Mỹ Thực Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi


“Còn nhân bánh gì nữa?”
Tô Noãn Noãn mở nắp hộp ra, bên trong là những chiếc bánh thịt bò vàng óng ánh được xếp rất ngay ngắn.
“Cái này là bánh nhân thịt bò và hành tây.”
Vừa mở nắp ra, mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi kia lập tức bay ra.
Thái giám nhìn thấy chung quanh không có người, lão vội vàng đưa 20 văn tiền cho nàng: "Cô lấy cho ta ăn thử một cái bánh thịt bò trước đi.”
Tô Noãn Noãn nhìn tiền trong tay, giải thích: "Bánh thịt bò thì 50 văn tiền lận.”
Bao nhiêu cơ?
Thái giám già nghe giá xong thì dứt khoát hít một hơi khí lạnh.
Thậm chí lão còn hoài nghi có phải bởi vì cô nhóc này vừa mới được hoàng thượng tán thưởng nên mới tăng giá hay không.
Lão không có nhiều bổng lộc cho lắm, nhưng lão lại có rất nhiều tiền từ những nguồn khác.


Ngày thường những phi tần trong hậu cung gì gì đó đều sẽ thưởng cho lão rất nhiều tiền, hơn nữa lúc hoàng thượng vui cũng thưởng cho lão, vì vậy lão đã tích góp được rất nhiều tiền trong những năm qua.
Nhưng lão vẫn có hơi do dự khi mua một cái bánh nhân thịt với giá 50 văn tiền.
Nhưng dầu gì cũng đã đến rồi, không nếm thử thì thật đáng tiếc.
Thái giám già lại từ móc từ trong túi ra thêm 30 văn tiền nữa đưa cho Tô Noãn Noãn: "Cho ta một cái!”
Thái giám già nóng lòng cầm lấy bánh thịt bò nhỏ hơn bánh rau hẹ một chút, lão đã chờ rất lâu rồi.

Cảm nhận được hơi nóng xuyên qua lớp giấy, lão cắn một miếng không chút do dự.
“Ừm…”
Nước thịt nóng hổi và vỏ bánh thẳng thừng khiến cho lão phải dậm chân.

Lớp vỏ giòn và mềm vừa cắn vào sẽ rách ngay, vị đậm đà của thịt bò và hành tây được băm nhỏ hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, giống như chúng sinh ra là để dành cho nhau.
Chỉ mới một miếng thôi mà đã khiến cho thái giám già ăn ngon đến mức suýt khóc.
Lão đã sống nhiều năm như vậy, đi theo bên cạnh hoàng đế nên cũng coi như lão có may mắn được ăn rất nhiều món ngon trân quý, nhưng trước giờ lão chưa từng ăn món nào ngon như vậy cả.
Mỗi một lần cắn xuống đều có thể cảm nhận được độ dày của thịt bò, thậm chí còn có thể nhìn thấy bò Tây Tạng đang chạy nhảy rất sống động ở trước mắt mình.

Nước thịt bùng nổ trong miệng dưới tác dụng của hành tây nên không hề cảm thấy ngậy tí nào, ngược lại còn được những khối hành tây cay nồng làm cho thịt có vị ngọt.
Sau khi nuốt xuống bụng, hơi ấm dọc theo thực quản chảy vào trong dạ dày, trên mặt của lão tràn đầy hạnh phúc.
“Mùi hương thơm ngon vẫn còn đọng lại trong miệng lưỡi!”
“Quả thực quá ngon!”
Chưa cảm thán được một giây thì lão đã tỉnh táo trở lại, bắt đầu ăn hết phần bánh thịt còn sót lại.
Mặc dù là một loại nhân bánh nhưng dường như mỗi một miếng đều có cảm giác khác nhau.


Miếng nào có nhiều thịt hơn một chút thì mùi vị sẽ đậm đà hơn rất nhiều, nếu miếng tiếp theo có nhiều hành tây hơn một chút, sẽ có hương vị tươi mát, nhẹ nhàng khoan khoái.
Lúc ăn đến miếng cuối cùng, tay của thái giám già run rẩy, có chút không nỡ lại quyết tuyệt nhét miếng bánh nhỏ xen lẫn thịt vào trong miệng.

Sau khi hoàn toàn nuốt hết miếng bánh vào rồi, lão chép chép miệng giống như vẫn chưa đã thèm.
“Cô bé, bánh nhân thịt cô làm ngon quá trời quá đất.”
[Giá trị hạnh phúc +1]
Tô Noãn Noãn vui mừng nở nụ cười.
"Cô hãy tin đi, chúng ta đã vào cung mấy chục năm rồi, gặp được rất nhiều món ngon, nhưng cô chắc chắn là người đầu tiên có thể nấu món bình thường như thế này ngon xuất sắc đến vậy!"
Nói xong, lão không hề do dự mà dứt khoát bỏ tiền ra.
"Chỗ này là một lượng bạc.

Cô lấy cho ta 15 cái bánh nhân rau hẹ trứng gà, cùng với 14 cái bánh nhân thịt bò hành tây.”
“Đúng rồi, thêm 10 cái bánh rau hẹ trứng gà nữa.”
Cái này là thánh thượng đã yêu cầu.

Một lượng bạc ở triều đại này tương đương 1000 văn tiền, Tô Noãn Noãn thầm tính nhẩm ở trong lòng.
“Vừa đủ.”
Sau khi đưa đồ thái giám già muốn qua cho lão, Tô Noãn Noãn lại dặn dò: "Lúc ông hâm nóng bánh này lên thì tốt nhất là đừng đậy nắp nồi, hơi nước vào trong bánh sẽ không ngon nữa đâu.”
“Tốt nhất là nên nướng nó lên, mặc dù có thể không thể trông giống như lúc vừa nướng nhưng mùi vị sẽ khá ngon đấy.”
Thái giám già cực kỳ chăm chú lắng nghe nàng nói, lão gật đầu: "Ta nhớ kỹ rồi.”
Hôm nay là một ngày buôn may bán đắt, nhìn chân trời hơi sáng và mặt trời cũng sắp mọc, nàng cũng nên về nhà rồi.
Nếu không khi người nhà của nàng phát hiện ra không có ai ở trong phòng thì nàng khó lòng mà giải thích lắm.
Vừa hay còn dư lại mấy cái bánh nhân thịt, có thể mang cho cha mẹ nàng và năm người anh trai, ông bà cùng nhau ăn để bọn họ không phải nuốt cám nuốt rau lót dạ hàng ngày nữa.
Nhưng điều khiến Tô Noãn Noãn không ngờ tới chính là, những chiếc bánh thịt vừa rồi nàng vẫn còn cầm trên tay, thậm chí còn dùng giấy cẩn thận gói kỹ lại đều đã biến mất ngay khi nàng trở lại phòng của mình.
Bánh thịt của nàng đâu?
Mấy cái bánh thịt của nàng đâu mất rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận