Cầm túi đồ trong tay, Kevin chậm dãi bước về phía chiếc xe, ánh mắt khẽhướng về phía Minh Tuyết giữa khung cảnh đồi núi quen thuộc. Cô gái ấygiờ đang ngước lên ngắm nhìn bầu trời đêm đầy những ánh sao, khuôn mặtphảng phất một nét dịu dàng giữa ánh trăng êm dịu.
_ “Kevin! Anh đã mua xong đồ rồi ư?” – Không biết bao lâu sau, MinhTuyết mới nhận thấy sự có mặt của cậu ở phía sau, liền quay lại với mộtnụ cười tươi tắn. – “Hôm trước tôi đã xem anh hát ca khúc mà chúng tavẫn thường luyện tập. Trông anh ở trên sân khấu thật là tuyệt vời.”
Cho dù là ở bất cứ đâu, với bất cứ tạo hình gì, khí chất của chàng trai ấy vẫn không đổi, bất giác có thể thu hút mọi ánh nhìn về phía mình. Ởdưới sân khấu nhìn lên, cô cảm nhận được cảm giác khác hẳn so với lúcbình thường, trái tim không hiểu sao bỗng nhiên đập loạn nhịp.
_ “Vậy sao?” – Kevin chỉ cười cười, lặng im bước tới bên cạnh cô. Nhưngnếu để ý kĩ có thể nhận thấy được những suy tư đằng sau ánh mắt củachàng mỹ nam ấy.
Kì thật, cậu rất muốn nói với Minh Tuyết rằng cô mới là người duy nhấtmà cậu mong muốn cùng hát ca khúc đó. Khoảnh khắc đứng trên sân khấu,trí não cậu chỉ còn lại cảnh hai người tập luyện cùng nhau, rõ nét tựanhư đang xảy ra trước mắt.
Đây là lần đầu tiên chàng mỹ nam ấy phân tâm khi đứng trên sân khấu, bản thân cậu cũng không nhận thấy ánh mắt mình đang vô thức truy đuổi hìnhbóng cô dưới khán đài.
Đáng tiếc khán giả quá đông, hơn nữa lại ngồi trong bóng tối. Cho nên dù biết cô đang ở bên dưới, cậu vẫn không thể nào tìm được.
_ “Đúng vậy! Thật sự là rất tuyệt mà. Cũng được mọi người đánh giá rấttốt.” – Minh Tuyết rất hồn nhiên trả lời mà không hề biết được những suy nghĩ trong lòng chàng trai ấy. Cô chỉ đơn giản thấy phần diễn của cậurất hay, rất cuốn hút, không kìm lòng muốn nghe một lần rồi lại một lần.
Nhưng mà, ca khúc chính thức được biểu diễn cũng có nghĩa bọn họ cũngkhông cần phải luyện tập cùng nhau mỗi tối, mỗi người lại trở về vớicuộc sống của riêng mình như khi chưa từng quen biết. Nghĩ đến điều này, trong lòng cô bỗng có chút thất lạc.
_ “Thế là hàng ngày anh sẽ không phải tốn thời gian để tập cùng tôi nữarồi nhỉ?” – Minh Tuyết hơi cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trongmàn đêm. Nghe như rất bình thường nhưng ngay cả chính cô cũng không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì.
Buổi biểu diễn kết thúc, như vậy cũng có nghĩa những buổi tối như thếnày sẽ không còn nữa. Cậu cũng sẽ rất nhanh quên đi cô tựa như quênkhuôn mặt của các fan hâm mộ trong một buổi giao lưu mà thôi.
_ “Cô vui thế sao?” – Từ đầu tới giờ, ánh mắt Kevin vẫn không rời khỏingười con gái ấy, nhưng vì ai đó vẫn cúi xuống nên cậu không thể biếtđược cô đang nghĩ gì. – “Không phải tập với tôi nữa khiến cô vui đến thế sao?”
Nghĩ lại những gì mình đã làm trong tuần nay, cậu cũng nhận thấy bảnthân thật khác thường. Cậu đã rất cố gắng hoàn thành thật nhanh côngviệc trong ngày của mình để có thể sớm nhìn thấy cô thêm một chút. Nhưng sau tất cả, cô hình như lại không hề cảm nhận được những rối rắm trongtâm tình của cậu, thậm chí cùng chẳng biểu hiện chút luyến tiếc nào khinghe cậu nói.
Phải chăng từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu tự đa tình, còn cô ấy lại thấy đây là một chuyện phiền phức? Nghĩ đến vậy, trong ánh mắt Kevintràn ngập một vẻ u buồn.
_ “Hả? Cái gì cơ?” – Minh Tuyết ngơ ngác ngước lên hỏi lại, không hiểutại sao bỗng dưng chàng trai ấy lại hỏi như vậy. Cũng bởi vì suy nghĩcủa cô quá mức đơn giản, không biết đến những suy tư hỗn loạn trong lòng chàng trai ấy lúc này. – “Tôi dĩ nhiên là vui rồi. vì sự cố gắng củachúng ta suốt tuần qua cuối cùng đã thu được thành quả tốt. Đặc biệt làlúc anh ở trên sân khấu thật là tuyệt, chẳng trách các fan lại điêncuồng như thế vì anh.”
Kì thật, tâm trạng của cô lúc này thật phức tạp. Nhưng đứng trước sựthành công trong việc tung ra ca khúc mới của Kevin, cô còn có thể nóikhác sao? Không muốn không khí thêm phần khó xử, cô chỉ có thể nói lảngsang chuyện khác, ánh mắt có chút trốn tránh.
Vẫn để ý tới từng cử động của Minh Tuyết, Kevin cũng dần nhận thấy chútkhác thường, đôi mắt tựa như có ánh sáng. Cậu cũng không tiếp tục truycứu đề tài này, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô, đôi môi khẽ nhếch lên.
_ “Được rồi! Vậy thì cô đừng quên việc mà tôi nhờ vào ngày mai đấy nhé.” – Cậu bỗng nhiên hiểu được người con gái này cũng không phải không cóchút cảm nhận gì khác thường như vừa nói. Mà cho dù có thật là như vậy,bọn họ vẫn có rất nhiều thời gian phía trước.
Kevin vòng ra phía cốp xe, cầm ra một chiếc hộp lớn. Sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của người con gái đó, cậu đặt nó lên tay cô.
_ “Đây là những thứ tôi đã chuẩn bị sẵn. Lần này tôi nhờ cô một lần, nhất định sẽ mời một bữa bù lại.”
Câu nói nghe rất bình thường, nhưng đối với Kevin thì kiểu gì cũng cólợi. Cậu có chút luyến tiếc, thế nên sẽ không để duyên phận của họ dừnglại ở đây. Bởi vì từ ngày đầu tiên hai người gặp mặt, đã có rất nhiềusợi dây ràng buộc họ lại với nhau, hiển nhiên không dễ dàng bị cắt đứtnhư vậy.
_ “Chuẩn bị cả rồi sao?” – Dù đã được nhắc trước nhưng Minh Tuyết vẫn có chút ngạc nhiên, trong lòng đan xen giữa chờ mong và lo lắng. Sự việcnày phát sinh rất đột nhiên khiến cô có chút lo sợ mình sẽ không hoànthành được những gì cậu nhờ vả. – “Nhưng… như vậy có được không?”
Nghĩ đến những gì mình phải làm ngày mai, Minh Tuyết thấy thật khôngquen, bối rối không biết làm sao. Nhưng mà đáp lại cô lúc đó chỉ là ánhmắt dịu dàng như nước của Kevin, khiến người con gái ấy chợt có ảo giácdù mình có làm ra lỗi gì thì cậu cũng sẽ không trách mắng lấy một lời.
* * *
Buổi chiều tà.
Những luồng sáng màu vàng trong veo rải tràn lên khắp không gian, khiếncảnh vật trở nên huyền ảo tựa như ở trong một câu chuyện cổ tích.
Vừa về tới kí túc xá, Yo Seob dường như cảm nhận được sự khác thườngtrong không khí. Đầu tiên là sự xuất hiện của một chiếc xe lạ ở trướccửa nhà, sau đó là vẻ mặt căng thẳng nghiêm trọng của các thành viênkhác khi ngồi trên ghế trong phòng khách.
Nhìn thấy MS4 đều có mặt đủ cả, hơn nữa có vẻ như không ai có ý định rời đi làm, Yo Seob không khỏi thấy ngạc nhiên.
_ “Mọi người… Hyung Ki và anh Young Min chẳng phải có lịch làm việc vàlịch hẹn bây giờ hay sao? Sắp trễ rồi đấy!” – Trong căn nhà lúc đó chỉcòn mỗi Yo Seob vẫn không hiểu được có chuyện gì khác thường diễn ra, cứ thế vô tư hỏi lại. – “Mà cái xe đỗ ở phía ngoài là của ai vậy?”
Vốn dĩ bình thường việc các cậu ở đây cũng không có nhiều người biết,nên đột nhiên xuất hiện một chiếc xe lạ ở trước nhà đúng là chuyện khácthường. Nhưng nhìn quanh một lượt, cậu vẫn không thấy bóng dáng của aikhác ở trong căn nhà, liền càng thêm khó hiểu.
_ “Của thư ký Park!” – Young Min rất tử tế giải đáp thắc mắc cho tên đàn em, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ thần bí làm cho Yo Seob càng thêm khó hiểu.
Tên yêu nghiệt đó dường như cũng thật mâu thuẫn, vừa như mong chờ, vừanhư không muốn biết đến sự thật sắp xảy ra, khuôn mặt phảng phất một vẻkhá nghiêm trọng.
_ “Chị ấy đến đây để làm gì cơ?” – Càng nói vẻ mặt của Yo Seob lại càng mờ mịt, không hiểu ra sao.
Tại sao bỗng dưng thư ký Park lại đến nhà bọn họ cơ chứ? Hơn nữa xe ở ngoài kia mà người lại đâu mất?
_ “Nghe nói Minh Tuyết được người ta mời đi dự tiệc.” – Tên yêu nghiệtkiên nhẫn giải thích tiếp, ánh mắt vô thức hướng về phía cầu thang. –“Thế nên đang nhờ thư lý Park trang điểm.”
Tuy là thư ký riêng của giám đốc, nhưng mọi người đều thừa nhận thư kýPark rất giỏi về trang điểm. Thế nên việc Minh Tuyết nhờ cậy bà chị đógiúp cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua tại sao bỗng dưng lại có chuyện dựtiệc gì ở đây mà bọn họ không hay biết chút gì cơ chứ?
_ “Cái gì? Dự tiệc? Trang điểm? Cô ta sao?” – Yo Seob đầu tiên là kinhngạc, sau đó rất nhanh chóng chuyển sang khinh thường khi nghe thấynhững gì tên đàn anh vừa nói. Chàng trai ấy rõ ràng là không tin có mộtngày cô gái tầm thường ngốc nghếch đó sẽ được mời tham gia một bữa tiệclớn. – “Cái cô… đó…”
Đang định nói thêm điều gì nhưng những tiếng động vang lên trên cầuthang phía sau lưng khiến Yo Seob giật mình quay lại, câu nói sắp phátra đột nhiên bị tắc lại trong họng khi nhìn thấy người vừa bước xuống.
Khoảnh khắc đó, cả bốn chàng mỹ nam cùng ngước lên, trong đôi mắt chỉcòn lại hình ảnh cô gái đang bước xuống, khuôn mặt biểu lộ một sự kinhngạc chưa từng có trong cuộc đời. Bởi vì cả tất cả bọn họ đều có khôngdám tin người con gái trước mặt này lại chính là Minh Tuyết.
C.25.1
Làn da trắnghồng được phủ thêm một lớp phấn nhẹ trông rất tự nhiên. Đôi lông mi dàicong vút cùng với ánh mắt trong suốt tuyệt đẹp làm tăng thêm khí chấtcho khuôn mặt, khiến ánh mắt người khác không tự chủ bị hút vào bêntrong. Đôi môi hồng tươi tắn tựa như một cánh hoa đào, non mềm làm người con trai nào nhìn thấy cũng có xúc động muốn nếm thử.
Rõ ràng đứng trước mặt vẫn là Minh Tuyết của thường ngày, nhưng lúc nàybọn họ đều có cảm giác cô thật xinh đẹp, tựa như một thiên sứ vừa mớibước xuống phàm trần. Chỉ thay đổi một chút xíu trong đường nét ngũ quan nhưng lại làm cô gái ấy trông thật khác biệt, tựa như tất cả bỗng trởnên hoàn mỹ, cuối cùng tập hợp lại thành một vẻ đẹp không thuộc về thếgian này.
Xinh đẹp đến mê hồn, dịu dàng và tao nhã như một vầng trăng trên cao rọi xuống nhân gian, khiến cho bất cứ ai cũng không nhịn được bị mê hoặc.
Có lẽ bởi vì quá kinh diễm, bởi vì không ngờ tới sẽ có ngày nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, các chàng trai sửng sốt đến không nói lên lời. Trínão của họ trong giây phút đó dường như trở nên trống rỗng, không suynghĩ được gì khác, trong mắt cũng chỉ còn lại bóng hình của người congái ấy.
Cả bốn chàng mỹ nam ngẩn ngơ đứng bất động trong phòng khách, giữa không gian im lặng tạo thành một khung cảnh kì dị. Hyung Ki vẫn duy trì tưthế rót cà phê, hoàn toàn không nhận thấy nước bị tràn ra bàn. Young Min vừa đưa tách cà phê lên miệng thì đã bị hình ảnh trước mắt xóa sạch mọi ý nghĩ, suýt nữa đánh rơi chiếc tách. Yo Seob thì miệng há lớn đến mứccó thể nhét vào trong đó cả một quả trứng gà, mãi không sao khép lạiđược, cả khuôn mặt chỉ còn lại kinh ngạc cực độ. Phản ứng mạnh nhất làJae Sung, chỉ một ánh mắt liếc qua, sự thẫn thờ của chàng mỹ nam ấydường như tan biến mất tiêu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là chỉ còn lại vẻkinh ngạc hiếm có.
Các chàng trai dường như quên cả hít thở khi nhìn thấy bóng dáng cô gáiđang bước xuống cầu thang. Dáng vẻ thanh thoát của Minh Tuyết khiến họlầm tưởng cô chính là tiên nữ bước xuống từ trên trời cao.
_ “Cô… cô… cô…” – Mất một lúc lâu, Yo Seob mới phát âm ra được mấy từđứt quãng, nhưng cuối cùng lại nhận thấy bản thân không biết nói gì tiếp theo.
Đây thực sự là Minh Tuyết sao? Người đã sống chung nhà với họ gần mộtnăm trời ư? Anh chàng trẻ con mãi vẫn không thể tin được vào những gìtrước mắt, trong đầu vẫn không ngừng tự hỏi có gì nhầm lẫn ở đây haykhông?
Nếu không thì tại sao cô gái vốn bình thường đến mức chỉ cần đứng trongđám người là mất dạng kia lại có thể trở nên xinh đẹp đến mức này?
_ “Uả? Sao mọi người lại ở đây hết vậy?” – Nhân vật chính gây ra sónggió trong lòng các chàng trai, Minh Tuyết thì lại không hay biết gì đếnsức ảnh hưởng mạnh mẽ của bản thân, đưa mắt nhìn xung quanh phòng kháchmột vòng trong ngạc nhiên. – “Hôm nay mọi người không phải làm việc ư?”
Làm gì có ngày nào mà bọn họ không phải làm việc cơ chứ? Không những thế mà còn hình như sắp trễ giờ nữa. Chẳng qua sự xuất hiện của Minh Tuyếtkhiến cả bốn chàng mỹ nam quá mức ngỡ ngàng, trong đầu mặc dù vẫn đanghối thúc bản thân đi đến chỗ làm nhưng cơ thể lại không hề nhúc nhích,ánh mắt không sao rời khỏi người con gái ấy.
_ “Sao mọi người đột nhiên nhìn tôi dữ vậy?” – Minh Tuyết vẫn không hềnhận thấy mình là nguyên nhân của tất cả, còn rất ngây ngốc hỏi lại mộtcâu như vậy. Theo ánh mắt của các chàng trai, cô cúi xuống nhìn lại vềphía bản thân, cảm thấy có chút không được tự nhiên với bộ dạng hiệntại.
Chẳng lẽ như vậy trông rất kì lạ sao? Nghĩ như vậy, cô có chút lo lắng,quay lại nhìn về phía bà chị đang đi xuống cầu thang ở phía sau, ánh mắt đầy đáng thương.
_ “Bộ trông em kì quặc lắm sao?” – Nếu không thì tại sao bọn họ lại cứnhìn chằm chằm vào cô như vậy? Minh Tuyết càng nghĩ càng thấy không ổn,cũng bắt đầu lo lắng bản thân với bộ dạng này đi dự tiệc sẽ bị chê cười.
Cô vốn đã không quen với việc trang điểm như vậy, cảm giác toàn thânkhông tự nhiên. Hiện tại lại phải đối mặt với ánh nhìn khác thường củacác chàng trai khiến cô càng thêm hoảng hốt.
_ “Đứa nào nói là kì quặc? Dám coi thường tài nghệ của chị à?” – Độtnhiên nghe Minh Tuyết nói như vậy, mặc dù còn chưa biết mọi chuyện rasao nhưng thư ký Park đã lớn tiếng giận dữ. Hôm nay trang điểm cho MinhTuyết cũng là lần khiến bà chị ấy hài lòng nhất, có cảm giác đang biếnmột viên ngọc thô thành kim cương, thành quả thu được vượt xa so với sựđoán.
Nhìn xem ánh mắt, đôi môi, làn da, dáng người, tất cả đều hoàn hảo đếnkhông còn chỗ để chê, đẹp đến mức ngay cả cùng là phái nữ như chị cũngphải tán thưởng. Vậy mà tên nào dám nói kì quặc thì đúng là mắt mù.
_ “Đẹp mà! Rất đẹp!” – Phát giận xong xuôi, bà chị mới quay sang an ủiMinh Tuyết, trong lòng vẫn không ngừng khinh bỉ mấy tên đàn em. Tuyệttác tâm đắc nhất của chị mà mấy tên này cũng dám chê, đúng là chán sốngrồi mà. – “Em không phải lo. Kẻ nào mở miệng ra chê thì không xứng đứngtrong giới nghệ thuật.”
Trước thái độ mạnh mẽ của bà chị, Minh Tuyết chỉ đành gật đầu lia lịa, vội vàng nói sang chuyện khác.
_ “Để em tiễn chị về nhé!” – Kì thật, trong lòng cô vẫn còn chút khôngđược tự nhiên, nhưng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống trước ánh mắt tựtán thưởng và chờ mong những chuyện phấn khích phía sau của chị thư kí.
Dù vẫn đang tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng tỏ ra tự nhiên, Minh Tuyết vẫn không sao thích ứng được trước những ánh mắt của người khác nhìn về phía mình. Mỗi lần như vậy là chân tay lại luống cuống, lo sợ bản thâncó chỗ nào không ổn.
Cứ thế, hai người con gái duy nhất trong căn nhà lúc đó bước đi, để lạicác chàng mỹ nam vẫn ngồi sững sờ trên ghế, mất một lúc lâu sau thì hồnmới trở về với thân xác.
_ “Cái này… là sao?” – Khó chấp nhận sự thật này nhất là Yo Seob, vẫnnhìn theo bóng dáng cô cho dù nó đã khuất sau cánh cửa. Cậu thật sựkhông hiểu tại sao con vịt con xấu xí bình thường của nhà bọn họ bỗngnhiên lại lột xác hóa thành thiên nga, hoàn toàn đảo lộn mọi nhận tricủa cậu từ trước đến nay. – “Cô ta sao lại có thể đẹp như vậy cơ chứ?Làm sao mà…”
Chẳng lẽ từ trước đến nay cô vẫn là một mỹ nhân, chẳng qua đang cố tìnhche giấu đi ánh sáng của bản thân sau vỏ bọc tầm thường mà họ vẫn thấy?Mới nghĩ đến đó cậu đã cảm thấy tình huống này đối với một người ngốcnghếch như Minh Tuyết thật không khớp. Hơn nữa ai đó cũng không muốn tin tưởng, thế nên không ngừng đưa ra những lý do khác để lý giải.
_ “Là trang điểm sao?” – Nhất định là vậy. Yo Seob tiếp tục lừa mình dối người, quyết không chấp nhận việc bản thân bao lâu nay vẫn bị dáng vẻbình thường của cô che mắt. – “Phép thuật do trang điểm mang lại thậthuyền diệu.”
Có thể biến một người bình thường đến mức không thể bình thường hơnthành một tiên nữ thì không huyền diệu hay sao? Yo Seob khẽ gật đầu, cảm thấy chỉ có như vậy mới là giải thích hợp lý nhất.
_ “Không hẳn.” –Young Min đột nhiên mở miệng nói. Đến lúc này tên yêunghiệt mới nhận thấy tách cà phê vẫn còn trên tay, liền chậm dãi bỏxuống, dáng vẻ thong dong như thể người vừa mới bị thất thố vài giâytrước đó không phải là cậu. – “Minh Tuyết vốn đã rất đẹp. Chẳng qua dobình thường không trang điểm, cũng không chú trọng cách ăn mặc nên mờikhiến cho người khác dễ dàng bỏ qua khi nhìn thấy thôi.”
Đầu tóc cũng chỉ buộc gọn lên, hay mặc áo phông, quần bò, đường nétkhuôn mặt vốn đẹp nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy còn thiếu mộtchút nữa mới đủ thu hút. Thư kí Park chẳng qua chỉ là bù đắp một chútđó, nhưng lại khiến cho ngũ quan của cô thêm rõ ràng, làm những ánh nhìn vừa thấy liền tập trung lại vào những ưu điểm vốn có. Nhất là ánh mắttrong suốt đen láy, bên trong thoáng qua những tia sáng, tựa như một hồsâu cuốn hút những ánh nhìn.
_ “Da em ấy vốn rất trắng.” – Nghĩ đến hình ảnh Minh Tuyết vừa nãy, JaeSung cũng không nhịn được nói ra những suy nghĩ của mình. Tuy nói làtrang điểm nhưng kì thật cũng chỉ rất nhẹ, làn da của cô cũng không vìthế mà thay đổi nhiều. Chẳng qua bình thường mọi người không chú ý tớimà thôi. – “Lại rất mềm mịn nữa. Cảm giác như cục bông, rất muốn chạmvào.”
Đó cũng là cảm giác của cậu mỗi khi lười biếng dùng vai cô làm gối. Nhớđến những lúc ấy, chàng mỹ nam dường như lại cảm giác được hương thơmnhàn nhạt tỏa ra từ người cô, khiến cậu thấy rất thoải mái.
Không gian bỗng nhiên lại chìm trong yên lặng.
Mọi người chìm trong suy tư, trong lòng chợt có những cảm giác khácthường, trí óc cũng càng lúc càng rối loạn. Chỉ là bọn họ vẫn không hềnhận thấy, hoặc cố tình không nhận thấy những cảm nhận đó của bản thân.
Mãi lâu sau, đến khi anh quản lý hốt hoảng chạy tới đánh vỡ khung cảnhkì dị này, tâm trí các chàng trai mới được gọi về trở lại với thực tại.
_ “Mấy cái đứa này! Trời ơi! Mấy giờ rồi mà còn ở đây thế?” – Nhìn mấytên đàn em vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, anh thật không biết nói gì.Thời gian đã gần kề nhưng hình như chỉ có mỗi mình anh vội đến phátđiên, còn bọn họ vẫn bình chân như vại, trí não vẫn tràn ngập những suytư. – “Mau lên! Mau đứng dậy bước đi ngay cho anh!”
Biết sự tình nặng nhẹ, các chàng mỹ nam cũng đành nghe theo lời anh quản lý, đứng dậy bước về phía cửa, trong lòng vẫn không giấu được sự rốirắm. Nhất là khi họ nghĩ đến việc một cô gái ngây ngô như Minh Tuyết đidự tiệc với chàng trai nào đó, lại càng thêm lo lắng, sợ cô sẽ trở thành con cừu non ngốc nghếch tự nhảy vào miệng sói.
20:00 pm
Vẫn khuôn mặt tuyệt diễm được thư ký Park trang điểm từ hồi chiều, MinhTuyết lúc này mặc bô váy dạ hội màu xanh da trời, vui vẻ bước xuống cầuthang, trên môi là một nụ cười sáng lạn
_ “Tôi đi đây!” – Cô vẫy tay chào, hướng về phía cửa trong chờ mong,trong trí não không ngừng tưởng tượng đến tình cảnh Kevin lúc nhìn thấycô như vậy sẽ có biểu cảm gì.
Trong căn nhà lúc này ngoại trừ Yo Seob ra thì chẳng còn ai, các thànhviên khác đều bận việc hết cả. Thế nên khi vừa nhìn thấy cô trong dángvẻ này, ai đó liền nhanh chóng hóa thân thành ông bố khó tính, cau màyquan sát cô từ đầu tới chân.
_ “Này! Đi đâu cơ? Buổi tối thế này mà lại một mình ra ngoài, không cóchút ý thức về sự nguy hiểm nào thế à? Mà váy kiểu gì mà lại ngắn đếnthế kia cơ chứ?” – Lượn quanh một vòng, Yo Seob càng nhìn càng thấynhiều chỗ chướng mắt, lông mày không tự chủ cau lại. – “Cô có đúng làcon gái không đấy?”
Cho dù thế nào thì cũng không nên một mình đi ra ngoài vào buổi tối nhưvậy chứ. Ai đó dường như đã quên mất bản thân vẫn hay sai cô đi siêu thị mua đồ một mình vào tầm này, lần này chẳng qua là đang gây khó dễ,không muốn thấy cô đi dự tiệc với chàng trai nào đó.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô trang điểm và ăn mặc đẹp, tay trong tayvới một người con trai khác bước vào bữa tiệc, cậu chợt thấy thật khóchịu. Thế nên cuối cùng chỉ có thể tỏ vẻ bất mãn với từng chi tiết nhỏnhất, muốn tìm lấy một cái cớ để bắt cô ngoan ngoãn ở lại nhà.
_ “Ngắn ư?” – Nhìn xuống bộ váy màu xanh da trời trên người mình, MinhTuyết cảm thấy không có gì không ổn. Màu sắc và kiểu dáng rất đẹp, dochính Kevin chọn lựa nên đặc biệt phù hợp. Hơn nữa làn váy đằng trướccũng chạm xuống gần đầu gối, đâu có quá ngắn như cậu nói. – “Đâu có.Bình thường mọi người vẫn hay mặc như vậy mà.”
Thậm chí còn ngắn hơn nữa đấy chứ. Câu này Minh Tuyết chỉ nghĩ thầmtrong đầu, không dám nói ra miệng, nhưng vẻ mặt rõ ràng tỏ ra không đồng ý với cậu.
_ “Cô còn dám cãi lại ư? Ăn mặc như vậy mà đi chơi đêm có biết là nguyhiểm đến mức nào không?” – Yo Seob không nhịn được lớn tiếng thuyếtgiáo, nhưng thật ra là để phát tiết cơn bức bối bị đè nén trong lòng.
Tuy nhiên, chàng mỹ nam còn chưa kịp phát tiết xong thì phải ngừng lạikhi thấy Minh Tuyết đã bước tới tận ngoài cửa. Cô gái ấy cảm thấy ở lạinghe cậu nói linh tinh thật phí thời gian, liền lựa chọn không thèm quan tâm, cứ thế bỏ đi tới chỗ hẹn.
_ “Ê! Nói cô đó!” – Yo Seob lớn tiếng gọi với theo, rất muốn kéo lại sựchú ý của cô về phía mình nhưng vô dụng. Minh Tuyết đã quyết tâm bỏ hếtmọi thứ ngoài tai, mặc kệ ai đó ầm ĩ ở phía sau, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ mình sắp trễ giờ hẹn.
Thấy cô không có chút ý định ngừng lại, Yo Seob vội vàng chạy đuổi theora cửa, cuối cùng lại chỉ thấy được bóng lưng của cô đang đi vội vãhướng ra phía ngoài đường. Chàng mỹ nam có chút chần chừ không biết làmgì tiếp theo. Chạy theo ngăn cản thì rõ ràng là không ổn, nhưng mà cũngkhông thể cứ thế để cô đi như vậy.
Chẳng qua có một điều mà cậu có thể chắc chắn, đó là Minh Tuyết lúc nàysẽ không chịu nghe vào tai bất cứ điều gì mà cậu nói. Như vậy cũng cónghĩa dùng biện pháp thuyết phục hiển nhiên là sẽ không thành công.
_ “Đi dự tiệc với con trai ư?” – Nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, YoSeob càng lúc càng lo lắng, cảm giác như đang chính mắt thấy cô gái ngungốc đó tự nhảy vào biển lửa vậy. – “Cô gái ngốc nghếch như cô ta mà lại đòi đi chơi đêm ư? Kiểu gì cũng bị kẻ xấu thừa cơ lợi dụng cho coi.Thật là bực mình mà!”
Yo Seob không ngừng tưởng tượng đến những tình huống xấu nhất, tronglòng nóng như lửa đốt, thầm nghĩ phải ngăn cản cô trước khi thật sự xảyra chuyện. Cậu bực bội than vãn một tiếng, sau đó vội vàng chạy vàogara, lái xe bám theo người con gái ấy.
* * *
Để giữ bí mật chuyện sống chung nhà với MS4, Minh Tuyết không dám hẹnKevin ở quá gần nhà, chỉ có thể đến trạm xe bus gần đó để chờ. Tuy rằngthời gian này ở đây rất vắng người, nhưng cô phải cố gắng lắm mới có thể duy trì sự bình thản, bỏ qua những ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Một lát sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh người con gái ấy. Sau đó là sự xuất hiện của Kevin bước ra khỏi cửa xe với phong tháituyệt đẹp, nhất là nụ cười mê hồn tựa như đang tỏa ra những ánh hàoquang khiến một cô gái như cô khi thấy cũng không khỏi mặc cảm.
Chàng trai ấy còn đẹp hơn cả con gái, khiến ai khi đứng cạnh cũng có cảm giác bị lu mờ. Nhất là nụ cười của cậu khiến cho cả thế giới như mấthết sắc màu, tựa như yêu nghiệt, lại tựa như thiên sứ.
Ngước ánh mắt lên vừa nhìn đến Minh Tuyết, trong ánh mắt của chàng mỹnam ấy cũng không giấu được vẻ kinh diễm. Cậu vốn nghĩ cô khi trang điểm lên và mặc bộ váy dạ tiệc cậu tỉ mỉ chọn lựa thì chắc sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ lại có thể đẹp đến mức này.
Nhất là đôi mắt, trong veo không chút tạp chất, thỉnh thoảng ánh quanhững tia sáng khiến người khác khi nhìn vào không tự chủ trầm mê trongđó.
_ “Minh Tuyết!” – Không biết bao lâu sau, cậu mới mở miệng nói, cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mộng. Chàng mỹ nam rất thân sĩ bước tớimở cửa xe cho cô, trên môi vẫn duy trì nụ cười, chỉ là ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
_ “Cảm ơn!”
Minh Tuyết khẽ gật đầu bước vào bên trong, nhìn chiếc xe từ từ lăn bánhcho đến khi bắt đầu phóng đi nhanh dần, trong đầu có chút sầu lo suynghĩ đến việc mình phải làm sao khi đến bữa tiệc. Cũng chính vì như vậynên cô không nhận thấy ánh mắt dịu dàng của Kevin thỉnh thoảng vẫn hướng về phía mình, toát ra sự hạnh phúc như đang giữ lấy cả thế giới trongbàn tay.
Chỉ là trong đó cũng có một chút cảm giác thất bại. Bởi vì ngoài trừ lúc ban đầu có đôi chút ngỡ ngàng, sau đó Minh Tuyết lại hoàn toàn không hề nhìn về phía cậu, dáng vẻ bình thản đến mức không thể nào nắm bắt được.
Tại sao buổi tối hôm nay, cũng chỉ có một mình cậu bị mê hoặc?
* * *
Cách trạm xe bus một quãng không xa, Hyung Ki vẫn ngồi trong chiếc xe ngước nhìn về phía Minh Tuyết.
Vốn dĩ khi xong việc, cậu cũng nên trở về nhà, nhưng không hiểu sao lạilái xe đến gần trạm xe bus ngồi đợi. Có lẽ bởi vì trong vô thức vẫn biết cô sẽ đến đây, chờ đợi một chàng trai khác đến đón đi dự tiệc.
Vừa nhìn thấy hình bóng cô đi tới, trí não Hyung Ki dường như trốngrỗng. Ánh mắt cậu khẽ ngắm nhìn cô gái xinh đẹp tựa như tinh linh ánhtrăng. Khuôn mặt cô nhu hòa mang theo một vẻ thánh khiết mê hồn, chiếcváy màu xanh bồng bềnh trong gió, khiến người con gái ấy trở nên thật hư ảo, tựa như có khả năng tan biến bất cứ lúc nào.
Và Kevin đến.
Và Minh Tuyết bước vào trong xe.
Chàng trai lặng đi một hồi, đôi mắt vẫn hướng về phía hai người, tới tận khi chiếc xe lăn bánh đi xa dần. trong suốt khoảng thời gian đó, cậukhông hề nhận thấy bàn tay mình đang nắm chặt vô lăng, bàn chân rất muốn nhấn gas phóng theo. Nhưng cuối cùng lý trí đã kịp thời cản lại, lựachọn tiếp tục ẩn nhẫn nhìn chiếc xe đi xa.
Rốt cuộc cậu đang ở đây làm gì, ngay chính bản thân Hyung Ki cũng khôngbiết câu trả lời. Trong lòng cậu đầy ngập sự mâu thuẫn, muốn đuổi theonhưng mà lại không có tư cách để ngăn cản.
Lúc này, chàng mỹ nam thấy thật rối rắm, rõ ràng trong lòng nóng như lửa đốt, rất muốn đuổi theo nhưng cuối cùng lại bị lý trí đè xuống. Cậu vẫn trong trạng thái rối loạn, hoàn toàn không để ý tới những gì xảy raxung quanh cho tới tận khi nghe được tiếng cửa xe bật mở, sau đó là sựxuất hiện của anh Jae Sung ngồi vào ghế bên cạnh.
_ “Đuổi theo!” – Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, tên mèo lười đột ngộtnói một câu, giọng điệu đều đều nghe không ra được cảm xúc bên trong.
Trí não Hyung Ki còn chưa hết kinh ngạc bởi những gì đang xảy ra thì bàn chân đã rất nhanh chóng nhấn gas, phóng vút đi như bay. Khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn không hiểu được hành động đó của mình là vì sao. Bởi mộtcâu mệnh lệnh của tên đàn anh hay vì bản thân cậu vốn đã muốn làm nhưvậy, chẳng qua chỉ đang chờ đợi một cái cớ mà thôi?
Trong một nhàhàng sang trọng, giữa khung cảnh lãng mạn cùng với tiếng nhạc du dương,Young Min đang ngồi đối diện với Eun Hye nhưng tâm trí dường như lạitrôi tới một nơi rất xa.
Cậu mãi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, suy nghĩ những gì không ai biết.
_ “Sao thế? Chẳng nhẽ nói chuyện với tớ chán thế sao?” – Vài lên nóichuyện mà người bên cạnh không có phản ứng, Eun Hye cuối cùng cũng không chịu thêm nữa, đành phải lên tiếng nhắc nhở.– “Cậu từ đầu tới giờ không hề chú tâm chút nào.”
Cô thật sự hoài nghi bản thân người đang ngồi trước mặt mình có phải làchàng trai phong lưu mà mình quen biết không nữa. Từ bao giờ, cậu lạikhông chuyên tâm trong buổi hẹn hò, suy nghĩ những điều khác như vậy cơchứ?
Thấy cậu như vậy, cô lại càng có những linh cảm mãnh liệt, tựa như dựbáo ột chuyện không tốt, khiến cô cảm thấy mọi thứ sắp trượt rakhỏi tầm tay của.
_ “Đâu có! Tớ vẫn đang nghe mà.” – Đến lúc này, Young Min mới giật mìnhphát hiện bản thân thất thố, nhưng sau đó rất nhanh chóng dùng nụ cườicủa mình để che lấp. – “Chỉ là mình hơi mệt vì dạo này lịch làm việc quá dày thôi.”
Chàng trai che giấu rất tốt, nhưng lại không thể qua mắt được một diễnviên trong nghề như Eun Hye. Nếu ngay cả sự khác thường này mà cô cũngkhông nhận ra thì thật không xứng là bạn thân cậu suốt bao nhiêu nămqua.
Tuy nhiên, nhiều khi cô thà rằng bản thân kém nhạy cảm một chút, như vậy cũng không vì nhận thấy sự khác thường này của cậu mà lo sợ.
_ “Chỉ e rằng sự thật không đơn giản như vậy. Cậu dạo này hẹn hò ít hơnhẳn so với lúc trước, đến nơi hẹn cũng không có tinh thần. Trước kia ainói một ngày không thấy các cô gái xinh đẹp thì sẽ chết, bây giờ lại như vậy là sao?”
Nghe được những lời đó của cô Young Min chỉ cười cười, không phản bác,nhưng cũng không thừa nhận. Kì thật đến chính bản thân cậu cũng khônghiểu được bản thân dạo gần đây ra sao, càng không biết phải làm gì đểchấm dứt tình trạng này.
Rõ ràng là đang ngồi đối diện với Eun Hye, nhưng trong đầu cậu lại không ngừng nghĩ tới bóng hình của một người con gái khác. Tuy ai đó khôngquyến rũ và chói lòa như các cô gái mà cậu đã hẹn hò, nhưng khoảnh khắccô bước xuống cầu thang lại gây cho cậu một ấn tượng rất mạnh.
Tựa như vầng trăng êm dịu trên cao, khiến con người ta chỉ cần nhìn thấy thì sẽ không rời mắt được.
Một lần lại một lần hồi tưởng về khung cảnh đó, chàng mỹ nam dường nhưkhông khống chế được suy nghĩ của mình, trong lòng thêm rất nhiều cảmgiác kì lạ mà cậu chưa bao giờ biết đến. Để rồi đến lúc nhận thấy sựkhác thường đó, cậu lại không khỏi hoảng hốt.
Tại sao một người mà Young Min vốn chỉ coi như em gái lại có thể tácđộng quá nhiều đến cảm xúc của cậu vậy cơ chứ? Nghĩ đến việc gần đây hay lo lắng thất thường vì một người mà bản thân không thể yêu, Young Mincó cảm giác như mình sắp điên rồi.
_ “Xin lỗi!” – Ngồi trước cô bạn thân của mình, nhưng tâm trí lại không ở đây, cậu cảm thấy thật không phải, chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu.
Cậu thấy bản thân thật có lỗi, nhưng lại không sao không chế được trínão của mình. Thậm chí ngay lúc này, khi chàng trai ấy càng cố gắng bỏhình ảnh Minh Tuyết bước xuống cầu thang ra khỏi tâm trí thì nó lại càng rõ ràng. Đặc biệt, khi nghĩ tới chuyện cô sẽ cùng một chàng trai khácdự dạ tiệc, bàn tay cậu bất giác nắm chặt mà không hề hay biết.
_ “Cậu xin lỗi vì điều gì cơ? Nếu vì sự phân tâm của ngày hôm nay thìkhông cần đâu.” – Eun Hye không muốn không khí trở nên khó xử, nên chỉcó thể lựa chọn tỏ ra rộng lượng. Nhưng như thế cũng có nghĩa không chấp nhận ai đó vẫn tiếp tục thẫn thờ như vậy khi đang ở bên cạnh mình. –“Nhưng mà tớ hi vọng cậu từ giờ có thể…”
_ “Xin lỗi!” – Càng lúc càng cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, Young Min lúc đó hầu như không nghe thấy Eun Hye nói gì, cảm giác như có mộtngọn núi lửa sắp bùng cháy trong lòng. Cuối cùng, chàng trai ấy khôngthể tiếp tục áp chế bản thân thêm một giây nào nữa, cứ thế đứng bật dậytrước khi trí não kịp hiểu mình đang làm gì.
Sau đó, cậu vội bước về phía cửa.
Tuy rằng trong đầu vẫn nghĩ rằng làm như vậy thật không đúng, nhưng mànếu tiếp tục ngồi ở đây nghĩ đến cảnh Minh Tuyết đang ở đi cùng ngườicon trai khác, Young Min có lẽ bị sự lo lắng trong lòng đốt thành tàntro.
Trong khoảnh khắc, khung cảnh lãng mạn trong nhà hàng đột nhiên thayđổi, chỉ còn lại một mình Eun Hye kinh ngạc nhìn Young Min cứ thế đimất. Một lúc lâu sau, người con gái ấy vẫn không thể tin được vào nhữnggì đang diễn ra. Bởi vì trong cuộc đời mình, cô không bao giờ nghĩ tớicó ngày mình lại bị chàng trai ấy bỏ rơi ngay trong lúc hẹn như vậy.
Vốn dĩ, Young Min không bao giờ để cho phái nữ phải chờ đợi, không thểchịu đựng được cảnh một cô gái đau buồn. Vốn dĩ, cô luôn cho rằng mìnhtrong lòng cậu là đặc biệt. Nhưng mà đột nhiên gặp phải chuyện này khiến cô quá khó để có thể chấp nhận, không biết phải đối mặt ra sao với hiện thực.
Ngồi lặng đi trong nhà hàng, cô cảm thấy cả thế giới xung quanh mình mất đi ánh sáng, ánh mắt phút chốc cũng trở nên ảm đạm. Cô dường như có cảm giác sau buổi tối hôm nay, có rất nhiều việc đang dần thay đổi, theophương hướng mà cô không hề mong đợi.
* * *
Ngồi lên xe, Young Min vội vàng phóng đi, nhưng bản thân cũng không biết được mình đang định đi đâu. Cậu lúc này phải rất cố gắng để điều chỉnhlại tâm trạng của mình, cảm thấy thật mệt mỏi và chán nản trước sự rốiloạn trong tâm tưởng.
Một mình rời khỏi nhà hàng, để mặc Eun Hye ngồi đó, Young Min cũng hiểuđược mình đang ứng xử thật không giống bản thân lúc thường, nhưng lạikhông chút thấy hối tiếc.
Tất cả mọi việc cậu làm lúc này đều chỉ vì một người con gái.
Cậu cố gắng tập trung để lái xe nhưng cũng không thay đổi được gì nhiều, ánh mắt nhìn ra phía trước nhưng trí não lại trống rỗng, thỉnh thoảngchỉ nhận thấy ánh đèn từ những chiếc xe đang đi ngược hướng.
Cũng trong giây phút đó, một hình ảnh đột nhiên rơi vào trong mắt khiến Young Min không khỏi chú ý.
Rõ ràng trên đường có rất nhiều xe đang đi lại, rõ ràng trời đã tối làmthị lực của con người trở nên kém hẳn, rõ ràng trong tình trạng như vậy, người bình thường không thể nhìn thấy ai ngồi trong xe đối diện. Nhưngmà chỉ trong một tích tắc như vậy, cậu lại thấy hình ảnh Minh Tuyết phálệ rõ nét ở trong chiếc xe vừa lướt qua.
Két!
Trước khi trí não kịp nhận biết điều gì đang diễn ra, thân thể cậu đãlàm ra phản ứng. Cả chiếc xe của cậu đột ngột xoay đầu vòng lại, nhanhđến nỗi bánh xe ma sát với lòng đường tạo ra một tiếng động chói tai.Sau đó, khi chàng trai ấy còn chưa kịp hiểu được tại sao mình lại làmnhư vậy thì bàn chân đã nhấn gas, phóng vụt đuổi theo chiếc xe đó.
Phản ứng của cơ thể vượt qua sự chỉ đạo của đầu óc, cả bốn chàng mỹ namđều trở nên thật lạ kì. Cũng vì thế mà trên con đường tối nay xuất hiệnmột hình ảnh hiếm có, khi bốn chiếc xe cùng phóng vụt thành hàng, vẫnbám theo nhau sát nút.
* * *
Những chiếc xe theo đuôi lần lượt dừng lại trước nơi tổ chức dạ tiệc,tiếp theo các chàng trai cũng vội vàng bước ra, tìm kiếm bóng dáng củaMinh Tuyết và Kevin. Nhưng đáng tiếc, khi bọn họ tìm được thì cũng chỉkịp thấy hình bóng của hai người họ cùng nhau bước vào cửa mất hút. Đểlại mấy chàng mỹ nam đứng ngoài trong rối rắm.
Liếc nhìn quanh, bọn họ lại càng kinh ngạc khi thấy các thành viên khác trong nhóm cũng ở đó.
_ “Uả?” – Yo Seob quay lại nhìn trong ngỡ ngàng. – “Sao mọi người lại ở đây hết thế?”
Chẳng phải mấy người này đều có việc bận tối nay hay sao? Chàng mỹ namthấy thật khó hiểu, cũng không ngờ sẽ đụng độ người quen ở ngoài cửa như vậy. Đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp hay bọn họ vốn có cùng chung một mục đích?
Trả lời cho cậu là một sự yên tĩnh như tờ. Hyung Ki và Young Min đềukhông nói gì, bởi vì ngay chính bản thân hai người cũng không hiểu rõđược trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì. Câu hỏi đó bọn họ cũng không thể nào giải đáp.
Chỉ có mình Jae Sung là suy nghĩ rất đơn giản, vô tư nói ra những gìmình đang nghĩ. Chẳng qua thời gian để máu lên não của cậu vượt xa sovới người thường, thế nên phải mất vài phút mới có phản hồi.
_ “Bám theo Minh Tuyết!” – Cái này thì hiển nhiên không có gì phải bàncãi. Nếu không thì bọn họ cũng đã không có mặt ở đây rồi. Jae Sung nhậnthấy khóe miệng run rẩy của những người còn lại khi nghe câu trả lời,còn rất thật sự bổ sung. – “Ngăn chặn mọi hành vi vượt quá giới hạn củamột cô gái chưa chồng.”
Vừa dứt lời, ai đó còn khẽ gật đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình thật sáng suốt, hoàn toàn không nhận thấy có điều gì không ổn.
Làm ơn đi! Cho dù hai người đó có vượt qua giới hạn thật thì bọn họ nên dùng tư cách gì để ngăn chặn bây giờ?
_ “Nhưng… anh à!” – Nhìn thấy tên đàn anh tự trả lời, tự quyết định, rồi lại tự hướng về phía nơi tổ chức dạ hội, Hyung Ki cảm thấy chán nản đến không biết phải nói gì. – “Chúng ta đâu có vé mời.”
Đó mới là điều quan trọng nhất, khiến cậu đến tận nơi đây rồi mà lại không dám theo vào.
Tuy rằng nếu bọn họ quyết tâm muốn vào thì cũng không ai ngăn cản, nhưng cũng vì là người của công chúng nên họ lại càng không dám gây ra chuyện gì náo động. Chính vì thế khi thấy tên đàn anh vô tư bước về phía đó,cậu không thể không lên tiếng nhắc nhở.
_ “Có mà! Chỉ có điều mấy đứa không biết thôi.” – Jae Sung đột nhiênnhíu mày, sau đó phản bác lại bằng một bộ mặt rất đáng đánh đòn. – “Anhquản lý đã đưa cho anh vé mời từ mấy hôm trước rồi mà.”
Chẳng qua vé rơi vào tay Jae Sung thì 100% là bị bỏ quên mất tiêu. Nếukhông phải lúc này cậu rất muốn theo vào trong kia, hơn nữa lại được tên đàn em nhắc nhở thì chắc cũng chẳng nhớ ra có thứ này trên đời.
Nhìn tên mèo lười lục soát bản thân một hồi rồi lôi ra mấy chiếc vé mời nhăn nhúm, các chàng trai còn lại cảm thấy hết nói nổi.
Jae Sung, sao cậu không thừa nhận là mình đã quên mất không nhắc với bọn họ đi cho nhanh, còn giả bộ vô tội như thế để làm gì. Chỉ vì tính đãngtrí của ai đó làm hại bọn họ lo lắng suốt từ nãy tới giờ.
Nếu đã có vé mời, buổi dạ tiệc này bốn chàng mỹ nam hiển nhiên là phảitiến vào. Chỉ là cho đến tận khi bước vào bên trong, họ vẫn không thểngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh chóng đơn giản như vậy.
Vượt qua cánh cửa, không gian rực rỡ bên trong mở ra trước mặt các chàng trai. Ánh vào trong mắt họ là rất nhiều người nổi tiếng quen mặt tronggiới nghệ sĩ, mặc những bộ đồ dự tiệc hoặc lộng lẫy, hoặc lịch sự, hoặcquý phái giữa khung cảnh tuyệt đẹp. Đáng tiếc giờ phút này cả bốn chàngmỹ nam đều không có tâm trạng thưởng thức khung cảnh đó, vừa bước vào đã đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của Minh Tuyết.
Nhưng mà, người quá đông, bọn họ tuy ở cùng trong một buổi tiệc nhưnglại bị chính khung cảnh tráng lệ của nó ảnh hưởng, hai bên đều khôngthấy nhau.
Đứng giữa rất nhiều người nổi tiếng, nhưng Minh Tuyết lại không biếtmột ai, nên cũng không có hứng thú bắt chuyện với vị thần tượng nào.Trái lại, những món ăn lại là tâm điểm thu hút sự chú ý của cô, bởi vìchúng trông khá đẹp và ngon miệng.
_ “Kevin này!” – Cố gắng lắm mới có thể rời mắt khỏi đám đồ ăn, MinhTuyết đưa mắt nhìn một lượt quanh dạ tiệc, không khỏi thấy khó hiểu. –“Hình như đâu có yêu cầu phải có người đi cùng đâu nhỉ?”
Vốn dĩ lúc nghe Kevin nhờ, cô còn nghĩ đến nơi đây sẽ chỉ toàn cáccặp đôi đi cùng nhau, nhưng hóa ra lại không phải. Thế nên hiện tạingười con gái ấy đang cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao cậu lạiphải lôi kéo mình theo cùng.
Chẳng phải nếu Kevin đi dự tiệc một mình thì sẽ tiện hơn sao, hơn nữa cũng không lo bị hiểu lầm hai người là một đôi?
_ “Đúng vậy!” – Nghe câu hỏi của cô, Kevin không có phản ứng gì khácthường, hoàn toàn không giống một người vừa bị bóc trần lời nói dối.–“Nhưng nếu đi một mình thì sẽ rất dễ trở thành mục tiêu tấn công củanhững người khác. Do vậy bình thường tôi hay đi cùng chị họ. Chỉ là hômnay chị ấy có chút việc bận.”
Cậu thừa nhận là mình cũng có tư tâm khi mời cô đi cùng, nhưng việcnày cũng có lý do chính đáng, không phải tự dưng làm điều thừa. Hơn nữanếu không vì vậy thì làm sao cậu có thể nhìn thấy một Minh Tuyết xinhđẹp thế này cơ chứ.
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt bỗng nhiên cúi xuống sát gần người con gái ấy.
Nếu là trước kia, Minh Tuyết còn có khả năng rơi vào ảo tưởng, nhưngsau mấy lần gặp tình huống tương tự, cô hiểu được cậu chẳng qua chỉ làđang muốn giúp mình chuyện gì đó mà thôi. Dẫu vậy, khi chứng kiến khuônmặt gần sát của Kevin, trái tim cô cũng không khỏi đập loạn nhịp.
_ “Có lông mi rụng trên mặt cô nè.” – Chàng mỹ nam đưa tay cầm lấycọng lông mi trên khuôn mặt Minh Tuyết, ngón tay có chút lưu luyến khichạm lên làn da mềm mại của cô.
Mãi đến khi cậu lùi lại, cô gái ấy mới có thể thở hắt ra một hơi.Đứng trước chàng trai vừa đẹp như thiên thần, lại vừa như yêu nghiệtnày, sức chống cự của cô trở nên cực thấp, ngay cả thở mạnh cũng khôngdám.
Hơn nữa khi thấy khuôn mặt thuần khiết của cậu, cô lại càng cảm thấyngại ngùng, tựa như trong hai người chỉ có một mình cô hay nghĩ ngợilung tung.
_ “Đằng kia có một món ăn khá ngon đấy.” – Thấy vẻ mặt ngây ngốc củaMinh Tuyết, trong lòng Kevin có chút vui mừng. Điều này chứng minh cậuvẫn có sức ảnh hưởng đến với người con gái ấy hay chăng? Nghĩ đến vậy,cậu khẽ nở một nụ cười tuyệt đẹp, nắm tay cô đi tới trước một bàn ănkhác.
* * *
_ “Chia nhau ra đi!” – Trước một buổi dạ tiệc đông người thế này,cả nhóm đi cùng nhau để tìm hai người vốn không phải quyết định sáng suốt. Thếnên cuối cùng Hyung Ki chỉ có thể cắn răng đưa ra đề nghị này.
Bốn người cùng chia nhau ra đi tìm thì xác suất thấy cũng cao hơn, vớilại chỉ cần một người đến ngăn cản cuộc hẹn hò này của hai người cũngđủ. Nghĩ đến vậy, các thành viên còn lại liền gật đầu tán thành.
Nhưng vừa mới chia nhau ra được vài giây, Yo Seob không biết nên phảinói gì đối với tên đàn anh đang lặng lẽ cầm đĩa tiến vào phía bàn đểthức ăn kia hết cả. Lúc nãy cậu còn thấy kinh ngạc trước sự khác thườngcủa tên đàn anh này, bây giờ mới hiểu ra đó chẳng qua chỉ là vài phútxuất thần. Hiện tại trong mắt Jae Sung ngoại trừ những món ăn trên bànthì chẳng còn lại gì, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu khi đến đây.
_ “Rốt cuộc anh ấy đến đây để làm cái gì cơ chứ?” – Yo Seob thở dài mộthơi, cũng chẳng thế làm gì để thay đổi, đành tiếp tục tự đi tìm, coi như không hề quen biết người kia.
Không ngừng nhìn quanh tì kiếm, phải đến gần mười phút sau thì sự cốgắng của cậu mới thu được thành quả. Xuyên qua đám người, chàng trailoáng thoáng thấy bóng dáng của Minh Tuyết và Kevin ở cách đó một đoạn.
_ “Minh…” – Đang định gọi tên người con gái ấy, nhưng còn chưa kịp nóihết, bàn chân Yo Seob bỗng sững lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, khôngtin nổi những gì diễn ra trước mắt.
Tuy rằng chỗ đứng hơi xa, hơn nữa lại chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng cậuvẫn có thể thấy Kevin đang cúi xuống, càng ngày càng gần sát vào mặtMinh Tuyết. Chỉ cần nhìn bóng hình hai người đang hợp lại làm một, nhưvậy cũng đủ để chàng trai ấy đoán được bọn họ đang làm gì.
_ “Hôn… họ dám hôn… nhau sau?” – Yo Seob thật sự là bị khung cảnh trướcmắt kinh động không nhỏ, ngón tay run run chỉ ra phía trước, miệng lắpbắp mãi mới nói ra được vài từ. – “Cô ta… dám…Sao lại có thể làm như vậy cơ chứ?”
Yo Seob lúc này tựa như sắp phát điên, bất chấp tất cả chạy đến định kéo hai người rời ra. Nhưng vừa mới bước ra được vài bước, một tiếng nóiquen thuộc chợt vang lên gần đó khiến bàn chân cậu phải ngừng lại.
_ “Yo Seob! Đúng là anh rồi!” – Vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt Anna tựa nhưtỏa sáng, vội vàng bước tới gần. Trên khuôn mặt đáng yêu của cô nở rộmột nụ cười xinh đẹp, khiến cô gái ấy tựa như một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. – “Anh cũng đến tham dự buổi tiệc này sao?”
Ở giữa buổi tiệc, Anna đang suy nghĩ đến Yo Seob thì lại đột nhiên nhìnthấy cậu, cảm thấy sững sờ đến mức không dám tin vào mắt mình nữa. Khiđã biết chắc không phải là ảo giác, cô không khỏi vui sướng chạy đến bên cậu, cảm giác tựa như đây chính là sự diệu kì của duyên phận.
Không hẹn trước, nhưng lại chợt thấy nhau giữa bao người, trên đời nàycòn chuyện gì lãng mạn hơn như vậy nữa đâu? Anna lúc này đang chìm đắmtrong sự vui sướng, không hề nhận thấy tâm trạng của chàng mỹ nam ấy cógì khác thường.
_ “À.. Ừ…” – Chàng mỹ nam miễn cưỡng đáp lời, trong lòng lại có ngàn vạn không muốn. Cậu không thể hiểu nổi ai đó lại tỏ ra vui vẻ như vậy khithấy mình. Hai người chẳng phải là đối thủ của nhau hay sao? Cho dù ởbuổi tiệc có nhìn thấy thì cũng nên coi như không biết để đỡ phải mấtcông ứng phó nhau mới đúng.
Để Anna khôngnghi ngờ đến mối quan hệ của MS4 và Minh Tuyết, cậu phải cắn răng ngừnglại nói chuyện với cô. Lúc cấp bách này mà phải lãng phí thời gian ở đây nói mấy câu khách sáo với Anna, trong lòng Yo Seob càng thêm lo âu thấp thỏm tựa như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nghĩ đến việc hai người kia có khả năng làm nhiều hành động thân thiếthơn nữa, chàng trai liền có cảm giác bản thân không thể ức chế, tựa nhưsắp trở nên điên cuồng.
_ “Thật là trùng hợp đấy. Tôi không nghĩ là sẽ gặp được anh ở bữa tiệcnày đâu. Nghe nói bình thường MS4 quá bận nên không tham gia vào nhữngsự kiện như này.”
Anna vẫn tiếp tục nói, không hề nhận thấy người đối diện sắp mất hếtkiên nhẫn. Đang vội mà còn bị ngăn lại nói mấy câu linh tinh, Yo Seoblúc này sắp không ức chế được, cảm giác rất muốn giết người.
Ông trời, ông phái cô gái này xuống để đày đọa con đúng không? Chàngtrai thấy cô gái trước mặt vẫn đang nói hăng say mà rất muốn khóc.
_ “Uh. Nhẽ ra MS4 vốn không bao giờ tham gia vào sự kiện này, như vậytôi cũng không phải đụng độ vị oan gia là cô rồi.” – Yo Seob oán tráchnhỏ trong miệng, rõ ràng nóng ruột phải chết nhưng trên mặt vẫn phải tỏra như thường.
Nghĩ đến nguyên nhân hôm nay cả nhóm xuất hiện ở đây, ánh mắt cậu bấtgiác hướng về phía Minh Tuyết và Kevin vừa đứng, thầm nghĩ nếu phát hiện bọn họ lại có hành động vượt giới hạn thì sẽ bất chấp việc Anna đang ởbên, xông tới ngăn cản ngay lập tức.
Đáng tiếc, cậu không có cơ hội làm vậy. Không phải vì hai người đó trởnên quy củ, mà bởi vì chỗ họ vừa đứng giờ trống trơn không có một ai.
Trong lúc cậu đang ứng phó với Anna, bọn họ đã đi đâu mất tiêu.
Nhận thức được chuyện này, Yo Seob không khỏi hoảng hốt, chợt có linhcảm rất xấu. Cậu chỉ sợ ở nơi mà cậu không thấy, bọn họ đang làm ranhững chuyện…
Nói một hồi nhưng lại không nhận thấy phản hồi từ người bên cạnh, Annalúc này mới liếc sang, chú ý đến biểu hiện của Yo Seob. Rơi vào trongmắt cô là dáng vẻ kinh ngạc, mãi chưa hoàn hồn của anh chàng trẻ con,ánh mắt đăm đăm hướng tới một vị trí, tựa như ở đó đang có chuyện kìquái đang xảy ra.
Nhưng mà khi cô theo ánh nhìn của cậu thì lại không thấy có gì đặc biệt cả.
_ “Có gì sao?” – Hết nhìn Yo Seob rồi lại ra phía đó, Anna cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì, không khỏi hỏi lại trong khó hiểu. Rốt cuộcchuyện gì khiến Yo Seob kinh ngạc như vậy, không ngừng phân tâm khi nóichuyện với cô?
Không thể để bọn họ đơn độc ở cùng nhau trong buổi tối thế này. Đó làtất cả những gì mà chàng mỹ nam ấy suy nghĩ được lúc này, sau đó rấtnhanh biến nó thành hành động.
_ “Tôi có chút việc.” – Để lại một câu ngắn gọn như vậy, Yo Seob vộivàng bước vội về phía trước, bỏ lại Anna với vẻ mặt ngỡ ngàng của ở saulưng. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại ý nghĩ truy tìm bóng hình củaMinh Tuyết, cảm nhận được sự lo sợ lớn đến mức lấn át tất cả mọi suynghĩ khác.
* * *
Bữa tiệc rất ồn ào bởi những tiếng nói chuyện trên nền nhạc, tâm trí của chàng mỹ nam đang đi quanh quẩn tìm kiếm bóng hình của Minh Tuyết kiacũng vì thế lại càng hỗn loạn. Cậu đi lại không có mục đích, cố gắngnhìn quanh nhưng tung tích của người con gái ấy vẫn không thấy đâu,trong lòng có một chút nóng vội, một chút thất lạc không rõ nguyên nhân.
_ “Young Min! Sao cậu lại ở đây thế?”
Một tiếng nói chợt vang lên kéo lại sự chú ý của chàng mỹ nam. Cậu sửngsốt quay đầu, không thể ngờ đến đây lại gặp được người con gái mình vừabỏ lại lúc nãy, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
_ “Vừa nãy tớ thấy cậu tỏ ra lo lắng, bỏ đi rất vội vàng. Còn tưởng làcó chuyện gì, hóa ra lại là đến đây ư?” – Eun Hye cũng thật không ngờlại gặp tên yêu nghiệt này một mình ở đây, trong lòng không biết là nênbuồn hay vui. Cô còn tưởng là cậu bỗng khác thường như vậy là vì dần cótình cảm thật sự với một người con gái nào khác, vừa nhận thấy nguy cơthì lại đột nhiên biết được không phải.
Nhưng mà buổi dạ tiệc này thì có gì nghiêm trọng đến mức Young Min phảitỏ ra nóng vội, bước đi không có một lời giải thích như vậy cơ chứ? Đâycũng là điều khiến người con gái ấy khó hiểu nhất.
_ “Vừa nãy thật xin lỗi, mình thật sự không cố ý làm như thế?” – Nhìnthấy cô, Young Min lại thấy có chút áy náy. Tối hôm nay cậu cũng khônghiểu mình làm sao lại có thể khiến một cô gái gặp tình huống khó xử nhưvậy. Nhưng rất nhanh, chàng mỹ nam liền lấy lại phong độ vốn có của mộtthần tượng, tìm cách để không khí trở lại như thường. – “Cậu cũng tớiđây ư?”
Theo thời gian thì có lẽ Eun Hye vừa rời khỏi nhà hàng một chút là đếnđây luôn , thế nên mới khéo đến mức hai người lại đụng độ nhau ở giữabuổi dạ tiệc.
_ “Uh! Mình vốn có thiệp mời mà.” – Nhưng vì có hẹn với cậu nên khôngquan tâm. Chẳng qua khoảnh khắc nhìn thấy cậu bỏ đi, cô bỗng cảm thấybản thân thật cô độc, muốn đến nơi đông người để xua đi những thất lạctrong lòng. – “Vừa nãy mới chợt nhớ đến thế nên liền đến đây. Chỉ làkhông ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Eun Hye cũng không tiếp tục truy vấn về chuyện ở nhà hàng, một phầnkhông muốn hai người thêm khó xử, một phần vì cô sợ nghe thấy câu trảlời là điều mà mình không mong đợi. Nếu quả thật là như vậy, thì cô thàrằng vẫn không biết gì hết còn hơn.
Càng là thấy Eun Hye tỏ ra như không có gì, Young Min càng thấy bản thân không phải, trong lòng thầm nghĩ phải cố gắng đền bù cho cô ấy. Nhưngkhi chàng mỹ nam ngước lên, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiênngừng lại vì những gì vừa thấy.
Xa trong đám người dự tiệc phía sau Eun Hye, cậu vừa thoáng thấy hìnhbóng Minh Tuyết ẩn hiện giữa khung cảnh rực rỡ xung quanh.
Thấy bóng dáng của cô đang đứng cùng Kevin, chàng mỹ nam có chút nóngvội, muốn thoát thân để đến đó ngăn cản hai người kia đứng gần sát nhau. Chỉ là không biết phải nói sao với Eun Hye để không gây sự chú ý.
Còn chưa nghĩ ra được lý do thoái thác, Young Min đột nhiên sững sờ bởihình ảnh trước mắt, trí não dường như không nghĩ được gì khác.
Minh Tuyết…vừa ôm lấy Kevin.
Young Min lúc đó cũng không hiểu được phản ứng của bản thân như vậy làvì sao, chỉ đơn giản thấy trong lòng thật khó chịu, rất muốn lao tới kéo hai người họ ra xa, nhưng bàn chân thì lại như đang cắm rễ xuống đất.
Lý trí không cho phép cậu bỏ mặc tất cả để làm như vậy, chỉ có thể trơmắt nhìn hai người họ ôm nhau. Chàng mỹ nam cảm giác sự ẩn nhẫn củamình sắp đến cực hạn, trong lòng thấp thỏm không yên.
_ “Young Min! Sao thế?” – Đang nói chuyệ