My Stars

Bước đi trênhành lang, trên khuôn mặt của Anna lúc đó đỏ bừng lên vì tức giận. Khivừa biết đến lịch làm việc sắp tới của mình, cô đã tỏ ra rất bực bội.
_ “Gì thế này? Tại sao em lại phải biểu diễn chung với Yo Seob đó chứ?” – Sau vụ hôm trước, Anna đã chính thức đưa chàng trai đó vào trong danhsách kẻ thù không đội trời chung. Thế nên lần này lại nghe thấy phảithấy mặt cậu, cô không phản ứng gì mới là lạ. – “Ngày cuối cùng của nămmà cũng phải đối mặt với cái kẻ đáng ghét đó là sao?”
Chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt trêu tức của ai đó, cô đã có cảm giác rất muốnxông lên đánh cho cậu ta một trận. Bây giờ lại nghe tin phải cùng cậubiểu diễn một bài hát vào đêm giao thừa, cô sợ cả năm nay mình sẽ gặpxúi quẩy.
_ “Em đừng cư xử như vậy nữa mà.” – Chị quản lý vừa đưa một tờ nhạc phổcho Anna vừa thở dài. Không biết hai người này kiếp trước mắc nợ gì nhau mà mới gặp mặt nhau mấy lần đã có ác cảm với đối phương như vậy nữa. –“Hai đứa cùng theo đuổi hình tượng đáng yêu thì cũng nên hiểu nhau mộtchút chứ.”
Trong mắt người khác, Yo Seob che giấu rất khá, ngay cả chị quản lý cũng không ngoại lệ. Thế nên người chị ấy không biết gì đến chiến tranh ngầm giữa hai thần tượng, chỉ cho rằng Anna ghen tị, cố tình gây khó khăncho chàng mỹ nam ấy.
_ “Hiểu gì cơ? Em mà còn không hiểu cái tên giả tạo đó à?” – Mặc dùkhông muốn nhưng cô vẫn phải thừa nhận hai người rất giống nhau. Nhưngcũng chính vì vậy nên có mới có thể khẳng định rằng cái tên đó rất xấuxa, cố tình chơi xấu cô. – “Cái buổi quay hôm trước, tên đó rõ ràng làcố tình mà. Chị có biết sau hôm đó em đã ê ẩm khắp người thế nào không?”
Ngay cả quản lý của cô cũng đi bênh vực cho Yo Seob, điều đó làm cô gáiấy chỉ càng bực mình, rất muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của tên đó cho cả thế giới cùng biết.
_ “Nhỏ tiếng thôi!” – Thấy bóng dáng MS4 bắt đầu xuất hiện ở đằng xa,còn bên này Anna lại đang bực bội đến không kiềm chế được cảm xúc, chịquản lý hốt hoảng nhắc nhở. – “Người mà em đang nhớ đã xuất hiện rồikìa.”
Bình thường vị nữ thần tượng này biểu hiện rất tốt, rất bình tĩnh ứngphó trong mọi trường hợp, nhưng cứ dính tới Yo Seob thì đầu óc lại nónglên, nhiều lúc không kiềm chế được cơn tức giận của bản thân. Chị cũngrất sợ có ngày cô lỡ miệng, nói những điều ảnh hưởng đến hình tượng đáng yêu từ trước đến giờ mất.
Nghe thấy quản lý nhắc, Anna có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ranhư thường. Cô rất nhanh chóng để lấy lại dáng vẻ dễ thương thường ngày, quay trở lại về phía các chàng thần tượng, mỉm cười sáng lạn.
Khoảnh khắc đó, ánh vào trong mắt mọi người là hình bóng của bốn chàngmỹ nam đang đi tới, khiến cho cả thế gian như ngập tràn trong ánh hàoquang. Bốn người với bốn phong thái hoàn toàn khác biệt, đứng chung mộtchỗ lại càng thu hút ánh nhìn.
_ “Ô! Anna.” – Hai bên vừa chạm mặt sau, quản lý Kang vội vàng ngước lên mở lời trong vẻ hứng khởi. – “Nghe nói tập phim có em và Yo Seob quayrất được chú ý. Nhiều fan đã công nhận hai đứa là một đôi đẹp nhất HànQuốc đấy. Thế nên hôm nay công ty đã đặc biệt sắp xếp cho hai đứa cùnghát chung một bài.”
Tập phim đó quả thật được đóng bằng máu và nước mắt, nếu không được chú ý thì bao nhiêu công sức chịu đựng của cô đúng là bỏ sông bỏ biển hết à?Anna khẽ khinh thường, sẵn sàng phủ định sự cố gắng của Yo Seob. Mỗi lần nghĩ lại buổi quay hôm đó, cô vẫn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
_ “Đúng vậy!” – Chị quản lý cũng vội bước tới trước, nói mấy lời kháchsáo. – “Lần hợp tác này, xin mọi người hãy chiếu cố giúp đỡ Anna nhàchúng tôi nhiều hơn.”
Cứ như vậy, từ đầu tới cuối chỉ có hai vị trưởng bối nói chuyện có vẻrất hòa thuận , không có phần cho đám nghệ sĩ bọn họ chen ngang lấy mộtcâu. Tuy nhiên, ở vị trí mà người khác không trông thấy, hai nhận vậtchính Anna và Yo Seob lại đang dùng ánh mắt công kích nhau, trong tianhìn chứa đầy thù hận đã tích lũy từ trước đến nay.
Mải mê dùng ánh mắt để lăng trì đối phương, hai người cũng không để ýrằng mọi người xung quanh đã cùng nhau đi đến phòng chờ mất tiêu, chỉ để lại bọn họ vẫn còn đứng trên hành lang.
_ “Thật không ngờ lại được gặp anh ở đây nhỉ?” – Anna mỉm cười thật dịudàng, nhưng ánh mắt chán ghét và căm thù thì lại không sao che giấuđược. – “Hi vọng anh đã tập trước kĩ càng, lát nữa lên sân khấu tôi khỏi phải nhìn thấy ai đó nhảy loạn xạ, làm hỏng cả bài hát.”
Tuy không thể chính tay đánh cho cậu một trận, nhưng dùng khẩu chiến thì Anna sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa quyết định hát chung này được ra quá bất ngờ, khiến hai ngườibọn họ vẫn chưa được tập chung với nhau lần nào, nên lúc trên sân khấucó suôn sẻ hay không cũng là một vấn đề đáng chú tâm.
_ “Cảm ơn sự quan tâm của cô. Nhưng cô cũng nên chú ý đừng nói nhiềuquá, cẩn thận bước lên sân khấu lại đột nhiên đau họng, hát lạc giọng,thành trò cười cho thiên hạ đấy.” – Yo Seob cũng không chút yếu thế, mởmiệng ra là châm chọc.
Cỡ cô ta mà cũng đòi đấu với cậu ư? Bài học lần trước vẫn chưa đủ để aiđó rút ra chút kinh nghiệm gì sao? Từ trước đến nay chỉ có cậu trêu chọc người khác mà thôi. Chàng mỹ nam nhìn xuống cô tựa như trông thấy mộtkẻ thất bại, ánh mắt khinh thường rất rõ ràng.
Trong lúc không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, tựa như bão tố sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Nhưng một khoảnh khắc sau, tất cảbỗng nhiên lại tan biến rất nhanh, ngay cả Anna cũng không kịp thíchứng. Đến khi cô quay sang ngước tìm hiểu thì mới biết được đó là vì sựxuất hiện của một cô gái khác trên hành lang.
_ “A! Minh Tuyết! Cô đi đâu từ nãy tới giờ thế?” – Vừa nhìn thấy cô gáiấy, vẻ ác liệt trong ánh mắt của Yo Seob biến mất tăm, trở lại thành một chàng trai đáng yêu trong vô thức. – “Nhớ xem kĩ bọn tôi diễn đấy nhé.Trước đó thì phải mua nước ngọt nữa.”
Tuy rằng Yo Seob quả thật rất đáng yêu, nhưng lại không quá mức giả tạonhư đứng trước mặt người khác, hơn nữa lại rất sôi động. Đây là biểu cảm mà Anna chưa bao giờ trông thấy ở chàng mỹ nam ấy, khiến cô có chútkinh ngạc.
Thì ra, đối với những người khác, cậu ta cũng có lúc thật sự trẻ con đến vậy ư?
Cho dù suy nghĩ mãi thì vị nữ thần tượng ấy cũng không hiểu được, bởi vì Yo Seob cũng đã có một khoảng thời gian dài coi việc trêu chọc MinhTuyết làm niềm vui. Chẳng qua sau khi gặp được Anna, cậu đột nhiên cảmthấy vị trợ lý này của mình trông thuận mắt hơn nhiều.
_ “Lại nước ngọt? Sao suốt ngày anh đòi uống nước ngọt thế?” – MinhTuyết bực bội trả lời. Lần nào thấy mặt cô cậu cũng kêu đi mua nước,không thì lại đồ ăn vặt, khiến cô nghi ngờ ai đó chẳng qua là muốn tìmthêm việc cho cô làm. – “Không thấy chán sao? Mà tôi cũng đâu phải làngười hầu của anh đâu?”
Bắt cô giúp việc vặt trong quá trình chuẩn bị ra sân khấu thì còn được,chứ cứ cố tình gây sự như thế này thì đúng là không thể chịu được mà.Minh Tuyết chắc chắn ai đó không thể để cô nhàn rỗi mới nghĩ ra chuyệnđể làm như thế.
_ “Tôi bảo cô mua trước để lát nữa lên xe uống mà. Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, chúng ta sẽ phóng thẳng tới một nơi rất tuyệt vời để nghỉngơi ngày đầu năm.” – Nhìn dáng vẻ bực bội của cô, Yo Seob không hiểusao lại đặc biệt thấy đáng yêu, không nhịn được đưa tay lên véo má người con gái ấy. – “Mà từ bao giờ cô lại dám cãi lại tôi như thế hả? Ở đâycô là trợ lý nghe không? Trợ lý!”
Có phải mấy hôm nay cậu hiền quá, không dạy dỗ cô cẩn thận nên ai đóđược dịp lên mặt không? Chàng trai suy tư, bàn tay vẫn nghịch làn da mềm mại của cô, trong chốc lát lưu luyến quên mất không buông.
_ “Đau!” – Minh Tuyết vội hất tay Yo Seob ra, vừa xoa xoa má vừa u oánnhìn về phía chàng trai ấy. – “Trợ lý gì chứ? Có được lĩnh lương đâu.”
Cái tên chết tiệt này cứ lấy cớ đó mà bắt cô làm việc không công, nhiềulần quá khiến cô cũng không nhẫn nhịn được nữa. Cậu nghĩ cô hiền mà bắtnạt ư? Không có cửa đâu.
Mải mê cãi nhau với Yo Seob, Minh Tuyết cũng không hề để ý tới hành lang khi đó còn thêm một người thứ ba. Hai người cứ thế vừa đi về phía phòng chờ vừa đấu võ mồm, khung cảnh đó dưới con mắt Anna trông lại đặc biệtthân thiết, khiến cô có cảm giác như mình chỉ là một người thừa.
Cứ thế, trong phút chốc, bóng dáng của Minh Tuyết và Yo Seob xa dần, chỉ còn lại một mình Anna đứng giữa hành lang, mãi vẫn không tin được mìnhlại bị bỏ qua dễ dàng như vậy.
_ “Dám lơ mình sao?” – Đối với một thần tượng nổi tiếng như cô, việc này thật là rất mất mặt, không thể tha thứ được. – “Giả bộ như không thấyrồi bỏ mặc mình, vô tư bỏ đi như vậy sao? Tên đó rốt cuộc coi mình làcái gì vậy chứ?”
* * *
_ “Mình phải khuyến cáo chuyện này mới được. Tại sao ở máy bán nước tựđộng lại không có nổi một cái túi cơ chứ?” – Ngồi nhìn đống nước mìnhmua, Minh Tuyết cảm thấy thật chán nản. Chúng quá nhiều để cô cầm về chỉ bằng hai bàn tay của mình.
Loay hoay mãi, cuối cùng thì người con gái ấy mới có thể cầm hết được chúng trên tay.Nhưng khi đang định trở về thì cô mới giật mình nhận thấy một điều quantrọng mà bản thân đã quên mất.
_ “Khoan đã! Họ bảo mình mua bao nhiêu lon vậy nhỉ?” – Cô vội vàng đếmlại số lon nước trên tay, sau khi xác định chắc chắn thì sắc mặt cũngtrở nên rất khó coi. – “Thiếu hai lon mất rồi!”
Thiếu có hai lon nước vốn là chuyện nhỏ, nhưng với Yo Seob thì nó có thể trở thành một chuyện cực kì nghiêm trọng. Ai đó sẽ được dịp lải nhảimột hồi, chê cô hậu đậu, trí nhớ kém, sau đó bắt ngồi một góc mà nhìnbọn họ uống hết chỗ nước mà cô đã vất vả mua.
Nhìn cái máy bán nước tự động ngay bên cạnh, rồi lại quay sang những lon nước trên tay, Minh Tuyết bây giờ mới hiểu được cái gì gọi là tiếnthoái lưỡng nan. Cứ thế đi trở về cũng không được, mà nếu mua thêm thìlàm kiểu gì đây? Bỏ cái đám lon nước này xuống mà không bị rơi đổ thìcũng là một vấn đề.
Suy ra tính vào mãi nhưng vẫn không tìm được đáp án, cánh tay MinhTuyết dần cảm thấy mỏi rã rời, đành quyết định liều một phen.

Vì thế, cho nên, trên hành lang lúc ấy xuất hiện một hình ảnh dở khóc dở cười, khi một cô gái đang cố nghiêng người, thận trọng hết mức để lấytiền trong túi mà không ảnh hưởng đến những lon nước trên tay. Cuối cùng tạo thành một dáng điệu kì quặc đến mức ai nhìn thấy cũng không nhịnnổi phì cười.
Hít sâu, hóp bụng, cả người cứng đơ, đến khi cô rút được đồng xu ra khỏi túi thì cả người cũng nghiêng hẳn về một phía, trông vật vã khổ sở.
_ “Được rồi!” – Cuối cùng thì Minh Tuyết mới có thể tạm thở phù một hơinhẹ nhõm. Sau đó, cô mới chật vật quay lại, tì cả người vào máy bánnước, hơi nhún người để nhét đồng xu vào lỗ.
Keng!
Mặc dù đã rất nỗ lực và cẩn thận, nhưng vừa giữ những lon nước trên tayvừa đút tiền vào máy bán hàng tự động vẫn là quá khó đối với một ngườibình thường. Thế nên sau khi bàn tay bắt đầu tê rần, cô bị tuột tay đánh rơi đồng xu xuống đất là chuyện đương nhiên.
Khoảnh khắc đó, Minh Tuyết kinh ngạc nhìn theo đồng xu, chứng kiến nóchạm đất mà lòng như đang chảy máu, trong đầu không ngừng cầu nguyện cho cái điều xấu nhất đó không xảy ra.
Tuy nhiên, thực tế thì chẳng mấy khi được như mong ước của con người.Trước ánh mắt cầu xin của cô, đồng xu bị nảy lên, văng vào trong gầm của máy bán nước tự động, mất dạng.
_ “Ôi trời! Đừng thế mà!” – Cô hoảng hốt bỏ đám lon nước trên tay xuốngnền, cũng không quản nó bị lăn lóc thế nào, vội vàng ngước nhìn về phíagầm. – “Đó là đồng xu cuối cùng của mình. Xin mày hãy ra đi, đừng đối xử với tao như vậy mà.”
Cúi người xuống, Minh Tuyết có cảm giác như nó ở ngay trước mắt, nhưngtay có với vào cỡ nào cũng không thể chạm đến, điều này khiến cô khổ đến không nói lên lời.
Ngay cả một đồng xu bây giờ cũng muốn chống đối với cô là sao?
Càng là như vậy, Minh Tuyết lại càng kiên quyết không chịu bỏ cuộc, thửđủ mọi cách để lấy lại đồng xu cuối cùng đó của mình. Cô cố sức rướnngười hết mức, thậm chí cảm nhận được đầu ngón tay vừa chạm vào đồng xulạnh buốt, nhưng lại không thể nắm lấy nó, trơ mắt nhìn nó ở ngay đấy mà không thể làm gì.
* * *
Trên hành lang, một người con trai đang đi tới, hướng về phía phòng chờ sau sân khấu.
Nếu có một người khác ở đây lúc này thì chắc chắn sẽ dễ dàng nhận rađược người đó là ai, bởi vì cậu thuộc loại người quá sức thu hút sự chúý, thấy một lần thì cả đời cũng không thể quên được.
Kevin, thành viên của Angle, một trong những mỹ nam đứng đầu Hàn Quốc,sở hữu một vẻ đẹp tưởng như không thể nào có được giữa phàm trần. Làn da trắng mịn, đôi mắt đẹp tựa như chứa đựng cả bầu trời đêm, hàng lông midài cong vút, đôi môi anh đào mỏng, khiến cho bất cứ cô gái nào nhìnthấy đều không nhịn được muốn nếm thử. Hơn hết là một khuôn mặt quáhoàn mỹ, trông tựa như một người con gái, nhưng lại vẫn toát ra phongthái đầy mê người của một chàng trai.
Nếu nói Kevin là chàng mỹ nam đẹp nhất trong giới nghệ sĩ Hàn Quốc thìcũng không ai phản bác. Chàng trai ấy tựa như một kiệt tác hoàn mỹ nhấtcủa tạo hóa, tập hợp những nét đẹp nhất của con người, hòa trộn giữa yêu nghiệt và thuần khiết, kết hợp với một khí chất dịu dàng làm các fanhâm mộ không thể cưỡng lại sự mê hoặc.
Chàng mỹ nam vốn là muốn đi tới sau sân khấu để cùng tập hợp với nhómnhạc của mình, nhưng khi ngang qua chỗ máy bán nước tự động thì bỗngchợt dừng chân lại vì khung cảnh trước mắt.
Trên hành lang vắng lặng, một cô gái đang lúi cúi bên chiếc máy bán hàng tự động, đầu cúi xuống, mông hướng lên trên, tay quờ quạng vào bêntrong, tìm kiếm thứ đồ gì đó, tập trung tới mức ngay cả có người khácđến gần cũng không hề hay biết. Bên cạnh còn lăn lóc đầy những lon nước, bị vất bừa bãi không thèm quan tâm.
Dáng vẻ kì lạ của cô khiến chàng mỹ nam không khỏi nhìn thêm vài lần,mãi vẫn không dám chắc những gì mình đang thấy là sự thật, cũng khôngbiết nên ứng xử làm sao trong trường hợp này. Nên lại gần giúp đỡ cô gái ấy hay coi như không thấy, tiếp tục đi tới phòng chờ?
Bối rối đứng trên hành lang một lúc lâu, thấy cô gái trước mặt vẫn cốsức không từ bỏ, lúi cúi mãi chưa xong, Kevin bỗng mềm lòng, đành bướctới gần hỏi thăm.
_ “Xin lỗi!” – Chàng mỹ nam tiến tới với nụ cười hiền lành, kết hợp vớikhuôn mặt tuyệt đẹp tạo thành sức sát thương cực lớn. – “Tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
Giọng nói của Kevin trầm ấm, tựa như âm thanh của tự nhiên, khiến chotrái tim người nghe bất giác đập nhanh thêm vài phần, tâm trí cũng dễdàng bị lạc lối. Nhưng đối với Minh Tuyết, người đang cúi xuống lượmđồng xu với dáng vẻ quái lạ kia thì lại như ác mộng đến gần.
_ “Hả? A!” – Qúa chú tâm để lấy lại chiếc đồng xu, thế nên đột nhiênnghe thấy có tiếng nói phát ra bên cạnh, Minh Tuyết không khỏi giật mình hoảng hốt. Hơn nữa khi nghĩ tới dáng vẻ mình hiện tại, mặt cô trắng đỏđan xen, vừa ngượng vừa bối rối dùng vận tốc nhanh nhất để bật dậy.
Cô vội vàng ngước lên nhìn người vừa nói chuyện với mình, sau đó bịchàng trai trước mắt làm sửng sốt đến không nói lên lời. Đối diện với cô lúc này là một người con trai đẹp nhất mà cô từng được thấy từ trướcđến giờ, nét đẹp cùng với khí chất khiến cậu tựa như một thiên thần bịlạc, nhưng lại hòa lẫn với nét yêu nghiệt không gì so sánh được. Đẹp đến mức khiến một người con gái như cô cũng phải vừa mê mẩn vừa ghen tị.
Nhưng một giây sau, Minh Tuyết rất nhanh từ trong mê hoặc đi ra, bởi vìtrong quá trình tìm kiếm tư liệu viết truyện, cô đã nhìn thấy mỹ namnhiều đến mức sắp miễn dịch. Tuy lần này có bị Kevin khiến kinh ngạc,nhưng cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.
Nhớ lại tình hình của bản thân, cũng nghĩ tới việc chàng trai trước mắtđã thấy dáng điệu đáng xấu hổ của mình vừa nãy, Minh Tuyết lại càng lúng túng, muốn mở miệng giải thích nhưng cuối cùng chỉ thêm rối loạn.
_ “Cái… cái đồng xu của tôi…” – Cô mãi mới nói lên lời, khuôn mặt ngượng ngùng càng lúc càng đỏ, trí não bối rối không nghĩ được gì khác, taychân chỉ loạn xạ cả lên. – “.. Lăn vào trong kia.”
Đầu óc Minh Tuyết lúc này hoạt động khá chậm chạp, mãi mới nhớ tới câu nói vừa nãy của Kevin, khẽ liếc nhìn cậu trong vô thức.
_ “Anh… sẽ giúp tôi lấy nó ư?” – Mỗi lúc rối trí, chỉ số thông minh củaMinh Tuyết lại sụt giảm nghiêm trọng, trong trí não tưởng tượng đến cảnh cậu giúp cô, liền cảm thấy không ổn. – “Nhưng sẽ làm bẩn áo quần củaanh mất.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Kevin cũng bất giác nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc theo phản xạ. Đó cũng chính là bộ đồ lát nữa cậu sẽ mặc lên sânkhấu, nên nếu mọi việc như những gì Minh Tuyết tưởng tượng thì quả làkhông ổn thật.
Nhưng điều đáng nói là một người bình thường trong trường hợp này hiển nhiên sẽ không lựa chọn cách giải quyết ngốc nghếch ấy.
_ “Đồng xu hả? Tôi cũng có mang theo mà.” – Thấy dáng vẻ túng quẫn củacô, Kevin không hiểu sao lại cảm thấy khá thú vị, không khỏi nhìn kĩ côgái trước mắt thêm vài lần. Khuôn mặt rất bình thường nhưng da lại có vẻ rất mềm mại, không hề trang điểm, hơn nữa có vẻ hơi ngây ngốc, khiếncho người khác có xúc động muốn trêu chọc. – “Cô mua nước gì thế?”
Chàng trai đứng dậy, rút ra từ túi một đồng xu, vừa bước tới gần máy bán nước tự động vừa hỏi.
_ “Ừ nhỉ! Sao trước đó tôi lại không nghĩ ra nhỉ?” – Đến lúc đó MinhTuyết mới giật mình nghĩ tới còn có cách giải quyết này, không khỏi hàohứng đập hai tay vào nhau. Tuy nhiên, tất cả sự chú ý của cô rất nhanhchóng bị nhưng lon nước trong máy thay thế, ánh mắt sáng rực nhìn vềphía nút chọn, đầy chờ mong như chỉ còn tồn tại thứ đó trên đời. – “Nước cam! Hai lon nước cam!”
Kevin nhấn nút chọn, trong đầu xẹt qua một chút nghi hoặc.Tuy rằng cậu không tự phụ vào bản thân đến mức độ cho rằng ai thấy mình cũng sẽbị mê hoặc, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn bị bỏ qua như vậy chứ? Chẳng lẽmị lực của cậu dạo này bị giảm sút?
_ “Đây rồi!” – Chàng trai cầm hai lon nước đưa cho cô, ánh mắtchú ý đến từng phản ứng của người con gái ấy để xác định lại một sự việc. –“Sao cô lại mang nhiều đồ như vậy cơ chú? Có cần tôi giúp gì nữa không?”
Cầm quá nhiều lon nước mà không có túi đựng quả là quá sức đốivới một cô gái. Nghĩ như vậy, chàng trai mới mở lời đề nghị, hơn nữa cũng cóchút tò mò không biết tại sao cô lại tỏ ra bình thản như thể thật sự không hềbiết cậu là ai.
Tuy Angle không có nhiều fan hâm mộ bằng MS4, nhưng cũng kémchẳng bao nhiêu, thế nên theo lẽ thường thì một cô gái sẽ xuất hiện ở đây thìkhông thể không biết đến cậu mới đúng chứ?
_ “Không cần đâu! Tôi đã làm phiền anh từ nãy tới giờ rồi.”– Minh Tuyết vội lắc đầu từ chối, cũng không dám lại nhờ thêm điều gì. Người tavới cô mới gặp mặt lần đầu đã ượn tiền, không thể lại tiếp tục nhờ vả. –“À! Đúng rồi! Anh tên là gì thế? Để tôi còn biết mà trả tiền lại cho anh nữa.”
Minh Tuyết là thật lòng nghĩ như vậy, ngước lên hỏi bằng ánhmắt rất tinh thuần khiến người khác không hề nghi ngờ. Điều này khiến Kevin nhấtthời không biết phải làm sao, cũng thấy khá kinh ngạc khi trên đời vẫn còn tồntại một người con gái như cô.
_ “Không cần đâu.” – Chỉ là một đồng xu mà thôi. Cậu vốnkhông nghĩ cô sẽ hỏi tên mình chỉ vì muốn trả tiền lại, trong lòng có cảm giácthật kì lạ, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười đẹp mê hồn.

Cứ thế, chàng mỹ nam gật đầu chào cô rồi tiếp tục đi hướngphía phòng chờ của nhóm. Nhưng trong lòng cậu vẫn không ngừng thấy khó hiểu mỗikhi nghĩ tới thái độ của người con gái ấy, bàn chân bất giác bước đi chậm lạivài phần.
Là do cô gái này vốn không hề biết đến nhóm Angle hay do sứccuốn hút của cậu dạo này bị giảm bớt? Trong lúc chàng mỹ nam còn đang đắn đo vềhình tượng của mình thì một tiếng gọi đột nhiên vang lên kéo cậu trở lại với hiệnthực.
_ “A! Khoan đã!” – Minh Tuyết hoảng hốt gọi, nhưng ngay sauđó lại rất lúng túng, mãi không nói được câu tiếp theo.
_ “Có chuyện gì sao?” – Kevin quay lại, khí chất cả người bấtgiác bộc phát, đan xen giữa thánh thiện và yêu nghiệt, tựa như bước ra từ trongánh hào quang, khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn lên trong ngưỡng mộ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của chàng mỹ nam, Minh Tuyết vội vàngcụp mắt nhìn xuống dưới sàn, không phải vì sợ bị cậu mê hoặc, mà là bối rốikhông biết nên mở lời từ đâu. Chuyện mà cô sắp nói quả thật rất khó nói, nhấtthời không biết làm sao để hai bên không ngượng ngùng.
_ “Tôi không biết nói ra điều này có làm phiền anh không nữa.Nhưng…” – Minh Tuyết hít một hơi để lấy tinh thần, ngẩng mặt lên với vẻ kiênquyết, sau đó đột nhiên tiến tới gần Kevin.
Khoảnh khắc đó, chàng mỹ nam chỉ thấy thật kinh ngạc, địnhlùi lại tránh né. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không chút gợn sóng của cô, trongđầu cậu bỗng hiện lên ý nghĩ tin tưởng cô sẽ không giống như những người congái khác, cố ý làm thế để tiếp cận mình.
Vì thế, Kevin ngừng lại, chứng kiến cô ngày càng gần sát màkhông ngăn lại hay tránh né, trong lòng cũng có một chút hiếu kì và chờ mong.
Bước đến ngay tước mặt chàng mỹ nam, Minh Tuyết chợt ngướclên, ánh mắt đối diện với cậu. Sau đó, trước ánh nhìn ngỡ ngàng của chàng trai ấy,cô kiễng chân lên, khiến khoảng cách giữa hai khuôn mặt dần thu hẹp lại, càngngày càng gần sát.
Hành động bất ngờ này của cô khiến chàng mỹ nam có chút hoảnghốt, hô hấp chợt trở nặng, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn vài phần. Cậu cốgắng lắm mới ngăn không cho bàn chân lùi lại, anh mắt dõi theo từng hành độngnhỏ nhất của cô, không biết nên làm gì tiếp theo.
Đến khi trái tim cậu dường như sắp không chịu đựng được nữa,Minh Tuyết đột ngột vươn tay lên chạm vào tóc cậu, cùng với một câu nói.
_ “Có chỉ dính trên tóc anh này.” – Tuy rằng chỉ là một sợichỉ nhỏ trên trên mái tóc màu trắng của cậu lại hiện lên rất rõ, nếu không bỏra thì lát nữa lên sân khấu sẽ lọt vào khung hình mất. Minh Tuyết chỉ là có ý tốtmuốn nhặt nó ra hộ, nhưng vì ai đó quá cao khiến cô phải kiễng chân lên mới dễlấy.
Kevin nhìn theo bàn tay cô, trong ánh mắt không giấu nổi vẻkinh ngạc. Cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng nhưng lại không nghĩ hóa ra là vìtrên tóc mình vướng sợi chỉ.
Thậm chí vừa nãy trong giây lát, trong đầu cậu còn chợt lóelên một vài ý nghĩ không trong sáng. Tuy rằng chỉ là xẹt qua trí não, nhưng sosánh với đôi mắt trong trẻo của người con gái ấy, cậu bỗng cảm thấy có chút ngượngngùng, gò má bất giác trở nên nóng bỏng.
_ “Bình thường thì không sao nhưng nếu lên sân khấu mà bịquay cận cảnh sẽ không ổn lắm.” – Minh Tuyết nói rất thản nhiên, sau đó đưa sợichỉ đến trước mặt, thổi phù một hơi để nó bay ra xa.
Cô càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì Kevin lúc đó lại càngbối rối bấy nhiêu, trong lòng lần đầu tiên cảm giác rất khác thường, cũng thầmtrách mình hay suy nghĩ lung tung.
_ “A! Cảm ơn!” – Không khí giữa hai người bỗng nên trở nênthật ngượng ngùng, cuối cùng khi thoáng thấy bóng các thành viên khác Angle ởphía xa, cậu mới lúng túng nói một câu. – “Nhóm… của tôi ở đằng kia rồi. Tôixin phép đi trước nhé!”
Thấy thời gian biểu diễn sắp tới, chàng mỹ nam nhanh chânhơn bước về phía sau sân khấu, nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về côgái vừa nãy, mãi không lái đi được.
_ “Này!” – Cho đến tận lúc tập họp cùng với các thành viênkhác trong nhóm, chuẩn bị lên sân khấu, Kevin vẫn không bỏ được sự băn khoăn rakhỏi trí não, cuối cùng không nhịn được phải quay sang hỏi người bên cạnh. – “Cậucó nghĩ rằng có người không biết một chút gì về tớ hay không?”
_ “Không biết cậu à? Tỷ lệ ấy hơi thấp. Cậu có rất nhiềufan, mà cho dù không phải fan thì hầu hết người dân Hàn Quốc cũng đều biết đếncậu.” – Dù cùng là một thành viên trong Angle nhưng cậu vẫn phải thừa nhậnkhuôn mặt của Kevin quả là có một không hai, rất gây sự chú ý. – “Nhưng chắccũng phải có người không biết chứ.”
Cho dù một vị thần tượng có nổi tiếng, được yêu thích đến cỡnào thì vẫn có những anti-fan, hoặc những người không hề biết đến. Tuy tỷ lệ đólà rất thấp nhưng cũng không phải không có.
Chàng trai nhìn sang Kevin với ánh mắt nghi hoặc, khá tò mòkhông biết tại sao người bạn của mình lại hỏi câu đó. Cậu ấy vốn không phải làngười tự tin quá đáng vào vẻ ngoài của mình, thế nên nhiều khả năng là do gặpphải chuyện gì đó gây đả kích quá lớn.
_ “Nhưng cô ấy hình như lại là nhân viên của công ty.” –Kevin vừa nói vừa suy nghĩ miên man.
Có mặt ở trên hành lang vào thời gian này thì chỉ có thể làngười của công ty, hoặc là người trong giới nghệ sĩ. Thế nhưng theo ánh mắt củacô, cậu có thể dám chắc người con gái ấy hoàn toàn không biết cậu, thậm chíngay cả một chút kích động khi nhìn thấy khuôn mặt cậu cũng không có.
Tuy rằng Kevin không cho rằng dung mạo của mình sẽ khiến chotất cả những cô gái nhìn thấy đều mê hoặc, nhưng tỏ ra quá mức thản nhiên nhưthế thì thật không hợp với lẽ thường.
_ “Nhân viên á? Là nhân viên thì không có lý nào lại khôngbiết đến cậu cả.” – Chàng trai bên cạnh Kevin lắc đầu. Chỉ nghe như vậy thì cậucũng có thể đoán được đại khái có chuyện gì xảy ra, cũng càng lúc càng hiếu kìtới cái người được nhắc tới.
Không biết đến Kevin ư? Không những thế còn không bị ảnh hưởngbởi vẻ ngoài của cậu ấy? Trên đời này thật sự có người như vậy sao? Hay tất cảchỉ là một sự dàn xếp để gây sự chú ý? Rất nhiều nghi hoặc nổi lên trong lòng vịthành viên của Angle này, nhưng cậu lại không thể dám chắc bất cứ điều gì khichưa nhìn thấy người đó.
_ “Uh!” – Kevin vẫn thấy thật khó hiểu, nhưng khi thấy đếnlượt nhóm mình bước lên sân khấu thì đành bỏ qua, tạm thời không suy nghĩ đếnviệc này nữa.
Dẫu vậy, chàng mỹ nam ấy vẫn phải thừa nhận cô gái đó thật sựgây hứng thú ình. Nếu có dịp được gặp lại thêm một lần thì chắc sẽ rất thúvị.
* * *
Cùng thời điểm đó, nhân vật chính đang được nhắc đến, MinhTuyết thì lại rất vô tư lượm đống lon lên mà không hay biết gì. Toàn bộ tâm trícủa người con gái ấy lúc đó chỉ còn lại ý nghĩ làm sao mà ôm được cả đống nàytrở về mà không bị đánh rơi dọc đường, loay hoay mãi mới nhặt lên đầy đủ.
_ “Người vừa nãy đẹp trai thật.” – Vừa đứng dậy, Minh Tuyếtvừa nghĩ đến chàng mỹ nam vừa nãy, không khỏi khen ngợi một câu. Ngay cả ngườihay nhìn thấy mỹ nam như cô cũng phải thừa nhận cậu chính là người đẹp nhất màmình từng trông thấy từ trước đến giờ. – “Lần đầu tiên mình gặp được một ngườicòn đẹp hơn cả MS4. Lại đúng kiểu mà mình thích nữa. Nhưng mà mỗi người lại cócảm nhận khác nhau về cái đẹp, nên không biết người khác đánh giá về cậu ấy rasao? Mà đến giờ mình vẫn không thể hiểu nổi tâm trạng thích một thần tượng đếnđiên cuồng của các fan là như thế nào nữa.”
“Cái tên đóđúng là đáng ghét mà. Dám làm lơ mình sao?” – Anna bực bội mở cửa phòngchờ riêng của mình, trong trí não vẫn không ngừng nghĩ đến ánh mắt trêutức của Yo Seob, khiến cô chỉ càng thêm bực bội. – “Ối!”
Do quá mải phát tiết cơn giận, cô cứ thế hùng hổ bước vào trong cửa,không hề để ý tới có một chiếc ghế chặn ngay ở đó, cứ thế bị lỡ đà vavào nó một cú khá mạnh.
_ “Là ai đã để cái ghế ở ngay gần lối vào thế này?” – Anna không nhịnđược đau đớn, vội vàng cúi xuống ôm chặt lấy bàn chân của mình. Tuy rằng đã cố cắn răng để xoa, nhưng chỗ va càng lúc càng sưng đỏ, nhức nhối. – “Đau quá! Rõ là xui xẻo mà! Từ lúc gặp cái tên chết tiệt ấy.”
Nghĩ đến những gì mình đã gặp phải trong mấy ngày gần đây, lại thêm cáichân đang cực kì đau đớn của mình, Anna cảm thấy ấm ức đến mức rất muốnkhóc. Nếu không phải tại Yo Seob khiến cô quá nóng giận, cô cũng khôngvô ý va vào chiếc ghế để rồi thành ra thế này. Vị nữ thần tượng hiểnnhiên là ghi hết những xui xẻo của mình lên đầu Yo Seob, hận thù ngàycàng chồng chất.
_ “Làm thế nào bây giờ?” – Nhìn quanh một lượt nhưng lại không tìm thấythứ gì có thể giúp ình, Anna càng lúc càng lo lắng bất an. Nhất làkhi giờ diễn đã gần kề, mà cái chân của cô thì lại bắt đầu sưng lớn hơn, dỏ ửng cả một mảng. – “Lát nữa phải diễn rồi.”
Với cái chân này, cô biết nhảy vũ đạo kiểu gì đây? Anna không ngừng nghĩ tới vẻ châm chọc của Yo Seob lúc nãy, cố gắng cắn răng kiên trì. Côkhông thể để cái tên đó được dịp đắc ý, coi thường khả năng của cô chỉvì việc lần này.
_ “Anna.” – Tiếng chị quản lý chợt vang lên phía ngoài, thúc giục vị nữthần tượng của mình mau chuẩn bị lên sàn diễn. – “Sắp tới em rồi đấy.”

Nghe thấy tiếng gọi, cô có chút hoảng hốt, không biết làm sao với cáichân đau của mình. Để nguyên như vậy thì quá rõ ràng, hơn nữa nếu chịquản lý thấy thì sẽ chắc chắn bắt cô hủy bỏ phần diễn này. Rồi cái tênđáng ghét kia lại được dịp khinh thường, kêu cô là sao chổi phá hủy phần trình diễn tâm đắc của cậu ta à xem.
_ “Em tới ngay!” – Anna đưa mắt nhìn quanh, sau đó khập khiễng đi tớibên chỗ để trang phục, cầm vội một chiếc tất da chân mặc vào. Sau đó, cô cố nén cơn đau để bước ra cửa phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu có người để ý kĩ thì vẫn có thể nhận thấy được chút khác thường.
Đi gần đến cửa, cô bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xuống chân mìnhtrong suy tư. Một vài giây sau, dường như đã quyết định kĩ càng, cô liền cúi xuống nới rộng dây quai của chiếc guốc hơn một chút, để nó không ép quá chặt vào chỗ đau.
_ “Thế này là được rồi!”– Anna hít một hơi dài, vừa đẩy cửa vừa tự nói với bản thân. – “Không sao đâu! Chỉ một bài hát mà thôi.”
* * *
Vì là buổi biểu diễn trong ngày cuối cùng của năm nên quy mô của nó lớnhơn hẳn so với bình thường, hơn nữa lại hội tụ rất nhiều nhóm nhạc, thuhút một lượng khán giả cực kì đông đảo.
Tất cả khán đài đều đông nghịt người, các khán giả thỉnh thoảng la hétdữ dội trong không gian sôi động, phấn khích vô cùng khi nghe thấy tiếng ca của các thần tượng mình yêu thích. Sân khấu sáng bừng lên trong đêmtối bởi những ánh đèn rực rỡ, xoay chuyển liên tục, bởi những kĩ xảohiệu ứng hoành tráng, tạo thành một khung cảnh tráng lệ vô cùng.
Các nhóm nhạc lần lượt lên biểu diễn, mỗi lần đều khiến cả không giannhư rung chuyển, càng lúc càng trở nên sôi động và phấn khích.
Đứng một bên cánh gà, Yo Seob nhìn lên sàn diễn mình sắp bước lên đóbiểu diễn, có chút chờ mong. Nhưng nghĩ tới việc mình phải phối hợp vớiAnna thì lại chuyển thành lo lắng, rất sợ cô ta sẽ làm hỏng cả ca khúccủa mình.
_ “Í! Minh Tuyết!” – Chàng mỹ nam quay sang vừa vặn thấy cô ở gần đó,vội vàng chạy tới tiếp đón. Một ngày mà cậu không trêu đùa hay cãi vãvới cô thì sẽ cảm thấy thật bức bối. – “Cô đi đâu mà biến mất lâu thếhả? Mà cô đang nhìn gì thế?”
Chỉ là đi mua nước mà người con gái ấy đi mất không biết bao nhiêu thờigian, bây giờ đến đây lại không chịu chú ý đến cậu, cứ để mắt nhìn đitận đâu đâu là sao? Yo Seob không khỏi thấy khó chịu, liếc nhìn theo ánh nhìn của cô, vừa vặn đụng phải hình ảnh Anna đang bước tới gần, khuônmặt lại càng cau có.
Tuy rằng lát nữa sẽ phải đứng cùng Anna trên sân khấu, nhưng chỉ cầnnhìn thấy mặt cô ta thì nụ cười trên môi cậu cũng không thể duy trì nổi, trong lòng chỉ thấy khó chịu và bực bội.
_ “Cô bé kia là Anna, lần trước đóng phim với anh đúng không?” – MinhTuyết liếc nhìn cô gái đáng yêu đang đi tới gần, cảm thấy có chút gìkhác thường nên mới quay sang hỏi. – “Hình như có gì đó không ổn thìphải. Có phải bị đau chân hay không?”
Cho dù Anna biểu hiện rất tốt, nhưng chỉ cần để ý kĩ thì sẽ nhận thấyngười con gái ấy chỉ là đang che giấu mình bị đau chân mà thôi. Chẳngqua mọi người lúc này quá bận rộn, hơn nữa khi nhìn lại bị vẻ mặt bìnhtĩnh của cô lừa dối, mới bỏ qua những chi tiết nhỏ ấy mà thôi.
_ “Đau cái gì chứ? Cô ta thì đau cái nỗi gì?” – Yo Seob dường như ngaycả nhìn nhiều ai đó thêm một chút cũng không muốn, trong mắt chỉ có chán ghét, thế nên cũng không có kiên nhẫn bận tâm hiện trạng của cô ta rasao. – “Mới vừa nãy còn đi lại lung tung cơ mà.”
Đúng vậy! Ai chứ Anna vừa nãy còn hùng hổ đấu võ mồm với cậu, làm sao có một lát đã bị thương ngay được. Chàng trai ấy thật khó mà tin tưởngnhững điều mà Minh Tuyết vừa nói, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắncủa cô, đành miễn cưỡng nhìn về phía Anna thêm một chút.
Nếu không nói trước, có khả năng Yo Seob đã bỏ qua một vài chi tiết nhỏ, nhưng sau khi xem xét kĩ lại, cậu cũng thấy hình như người con gái đóđúng là có gì đó không ổn thật.
_ “Làm sao mà lại bị đau chân được cơ chứ?” – Vừa nãy còn rất tốt cơ mà. Cho dù tận mắt thấy nhưng Yo Seob cũng không chịu thừa nhận. Chàng trai khẽ lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt không hiểu sao lại bất giác nhìn vềphía Anna trong vô thức. – “Cô ta chỉ đang giả vờ mà thôi. Đó là trò côta giỏi nhất kia mà.”
Yo Seob có nghi ngờ ấy cũng không phải không có căn cứ, mà là bởi vìbiết rất rõ tính cách của Anna. Trong mắt cậu, cô chính là người hay giả vờ đáng thương để nhận sự đồng tình của người khác, sau đó lén lút chơi xấu cậu.
_ “Dù sao thì anh cũng nên chú ý tới cô ấy một chút thì hơn.” – MinhTuyết thở dài một hơi, cũng không biết tại sao Yo Seob lại không thể nói lý như vậy. – “Khi lên sân khấu biểu diễn chung thì phải giúp đỡ nhauchứ.”
Cô vốn không biết đến những hành động ngầm của cặp đôi đáng yêu này lúctrước, nếu không sẽ không thấy khó hiểu trước thái độ hiện tại của chàng trai ấy rồi.
_ “Thật là! Cô đừng bận tâm tới mấy điều vớ vẩn đó làm gì.” – Yo Seob tỏ ra bực bội, lảng tránh khi nghe Minh Tuyết nhắc tới vấn đề này, một mực phủ nhận việc ai đó có khả năng đang bị thương.
Nhưng có một điều mà ngay cả chàng trai ấy cũng không nhận ra, đó là ánh mắt của cậu cứ thỉnh thoảng không kiểm soát được nhìn về phía ấy, suytư điều gì không ai biết.
Cứ thế, rất nhanh đã đến lượt hai người đó bước lên sân khấu.
Tiếng nhạc vừa vang lên cùng với sự xuất hiện của cặp đôi đáng yêu làmcác khán giả hào hứng la hét không thôi. Ngay từ lúc mở màn, hai ngườiđã phối hợp với nhau rất ăn ý, làm cho không ai có thể nghĩ rằng đây làlần đầu tiên họ hát chung một bài.
Khuôn mặt dễ thương, giọng ca ngọt ngào, vũ đạo đáng yêu đến hoàn mỹ,tất cả gây cho khán giả một ấn tượng rất tốt. Đặc biệt là đối với cácfan ủng hộ cặp đôi này, chỉ cần nhìn thấy họ biểu diễn cùng nhau đã đủgây phấn khích, háo hức theo dõi từng động tác, chăm chú lắng nghe từnggiai điệu của ca khúc rồi.
Dẫu vậy, tất cả chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực sự vất vả vàkhó khăn như thế nào thì chỉ có những người trong cuộc mới có thể biếtđược. Anna nhảy theo vũ đạo vui tươi, trên mặt cười xinh đẹp ngọt ngào,nhưng thực tế phải cố sức lắm mới duy trì không gây ra sự cố gì.
Bàn chân của cô do nhảy động tác mạnh nên càng lúc càng đau nhói lên ácliệt, tác động tới từng dây thần kinh khiến cô không thể không phân tâmđể áp chế. Cô giờ mới biết trước đó mình đã suy nghĩ rất đơn giản, chorằng có thể chịu đựng được. Nhưng hiện tại mới có nửa ca khúc mà cô đãgần đến cực hạn, không thể cố gắng được bao lâu nữa.
Hiện tại, cô chỉ đang dựa vào ý chí của mình để duy trì động tác, thếnên thỉnh thoảng lại bị chậm hơn vũ đạo của vũ công một chút. Cũng maylệch nhau không đáng kể nên bọn họ vẫn có thể tạm che giấu cho qua.
Dẫu vậy, là bạn diễn của Anna, Yo Seob rấtdễ dàng phát giác thấy dấu hiệu không ổn. Nhưng bọn họ lúc này đang ở ngay trênsân khấu, nên cậu cũng chẳng thể thay đổi được gì.
“Mềm mại và dịu dàng, anh như một cây kẹobông ngọt ngào.” – Anna hát bằng chất giọng trong veo êm dịu, bàn chân bước nhẹtheo điệu nhạc. Nhưng khi chiếc guốc của người con gái ấy vừa chạm xuống sàn bỗngbị trượt, khiến cô bị trẹo chân, hơi va chạm vào một vũ công, ngã ngồi xuốngsân khấu.
Chiếc guốc cũng bị tuột, văng ra một đoạnxa.
Nhạc vẫn vang lên, nhưng vũ đạo bỗng chốc bịgián đoạn. Phía dưới sân khấu bỗng ồ lên những tiếng hỗn loạn, không ngừng xìxào bàn tán. Hàng nghìn ánh mắt cùng chăm chú từng cử động tiếp theo của hai vịthần tượng, có lo lắng, có tò mò, có bực bội, làm cho hai nhân vật chính rơivào tình trạng cực kì khó xử.
Ngồi sững sờ không biết làm gì trong hoàn cảnhđó, vẻ mặt của Anna có chút tái nhợt. Cô biết lúc này mình cần phải đứng dậy,tiếp tục như thường để cứu vớt phần diễn, nhưng tay chân lại không nghe sai xử,cả người như bị mất hết khí lực.
Có lẽ từ khi bước vào giới nghệ sĩ đến nay,con đường mà cô đi quá thuận lợi, nên giờ này người con gái đó trở nên hết sứcbị động. Cô càng rối trí thì đầu óc lại càng hỗn loạn, cảm giác như hàng nghìnánh mắt bên dưới đang nhìn chằm chằm vào mình, chờ xem cô xấu mặt.
Khoảnh khắc đó, Anna cảm giác rất muốn có mộtchiếc hố ình nhảy xuống, muốn biến mất khỏi thế gian, hoặc bản thân chưa từngxuất hiện trên đời này. Việc ngày hôm nay đối với người con gái ấy là một đả kíchquá lớn.
Vừa thấy sự cố xảy ra, Yo Seob cũng ngừng lại,trong lòng khẽ than một tiếng. Trong lúc nhất thời, chàng trai ấy cũng thấy khóxử, không biết nên làm sao cho tốt.
Hiện tại, cho dù cậu có làm gì cũng không dễdàng che giấu việc này khỏi những ánh mắt vẫn luôn dõi theo bọn họ. Bây giờ nếudừng lại thì sẽ khiến phần diễn bị hỏng hẳn, mà một mình cậu tiếp tục hát thìchẳng có ý nghĩa gì.
Không được! Cậu vốn rất thích ca khúc này,vì thế nên đã mong chờ rất nhiều về phần diễn của mình, cho dù phải hát chung vớiAnna cũng cắn răng chấp nhận. Hơn nữa từ trước đến nay cậu luôn rất cầu toàn đốivới sự biểu diễn của mình, càng không thể chấp nhận để một sự cố lớn như vậy xảyra, ảnh hưởng đến hình ảnh của bản thân.
Nghĩ vậy, đầu óc chàng mỹ nam nhanh chóng vậnchuyển, muốn tìm ra được cách xử lý nào có vẻ thích hợp nhất lúc đó.
* * *
Ngồi trên sân khấu, Anna biết rằng dáng vẻcủa mình lúc này chắc là vô cùng thảm hại, nhưng lại quá bối rối không biết làmgì. Tầm mắt của cô nhanh chóng trở nên mờ đi bởi hơi nước, trong lòng không ngừngtự trách.
Nhẽ ra, cô không nên quá tự tin vào sức chịuđựng của bản thân, cho rằng chỉ cần cố gắng là được. Hiện giờ, phần diễn bị sựcố, các khán giả hiển nhiên thấy không vui, mà ngay cả cái tên Yo Seob kia chắccũng đang cười thầm, có được cái cớ cực tốt để khinh bỉ cô.
Anna chìm trong những suy nghĩ hoang mang,trên mặt càng lúc càng trắng bệch. Nhưng rồi đột ngột, một bóng người bỗng bướctới trước mặt khiến người con gái đó giật mình trở về với thực tại, ngơ ngáckhông biết những gì mình đang thấy là thật hay mộng.
Trước mặt cô không phải ai khác mà chính làYo Seob. Hình bóng chàng mỹ nam ấy lúc này bỗng nhiên lại trông tựa như mộthoàng tử bước ra từ trong cổ tích, vừa vặn đứng chặn giữa tầm nhìn của cô đối vớicác fan.
Trong giây phút ấy, Yo Seob cúi xuống nhặtlấy chiếc guốc, khẽ bước tới trước mặt Anna, rồi đột nhiên quỳ xuống, dáng vẻ tựanhư một hiệp sĩ trước vị công chúa mà mình phải bảo vệ. Điều này khiến không chỉcác fan đang theo dõi, mà ngay cả chính bản thân Anna cũng quá mức kinh ngạc,đôi mắt đầy vẻ không thể tin.
Yo Seob… thực sự đang quỳ xuống trước mặtcô. Chuyện này quá khó tin, đảo điên hết mọi lẽ thường trong ý nghĩ của ngườicon gái ấy.

“Đẹp tựa như một đóa hoa bồ công anh, êm áinhư mây trời, em làm anh ngất ngây.” – Chàng mỹ nam hơi cúi xuống, bàn tay mềmnhẹ nâng chân cô lên, xỏ chiếc guốc vào.
Đôi lông mi của cậu hơi cụp xuống khiến ngườicô gái ấy chợt thấy nó thật dài, khuôn mặt chỉ thấy một nửa càng hiển thị lànda trắng trẻo mềm mịn như bông, đáng yêu đến mức không cô gái nào có thể cưỡnglại được. Hơn nữa động tác của cậu cũng rất nhẹ nhàng, khiến mọi người đều cảmgiác được vẻ thâm tình trong đó.
_ “Wa!” – Cả khán đài tựa như dậy sóng bởinhững âm thanh vang dội, theo đó là một loạt những khán giả không khống chế đượccảm xúc, tiếng thét nổ tung trong không gian rộng lớn.
Khung cảnh lúc đó.. quá mức lãng mạng.
Một người con trai có thể quỳ xuống đi guốc ột cô gái, đó chính là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ trên thế giớinày. Hơn nữa hai người khi đó trông thật hòa hợp, tựa như một đôi tình nhân đẹpnhất thế gian.
Đó cũng là lần đầu tiên Anna thật sự nhìnthẳng vào khuôn mặt Yo Seob, cũng lần đầu tiên cảm thấy ai đó chính là mộtchàng trai thực thụ, trái tim không hiểu sao bất giác đập nhanh thêm vài phần.
* * *
Nhờ vào sự ứng phó linh hoạt của Yo Seob,phần diễn cuối cùng đã kết thúc trong suôn sẻ. Thậm chí còn hoàn hảo vượt mức,khiến các khán giả không phân biệt được Anna bị ngã là một sự cố hay là một chitiết được dàn dựng để gây ấn tượng nữa.
Sau khi Yo Seob đeo lại chiếc guốc vào chânAnna, hai người rất tự nhiên đứng lên tiếp tục biểu diễn, âm nhạc cũng vang lênrất kịp thời, làm nhiễu loạn sự phán đoán của các fan dưới khán đài. Rất nhanhchóng, khán giả dường như đã quên mất những cảm xúc không tốt khi thấy sự cốlúc nãy, hòa mình theo âm nhạc và dáng vẻ nhí nhảnh đáng yêu của hai vị thần tượng.
Đến tận khi phần diễn đã kết thúc, Anna bướcxuống sân khấu mà trí não vẫn không thể tin được cuối cùng mọi chuyện lại đượcxử lý quá mức nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa, cô vẫn không thể ngừng nghĩ đến khungcảnh Yo Seob quỳ xuống trước mặt mình, cảm nhận được nhịp tim đập càng lúc càngnhanh, ánh mắt bất giác liếc sang chàng mỹ nam bên cạnh.
Khi bàn chân hai người vừa bước vào trongcánh gà, các nhân viên khác rất nhanh chóng lại gần, quây xung quanh hỏi thămngười con gái ấy. Anna một bên nói chuyện với mọi người, một bên vẫn để ý đếnYo Seob, nên rất nhanh nhận thấy chàng mỹ nam ấy cứ thế đi thẳng về phía trước,không thèm ngoái đầu lại nhìn về phía cô lấy một lần.
_ “Khoan đã!” – Anna vội vã đuổi theo cậura ngoài hành lang, trí não tuy rất rối rắm nhưng lại cảm nhận có gì đó đangthúc đẩy bàn chân mình hướng về phía đó.
Tuy nhiên, đến khi Yo Seob ngừng chân, quaylại với vẻ mặt không kiên nhẫn, ám chỉ cô nói nhanh lên, thì Anna lại bối rốikhông biết mở lời từ đâu. Cũng do trí não cô còn chưa kịp suy nghĩ kĩ sẽ nói gìthì thân thể đã làm ra hành động, hại cô giờ rơi vào tình cảnh khó khăn này.
_ “Anh…” – Cô gái lúng túng nói mãi khônglên lời, khuôn mặt trở nên đỏ rực, cuối cùng nhắm mắt thốt ra một câu để che giấuđi sự lúng túng của bản thân. – “Anh đừng tưởng như thế thì tôi sẽ cảm ơn anhnhé. Tôi cũng không mượn anh phải giúp tôi đâu đấy.”
Vừa dứt lời, Anna liền thấy hối hận ngay.Rõ ràng cô chỉ là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cậu khi nãy, nhưng lòng tự trọngquá cao lại khiến mọi việc trở thành ngược lại.
Anna lúc này quả thật là khó không ra nướcmắt, khuôn mặt xấu hổ cúi xuống, không dám ngẩng lên. Cô lúc này rất sợ phải đốimặt với chàng mỹ nam ấy, bởi vì bản thân cũng không biết phải làm gì trong tìnhtrạng này hết cả.
_ “Cô… Rõ thật là.” – Nghe thấy câu nói đócủa Anna, Yo Seob cảm thấy bực bội cực độ mà không có chỗ phát tiết. Đây làthái độ của một người sau khi nhận được sự giúp đỡ của người khác ư? Cho dù cậucũng chẳng mong chờ ai đó cảm kích, nhưng thế này thì quá đáng quá mà. – “Màtôi cũng chẳng dư hơi giúp cái người như cô đâu. Tôi chỉ là không muốn phầntrình diễn của mình bị thất bại chỉ vì sự kém cỏi của ai đó mà thôi.”
Nếu không phải hai người đang cùng biểu diễnchung, hơn nữa sợ sự cố này ảnh hưởng đến mình, cậu đã để mặc kệ cô rồi. Càngnghĩ chàng mỹ nam càng cảm thấy cô gái này thật khó chiều, ngoài khuôn mặt còncoi được ra thì chẳng còn gì.
_ “Mà sao bỗng dưng mình lại tốt bụng thếlàm gì không biết.” – Yo Seob không nhịn được lẩm nhẩm trong miệng. Sớm biết thếnày cậu đã để mặc ai đó trên sân khấu, cho cô tự xử lý họa mình gây ra rồi. –“Mình đúng là điên rồi mới làm vậy mà.”
Tuy rằngnói nhỏ, nhưng Anna hiển nhiên là nghe thấy được những lời này, khuôn mặt cũngngước lên đầy giận dữ. Hiện tại cô đã hiểu được tại sao chị quản lý lại nói haingười là oan gia, bởi vì chỉ cần nói chuyện với cậu một lát là kiểu gì cũng sẽtrở thành cuộc cãi vã.
Ít ra cô cũng là con gái, có cần thiết phảinói khó nghe đến cái mức vậy không?
_ “Anh vừa nói gì thế hả?” – Anna dường như cũng quên luôn mục đích banđầu của mình khi gọi chàng trai ấy lại là để làm gì, chỉ thấy kiểu nóicủa ai đó thật đáng đánh đòn, không thể nhịn được.
Hai người nhìn nhau đầy bực bội, không gian xung quanh tựa như cũng bịảnh hưởng, sấm sét giăng đầy. Đến khi tất cả bất cứ ai thấy cảnh này đều cho rằng sẽ có một cuộc khiến kinh thiên động địa xảy ra, thì sự xuấthiện của một người khác đã làm không khí ngột ngạt ấy đột nhiên biến mất tiêu.
_ “Yo Seob! Mọi người ra xe hết rồi.” – Minh Tuyết đứng phía đầu kia của hành lang, gọi lớn. – “Họ nhắc chúng ta mau đến rồi xuất phát luôn.”
Tất cả đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi mình chàng mỹ nam ấy màthôi. Thế nên cô mới phải vất vả vòng lại đi tìm cậu như thế này.
_ “Đến ngay!” – Chàng trai cười tươi rói như một đứa trẻ, trên khuôn mặt đầy vẻ háo hức. Cậu chờ mong mãi mới có được kì nghỉ này, không thể vìmột người xấu tính nào đó mà làm hỏng hết cả tâm trạng được. – “Phải đinhanh thôi! Ở đây thêm một giây chắc tôi sẽ chết vì ngạt thở mất.”
Nghĩ vậy, Yo Seob bước nhanh về phía cửa ra, hoàn toàn bỏ mặc Anna sang một bên, vừa đi còn không quên phát tiết mấy câu.
Kinh ngạc ngước nhìn theo bóng dáng chàng mỹ nam bước đi mất, Anna mãivẫn không tin được cậu lại có thể đối xử với cô như vậy, trong lòng thậm chí còn có chút hoài nghi cậu đã bị đánh tráo. Nếu không thì tại sao ai đó trên sân khấu và hiện tại lại khác biệt đến mức này cơ chứ.
_ “Cái gì cơ? Cái tên xấu xa đó.” – Cô gái đứng trên hành lang, liếcnhìn theo bóng dáng của cậu, trong lòng đan xen giữa ấm ức và bực bội. – “Vậy mà mình còn định cảm ơn cậu ta nữa chứ. Đúng là không thể chịuđược mà.”
* * *
_ “Tôi đã nghe mọi người quảng cáo rất nhiều về chuyến đi chơi thú vịngày đầu năm Dương lịch.” – Minh Tuyết vừa nói vừa nhìn quanh, trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng. – “Nhưng đây rõ ràng là một buổi quaychương trình như bình thường mà.”
Vừa đến nơi, các chàng trai đã được đưa tới phòng trang điểm trong khicác nhân viên khác hoàn tất công tác chuẩn bị. Mọi thứ diễn ra khôngkhác gì thường ngày khiến cô có chút nghi ngờ bọn họ có thật là đến đâyđể nghỉ ngơi hay không nữa.
Nếu không phải trước đó Yo Seob đã nói quá lên rất nhiều về chuyến đichơi này, cô cũng không quá mức mong chờ để rồi phải thất vọng trướchiện thực thế này. Càng nghĩ cô càng thấy ai đó rất đáng đánh đòn, quaysang nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức thì.
_ “Rất thú vị và có thể nghỉ ngơi thoải mái. Đúng là thế chứ còn gìnữa.” – Trái với Minh Tuyết, Yo Seob thì lại tỏ ra thực sự vui vẻ trướcngày nghỉ hiếm hoi này. – “Chẳng qua bọn tôi chỉ phải quay xong chươngtrình đầu năm này trước thôi mà. Sau đó sẽ được tắm suối nước nóng. Làsuối nước nóng đó, cô có hiểu không hả?”
Ai đó có niềm yêu thích vượt mức đối với suối nước nóng, nên khi nghethấy cô tỏ ra lãnh đạm như vậy thì không khỏi bất bình. Mùa lạnh mà được ngâm mình trong nước khoáng nóng chính là điều hạnh phúc nhất trên thếgiới này chứ còn gì nữa.
_ “Thì cũng phải quay xong mà.” – Minh Tuyết ngoài mặt thì tỏ ra khônghứng thú, nhưng trong lòng thì lại đang bắt đầu suy nghĩ về kì nghỉ nàycủa mình. Chút nữa thì cô đã quên mất ở đây có tắm suối khoáng nóng,cũng rất nóng lòng muốn thử một lần xem thế nào.
Nhìn qua chỗ MS4 đang tất bật chuẩn bị, cô chắc rằng bọn họ quay xongnhanh nhất cũng đến khuya. Nhưng mà ai quy định cô phải chờ bọn họ xongthì mới cùng nhau đi tắm chứ? Vốn dĩ nam nữ cũng tắm riêng cơ mà.
_ “Thế thì mọi người cố lên nhé. Đặc biệt là Yo Seob đừng để trời sángmới xong nhé.” – Minh Tuyết rất có lương tâm cổ vũ mọi người một câu,bàn chân thì rất bình thản hướng tới cửa, như thể đó là một chuyện hếtsức bình thường. – “Tôi đi tắm trước vậy.”
Tuy nhiên, tình cảnh này rơi vào mắt ai đó thì lại khiến cậu không thểbình tĩnh được. Yo Seob kinh ngạc nhìn theo bóng cô gái cứ thế đi mấtluôn, bỏ rơi bọn họ để tự hưởng vui thú một mình, vội vàng bất bình lêntiếng.
_ “Cái gì cơ? Sao cô lại dám tự ý trốn việc như vậy cơ chứ? Làm sao côlại được tắm trước bọn tôi như thế hả?” – Yo Seob thấy cô tự do tự tạiđi chơi như vậy không khỏi ghen tị, lớn tiếng gọi với theo. – “Mau quaylại đi!”
Chỉ có điều nhân vật chính được nhắc đến thì lại bỏ hết tất cả ngoàitai, vui tươi hướng về phía phòng tắm, để lại một mình anh chàng trẻ con nỗ lực kêu gọi trong vô vọng.
Yo Seob à, chăm chỉ làm việc đi! Minh Tuyết rảo bước trên hành lang, bỏlại sự bất bình của ai đó ở phía sau mà không thấy chút tội lỗi nào.Thậm chí cô còn cảm thấy làm chàng mỹ nam ấy bức xúc đến phát điên làmột chuyện rất thú vị, khiến cho năm mới được mở đầu đầy sáng lạn.
* * *
Giữa phòng tắm rộng rãi và ấm áp, Minh Tuyết ngâm mình trong nước khoáng nóng, cảm nhận sự khoan khoái lan tràn khắp cơ thể. Làn nước ấm áp vâyquanh người con gái ấy, khiến không chỉ thân thể mà cả trí não cô đượcnghỉ ngơi sau một ngày đầy mệt nhọc.
_ “Thật là hạnh phúc quá đi!” – Cô khẽ thở phù một hơi thoải mái, mắt nhắm lim dim tựa vào vách, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Trên thực tế, điều khiến cô hạnh phúc nhất là khi biết giờ phút này,trong lúc bản thân đang tận hưởng ngày nghỉ bên suối nước nóng thì YoSeob vẫn phải vất vả quay chương trình.
_ “Mà nơi đây cũng đẹp thật.” – Trước lúc tắm, cô đã đi lượn quanh mộtvòng xung qua


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận