đã co rụt ngườilại không khác gì chim sợ cành cong, dáng vẻ sợ sệt rất đáng thương làmchàng trai không nhịn được thấy thương tiếc. Cậu cũng đã làm gì đâu, sao cô trông cứ như sắp bị đem ra làm thịt thế? Thật là khiến người takhông biết phải nói gì nữa.
Thở dài một hơi, chàng trai cuối cùng cũng đành phải nhẹ giọng xuống, cũng thôi không dùng áp lực làm cô sợ nữa.
_ “Thôi được rồi! Lần sau đừng làm bọn anh phải lo lắng như vậy nữa, cóbước đi cũng phải nói với mọi người một tiếng.” – Việc này quả thậtkhiến các cậu được một phen thót tim, còn tiếp diễn thêm lần nữa thì sớm muộn tuổi thọ của các cậu cũng bị doạ mất hết.
Nhưng mà ai đó thật không thử nghĩ lại, nếu Minh Tuyết lúc đó ló mặt rathì có được thả về đơn giản như thế không? Hay lại thử cảm giác mạnh lúc xuống nước thêm lần nữa?
_ “Vâng.” – Minh Tuyết nhỏ giọng nói.
Cùng lúc đó, Hyung Ki vừa vặn đi từ trên cầu thang xuống, cũng kéo đi sự chú ý của Young Min, giúp cô gái ấy thoát khỏi tình trạng ngột ngạt khó thở này.
_ “Nó thế nào rồi?” – Tên yêu nghiệt ngước lên hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm.
_ “Sốt 38 độ. Em đã cho cậu ấy chườm lạnh và uống thuốc rồi.” – Chàngđội trưởng trả lời rất bình tĩnh, cứ thế ngồi xuống ghế. Thái độ này của cậu cũng đã chứng tỏ tình trạng của ai đó cũng không có gì đáng lo lắm. – “Thật không ngờ có ngày em được chứng kiến Yo Seob bị cảm đấy.”
Chứ còn gì nữa. Bình thường nhìn ai đó luôn luôn lăng xăng chạy qua chạy lại, nghĩ tới những trò điên cuồng để bẫy người khác, thế nên được thấy cậu suy yếu nằm kia đúng là một phút giây lịch sử đáng khắc ghi.
_ “Chắc là do hôm qua ở dưới nước quá lâu thôi.” – Kèm theo lo lắng,hoảng sợ, tâm trạng rối loạn nên mặc bệnh cũng là chuyện thường. Dườngnhư chợt nghĩ tới điều gì, Hyung Ki chợt quay sang nhìn cô với lờikhuyên của một vị đội trưởng đày trách nhiệm. – “Mà mọi người nhớ cẩnthận kẻo bị lây bệnh đấy nhé.”
* * *
Nằm trên giường với một giấc ngủ chập chờn, Yo Seob phải cố gắng lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ để quên đi sự khó chịu của thể xác. Nhưng giây phút này, khi vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, chàng trai ấy chợt có cảm giácrất nặng nề, thở rất khó khăn, không khác gì đang bị một hòn đá đè nặngxuống.
Càng lúc, cái cảm giác ấy càng trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, làm cậurất muốn vùng thoát khỏi nó nhưng lại không có chút sức lực nào, nhất là khi đang ở trong cơn mơ mơ màng màng.
Sau đó, như một bản năng lúc con người ta đến ranh giới của sự sống còn, Yo Seob cật lực kêu gọi trí não phải tỉnh dậy. Cậu có một linh cảm rằng nếu vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là gặp ác mộng, màcó khi cái mạng nhỏ của cậu cũng chẳng còn nữa.
_ “Ôi!” – Lấy hết sức mình, Yo Seob bừng tỉnh, cũng mở mắt ra ngước nhìn xung quanh. Ánh vào trong đôi mắt chàng mỹ nam lúc đó là căn phòng quen thuộc của mình, cùng với đó là một hoàn cảnh mà cậu không biết nên dùng từ gì để diễn tả nó nữa.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được nguồn gốc của cơn ác mộng đó từ đâu,bởi ngay lúc này, bên cạnh cậu chính là tên mèo lười Jae Sung đang ngồingủ ngon lành. Mà chính xác hơn thì cũng không thể nói là ngủ bên cạnh,vì ai đó đang rất nghiễm nhiên nằm đè cả đầu lên người cậu mà ngủ, nhưthế cậu không thấy khó thở mới là lạ.
_ “Anh Jae Sung à! Về phòng ngủ đi chứ?” – Bỗng dưng cái kẻ mê ngủ nàynổi hứng chạy qua đây làm gì? Đang trông coi hay ám sát người bệnh đây?
Lay mãi nhưng ai đó vẫn không có chút giấu hiệu nào của sự tỉnh giấc,còn bản thân Yo Seob cũng đã sắp hết hơi, vừa mệt vừa khó thở.
Trên đời nào có người bệnh đáng thương như cậu không đây? Đã mệt đến mức giơ tay lên cũng rất khó khăn, lại còn bị ép sắp không thở nổi, ôngtrời có trêu người cũng không đến mức thế này đi?
_ “Em dậy rồi à?” – Trời vẫn chưa tuyệt đường sống của anh chàng trẻcon, khi mà ai đó gần tắt thở, Jae Sung cuối cùng cũng chuyển tỉnh,ngước đôi mắt lờ đờ lên hỏi thăm. Nhưng sau đó, cơn buồn ngủ thường trực lại kéo đến khiến ánh mắt tên mèo lười díp lại, đầu cũng không tự chủhạ xuống. – “Sao không ngủ thêm nữa đi!”
_ “Là anh thì có.” – Sự kiên nhẫn cuối cùng cũng tới giới hạn, Yo Seobcuối cùng vẫn là dùng chút hơi sức cuối cùng thét lên một tiếng giận dữ, dù trong âm điệu tràn đầy sự uể oải. – “Về phòng, lên giường, đắp chănvà ngủ ngay cho em nhờ.”
Nếu buồn ngủ thì về sớm đi, tiếp tục ở đây để làm hại nước hại dân à?
Tuy nhiên, mọi nỗ lực của cậu so với cơn buồn ngủ của Jae Sung cũngchẳng thấm được vào đâu. Ai đó đã chìm mất vào giấc mơ, ngồi gật gù trên ghế, càng không nghe được thêm bất kì điều gì khác.
Nghiến răng nghiến lợi nhìn tên đàn anh, Yo Seob cuối cùng vẫn phải lựachọn mặc kệ, miễn sao ai đó không lấy cậu làm tấm đệm nữa thì cũng đànhđể vậy thôi.
_ “Em dậy rồi à?” – Young Min vừa vặn mở cửa bước vào, cũng thấy đượccái khuôn mặt cau có đầy khó chịu của chàng trai, không nhịn được hỏi. – “Hình như cũng đã đỡ hơn nhiều rồi đúng không? Nhiệt độ cũng có vẻ giảm xuống rồi. Minh Tuyết đã rất lo lắng cho em đấy.”
_ “Lo cái gì? Vì ai mà em phải nằm liệt giường như thế này chứ?” – Từlúc thức dậy đến giờ, Yo Seob chỉ cảm thấy thật bực bội. Nhưng có nổigiận với Jae Sung cũng bằng không, nên ai đó không ngần ngại đổ tất cảlên đầu Minh Tuyết. Huống hồ, nghĩ kĩ lại, người khiến cậu phải xuốngnước, chịu gió lạnh mới khiến ngã bệnh chính là cô ta chứ còn ai nữa. –“Bảo cô ta tránh xa em ra. Lúc này em không muốn thấy mặt cô ta chútnào.”
Nếu không cậu sẽ không đảm bảo sẽ không bị chọc giận mà làm gì cô ta cả.
_ “Em đang giận dỗi gì thế hả?” – Nghe thấy ngữ điệu đầy bực dọc của tên đàn em, Young Min khẽ cau mày, khuôn mặt cũng trở nên rất nghiêm túc,mang theo phong thái của một bậc đàn anh. – “Đừng có cái gì cũng đổ lỗilên cho người khác như thế. Minh Tuyết không làm gì sai cả.”
Nói rồi, ai đó lại đột nhiên chuyển biến sang giọng điệu đầy đe doạ.
_ “Mà em nếu muốn sống yên ổn cho đến lúc bình phục thì tốt nhất nênliệu mà cư xử cho đàng hoàng vào đấy.” – Định có ý đồ bắt nạt phái nữtrước mặt cậu, đúng là gan lớn quá mức rồi mà. – “Lát nữa Minh Tuyết sẽlên đây.”
_ “Em biết rồi.” – Miễn cưỡng trả lời, chàng trai trẻ con cũng biết rằng Young Min nói những lời này là thật lòng. Chốc nữa cậu mà làm gì quáđáng thì chắc sẽ bị tên đàn anh ấy lột một lớp da rồi chiên sống.
Một lát sau,Minh Tuyết quả thật cũng lên trên phòng cậu. Nhưng không biết có phải do thấy có lỗi hay không, cô gái ấy cứ đứng lấp ló ngoài cửa, mãi mới hécửa ra, thò đầu vào trong nhìn ngó.
_ “Vào đi chứ!” – Nhìn thấy bộ dạng đấy của cô, chàng trai suýt nữakhông kiềm chế được cơn giận dữ của bản thân. – “Cứ đứng đấy chặn đườngchặn lối đi thế à?”
_ “Uh!” – Minh Tuyết hơi e ngại gật đầu, thận trọng bước vào bên trongnhư thể Yo Seob lúc đó chính là con hổ dữ có thể xông lên cắn chết côbất cứ lúc nào.
Nhưng rồi sau một lát, vẫn không thấy ai đó bão nổi, cũng không tỏ vẻthêm điều gì, cô gái ấy mới dè dặt nhìn quanh căn phòng một lượt. Đếnlúc đấy cô mới nhận ra toàn bộ căn phòng này toàn thú bông, trông rất dễ thương, rất hợp với phong cách trên sân khấu của cậu. Dù vậy, khi liêntưởng tới tính cách ác liệt của ai đó lúc ở nhà, cô không nhịn được hoài nghi đây có đúng là phòng của tên đó hay không nữa.
_ “Em ngồi xuống đi!” – Cuối cùng vẫn là Young Min tử tế nhất, tự taykéo chiếc ghế cho cô gái ấy ngồi xuống cạnh giường. – “Mà em đang cầmcái gì thế?”
_ “Cái này hả?” – Nhắc đến mới nhớ ra, Minh Tuyết vội vã giơ túi đồtrong tay lên, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vui tươi. – “Em thấy Yo Seob trông rất mệt nên định mua đồ cho cậu ấy. Em có hỏi anh Jae Sung thìanh ấy có bảo cậu ấy thích nhất ăn dưa hấu và kem nên đã mua về.”
Vừa mới nói xong, còn chưa kịp đợi được một câu khen ngợi hay cảm ơn từYo Seob thì cô gái ấy đã bị một người không biết đứng sau từ bao giờ cốc một cái vào đầu.
_ “Cái cô này.” – Hiển nhiên, người đó chính là thành viên còn lại trong nhóm, chàng đội trưởng Hyung Ki. Cậu lên đúng lúc bắt gặp cô khoe mónđồ mình vừa mua về, không biết nên nói gì với cái kiểu ngốc nghếch củaai đó cả. – “Sao lại mua kem và dưa hấu cho người ốm chứ? Cô muốn giếtngười à?”
Mà hỏi ai cũng được, cô lại hỏi đúng Jae Sung. Những gì người đàn anh đó nói về sở thích cần phải kiểm chứng lại, bởi đó có lẽ là món cậu tathích ăn chứ không phải là Yo Seob.
_ “Hả? Không ăn được à?” – Ngước lên với ánh mắt kinh ngạc, Minh Tuyếtđến luc snày mới nghĩ kĩ lại, cũng thấy hình như đúng là có chuyện nàythật. Nhưng mua thì cũng đã mua về rồi, nên giải quyết ra sao với cáitúi này đây? – “Làm sao bây giờ nhỉ?”
_ “Trời tối lạnh thế này thì ai mà muốn ăn nó chứ?” – Giữa buổi trưa ănkem đã không khác gì kẻ dở hơi rồi, thế mà lúc này lại nổi hứng mua về,trên đời này cũng chỉ có kẻ ngốc như cô mới tin lời của Jae Sung. Nhìnthấy Minh Tuyết như thế, Hyung Ki trả lời một câu thật phũ phàng. – “Cômua nó về thì tự đi mà giải quyết hết đi.”
_ “Vậy tôi phải ăn hết thật à?” – Ngần ngại quay sang hỏi một câu, nhưng khi thấy cái vẻ mặt dầy đáng sợ của cậu, cô không dám hỏi đến câu thứhai, vội vã mở túi kem ra đưa lên miệng ăn ngay tắp tự.

Đừng nói là ăn kem vào mùa thu, cho dù có ngậm nước đá vào giữa mùa đông cũng không bằng tiếp nhận trực diện đám khí lạnh mà cậu đang phát ra.Thế nên, cô vẫn là lựa chọn ngậm chặt miệng cho yên lành.
_ “Lạnh chết được. Nhưng mà…” – Vừa nuốt kem xuống cổ họng, cô đã cảmthấy rùng cả mình. Ăn món này vào thời tiết hiện tại thật đúng là rấtkích thích. Nhưng một lát sau, khi miếng kem tiếp theo tan ra trongmiệng, cô gái ấy lại không nhịn được tán thưởng, quay sang chỗ tên yêunghiệt khoe. – “Hình như rất ngon. Ngon thật đấy! Anh à.”
Người bán hàng lúc đưa cho cô có nói đây là loại kem ngon và đắt nhất quả không sai. Vị rất tuyệt.
_ “Thế à? Để anh ăn thử một chút nào.” – Nhìn thấy khuôn mặt say mê củacô trước hộp kem, Young Min cũng thấy muốn thử một chút. Và sau đó, cũng y như Minh Tuyết, chàng mỹ nam cũng phải công nhận hương vị của nó, cứthế hai người cùng nhau chén rất tự nhiên. – “Uh! Vị socola rất đậm, lại rất thơm, ngọt nhưng rất thanh, nhất là khi tan ra trong miệng lại cócảm giác lăn tăn mát lành. Mọi người có lại đây cùng ăn không?”
Nghe thấy giới thiệu hấp dẫn như vậy, hai chàng trai còn lại cũng lạinếm thử. Sau đó, hết kem rồi dưa hấu, mọi người ăn uống vui vẻ như mởhội, để quên luôn cái con người đáng thương vẫn đang nằm một đống ở trên giường kia.
Người ta nói người ốm là lớn nhất, nhưng xem cái đám người này có ănrồi thì có ai thèm liếc mắt sang phía cậu lấy một cái không? Mà điềukhiến Yo Seob uất ức nhất là bọn họ dám ở trong phòng cậu, ngay trướcmặt cậu, ngồi ăn những món cậu thích, lại còn tỏ vẻ như đó là một chuyện hiển nhiên nữa chứ?
Đây là đang tra tấn cả thể xác và tinh thần của một người ốm hay chăng?Nếu có thể, cậu rất muốn đuổi hết cái lũ này ra khỏi phòng cho đỡ chướng mắt.
Không được ăn cũng đành thôi, ngay cả ngủ cũng không cho người ta ngủ nữa à?
_ “Minh Tuyết.” – Cố gắng kiềm chế cơn tức giận, chàng trai lặng lẽ quay mặt sang bên nghiến răng nghiến lợi nói. – “Cô đúng là đồ sao chổi mà. Muốn giết chết tôi ư? Đợi lúc khỏi bệnh, tôi sẽ cho cô biết tay.”
* * *
Rất lâu, rất lâu sau, khi đã mệt mỏi đến mức độ các giác quan trở nêntrì trệ, mấy âm thanh ồn ào xung quanh Yo Seob cuối cùng cũng trở nên mờ nhạt và chàng trai ấy mới có thể ngủ thiếp đi một lúc.
Tuy nhiên, giấc ngủ này của cậu cũng không sâu, cứ chập chờn, chập chờnrồi ý thức bị trôi ra khỏi trí não bởi những tiếng ồn ào. Càng ngày,những âm thanh đó như càng lớn hơn, dù cậu đã cố hết sức lờ đi sự tồntại của chúng để ngủ thêm chút nữa.
_ “Ôi trời!” – Cuối cùng, khi đã không còn có thể chịu đựng được thêmmột giây phút nào nữa, Yo Seob cũng đành phải mở mắt tỉnh dậy.
Ngước nhìn quanh căn phòng một lượt, điều mà cậu thấy lúc đó là khungcảnh bốn người kia đang ngồi quây quần xung quanh giường, lấy tấm chăncậu đang đắp làm bàn đánh bài trên đó.
_ “Tại sao em lại đánh cây đó chứ? – Young Min quay sang nhìn Minh Tuyết với ánh mắt kó hiểu. Ai đó tại sao đánh bao nhiêu ván bài vẫn chẳngkhác gì người mới tập chơi như thế, cứ tung loạn hết cả lên.
_ “Vậy à?” – Ngước nhìn qua lại giữa bộ bài trên tay, đến giờ người congái ấy vẫn không hiểu được có gì không đúng cả, nhưng lại có thể chắcchắn rằng tên đàn anh này đã lên tiếng khuyên bảo thì sẽ không sai, vộithò tay ra định nhặt lại lá bài lên. – “Vậy để em đi quân khác nhé!”
Hiển nhiên, những người còn lại làm sao có thể đồng ý cho cô chơi cái kiểu như thế được.
Gần như ngay tức thì, chàng đội trưởng đánh chát một tiếng vào bàn tayđang vươn ra kia của cô, thái độ không khác gì một kẻ chuyên duy trìchính nghĩa và lẽ phải.
_ “Chơi cái kiểu thế à?” – Có mặt cậu ở đây thì đừng mong tới việc nhặtlá bài đã đánh lên, thế nên ai đó tốt nhất hãy ngoan ngoãn chấp nhận sựthật đi!
Sau đó, Hyung Ki tiếp tục quay sang phía Jae Sung, cái con người đangvẫn cầm đống bài, nhìn chằm chằm vào nó bất động, lông mày khẽ cau lạicùng với lời nhắc nhở.
_ “Anh Jae Sung! Mau đánh đi chứ! Anh còn định ngồi như thế đến bao giờ hả?”
Mà có nhìn chúng thêm cả tiếng đồng hồ cũng chẳng khiến anh thắng được bằng cái đám bài nhỏ xíu, cọc cạch đó đâu.
_ “Mấy cái người này!” – Nhẫn nhịn đến cực điểm, Yo Seob cuối cùng cũngbùng phát, quát lên một câu. Cũng có lẽ nhờ cơn tức giận ấy khiến chocái người đang mệt tới thở cũng không xong kia gượng được dậy, đẩy hếtcái đám người vô lương tâm kia ra khỏi phòng. – “Đi đi! Đi ra ngay! Phải biết thế nào là để yên cho người ốm nghỉ chứ?”
Thế rồi, khi tống được mấy tên phá đám, ăn không ngồi rồi kia ra ngoàivà đóng sập lại cánh cửa, chàng trai lúc đó mới cảm nhận được chút yêntĩnh quý báu trên cuộc đời. Cũng thấy thật nhẹ gánh, dù cả người vẫnthật mệt mỏi, đầu choáng váng, toàn thân không có chút sức lực.
_ “Mình mà chết thì hoàn toàn là do bọn họ.” – Uể oải quay lại đặt phịch cả người lên giường, Yo Seob vẫn là không nhịn được oán thầm. – “Mìnhsẽ nguyền rủa bọn họ.”
Ngày hôm sau.
Một buổi sáng khá thảnh thơi đối với các thành viên của MS4, bởi bọn họhầu như không có lịch làm gì vào lúc này cả. Nhưng có một điều khá khácthường đang diễn ra trong căn nhà hiện tại, đó là vào lúc như thế này,Young Min lại không đi hẹn hò với bạn gái mà ngồi trên ghế đọc báo choqua thời gian.
Tuy trí não vẫn đang nghiền ngẫm những tin tức trên tờ báo, nhưng tênyêu nghiệt đó thỉnh thoảng vẫn ngước lên chú ý về phía tầng hai, nêncũng gần như ngay lâp tức nhận thấy hình ảnh của Hyung Ki khi chàng trai đó vừa bước xuống cầu thang.
_ “Sao rồi?” – Nhìn lên với ánh mắt xinh đẹp chứa đầy quan tâm, Young Min khiến cho bất kì ai cũng có cảm giác cậu chính là đang ngồi chờ cả buổi để biết được tin tức của một người nào đó.
_ “Sốt 38,5 độ.” – Hyung Ki trả lời rất nhanh chóng và ngắn gọn, nhưngđó cũng đủ để cho tên đàn anh đó biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. –“Nếu mà còn tiếp tục lên nữa thì chắc phải đưa đến bệnh viện thôi.”
Ai đó đột ngột bệnh nặng, làm các cậu đúng là trở tay không kịp, nhưngmột phần cũng là do tất cả đã quá coi thường các loại vi rút cảm vàothời tiết này.
_ “Thật là.” – Nghĩ đến cái người đang nằm liệt trên giường, miệng vẫnkêu khó chịu không ngừng, uống thuốc rồi vẫn không thể ngủ được kia,Hyung Ki lại cau mày, không biết nên nói gì nữa. – “Em đã nói trước làphải cẩn thận rồi kia đấy.”
Bình thường cứ vô tư không chịu để tâm tới điều gì, càng không biết chữ“phòng bệnh” được viết như thế nào, đến khi bệnh đến như núi đổ thì mới thấy khổ.
Ngay khi chàng mỹ nam vừa dứt lời, cánh cửa nhà bất chợt bật mở, hìnhảnh của Yo Seob với khuôn mặt vui vẻ rạng ngời cũng hiện lên trong đôimắt của bọn họ.
_ “Em về rồi đây!” – Hào hứng nói một câu, chàng trai trẻ con không đểlãng phí tới một giây, vội vã chạy lên cầu thang, miệng thì vẫn khôngquên khoe ra. – “Em vừa ghé siêu thị mua đồ rồi nè.”
Tuy nhiên, người nào đó cũng chỉ đơn thuần nói một câu như thế ọingười nghe, chưa kịp chờ đợi ai trả lời đã nhanh chóng mất dạng trênhành lang.
Nếu khoảnh khắc đó, có người nào nhìn thấy được ánh mắt của Yo Seob, thì cũng rất dễ dàng nhận ra nét giảo hoạt trong đó, không khác gì nhữngkhi cậu chuẩn bị đi đặt bẫy người nào đó.
_ “Cái thằng nhóc này! Thật là trẻ con quá cơ.” – Không cần phải lên xem cũng có thể đoán ra cái tên đó định làm gì tiếp theo, Young Min đưa mắt nhìn theo bóng dáng tên đàn em, khẽ thở dài một hơi. Nhìn Yo Seob lúcnày có khác gì một đứa nhóc còn chưa tới mười tuổi đâu.
Bất giác nghĩ tới cô gái duy nhất trong nhà, tên yêu nghiệt nói với giọng đầy tiếc nuối.
_ “Vậy mà anh còn định báo tin vui cho Minh Tuyết đấy. Sau buổi biểudiễn hôm trước thì lịch làm việc của chúng ta cũng thoáng hơn rất nhiều. Với lại, từ ngày mai cũng là lúc MS4 chính thức khởi quay bộ phim củacô ấy nữa.”
Nhưng mà ai đó thật bất hạnh, sáng nay Yo Seob vừa sung sướng chạy xuống nhà kêu đã khỏi ốm thì lại đến phiên cô đổ bệnh. Điều này cũng nhắc nhở các chàng mỹ nam cần phải đề cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận đề phòng đám vi rút đang bay loạn trong nhà.
_ “Cái này thì chắc phải đợi đến lúc khỏi ốm mới cho biết được thôi.” –Hyung Ki bất giác ngước lên tầng hai trong vô thức, không nhịn được nghĩ về Minh Tuyết giờ phút này. Vốn đây là một tin vui, nhưng lại đượcthông báo vào lúc ốm, rồi phũ phàng biết được bản thân cũng không đủ sức tới tham gia buổi quay đầu tiên của bộ phim, thế thì còn vui vẻ làm sao được.
Trong lúc hai chàng mỹ nam đang bàn luận sôi nổi ở dưới nhà thì Yo Seob lại rất nhanh chóng tung tăng chạy lên tầng hai, tự nhiên như ruồi bước vào phòng Minh Tuyết, kéo ghế ngồi cạnh giường.
_ “Minh Tuyết này! Tôi nghe nói cô rất thích ăn kem dâu nên đã đặc biệtmua về rồi nè.” – Vừa nói, Yo Seob vừa vội vã lôi hộp kem, mở nắp ra đểhương thơm của nó tràn ngập hết căn phòng, cũng bay vào trong mũi củacái người đang nằm bẹp trên giường kia. Thế rồi, trước ánh mắt căm tứccủa cô, chàng mỹ nam xúc một miếng, đưa vào trong miệng thưởng thức ngay tức thì, trên mặt biểu cảm cực kì sống động. – “Đúng là ngon thật đấy!Mà cô cứ nằm một mình trên giường như thế này thì chắc buồn lắm nhỉ. Đểlát nữa tôi kêu mọi người tới chơi bài nhé, hay là mở hội hát karaoke ởđây luôn đi.”
Vẫn không ngừng đút kem vào miệng ăn ngon lành, Yo Seob cảm thấy thậtkhoái trá. Nghĩ tới bản thân cậu hôm qua thật khổ sở, lại còn bị cái đám người kia hành đến gần chết, cũng may hôm nay đã bình an vô sự. Thếnên, lúc này Minh Tuyết cũng đã nối gót theo cậu, mà cậu không làm điềugì đó trả lại thì thật là không phúc hậu mà.
_ “Yo Seob! Đồ chết giẫm.” – Quay sang bên để không phải nhìn cái bộ mặt đáng ghét của ai đó, Minh Tuyết lúc này đang uất ức đến mức muốn bậtkhóc, khẽ nguyền rủa cậu bằng cái giọng khàn khàn. Nếu không phải bâygiờ cả người cô vô lực, muốn nhấc tay lên cũng khó thì cô đã không ngầnngại đánh cho cái khuôn mặt kia đầy màu sắc rồi. – “Anh đúng là đángghét mà. Thật là quá đáng! Tôi sẽ hận anh đến lúc chết.”
Không nhịn được nhìn lại vẫn chỉ thấy cảnh ai đó chỉ mải sung sướng ănkem, chẳng chút để tâm gì tới nỗi bức xúc của cô lúc này, Minh Tuyếtthấy thật là đau lòng.
_ “Hic! Kem dâu của tôi.” – Ai đó tiếc đến đứt ruột đứt gan khi thấy hộp kem dần vơi thấy đáy, chui sạch vào bụng của cái tên chết tiệt kia. –“Hic!”
* * *
Mở cửa bước vào nhà trong vội vã nhưng một vài cơn gió lạnh vẫn theo khe cửa tràn vào trong căn nhà, Minh Tuyết lúc này mới ngước lên quan sátkhắp căn nhà một lượt.
_ “Hắt xì!” – Nhìn hoài, nhưng điều mà cô thấy cũng chỉ là một căn nhàtrống vắng không có một bóng người, đến lúc đó Minh Tuyết mới nhớ tớiMS4 hiện đang làm gì. – “Uả! Mọi người đi hết rồi à? Hình như bắt đầuquay bộ phim của mình rồi. Mai phải đến đó xem mới được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận