My Stars

Vẫn như thường lệ, Yo Seob trở về nhà sau khi hoàn thành xong công việc buổi sáng. Trên khuôn mặt mang đầy tính trẻ con và đáng yêu lúc nàythoáng hiện chút mệt mỏi, nhưng vẫn duy trì hào quang của một thần tượng đủ khiến các cô gái mê mệt.
Dẫu vậy, khi mở cửa bước vào căn nhà và đảo mắt qua thấy mọi người đềutụ tập đủ cả ở phòng khách, chàng trai cũng khẽ cảm thán mà thở dài một hơi. Hóa ra hôm nay cậu chính là thành viên bị đày đọa nhiều nhất, nhìn cái lũ đang tươi như hoa kia cũng biết họ đã trở về nhà nghỉ ngơi từđời nào rồi.
Giám đốc… người thật là bất công! Có bóc lột thì cũng phải kéo cả nhómcùng chịu chứ, nhất là cái tên đàn anh Jae Sung lười chảy thây ra kiacàng phải bắt làm gấp đôi.
_ “A! Yo Seob! Anh về rồi đó à?” – Vừa ngước lên nhìn thấy chàng trai,ánh mắt Minh Tuyết đã tỏa sáng rực rỡ, vội vẫy tay gọi lại, hoàn toànkhông chút để ý đến những bi phẫn trong lòng của cậu lúc này cả. – “Maulại đây xem nè! Ảnh chụp hôm đi khu vui chơi đã rửa rồi đấy.”
_ “Cái gì?” – Vốn mệt chết đi, cũng chẳng thèm quan tâm gì tới bọn họđang tụ tập ở đó làm gì, nhưng vừa nghe thấy câu nói đó, chàng mỹ namgiật mình hô lên một tiếng rồi vội vàng lao tới cái bàn, lục lục lọi lọi trong đống ảnh lộn xộn. – “Không có cái nào có vấn đề đấy chứ?”
Ai đó thật quá điên cuồng với việc bảo trì hình tượng của mình, ngay cảmột chút nguy cơ nhỏ bằng mắt muỗi cũng quyết không bỏ qua. Cần phảidiệt trừ chứng cứ từ trong trứng nước thì tối nay Yo Seob mới yên tâm mà ngủ ngon được.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương sốt sắng của chàng trai ấy lúc này, MinhTuyết chỉ cảm thấy thật đáng khinh bỉ. Cái tên đầu óc đen tối, tâm địaxấu xa như cậu thì có quái gì đáng để người khác chú ý mà cứ làm quá lên thế chứ? Nghĩ vậy, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới con người đang phátđiên bên đống ảnh nữa mà quay sang chuyện trò vui vẻ với Young Min.
_ “Anh à! Anh tự rửa cả đống ảnh này ư?” – Càng nhìn, cô gái càng thấychàng trai trước mắt thật toàn năng, không những xinh đẹp, tốt bụng, màlại còn rất tài giỏi nữa chứ. Do vậy, ánh mắt cô cũng không tự chủ đượcmà chìm ngập toàn sự sùng bái, cứ như trước mắt cô là một pho tượng thần sáng lấp lánh. – “Giỏi thật đấy!”
_ “Vì anh có hứng thú với nhiếp ảnh mà.” – Đang mải mê ngắm lại nhữngtác phẩm của mình, Young Min hoàn toàn không biết hình tượng của mìnhtrong mắt ai đó đang không ngừng tăng cao, cũng bỏ qua mất sự ngưỡng mộnhư sóng triều trên khuôn mặt Minh Tuyết lúc này. – “Anh cũng hay chụplinh tinh lắm. Nhưng nếu nhờ người khác rửa thì những bức ảnh đời thường của MS4 sẽ có thể bị lộ ra ngoài. Vì thế anh cũng học luôn cách rửaảnh. Em xem thử tấm này nè, em cười rất tươi đấy!”
Đối lập lại với sự sung sướng, ríu rít nói cười không ngừng của hai con người ấy là khuôn mặt càng lúc càng đen như đáy nồi của chàng độitrưởng. Cậu cầm mấy bức ảnh có mặt mình lên mà tay nắm chặt như muốn bóp nát chúng ra thành bột phấn vậy. Hiển nhiên, các bức ảnh ấy trông nhưthế nào, không cần phải nói thì ai cũng đoán ra được.
_ “Tại sao ảnh của em nếu không phải ở trên đu quay ngựa thì lại là ngồi trước máy gắp thú bông thế?” – Hyung Ki thấy thật bất bình, nhìn mấytấm ảnh trong bực bội. Nhẽ ra cậu phải biết mình cũng chẳng nên mong chờ ở cái người trong mắt luôn coi đám con trai là một đống rác, còn chỉ có phụ nữ mới là đáng tôn trọng như Young Min cả. Nhìn xem, cả chục tấmnhư một, cứ lựa chọn lúc xấu nhất mà bấm máy, cuối cùng tất cả chỉ thấymột góc âm u của khu vui chơi ngày ấy.
_ “Thì đó là hai trò em chơi vui nhất mà!” – Không chút cảm thấy có gìbất bình thường, Young Min mở miệng đap lại rất vô tư, đôi mắt hoa đàonhẽ nheo nheo thật mê hồn, như để chứng minh cho sự thành thực đến mứckhông thể hơn nữa của chàng trai ấy hiện tại. – “Nhưng có vài tấm chụpem lúc đang đi đường, lúc suy tư rất phong độ đấy.”
Thấy nhiệt độ không khí giảm mạnh, tên đàn anh mới chậm rãi tiếp lời, coi như có chút an ủi sau khi ném người ta xuống hố sâu.
Chỉ có điều vài cái đó so với một đống trong tay Hyung Ki lúc này, chẳng khác như hạt muối bỏ biển. Anh Young Min, rốt cuộc anh đang phát huy sở thích của mình hay tìm cách dẫm đạp lên hình tượng của đám đàn em chovui thế?
Trong khi mọi người vẫn đang náo động, không ngừng bày tỏ mọi ý kiếncủa mình thì ở một góc, Jae Sung cứ lặng lẽ ngồi đó, nhặt những tấm hình của mình ra, xếp chúng một cách ngay ngắn thành một hàng.
Thế mới thấy, tinh thần tự sướng của ai đó quả thật đã đạt đến đỉnh cao, đến mức có thể bỏ qua mọi sự tồn tại của mấy người khác mà không chútbị ảnh hưởng.
_ “Ảnh của anh hầu như toàn ngủ thôi nhỉ?” – Khẽ liếc qua một hàng ảnhdài nằm trên bàn, Minh Tuyết không nhịn được khẽ hỏi. – “Ngay cả ngồitrên ghế mà cũng ngủ được kìa!”
Không phải đang ngủ thì mặt cũng ngơ ngẩn, mà không phải mặt đang ngơ ngẩn thì chắc chắn là ngủ.
_ “Cái gì thế này?” – Ngay tại lúc đó, tiếng Yo Seob thét lên vang dộilàm mọi người đều giật mình quay lại nhìn. Cuối cùng, sau khi lộn tungcả cái đám ảnh này một lượt, chàng trai ấy cũng đã tìm được tấm ảnh màcậu nghi ngờ. – “Em đã nói là xoá đi rồi kia mà! Cái tấm này! Thật làmất mặt quá cơ.”
Anh Young Min quả thật rất có năng khiếu tìm kiếm những giây phút conngười ta trông xấu xí và thảm hại nhất. Nhất là cái lúc cậu vừa bướcxuống khỉ tàu cao tốc, tóc thì bay ngược tùm lum, mặt thì bơ phờ, cònđâu hình ảnh một chàng trai đáng yêu mê hồn nữa.
Lần này, Yo Seob bị lỗ to, chỉ còn có thể nghiến răng nghiến lợi nhìntấm ảnh như nhìn kẻ thù. Thật không ngờ nổi, vốn chỉ định dọa Minh Tuyết một phen, không ngờ cái trò này đã hại người mà còn hại cả mình.
Bực tức, nhưng cũng chẳng vãn hồi được điều gì. Yo Seob lặng lẽ giấu tấm ảnh vào trong người, tìm thời cơ thích hợp để xử lý, nhưng hình như cậu đã quên mất, file gốc vẫn nằm ở trong máy Young Min.
Thế nên, chỉ bằng vài câu nói, Minh Tuyết rất nhanh chóng đánh tan mọi hi vọng của cậu.
_ “Anh Young Min này! Hình như anh đã nói anh có rửa mấy bộ phải không? Cho em một bộ hoàn chỉnh nhé.”
_ “Tất nhiên rồi!” – Yêu cầu của con gái, Young Min hiển nhiên không bao giờ chối từ, còn khẽ nở một nụ cười xinh đẹp mê hồn, quyến rũ từ trongxương tủy.
_ “Mấy cái người này!” – Yo Seob chịu hết nổi, lần đầu tiên trong đời bị ép đến phát điên. Bằng chứng cho lỗi nhục nhã của đời cậu đã rơi vàotay giặc, không còn đường cứu vãn.
Nhìn sự phẫn nộ mà không thể làm gì của ai đó, Minh Tuyết lại cảm thấyrất thú vị. Nghĩ kĩ lại, có lẽ do ở chung với Yo Seob lâu ngày, cô cũng trở nên rất xấu rồi.
_ “ Thực ra…” – Nhìn những tấm ảnh, cô gái bất giác nở một nụ cười tươitắn, sâu trong ánh mắt đều toát ra một sự hạnh phúc ngọt ngào. – “Đây là chuyến đi chơi vui nhất với em từ trước đến giờ đấy. Lúc đầu, em vốnkhông có thói quen với việc có nhiều người trong nhà như thế, nhưng bâygiờ em thấy thật may mắn khi mình đã đến Hàn Quốc.”
Trong một giây phút, thế giới trở nên thật yên ắng, khi tất cả các chàng mỹ nam đều chìm trong suy tư.
Cuộc sống của một thần tượng luôn luôn sôi động, tuy mệt mỏi nhưng lạiluôn có rất nhiều người ở bên cạnh. Thế nên, khi nghe những lời cô vừanói, cả bốn người đều bất giác cảm thấy những cảm xúc thật khó tả. Cũngkhông biết cuộc sống trước kia của Minh Tuyết như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào thần thái của cô mỗi khi nhắc tới cũng đủ biết khi đó cô rấtcô độc, rất bình thản nhìn thời gian trôi như một người ngoài cuộc.
Trong giây phút đó, Minh Tuyết vẫn rất chuyên tâm xem những bức ảnh,trên khóe môi không giấu nổi sự vui vẻ và thỏa mãn từ tận trong lòng nên không hay biết gì đến những suy nghĩ trong trí não các chàng trai. Cũng trong khoảnh khắc đó, trong đôi mắt các chàng mỹ nam, hình ảnh cô trênchiếc ghế dường như mang một sắc thái hoàn toàn khác biệt, xinh đẹp mỹlệ như đang bừng sáng.
_ “Vui cái gì chứ?” – Giật mình thoát khỏi ảo giác đầu tiên là Yo Seob,chàng trai cũng nhanh chóng cảm thấy mình đúng là điên rồi. Cô ta thì có gì mà đáng thương xót hay đồng tình kia chứ?
Nghĩ tới cái hôm đưa cô đi chơi, cậu chỉ có thể nói đó đúng là một ngàyxui tận mạng. Hơn nữa, nguyên nhân của tất cả chẳng phải là cái cô gáiđang ngồi trong hạnh phúc và cảm thán đầy hạnh phúc cho cái ngày đó sao?
_ “Cứ nhớ lại là thấy điên ruột mà!” – Không nhắc tới thì thôi, giờ chỉcần nghĩ tới chỉ vì một câu gọi của ai đó mà mình phải chạy trối chết,Yo Seob chỉ thấy càng thêm bực bội mà thôi. – “Bị cả đống fan đuổi theonhư thế. Cũng may là có anh quản lý đã chớ sẵn xe ở bên ngoài. Nếu không chắc bị bao vây đến chết luôn rồi.”
Thế nên, ai đó biết điều thì đừng có nhắc lại thêm lần nào nữa, nếu không có bị bóp chết thì cũng đừng có kêu oan.
_ “Nói mới nhớ, mấy giờ rồi thế?” – Bất chợt nhớ đến việc chính cần làmbuổi chiều nay, Young Min khẽ nhìn lại đồng hồ và nhắc nhở các thànhviên khác. – “Sắp đến giờ tập vũ đạo rồi đấy. Minh Tuyết, em cũng chuẩnbị đi cùng bọn anh luôn nhé!”
“Em đi cùngkhông sao thật chứ?” – Minh Tuyết luôn cảm thấy có chút không ổn lắm với việc theo chân các chàng trai đến tận nơi làm việc này. Không phải cácthần tượng luôn rất chú ý không bị dính vào các scandal hay sao? – “Cócản trở các anh luyện tập không?”

_ “Không sao đâu!” – Nhìn thấy thái độ khẩn trương và hồi hộp quá mứccủa cô gái, Young Min không nhịn được giải thích. – “Giám đốc cũng đãnói trước rồi mà. Sau này em sẽ phải thường xuyên đi cùng với bọn anhđấy. Chẳng phải em cũng rất muốn biết về công việc của bọn anh sao?”
Đúng là thế đấy! Vì rất muốn có được kịch bản dành riêng cho MS4, giámđốc chiêu nào cũng áp dụng, chỉ có điều người đề ra là bà, còn ngườithực hiện ngoài mấy tên suốt ngày bị bóc lột đến cùng kiệt là các cậu ra thì còn ai vào đây nữa.
Hiện giờ, Minh Tuyết đang rảo bước đi trên hành lang cùng bốn chàng trai của MS4, theo chân họ rẽ vào một cánh cửa. Ngay từ giây phút đầu tiênbước vào, người con gái ấy quả thực bị bất ngờ trước khung cả trước mắt.
_ “Wa! Đây là phòng tập của các anh sao?” – Sửng sốt đưa mắt nhìn khắpxung quanh, cô gái nhận thấy đây là một căn phòng rất rộng, cả một bêntường được lắp một tấm gương lớn, làm không gian dường như càng mở rộngra rất nhiều. – “Trông hay thật đấy!”
Mặc dù đã nhìn qua được oại phòng tập này trên mạng, nhưng khi đượcchính mắt nhìn thấy và bước vào trong đó vẫn là một chuyện khác. Trongtrí não cô gái lúc đó tràn ngập sự hứng khởi và đầy chờ mong vào buổiluyện tập hôm nay.
_ “Hay ho cái gì?” – Vẫn còn giận vì vụ bức hình buổi sáng, khuôn mặtcủa Yo Seob từ đầu đến giờ đều không có lấy một chút sáng sủa nào, nhìncái gì cũng chỉ thấy ngứa mắt. Huống hồ, nếu phải tập ở căn phòng nàyquanh năm suốt tháng, thì dù là ai cũng đều phát chán. – “Đến đây đểluyện tập chứ có để chơi đâu mà vui như thế.”
Giọng nói gắt gỏng, đôi má phồng lên vì tức giận, đôi mắt đáng yêu trànngập không cam lòng, tất cả chỉ cho thấy ai đó thật nhỏ nhen chứ khôngcó tác dụng đe dọa nào cả.
_ “Anh đúng là…” – Không còn biết phải nói gì với con người chỉ luônthích chống đối lại cô suốt ngày, Minh Tuyết cũng chỉ hừ nhẹ một tiếngrồi mặc xác thái độ của ai đó mà trả lời. – “Tại vì đây là lần đầu tiêntôi thấy một phòng tập vũ đạo của ca sĩ mà.”
Thế nên có vui sướng quá mức cũng là bình thường, ai đó có cần soi mói đến mức vậy không?
Ngay lúc này, cánh cửa căn phòng đột nhiên hé mở, theo sau đó là sự xuất hiện của một người đàn ông khoảng tầm 27tuổi, dáng cao, gầy. Trên tayanh cũng cầm theo một chiếc đài bước vào trong.
_ “Mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ?” – Liếc nhìn quanh một lượt, ngườiđàn anh đó mở miệng nói chuyện, thái độ bình thản tới mức cứ như khônghề phát hiện đến việc có thêm một cô gái trong phòng. – “Vậy chúng tabắt đầu thôi chứ?”
Nhưng Minh Tuyết thì lại không làm được như thế. Cô lúc này có chút bốirối không biết nên đứng đâu cho đỡ cản trở bọn họ mà vẫn có thể quan sát được toàn bộ quá trình một cách đầy đủ nhất.
_ “Vâng!”
Nghe được câu trả lời rất đồng đều và đầy tự tin của các chàng mỹ nam,anh để chiếc đài xuống và bước đến chính giữa căn phòng, phổ biến chomọi người về buổi tập ngày hôm nay.
_ “Vậy anh sẽ nhảy trước cả bài một lần để các cậu thấy rõ vũ đạo, sau đó sẽ tập từng đoạn như thường lệ.”
Nói xong, anh cúi xuống bật nhạc và bắt đầu nhảy.
Ngay khi tiếng nhạc cất lên, Minh Tuyết gần như bởi kinh ngạc quá độ màvẫn đứng sững ở đó, ngay cả một chút thở mạnh cũng không dám. Cả đôi mắt cô đều bị cuốn hút bởi những gì đang diễn ra trước mắt.
Phải thừa nhận rằng vũ đạo của anh ấy quá đẹp, động tác rất mạnh mẽ vàdứt khoát. Trong giây phút, cô không rời mắt nổi bóng hình của anh, bởibài vũ đạo quá hoàn hảo và sự thể hiện rất tài tình của anh hướng dẫnviên ấy nữa.
Có lẽ do bản thân vũ đạo đã quá cuốn hút bằng những động tác mới mẻ vàđầy thú vị, phù hợp với nhạc trong từng nhịp điệu, và do kỹ thuật rấttuyệt diệu làm nổi bật lên nét đẹp hình thể của con người.
_ “Vũ đạo lần này cũng rất đẹp mắt.” – Cho đến tận lúc kết thúc, Yo Seob đều ngước nhìn trong hứng khởi, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Cậu bắtđầu thấy hào hứng và chờ mong ngày cả nhóm sẽ ra mắt vũ đạo và bài hátmới sắp tới. – “Đúng là đặt hàng riêng có khác. Phải công nhận giám đốcquả là rất tài giỏi trong lĩnh vực này.”
Tuy rằng nhiều lúc vẫn oán thán bà ấy thật là biết cách bóc lột sức laođộng con người, nhưng phần lớn cậu đều là khâm phục đối với trí tuệ vàbản lĩnh của người đàn bà ấy. Làm giám đốc ột công ty giải trí đứng trong top đầu Hàn Quốc quả thật không phải là một chuyện dễ dàng. Cũngnhư hiện tại, cậu cảm thấy rất tò mò không biết bà ấy làm sao có được vũ đạo tuyệt đẹp này trong tay.
_ “Đúng là khá đẹp nhưng độ khó cũng cao.” – Riêng bản thân Hyung Ki,sau khi xem xong bài vũ đạo này thì lại thấy không quá lạc quan như aiđó. Là một đội trưởng, cậu thường có cái nhìn sâu hơn vào bản chất vấnđề, cũng dễ dàng thấy được những khó khăn tiềm ẩn trong đó. – “Có mộtvài động tác khá phức tạp. Nhưng khó khăn nhất chắc là đoạn vũ đạo tốcđộ cao.”
Đừng nhìn ai đó tập thật nhẹ nhàng, nhưng người ta vốn là dân chuyênnghiệp, kĩ thuật và tài năng so với các cậu dĩ nhiên là hơn một khoảngcách. Còn bản thân MS4, nếu muốn giỏi hơn thì chỉ có thể dựa vào luyệntập không ngừng nghỉ, liên tục phấn đấu.
_ “Trên thế giới này, chẳng có gì là dễ dàng cả.” – Tỏ vẻ khá đồng ý với nhận xét của Hyung Ki, anh hướng dẫn viên cũng không chút ngần ngạitruyền thụ kinh nghiệm để có thể hoàn thành bài tập này tốt nhất. –“Điều quan trọng không chỉ là nhảy tốt cả bài mà là sự đồng đều, phốihợp ăn ý giữa các thành viên. Điều này cần sự hợp tác của cả nhóm nênJae Sung, nghiêm cấm em đi muộn hay bỏ bất kỳ một buổi tập nào trongtuần này đấy! Đừng biến thế mạnh của các cậu từ trước đến giờ trở thànhnhược điểm, nghe rõ chưa.”
Để có thể trở thành hướng dẫn cho nhóm nhạc thỉnh thoảng vẫn hay loạnthất bát đao cả lên này, giám đốc đặc biệt chọn một người khá nghêm khắc và kĩ tính. Có lẽ, cũng chỉ có vậy thì mới khắc chế được cái lũ thầntượng này chăng?
_ “Rõ rồi ạ!”
_ “Vậy thì anh sẽ nhảy một đoạn, mọi người nhìn, nhảy theo và tự nhìn vào gương sửa như thường lệ nhé!”
Trong căn phòng, tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên.
Như đã được phân phó từ trước, các chàng mỹ nam chỉ bước sang có vàibước nhưng lại sắp xếp thành đội hình cực nhanh chóng. Mọi sự biến hóachỉ diễn ra trong một giây, kết quả cũng thực hoàn hảo đến mức MinhTuyết thật sự khâm phục từ tận đáy lòng.
Thế mới thấy, các thần tượng không chỉ đơn thuần mang một khuôn mặt đẹpvà một cái mác vớ vẩn ra lừa người. Thực lực và sự cố gắng của họ làkhông ai có thể phủ nhận được.
Lần đầu tiên, MS4 phải vừa tập trung theo dõi vừa nhảy theo nên sự phốihợp có chút không được đều và hoàn hảo lắm, nhưng cũng đã bắt nhịp khátốt. CònMinh Tuyết, người con gái đó lúc này đang đứng ngoài nhìn cáicách học cấp tốc này của họ, trong lòng không ngừng sùng bái. Nó làm côchợt nhớ đến những bài thể dục hồi xưa học trên lớp. Bài thì ngắn, từngđộng tác được hướng dẫn rõ là chậm, nhưng cuối cùng khi kết hợp lạithành một bài hoàn chỉnh thì quên đầu quên đuôi, kỹ thuật không đúng,nhịp điệu loạn xà ngầu hết cả lên.
Rất có ý thức của một người đóng vai trò quan sát, Minh Tuyết tự độnglùi ra phía góc phòng, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn theo bóng dáng cácchàng mỹ nam.
Nhưng dĩ nhiên, có một người chắc chắn không để cô yên ổn mà sống qua ngày như vậy rồi.
_ “Ủa, Minh Tuyết! Cô làm cái gì ở đó thế?” – Ngay khi vừa kết thúc đoạn nhảy đầu tiên, Yo Seob đã ngước sang nhìn cô gái đứng ở góc phòng.Chàng trai thể hiện sự nhiệt tình quá mức của mình bằng hành động chạyvội tới, kéo tay cô vào phía trong đội hình tập vũ đạo. – “Cô nghĩ côđến đây là để chơi thật đó à? Cô cũng phải vào tập cùng đi chứ.”
Sét đánh giữa trời quang. Minh Tuyết nghe tin tức này mà không giấu nổisự kinh ngạc. Không phải cô đến để xem thôi sao? Từ bao giờ có cái vụphải tham ra tập cùng vậy chứ?
_ “Hả? Tại sao chứ?” – Khẽ hô lên một tiếng ngạc nhiên, bản thân cô cũng cảm thấy điều này thật vô lý. – “Tôi đâu có phải ca sĩ, cũng đâu códiễn trên sân khấu mà phải tập chứ.”
_ “Nói vào thì vào, còn lằng nhằng cái gì vậy chứ?” – Liếc nhìn đầy đedọa, Yo Seob lần này có vẻ như không đày đọa được cô thì quyết khôngchịu ngừng lại. –“ Bọn tôi đang tập vất vả mà cô thì lại đứng ngoài chơi thế à. Cô cũng phải trải nghiệm cái cảm giác này thử một lần đi chứ.”

Rất kiên quyết không cho người ta có khả năng cự tuyệt, Yo Seob làm côcảm thấy thật khó xử. Không chỉ vì cô không phải ca sĩ, không có lý dogì phải tập cùng bọn họ, mà căn bản cô mù tịt về cái vụ tập vũ đạo này.
_ “Nhưng…”
Vốn định giải thích cho đàng hoàng, nhưng cái tên nào đó hiển nhiênchẳng thèm quan tâm, cứ thế lôi cô vào bên trong đội hình rồi vất đấy.Cô lúc này đúng là khóc không ra nước mắt, lát nữa nếu có bị phá rốiloạn thì ai cũng đừng có trách cô đấy nhé!
_ “Em là MinhTuyết mà giám đốc nói đó hả?” – Anh hướng dẫn viên nhìn cô bằng một ánhmắt khó hiểu, dường như đang suy tư xem cô gái trước mắt có gì đặc biệthơn người mà giám đốc phải cho cô có nhiều đặc quyền đến vậy.
_ “Vâng ạ! Nhưng em không có ý làm phiền đâu.” – Minh Tuyết lúc này đúng là không thể nào hiểu nổi khuôn mặt trầm tư kia của người đàn anh ấy có nghĩa là gì, có lẽ là thấy không hài lòng cho lắm đối với sự xuất hiệncủa cô tại đây chăng? – “Em sẽ ra ngoài ngay.”
Tuy có chút không thoải mái khi cảm thấy có người không thích mình,nhưng đối với cái người mù tịt về vũ đạo như Minh Tuyết lúc này, đókhông khác gì một sự giải thoát. Cô cũng chỉ mong muốn một cách đơn giản rằng mình cứ thế bị đuổi thẳng cổ là được rồi.
_ “Em đứng ở đầu để tập nhé!” – Trái với sự cầu nguyện chân thành củacô, anh hướng dẫn chợt nói một câu đánh tan mọi ánh sáng hi vọng về vớihắc ám. Chỉ một câu, quyết định luôn vận mệnh bi thảm của ai đó trong cả buổi chiều nay, cứ thế sắp xếp luôn vị trí cho cô một cách đơn giản đến mức không còn có thể đơn giản hơn được nữa. – “Năm người thì dễ xếp đội hình hơn.”
_ “Hả?” – Đứng hỗn độn trong gió, Minh Tuyết không ngừng tự hỏi có phảithế giới này đã bị điên hết rồi hay không. Như hiện tại, rốt cuộc anh ấy đồng ý ột tên gà mờ như cô vào tập chỉ vì cái lý do đó thôi à? Nếu muốn dễ xếp sao không bảo giám đốc tuyển thêm 1 thành viên cho đủ bộ cơ chứ?
Rất nhanh chóng, trước khi người con gái ấy kịp nói thêm bất cứ điều gìđể khước từ, tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên. Và hiển nhiên, trong tìnhtrạng phía trước thì đối mặt với anh hướng dẫn, phía sau thì có bốnchàng mỹ nam đang chăm chỉ luyện tập, cô cũng đành miễn cướng hòa nhịpvào điệu nhảy của họ.
Bài hát vốn rất hay và sôi động, đặc biệt nó làm nổi bật lên chất giọngkhá đặc biệt của bốn chàng mỹ nam trong những giai điệu vô cùng cuốnhút. Dẫu vậy, đối với con người vốn chỉ biết nhìn ngắm vũ đạo như MinhTuyết, đích thân nhảy thì đúng là một thảm họa.
Cô căng óc ra để tập theo từng động tác của mọi người, nhưng đối vớinhững bước nhảy ngày càng thuần thục và tự nhiên của các chàng trai, vũđạo của cô lại không khác gì vung tay loạn xạ, hình thành một tình cảnhđối lập hoàn toàn. Bắt nhịp không đúng, động tác vừa cứng vừa sai bét,chẳng chút ăn nhập gì với mọi người, nói chung chỉ có một chữ: tệ hại.
_ “Cô nhảy cái kiểu gì thế hả?” – Ngay cả người lôi cô vào tập, Yo Seobcũng không chịu nổi mà bùng phát. Đúng là lúc đầu cậu bắt cô vào khôngcó ý tốt mà chỉ muốn xem ai đó xấu mặt, nhưng cuối cùng thật không ngờlại chẳng khác gì mua dây buộc mình. Khó khăn lắm mới phối hợp với nhautập được một đoạn, giờ lại được cô ta khiến rối tinh rối mù hết cả lên. – “Nghiêm túc chút coi!”
Quả là thất sách! Có phải do cậu đã đánh giá quá cao khả năng lĩnh ngộcủa cô gái này chăng? Nhìn lên nhìn xuống, cô đã không đẹp, tính tìnhhung dữ hay mang thù, lại chẳng có chút tài năng nào, thế nên đến giờvẫn không có ai thích là phải đạo.
_ “Tôi đã cố hết sức rồi mà! Ai nói cô không nghiêm túc cơ chứ?” – MinhTuyết không nhịn được phản bác. Cậu có biết rằng cô đã tập trung đến200% tinh thần vào cái bài nhảy này rồi hay không? Còn đến vậy vẫn tậpkhông ra gì, thì đó là do vấn đề năng khiếu chứ đâu phải lỗi do cô đâu.
_ “Dù gì thì Minh Tuyết cũng là người ngoài ngành mà.”– Khẽ mở đôi môigiải thích, tên yêu nghiệt Young Min tiến đến dĩ nhiên là chỉ để bênhvực cho phái nữ duy nhất có mặt ở trong căn phòng này rồi. Thứ tự ưutiên của cái tên đó muôn đời cũng không thay đổi được, dù đã trải quabao phẫn nộ bất bình của đám đàn em suốt ngày bị bán đứng. – “Hay là đểanh dạy riêng cho cô ấy vậy. Đằng nào thì anh cũng đã tập trước một buổi rồi mà.”
Khuôn mặt đẹp mê hồn, lời nói thật êm ái, và đặc biệt sự tốt bụng của ai đó làm Minh Tuyết cảm động tới suýt bật khóc. Young Min, em biết trongcả cái đám con trai này, chỉ có anh là tuyệt vời nhất mà.
Vì thế, trong căn phòng, một bên thì ba chàng trai tiếp tục tập luyện sự thành thạo và phối hợp với nhau sao cho ăn ý nhất, bên kia thì tiến độlại diễn ra vô cùng thong thả, khi Young Min rất tận tình chỉ dạy choMinh Tuyết từng động tác cũng như điều chỉnh cho chúng đúng nhất.
_ “Không! Không phải như thế!” – Không biết là lần thứ bao nhiêu nói lại câu này, Young Min cũng chỉ khẽ bật cười khi thấy dáng vẻ kì cục củacô. Ai đó tạo áp lực quá ớn ình nên kết quả lại càng lúc càng tệ,đôi lúc không thể nào phân biệt được cô đang tập vũ đạ hay nhảy điệurobot nữa. – “Người em quá cứng nên những động tác trông rất thô.”
Nhưng cũng phải khâm phục đối với sự kiên trì và nhẫn nại của Young Min, đến giờ phút này vẫn có thể bình thản chỉ dạy cho cô. Nếu đổi lại làcác chàng trai khác, chắc đã phát điên từ lâu rồi.
_ “Thì từ trước đến giờ em chỉ tập mấy bài Erobic bình thường thôi mà.”– Sau rất nhiều cố gắng mà vẫn chẳng khá khẩm thêm tẹo nào, đến MinhTuyết cũng phải thở dài ngao ngán cho sự bất tài của mình. – “Nhưng hình như em thấy anh Young Min tập rất đẹp, có cảm giác nổi hơn một chút sovới những người khác.”
Cùng một động tác, cùng một điệu nhảy, rõ ràng vẫn phối hợp rất bìnhthường với các thành viên khác, nhưng lúc nào cũng có cảm giác vũ đạocủa cậu có chút khác biệt, đẹp hơn hẳn dù không giải thích được là dođâu.
_ “ Thế sao?” – Không tỏ vẻ gì khác thường với lời nhận xét đó của MinhTuyết cả, bởi đây cũng không phải lần đầu cậu nghe thấy người khác nóinhư vậy. Huống hồ, đó cũng không phải là điều gì bí mật đối với những ai yêu thích MS4 cả. – “Anh là người nhảy chính của nhóm mà. Những đoạnphải nhảy một mình thường rất khó và chủ yếu do anh kiêm nhiệm. Do vậyanh đã luyện sự dẻo dai của cơ thể rất nhiều.”
Không có thành công nào không phải trả giá bằng sự cố gắng cả. Tuy cậunói thật nhẹ nhàng, nhưng đằng sau đó là những nỗ lực và vất vả như thếnào, chỉ có những người đích thân trải nghiệm nó mới có thể hiểu rõđược.
_ “Anh làm thử được không?” – Vừa nghe tới đó, mắt Minh Tuyết như chứađầy ánh sáng của sự hiếu kì. Từ lần trước trong phòng tập thể dục, cô đã được chiêm ngưỡng thân thể dẻo dai của ai đó, nhưng cô có thể chắc chắn đó cũng chưa phải là giới hạn của chàng mỹ nam này.
_ “Thế này hả?” – Rất hào phóng thỏa mãn yêu cầu của cô gái ấy, tên yêunghiệt khẽ nheo đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ rồi đột nhiên uốn người raphía sau, tay chạm đất rồi lại bật lên đứng thẳng dậy. Tất cả chỉ diễnra trong có chỉ trong có hai giây, nhưng ngay cả người đứng ngoài nhìnnhư cô cũng có thể nhận thấy động tác này có độ khó cao như thế nào.
Nhìn chàng mỹ nam với đôi mắt to tròn đáng yêu tràn ngập vẻ ngưỡng mộtột cùng, Minh Tuyết luôn cảm thấy ai dó là hóa thân của sự hoàn hảo,tài năng và xinh đẹp nhất, tát nhiên là sau khi đã loại trừ cái tật xấulớn nhất mà ai cũng biết của cậu.
Nhưng sau đó, nghĩ đến bản thân mình, cô lại càng cảm thấy tủi thân. Nếu muốn nhảy tốt vũ đạo mà phải luyện đến mức thân thẻ dẻo như vậy, chắccô cố gắng đến cuối đời cũng không xong.
_ “Không cần thiết phải đạt được mức độ như vậy mới được đâu.” – Nhưđoán ra được những suy nghĩ rối ren trong trí não của người con gái ấylúc này, chàng trai khẽ xoa xoa đầu cô và an ủi. – “Chỉ cần tập nhiềumột chút cho cơ thể quen dần là được. Em thử tập một vài động tác lượnsóng bằng cơ thể và quan sát trong gương xem.”
_ “Vâng.” – Minh Tuyết mỉm cười rạng rỡ trả lời, nhưng trong mắt củachàng trai nào đó thì thật có chút giống với một con cún con đáng yêuđang vẫy đuôi nhiệt tình. Tất nhiên, đây chỉ là trong suy nghĩ, và nhânvật chính của liên tưởng cũng sẽ không bao giờ biết được điều này.
Cuối ngày.
Không khí nghiêm túc của buổi tập dường như có sức ảnh hưởng rất lớn đối với từng con người trong căn phòng đó, đặc biệt là Minh Tuyết. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô chuyên tâm làm một việc không phải viếtvăn tới mức như vậy. Dần dần, theo thời gian trôi qua, người con gái ấycũng quen dần với các động tác của bài vũ đạo.
_ “Tạm được!” – Quan sát cô gái nhảy một lần từ đầu tới cuối mà không có sai sót gì lớn, Young Min khẽ gật đầu đưa ra lời nhận xét. – “Nhưng nếu nhảy chung thì vẫn có vẻ không ổn lắm. Điều quan trọng khi nhảy cùngnhau là sự đồng đều. Ví dụ như cùng là một động tác đưa tay lên thôi,nhưng có người đưa thấp, người đưa cao. Em phải luôn quan sát nhữngngười khác và điều chỉnh cho thật đều, đồng thời phải bắt nhịp thậtchuẩn khiến cho khán giả có cảm giác tất cả y như một. Chỉ cần lệch mộtchút thôi thì sẽ tạo thành sự rối mắt ngay.”
Ý là, động tác của cô vẫn chưa chuẩn lắm, sự phối hợp thì càng khỏi phải nói. Cuối cùng, nếu muốn có thể tốt nghiệp khóa học, cần phải rèn luyện thêm nhiều nhiều.
_ “Làm sao mới có thể giỏi được như họ nhỉ?” – Đưa mắt về phía các chàng mỹ nam đang tập miệt mài ở một góc khác của căn phòng, Minh Tuyết khẽlẩm nhẩm. Chỉ cần nhìn lướt qua thôi cũng có thể cảm nhận sự chênh lệchvề đẳng cấp xa đến thế nào, cũng thấy được khoảng cách giữa bọn họ vớicô không chỉ là một hai bước đơn giản đến vậy.
Nhìn cô gái ấy lúc đó, Young Min lại có cảm giác như thấy được chínhmình hồi xưa, khi bản thân chỉ vừa mới bước những bước đi đầu tiên trêncon đường này. Mọi thứ bắt đầu từ con số không với một lòng nhiệt tìnhluôn hướng về phía trước, không ngừng hoàn thiện mình.

_ “Dĩ nhiên là phải tập thật nhiều rồi. Hồi mới thành lập nhóm, bọn anhđã phải tập luyện còn kinh khủng hơn thế này rất nhiều lần, khiến chobọn anh hình thành nên một thói quen là chỉ cần nhìn hay nghe nhạc bàimình đã tập đã có thể nhảy vũ đạo theo phản xạ.”
Đúng vậy. Một khoảng thời gian mà chắc chắn cả nhóm không ai có thể lãng quên, đầy áp lực và bị ép buộc tới cùng kiệt, khổ sở đến không nói lênlời. Nhưng cho đến ngày hôm nay, các cậu phải thừa nhận chính những gian khổ ấy là nấc thang quan trọng xây lên thành tựu to lớn của MS4 hiệntại.
Trong cùng lúc đó, các chàng trai phía bên kia cũng vừa nhảy xong đoạn nhạc một cáchkhá hoàn chỉnh. Vừa nhận được ánh mắt tạm hài lòng của anh hướng dẫn,việc đầu tiên mà Yo Seob làm là quay sang ân cần hỏi thăm tiến độ tậpluyện của Minh Tuyết.
_ “Thế nào rồi anh?” – Vẻ mặt dễ thương kết hợp với đôi mắt trong trẻođầy thuần khiết khiến tên đó lúc này trông thật vô hại, nhưng đối vớingười đã quá quen mặt với cậu rồi thì làm sao có thể dễ dàng bị lừa bịpbởi vẻ ngoài đó nữa.
Hừ! Còn không phải đang chờ mong cô xấu mặt nữa hay sao? Tên đó thừabiết với tư chất của cô, có tập đến chục năm nữa vẫn chẳng ra gì, huốnghồ từ đầu tới giờ mới qua có mấy tiếng. Có cưỡi tên lửa cũng chẳng thểnắm bắt được nhanh đến cái mức ấy.
_ “Minh Tuyết cũng học được kha khá rồi.” – Young Min rất thành thật trả lời. Chỉ có điều vấn đề xảy ra là ở chỗ khác. – “Nhưng các động tác chỉ tập khá chậm vì chưa khớp nhạc.”
Thế nên có phối hợp được với mọi người hay không quả là một điều rất khó nói. Cậu chỉ có thể nói rằng mình đã cố hết sức chỉ dạy rồi mà thôi.
_ “Vậy cả nhóm sẽ nhảy cùng một vài lần rồi về nghỉ vậy.” – Cũng đã cuối buổi tập, không còn nhiều thời gian để kéo dài, Hyung Ki đưa ra ý kiếnnhằm xác nhận lần cuối thành quả của nhóm ngày hôm nay. Dựa vào đó, anhquản lý sẽ có kế hoạch sắp xếp những buổi tập tiếp theo cho phù hợp.
_ “Ok!”’
Minh Tuyết lúc này đúng là đang khóc không ra nước mắt ở góc phòng. Cô có thể nói ràng mình phản đối được hay không?
Nhưng dĩ nhiên những suy nghĩ đó cũng chỉ có thể tồn tại được trong đầucô mà thôi.. Miệng của Minh Tuyết vừa mới định mở ra thì đã thấy áp lựcnặng nề tản ra từ phía Hyung Ki, câu hỏi cũng tắc lại trong cổ họng, bịnuốt xuống đầy bất đắc dĩ. Nhìn cái khuôn mặt âm u kia cũng biết ai đóđang rất mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn, chỉ muốn kết thúc nhanh chóng rồitrở về nghỉ ngơi, cũng sẵn sàng bóp chết ai dám tiếp tục lằng nhằng cảntrở việc cậu trở về.
Thế nên, ngậm miệng lại và ngoan ngoãn bước vào đội hình là một quyết định sáng suốt nhất của người con gái ấy lúc này.
Theo điệu nhạc bắt đầu vang lên, cả nhóm cũng bắt đầu chuyên tâm vào vũđạo. Từ lúc đầu tiên, nhạc khá chậm, mọi việc cũng coi như là tạm ổn.Cho dù thỉnh thoảng Minh Tuyết vẫn có chút lỡ nhịp một chút, nhưng nhìnchung cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến các thành viên khác nên vẫn cóthể miễn cưỡng nhắm mắt cho qua. Nhưng khi những giai điệu chỉ vừa mớichuyển sang nhanh và sôi động hơn một chút thì vấn đề cũng bắt đầu xuấthiện.
Minh Tuyết có chút ăn không tiêu, không tài nào theo kịp tốc độ của họnên bắt đầu bối rối. Mà khi cô bắt đầu bối rối thì động tác càng loạn,càng bị tụt lại phía sau.
Cứ thế, việc loạn nhịp xảy ra liên tục, trí não kém cỏi của cô vốn đãrất khó khăn để nhớ được các động tác rồi, giờ lại vừa nhanh vừa loạnnhư thế, khiến tất cả phải nói là lung tung, loạn xạ cả lên.
Dĩ nhiên, nếu chỉ có một mình cô có sai thôi thì cũng không phải vấn đềgì lớn. Điều quan trọng là giờ bọn họ đang đứng trong một đội hình, sựnhầm lẫn của cô rất dễ tác động đến người khác, khiến cho các chàng trai vốn đã tập khá nhuần nhuyễn giờ cũng bắt đầu sai theo cô luôn.
_ “Cái cô này!” – Xài hết kiên nhẫn cho cái bài tập thảm họa đang diễnra, Yo Seob là người phát điên đầu tiên. Cậu nghiến răng nghiến lợi tiến tới, lôi Minh Tuyết ra khỏi đội hình, đôi mắt bốc hỏa như thể rất muốnđá cô một phát biến mất cho đỡ ngứa mắt. – “Đi ra! Đi ra ngay! Để yêncho bọn tôi tập đi! Tôi muốn về nghỉ lắm rồi.”
Nếu không, cứ cái đà này, đến bao giờ bọn họ mới được giải thoát? Dù đời trước bọn họ có nợ cô cái gì thì hiện tại cũng xin đừng tiếp tục pháđám nữa, cho bọn họ xin hai chữ bình yên được hay không?
***
Chiều hôm đó, cũng như bao buổi chiều khác, MS4 có vẻ khá bận rộn vớilịch làm việc dày đặc, vừa để phát hành album mới vừa chuẩn bị cho buổibiểu diễn sau chuyến lưu diễn. Giây phút này, chắc hẳn các chàng traitất bật cho việc chụp ảnh bìa của các tạp chí tuổi teen.
_ “Họ thật là chăm chỉ nhỉ?” – Sống cùng với các chàng mỹ nam lâu, MinhTuyết càng cảm thấy khâm phục với cuộc sống lúc nào cũng tất bật và rấtthiếu thốn tự do của họ. Cũng như ngay lúc này, cô cũng không ngần ngạimà bày tỏ ý kiến đó của mình đối với anh quản lý đang đứng bên cạnh. –“Em mà sống như họ một tuần thì chắc chết quá! Cũng may em chỉ là mộtnhà văn thôi.”
Phải, đừng nói là hoàn thành hết công việc của một ca sĩ, chỉ mấy buổitập cô theo chân họ thôi cũng đủ để cô thấy mệt mỏi và chán nản lắm rồi.
_ “Rất nhiều người cho rằng công việc của một ca sĩ rất nhàn hoặc họ chỉ thấy hào quang của giới nghệ sĩ thôi. Nhưng thật ra các ca sĩ còn vấtvả hơn người bình thường nhiều.” – Nghĩ về những thần tượng mình đangquản lý, anh không nhịn được cảm thán. Cho dù khi đứng dưới ánh đèn, mấy tên đàn em này lấp lánh ánh hào quang đến đâu, cuối cùng họ cũng chỉ là con người như bao kẻ khác thôi. – “Họ vẫn phải học cấp ba hay đại họcnhư những người khác, phải luôn bận rộn cho các cuộc biểu diễn, luyệnhát và nhảy, lại phải tập thể dục thường xuyên để có sức khoẻ tốt vàthân hình dẹp. Mỗi ngày chỉ được ngủ vài tiếng, nếu tăng hay giảm cânthì ngay lập tức phải theo một chế độ ăn uống khắt khe. Và trước ốngkính thì bất kỳ lúc nào cũng phải mỉm cười, bình tĩnh dù người khác đang nói xấu mình như thế nào.”
Nhưng dù thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và những chàng mỹ nam cũngvẫn phải cố gắng không ngừng để hoàn thành lý tưởng của mình như vậythôi.
_ “Lần đầu tiên em thấy các ca sĩ rất đáng nể đấy.” – Suy nghĩ một hồi,Minh Tuyết chợt thốt ra một câu đầy sùng bái. Chịu được cái lịch làmviệc kín đặc này mà vẫn sống được bình thường, mấy người đó còn khôngđáng khâm phục nữa hay sao?
Thế rồi, khi sực nhớ tới mục đích của mình, cô mới quay sang hỏi anh quản lý câu hỏi trọng tâm nhất của sự việc buổi chiều nay.
_ “Nhưng em mượn phòng tập không sao thật chứ? Liệu có ai đang dùng nó bây giờ hay đột nhiên lại cần gấp không?”
Liếc mắt nhìn sang cô gái vẫn đang thấp thỏm lo âu những điều vớ vẩn,ông anh cuối cùng vẫn thấy nên giải thích cho rõ ràng để tránh tiếp tụcbị làm phiền như thế này nữa.
_ “Dĩ nhiên không sao rồi! Đó là phòng tập vũ đạo của riêng MS4 mà. Đốivới những nhóm nhạc nổi tiếng thì có sự đãi ngộ đặc biệt hơn bìnhthường.” – Nổi tiếng cũng có cái lợi của nó, chỉ nhìn vào điều nho nhỏnày cũng biết được đối xử không đồng nhất đối với các nhóm nhạc khácnhau là do đâu. Dẫu vậy, có một điều mà anh quản lý rất muốn hỏi, trênthực tế người anh đó cũng đã quay sang hỏi cô. – “Anh chỉ đang băn khoăn là không hiểu tại sao em lại gắng sức quá như thế? Suy cho cùng thì emcó phải lên sân khấu biểu diễn đâu.”
Mấy tên kia phải đâm đầu vào tập thì là chuyện hiển nhiên, nhưng bảnthân Minh Tuyết vốn chỉ được mời đến xem và tham gia chút ít nhằm thểnghiệm được cảm giác thực tế thôi, có cần thiết phải đầu nhập vào nhiềuđến vậy không?
Qủa nhiên, sau khi nghe câu hỏi đó, Minh Tuyết khá trầm lặng một hồi.Bản thân cô cũng không sao lý giải nổi nguyên nhân của hành động củamình. Có lẽ, trong mắt cô, cuộc sống của bọn họ thật mới mẻ, thật sôiđộng, làm cô không kiềm chế được mình cũng muốn thử hòa nhập vào cùngchăng?
_ “Em cũng không biết.” – Giọng nói của cô gái ấy trong khoảnh khắc đóthật êm ái, dường như cũng chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà ngay chính bản thân cô cũng không hiểu được. – “Ngày xưa em đã quen với việc ở mộtmình, nhưng gần đây thì bỗng thấy rất buồn khi còn có một mình nên emrất vui khi họ cho em đi cùng thế này. Với lại em có tính đã làm gì thìsẽ cố hết sức làm đến cùng mà.”
Nói rồi, Minh Tuyết ngước lên với một nụ cười rất rạng ngời, trong sángvà tinh khiết như những hạt sương lóng lánh dưới ánh nắng ban mai, làmcho khuôn mặt chỉ thanh tú của cô có thêm một khí chất rất cuốn hút ánhmắt con người.
_ “Vậy em cứ vào tập tự nhiên nhé!” – Mở cửa, anh quản lý khẽ nhếch khóe môi cảm thán. Thật đúng là giới trẻ, luôn tràn ngập sức sống, làm ngaycả anh cũng bất giác bị lan truyền cái cảm giác thần kì này.
Một mình ở trong căn phòng, Minh Tuyết lặng lẽ đứng trước gương một hồirồi bắt đầu tập luyện rất nghiêm túc. Trong phút chốc, từ phía cô cũngtoát ra những ánh sáng thật chói mắt, phong thái cũng hoàn toàn khác với bình thường, xinh đẹp đến mức khiến cho bất kì ai thấy cũng phải nínthở dõi theo.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đó xuất hiện nhanh thì cũng kết thúc sớm. Chỉ một lát sau, theo đà tập luyện của người con gái đó, ảo giác phút chốc bịđánh vỡ tan tành
_ “Í! Hình như lại nhầm rồi. Động tác tiếp theo là gì nhỉ?” – Lần thứ nphải ngừng lại giữa chừng vì cùng một lý do, bộ não đầy rỉ sét của cô rõ ràng đang đình công phản chủ. Lúc sáng tập thì nhớ rất rõ, nhưng mớiqua có bao lâu đâu mà mọi thứ trong trí não đã loạn thành một đoàn thếnày nhỉ?
_ “Tập một mình thật là khó khăn để nhớ ra động tác và xác định tốc độ.Lại còn không có nhạc nữa.” – Thở dài ngao ngán, đến giờ Minh Tuyết mớinhận ra, chỉ có một mình cô quả thật rất khó khăn để thu phục được bàivũ đạo này.
Như là đáp lại cầu mong của người con gái đó, khi cô chỉ vừa mới dứt lời, cánh cửaphòng tập chợt bật mở. Bước vào với cái đài trên tay lúc này là mộtchàng mỹ nam rất đẹp, mặc áo phông có chút rộng nhưng vẫn có thể thấythân hình rất quyến rũ, góp phần làm tôn lên làn da siêu mịn và khuônmặt thanh lệ xuất trần của cậu.
_ “Em cũng ở đây à?” – Hiển nhiên, khi ngước lên nhìn thấy cô, vẻ mặtcủa chàng trai thể hiện có chút ngạc nhiên, không ngờ đến sự có mặt củacô vào lúc này.
Nhưng, Jae Sung, anh có biết chăng, cái bộ dạng ngơ ngẩn kia của anh vừa làm tan nát ấn tượng mê hồn của anh lúc vừa xuất hiện rồi không? MinhTuyết giây phút này chỉ thấy thật hối tiếc, khuôn mặt xinh đẹp thế kia,thân hình tuyệt mỹ thế kia…
_ “Vâng!” – Khẽ di dời tầm mắt khỏi chàng mỹ nam, cô cũng tìm một đề tài gì đó để nói để xua đi sự bối rối vào lúc này. Vốn chỉ định một mìnhlen lén tập, cô cũng quả không ngờ đến cái tên mèo lười này cũng có thểxuất hiện ở đây. – “Mà anh chẳng phải đang chụp ảnh sao?”
_ “Anh chụp xong rồi.” – Đặt đài xuống, bật nhạc lên chuẩn bị sẵn sàngcho việc luyện tập, chàng trai sợ cô không hiểu còn kèm thêm một lờigiải thích. – “Công việc của anh lúc nào cũng ít hơn so với bọn họ mà.”

Làm sao mà cô có thể quên mất, điển hình nhất của con người đi muộn vềsớm còn ai khác ngoài cái tên trước mắt này nữa. Nhưng dù sao cô lúc này cũng có chút hiếu kì, cái kẻ coi ngủ như mạng, hận không thể ngày ngàylăn trên giường đi ngủ, lúc này lại đang rất nghiêm túc và chăm chỉluyện vũ đạo. Thật là kì quan hiếm thấy!
Cứ thế, Minh Tuyết ngước nhìn chàng trai đang lặng lẽ tập theo nhạc mộtlúc lâu rồi cũng theo nhịp điệu mà tập cùng luôn. Có người làm mẫu, tộigì không tận dụng chứ.
***
Trời đang dần tối, một số người sau khi đã hoàn thành công việc cũngđang lác đác ra về. Trong số đó phải kể đến Young Min, con người đangrảo bước qua dãy hành lang dài, tiện thể ghé qua phòng tập vũ đạo xemtình hình của tên mèo lười ra sao. Chỉ có điều, khi vừa mở cánh cửa,hình ảnh đập vào mắt khiến cậu không thể nào tưởng tượng nổi, đứng đókinh ngạc một hồi.
Nếu có yêu cầu phải miêu tả lại khung cảnh lúc này một cách chân thựcnhất thì tất cả chính là thế này: Trong căn phòng chỉ còn tiếng nhạcvang lên theo nhịp điệu sôi động, Jae Sung đang miệt mài tập luyện. Đốingược lại với sự hăng say của chàng trai đó, ở một góc phòng, Minh Tuyết đang nằm bò dưới đất, trong thảm trạng sau khi quá mệt mỏi và kiệt sức.
_ “Sao thế?” – Có chút lo lắng đối với tình trạng người con gái đó lúcnày, Young Min vội vàng tiến tới hỏi han cẩn thận. Chỉ nhìn lướt quathấy khuôn mặt đỏ bừng vì vận động quá nhiều, mồ hôi thấm ướt mái tóc và chiếc áo phông thì cũng có thể đoán được người con gái đó đã nỗ lựcvượt quá sức chịu đựng của cơ thể.
_ “Mệt… Mệt gần chết luôn!” – Nói bằng một giọng thều thào đầy đángthương, câu nói đó cũng là tất cả những gì có trong đầu cô lúc này. Khimà ai đó tập luyện liên tục không ngừng nghỉ đến hàng tiếng đồng hồ,điều này có xảy ra thì cũng là hiển nhiên. – “Nhẽ ra em không nên gắngsức tập theo anh Jae Sung như thế.”
_ “Thế tức là sao?” – Hơi ngẩn ra vì không hiểu gì hết, Young Min cảmthấy viêc cô nói chẳng có ăn khớp gì với nhau hết. Jae Sung tập của JaeSung, cô tập của cô, làm sao phải tập theo để đến cái mức độ như thế này kia chứ?
_ “Anh ấy đã tập liên tục như vậy gần hai tiếng mà không nghỉ rồi.” –Khẽ đưa tay chỉ vào cái con người vẫn đang luyện vũ đạo như điên kia,Minh Tuyết quả thật không thể tin nổi tên đó là người. – “Vì anh ấy quácố gắng nên khiến em cũng không thể lười nhác được.”
Mọi chuyện thật ra rất đơn giản. Nhìn thấy Jae Sung nỗ lực như thế, Minh Tuyết mỗi lần định nghỉ ngơi thì lại cảm thấy mình đến một kẻ lườibiếng cũng không bằng. Có lẽ cũng bởi không khí chăm chỉ là có tính lâychuyền, cô gái lại cắn răng chịu đựng tiếp tục. Cứ thế cho tới lúc không trụ được nữa thì tạo ra cái hiện trạng như những gì cậu đang thấy.
_ “À! Chuyện này à!” – Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ ra tất cả, Young Minkhông nhịn được phải bật cười. Đôi lúc tính hiếu thắng và cố chấp củacon người bùng phát thật mãnh liệt, nếu không phải cô đã kiệt sức đếnkhỏi đứng lên nổi thì cậu tin chắc lúc bước vào phòng, điều cậu trôngthấy sẽ không phải thế này mà là hai cỗ máy nhảy không nghỉ. – “Cậu ấytừ trước đến giờ vẫn thế. Vì cậu ấy ngủ quá nhiều nên lúc thức dậy, cậuấy sẽ phải nỗ lực làm việc gấp đôi người khác. Chỉ như vậy thì mới không bị tụt xa và đào thải so với các ca sĩ khác. Đó cũng là cách cậu ấysống và tồn tại từ trước đến giờ rồi.”
Thế chứ cô tưởng trên đời thực sự tồn tại người suốt ngày lười biếng,chỉ biết ăn ngủ mà không nỗ lực thêm gì cũng có thể trở thành siêu saoca nhạc sao? Cuộc sống đâu có đơn giản và dễ dàng như vậy.
Nghĩ nghĩ lại một hồi, Minh Tuyết hình như cũng nhớ ra đúng là có mộtlần anh quản lý đã đề cập đến chuyện này. Lúc mới đầu nghe nói rằng JaeSung yêu ngủ nhiều nên lúc thức phải làm việc với mức độ hơn hẳn nhữngngười khác, cô còn có chút không tin tưởng. Hiện tại, chứng kiến chàngmỹ nam lúc này, cô đã phần nào hiểu được.
Vài phút một bài hát, nhưng với vũ công đó là một khoảng thời gian rấtdài. Cuối cùng, dưới con mắt nhìn chăm chú của hai người ở góc phòng,bài hát cũng đi đến cuối. Jae Sung cũng vừa vặn tạm thời hoàn thành xong phần tập nên ngừng lại nghỉ đôi chút.
_ “Cũng tối rồi.” – Young Min bước đến nhắc nhở, nếu không cứ đà này cóngười sẽ mê mải tập đến quê cả chuyện về nhà. – “Chúng ta về nhà thôichứ?”
_ “Em bây giờ chỉ thấy khát nước khủng khiếp.” – Mở miệng than thở, Minh Tuyết đến giờ mới cảm thấy miệng khô, lưỡi khô đến không thể nào chịunổi nữa. Hơi nước trong cơ thể cô như thể đã bốc hơi sạch sành sanh, nếu không bù lại ngay thì chắc không trụ được đến lúc về tới nhà mất.
Vừa dứt lời, ánh mắt cô vừa vặn đảo qua góc phòng và bắt gặp một chainước trong suốt, chỉ nhìn và nghĩ tới việc nước trong cái chai chảy xuôi xuống cuống họng thôi cũng có cảm giác mát lành tràn đầy cả cơ thể rồi. Với ai đó lúc này, đúng là không gì có thể hấp dẫn hơn thế được nữa.
Cũng không suy nghĩ gì nhiều, phản ứng đầu tiên của người con gái đó lúc này là bước tới, mở ra và tu ực chai nước một hơi thật sảng khoái, chovơi đi cơn khát đầy khó chịu này.
_ “A! Cái đó…” – Liếc nhìn cái chai trông thật quen thuộc, Jae Sung nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, vội mở miệng định ngăn cô lại. Nhưng hiểnnhiên, tất cả đã quá muộn. Đợi cho cái tên đầu óc chậm chạp này nói được mấy từ đó thì Minh Tuyết đã dốc chai nước uống ực một ngụm, sau đó… hoa hoa lệ lệ phụt ra bắn tung tóe khắp sàn.
_ “Anh chỉ định nói cái đó là của Yo Seob mang tới đấy.” – Đến tận giâyphút này, kẻ nào đó còn không sợ chết thêm một câu bằng cái vẻ mặt vôcùng thành thật, đủ để khiến một con người cho dù có tính cách bình tĩnh cũng phải điên ruột.
Jae Sung, cậu thật sự không biết bây giờ có nói gì cũng là quá muộn rồihay sao? Trong hoàn cảnh này, nếu con người chỉ cần có một chút tự hiểulấy thì sẽ đều lựa chọn ngậm miệng, chỉ có mỗi cậu vẫn thản hiên thêmdầu vào lửa mà không hề hay biết.
_ “Cái…cái này là giấm mà!” – Nhìn chai nước trên tay, Minh Tuyết dườngnhư không tin nổi, và cũng không muốn tin vào sự thật trước mắt nữa.Nhưng đáng tiếc thay, dù có chối bỏ thế nào thì cái thứ trên tay cô vẫnđúng là chai giấm 100%.
Điều khủng khiếp nhất không chỉ dừng lại ở đó. Lúc vừa mới uống mộtngụm, Minh Tuyết đã rất muốn phun hết chúng ra nhưng hiển nhiên, vớikiểu tu ực một nhát đầy dứt khoát như thế, phần lớn ngụm giấm khủngkhiếp đó đã trôi tuột qua cuống họng xuống tận dưới bụng cô. Đặc biệt,còn lưu lại trong khoang miệng cái vị chua chua khó chịu, cả dạ dày nhưđang sôi trào cũng lại càng thêm chứng minh cho cái hiện thực đầy đaulòng đó.
Khóc không ra nước mắt, cô đưa chai giấm có vị đáng khiếp sợ không biếtđã trộn thêm chút gia vị quái dị gì lên trước mắt, trong đôi mắt chỉ còn lại lửa giận hừng hực thiêu đốt tất cả. Hừ! Không nói cũng có thể đoánđược cái kiệt tác kiểu này là của ai.
_ “Lại là tên Yo Seob chết tiệt ấy!”
***
Một buổi sáng rảnh rỗi, Yo Seob chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi xuốngphòng khách và đưa mắt đảo qua một lượt. Không gian xung quanh thật yêntĩnh, không có một bóng người nào khác ngoài cậu, bởi lẽ vào giờ nàynhững thành viên khác đều đã đi làm hết cả.
_ “Mọi thứ yên bình quá thật là chán!” – Ai đó chợt cảm thán một câu,đây cũng đúng là những gì mà cái tên chỉ e thiên hạ không loạn đó suynghĩ trong lòng. Ngày nào bình thản quá, không đem ai đó ra trêu đùa thì cậu lại thấy cuộc sống thật vô vị, ăn cơm cũng không ngon. Thế nên,Minh Tuyết có nhận xét rằng cá tính tên này là rất đáng đánh đòn cũngkhông sai chút nào.
Không có gì chơi thì lại bật ti vi, uống nước ngọt, ăn vặt đồ của MinhTuyết mua về. Vì vậy, hiển nhiên việc mà chàng mỹ nam lựa chọn làm đầutiên lúc này là bước tới mở tủ lạnh tìm đồ uống.
Nhưng khi chỉ vừa đi lướt qua, ánh mắt cậu chợt dừng lại và nhìn thấymột cốc nước cam trông rất ngon lành trên bàn. Nước màu cam sóng sánhthơm ngát, chiếc ống hút hình cuộn xoáy khá độc đáo cùng với lát chanhmỏng cài vào bên khiến cho ai nhìn thấy cũng đều thèm thuồng.
_ “Trông ngon quá nhỉ?” – Dĩ nhiên, Yo Seob cũng không nhịn nổi dụ hoặc, cầm lên định uống. Nhưng khi vừa mới đưa chiếc cốc lên môi, cậu bấtchợt ngừng lại trong suy tư. – “Khoan đã! Làm gì có chuyện tự dưng cómột cốc nước ngon lành như thế ình uống chứ.”
Đúng vậy! Làm sao mà cậu lại có thể vì cốc nước ngon lành này mà quênmất không nhận thấy sự khác thường trong đó cơ chứ. Thận trọng nhìn kĩlại cốc nước cam trên tay, chàng mỹ nam càng lúc càng thấy thật nhiều sơ hở.
_ “Đây chẳng phải là cái cốc màu xanh của Minh Tuyết sao?” – Lại mộtđiểm đáng nghi ngờ. Ai chứ Minh Tuyết thì phải luôn đề cao cảnh giác,cái vụ đặt bẫy qua lại giữa hai người đã trở nên thường xuyên như cơmbữa rồi. – “Lại định chơi trò gì nữa đây? Tôi không có ngu đến mức bịlừa cả hai lần thế đâu, vụ quả táo kia là quá đủ.”
Mặc dù vẫn không nghĩ ra nổi cậu có làm gì khiến cô phải trả thù haykhông, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh. Yo Seob nhìn chiếc cốc có chúttiếc nuối nhưng sau đó rất nhanh chóng đặt nó trở lại bàn, liếc về phíabình nước bên cạnh.
_ “Tôi thà uống nước lọc còn hơn là cái thứ đáng nghi kia.” – Nhìn cốcnước cam như đang nhìn gian kế của Minh Tuyết không thực hiện được,chàng mỹ nam rất sảnh khoái cầm cốc nước lọc không chút bắt mắt trênbàn, uống ực một ngụm và sau đó, theo bản năng đột nhiên phụt hết chúngra sàn.
_ “Cái này là…” – Kinh ngạc nhìn cái cốc trên tay, Yo Seob run rẩy không biết phải miêu tả gì về cái tâm trạng của mình lúc này nữa.
_ “Anh làm gì với cốc giấm thế?” – Cũng đúng lúc đó, Minh Tuyết vừa vặnđi xuống cầu thang, khẽ hỏi bằng cái ánh mắt rất thuần khiết. Không biết là do cố ý hay thật sự chỉ là trùng hợp, cô gái rất bình thản đi tớingay trước mắt cậu, cứ thế cầm chiếc cốc nước cam lên và uống một hơingon lành. – “Hà! Thật sảng khoái!”
_ “…..”
_ “Phim này cũng khá hay đúng không anh?”
Ngồi trước màn ảnh tràn đầy cảm động với tình tiết trong phim, MinhTuyết không nhịn được xúc động nên quay sang hỏi. Nhưng khi đôi mắt côvừa lướt qua phía các chàng trai đang ngồi, cô chỉ thấy thật hối hận khi đã hỏi câu đó.
Điểm danh lại một lượt cả bốn chàng mỹ nam đang có mặt trong căn nhà vào buổi tối, lọt vào tầm mắt con người đầu tiên là dáng vẻ gật gà gật gùtrên ghế của Ye Sung từ đời nào đến giờ rồi. Tiếp theo là Hyung Ki,chàng trai đó khi làm việc gì đều rất nghiêm túc và chú tâm, chỉ có điều hiện tại cả trí óc cậu đang tập trung tới cuốn tạp chí trên tay, khôngrảnh mà bận tâm tới những điều cô vừa hỏi.
Hi vọng cuối cùng của Minh Tuyết, anh chàng yêu nghiệt Young Min thì


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận