Thời gian bột mì lên men có yêu cầu nghiêm ngặt, vừa mới nướng hết 10 cái bánh nhân thịt cho nên nàng lại lấy thêm một mẻ bột mì khác nữa.
Đặt bột mì màu trắng vào trong chậu, Tô Noãn Noãn bắt đầu làm phần nhân.
Bởi vì chỉ có một loại nhân bánh thì có hơi đơn điệu, sợ sẽ có người không thích, cho nên Tô Noãn Noãn cố ý mua hai loại.
Một là rau hẹ và trứng, còn lại là thịt bò với hành tây.
Rau hẹ xanh tươi được đặt trên thớt, Tô Noãn Noãn giơ con dao lên rồi bầm xuống, dao phay phát ra tiếng vang đều đều, chỉ chốc lát sau hẹ xanh đã bị cắt thành từng miếng.
Sau khi đun nóng nước trong nồi thì nàng đổ dầu vào, đập nhẹ trứng gà vào thành nồi, trứng gà vàng trắng đan xen dọc theo thành nồi trượt vào trong dầu, Tô Noãn Noãn vươn đũa rồi nhanh chóng quấy tan, lòng đỏ và lòng trắng trứng hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, hơn nữa nhờ có dầu nóng giúp đỡ nên chúng biến thành màu vàng kim.
Rau hẹ và trứng gà đựng chung một chỗ, lại rắc thêm chút muối và dầu vừng vào bên trong rồi trộn đều, vì còn chưa chín nên mùi thơm ngát của rau hẹ xen lẫn mùi dầu mỡ của trứng gà lập tức xộc vào mũi.
Đợi một hồi, bột mì đã lên men thành hình tròn như Tô Noãn Noãn muốn, nàng dùng ngón tay ấn vào, thấy bột mì lõm vào và đàn hồi trở lại.
Không biết có phải do có phần thưởng của hệ thống hay không, nàng cảm thấy khối bột này hoàn hảo hơn bất cứ khối bột nào mà mình làm trước đó.
Sau khi cẩn thận gói từng nhân bánh vàng xanh đan xen vào bên trong, Tô Noãn Noãn lại đập chúng lên tấm sắt.
Dưới nhiệt độ cao, bột mì vốn dĩ có màu trắng dần dần chuyển sang màu vàng óng ánh và giòn tan, khi dùng xẻng chạm vào còn có thể phát ra tiếng giòn rụm.
Tô Noãn Noãn rất hài lòng, chờ chín rồi nàng nóng lòng muốn lấy một cái ra định ăn thử trước.
Từ sau khi đến đây nàng chỉ mới ăn được nửa bát cháo.
Cơ thể của nguyên chủ rất gầy gò, bụng của nàng không ngừng kêu gào từ nãy đến giờ.
Nhưng khi Tô Noãn Noãn vừa mới chuẩn bị bỏ bánh vào miệng, nàng chợt nghe thấy tiếng như có nhiều người mặc áo giáp chạy đều nhịp lạch cạch đến chỗ mình.
Nàng ngẩng đầu lên, không ngờ lại có hơn mười người vây quanh nàng.
Người cầm đầu khoác áo choàng màu vàng, vẻ ngoài đẹp trai, dáng người cao gầy, là ngoại hình khiến người ta nhìn thấy rồi sẽ không thể nào quên.
Đánh giá từ những người đi theo bên cạnh y, cùng với hoàn cảnh của mình hiện tại.
Khá lắm!
Vị khách đầu tiên của nàng chính là hoàng thượng.
Phong Thiên Cửu vô thức nuốt nước miếng, miễn cưỡng dời tầm mắt từ miếng bánh trong tay Tô Noãn Noãn lên mặt nàng.
“Cô là người ở đâu?”
“Vì sao lại ở đây vào đêm khuya?”
“Cô đang cầm thứ gì trong tay vậy hả?”
Tô Noãn Noãn chớp mắt mấy cái, thuận miệng bịa chuyện: "Tôi! là đầu bếp, tôi chỉ nấu đồ ăn mà thôi, buổi tối tôi bị lạc đường cho nên mới bày quán ở chỗ này.
”
“Kiếm chút tiền coi như tiền đi đường để về nhà.
”
Đúng là một lời nói dối dở tệ.
Nhưng mà những người này lại tin.
Hoặc là Phong Thiên Cửu hoàn toàn không quan tâm.
Bây giờ toàn bộ sự chú ý của y đều đặt hết lên trên cái bánh kia.
Tô Noãn Noãn lập tức hiểu ra, nàng giơ lên hỏi: "Ngài có muốn một cái không?”
“Đây là bánh rau hẹ tôi làm.
”
“Chỉ cần 20 văn tiền một cái thôi.
”
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà nàng biết được bánh nướng bình thường ở trong thế giới này bán với giá 3 văn tiền một cái, bánh nướng của nàng có rau hẹ và trứng gà, hẳn là giá 20 văn tiền một cái cũng không đắt cho lắm.
Phong Thiên Cửu nuốt một ngụm nước bọt, hơi nhíu mày.
Mặc dù y ở trong tường thành nhưng cũng biết giá cả ở bên ngoài.
Cho dù là Kinh Châu thì một cái bánh nhiều nhất cũng chỉ có giá 5 văn tiền.
Cô gái này vừa mở mồm ra đã lập tức yêu cầu 20 văn tiền, chẳng lẽ cái gọi là bánh rau hẹ này có gì đó đặc biệt ư?
Ngửi mùi thơm thì đúng là không tệ, Phong Thiên Cửu để thái giám bên cạnh trả tiền.
Chỉ không biết mùi vị thực tế có đáng với cái giá này hay không.
Nhìn thấy Tô Noãn Noãn đang gói bánh, y lên tiếng: "Nếu bánh của cô không đáng giá thì ta sẽ nói cho cô biết.
”
Tô Noãn Noãn bị người đàn ông uy nghiêm trước mặt uy hiếp, nàng vô thức run lên.
“Ngài cứ yên tâm mà ăn, nếu không ngon thì tôi sẽ trả tiền lại cho ngài!”
Nàng vẫn có sự tự tin của riêng mình.
Nàng dùng đũa tre nhẹ nhàng gắp một cái bánh nhân thịt rồi đặt nó vào trong túi giấy đưa qua cho Phong Thiên Cửu.
Sau khi Phong Thiên Cửu cầm lấy rồi, đầu tiên y ghé sát mũi vào ngửi.
Bánh nhân thịt vẫn còn đang tỏa hơi nóng, mùi thơm mãnh liệt tiến vào xoang mũi của y.
Thị vệ và thái giám bên cạnh cũng nháo nháo ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy những chiếc bánh nhân thịt có kích thước đều nhau đang nằm ở trên nồi sắt, màu vàng xanh đan xen nhàn nhạt tựa như muốn chui ra khỏi lớp vỏ bánh mỏng manh ấy.