Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện


Khâu Ngọc mang theo một xe linh kiện quay về, Giang Tri ra phụ giúp dọn chúng vào nhà.

Anh làm cho Khâu Ngọc một tô mỳ trộn lớn, món mỳ trộn cay ngọt màu sắc diễm lệ mùi thơm nứt mũi lập tức bắt nhốt Khâu Ngọc làm tù binh.

Cô cúi gằm đầu ăn từng miếng từng miếng lớn, sợi mỳ dày ăn dai dai dẻo dẻo, nước sốt trộn cay ngọt, mè rang thơm nhẹ, nước sốt trong tô đều bị cô dùng mỳ vét cho sạch bách mới chịu tha.
Chờ đến khi cô hỏi Giang Tri cách làm món nước sốt này, biết được một nồi nguyên liệu lớn mới nấu ra được một chén nước sốt nhỏ như vậy, Khâu Ngọc kinh ngạc lại cảm thán, thì ra đằng sau đồ ăn ngon như vậy là tiêu hao không biết bao nguyên liệu cùng công sức.

Khâu Ngọc vô cùng cảm động, nghĩ thầm nhất định phải tặng Giang Tri cái gì đó mới được.

Nếu anh thích nhất nấu nướng mỹ thực, thích chế biến các loại món ngon, vậy không bằng tặng động vật biến dị cho Giang Tri đi.

Giang Tri không che giấu việc mình có tuỳ thân không gian cho nên anh hoàn toàn có thể mang tất cả các loại thịt tươi quay về.

Nửa năm đầu, ở chỗ bọn họ cũng không ai dám ăn động vật biến dị bởi vì mọi người sợ sẽ bị lây nhiễm biến dị.

Nhưng cái gì cũng phải có người bắt đầu, kết quả sau khi kiểm tra đo lường chứng minh chẳng những động vật biến dị có thể ăn được, không có tác dụng phụ, hơn nữa chất thịt cũng rất ngon.
Sau khi ăn trưa, Khâu Ngọc không nghỉ ngơi, trực tiếp rủ nhóm Cố Hữu Quang mang theo vũ khí cùng súng máy hạng nặng Khâu Dương chế tạo đi săn thú.

Giang Tri cũng nghỉ ngơi đi dạo chơi, Thời Nghiêu đương nhiên sẽ đi theo anh.

Vậy là hai người đi ra khỏi toà thành, điều khiển máy bay bay đi.

Trước hết, Thời Nghiêu khởi động chế độ tàng hình của máy bay, thuận tiện hạ chú ẩn thân cho hắn cùng Giang Tri, lúc này mới để Giang Tri tuỳ ý điều khiển máy bay đi khắp nơi.
Giang Tri đúng thật đang rất ngứa tay muốn lái máy bay chơi, anh điều khiển máy bay bay một đoạn thật xa, sau đó mới dần giảm tốc độ, bắt đầu vừa bay vừa ngắm cảnh.

Anh vốn đã quen với cảnh sắc cỏ cây xanh thẳm rậm rạp trong núi trên tiểu tinh cầu, nhưng giờ nhìn một mảng xanh ngát che trời lấp đất vẫn cảm thấy chấn động không thôi.

Bởi vì thần lực của Thời Nghiêu, hiện tại trong mắt bất kỳ sinh vật nào, hai người đều chỉ là hư vô.
"Chúng ta thật giống không khí ha." Giang Tri cảm thán, bọn họ đang bay qua đầu một con heo rừng cao cả mét nhưng không hề kinh động đến nó.
"Ừ." Thời Nghiêu lên tiếng, như vậy đợi chút nữa có thể thoáng gặp nhóm Từ Hắc.
Trong phi thuyền tinh tế.
Từ Hắc: "Hắt xì - lại nói, đã rất lâu thượng thần không trở lại.

Chẳng lẽ ngài ấy thật sự đang trầm luân chốn phồn hoa......"
An: "Đừng nói bậy!"
Fiboga: "Hẳn là thượng thần đang chơi với bạn." Cả ngày chạy bên ngoài chứng minh có người chơi cùng ngài ấy.
Trong phi thuyền, những đồng nghiệp khác cũng nhịn không được tò mò: "Cũng đã lâu chúng tôi không gặp lão đại, các cậu có tin tức nội bộ gì không?" Bọn họ thuòng xuyên đi công tác bên ngoài, ít khi có cơ hội gặp được Thời Nghiêu.
An trầm mặc một lúc, dường như nhớ tới gì đó: "Tôi nhớ rồi, lúc thượng thần quay về, hình như có mang về không ít đồ ăn vặt......!Chẳng lẽ ngài ấy thật sự "hạ phàm"?" Lúc ấy An có ngửi thấy mùi đồ ăn, hắn cẩn thận cảm ứng một chút liền phát hiện.
Cục quản lý vị diện có "Nhà ăn", nhưng vì đa số nhân viên đều chuộng đơn giản, hầu như đều dùng dịch dinh dưỡng hoặc viên thực phẩm, nhà ăn cũng có những món bình thường, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, chỉ cần bất kỳ cái gì liên quan đến ăn dính với hai chữ "nhà ăn" đều chẳng có gì ngon lành.
Đầu bếp nhà ăn cũng giống bọn họ tuổi thọ vô tận, cho nên mặc dù tay nghề rất tốt, ăn mấy trăm năm, mấy ngàn năm, bọn Từ Hắc ăn nhiều đến nỗi miệng lưỡi đều chết lặng không cảm xúc, thậm chí còn Không Muốn Ăn Cơm.

Cái đề tài này kết thúc bằng cảnh mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn cậu ta.
"A, tức thật mà.

Vốn có thể đi tiểu tinh cầu chơi một ngày, vừa ăn vừa chơi, hiện tại không chỉ phải tìm một cái vị diện không khác lắm mà còn chỉ có thể hết nhìn cây lại nhìn cỏ." Từ Hắc nhìn ra quang cảnh bên ngoài phi thuyền, "Nhìn đến mắt tôi mù màu luôn rồi."
"......"
Từ Hắc bỗng nhiên phản ứng lại, lớn gan suy đoán: "Tôi có suy đoán này, thượng thần chắc chắn đi đến tiểu tinh cầu nên mới bác bỏ đề nghị của chúng ta!" Nếu như vậy thì đều thông suốt rồi.

Lão đại nhất định mang đồ ăn ngon từ tiểu tinh cầu về, không chừng còn lập gia đình ở tiểu tinh cầu ấy chứ!"
"Ngài ấy sẽ không......! Hay chúng ta đi tiểu tinh cầu tìm chị dâu đi?" Từ Hắc thông minh một phát nghịch thiên làm mọi người cứng họng không nói nên lời.
Nhân viên cục quản lý vị diện không thể nói chuyện yêu đương nhưng không thể cản bọn họ bát quái nhiều chuyện.

Nhưng mà các vị đứng đây hiển nhiên đều khịt mũi khinh thường cái suy đoán này.
"A Hắc à, anh Tiêu dẫn cậu đi săn thú nhé."
"A Hắc à, nhìn bãi cỏ dưới này đi, vừa rậm vừa rộng đó." Giống như trí tưởng tượng của cậu, vừa lớn vừa liều.
"Không phải, a!" Từ Hắc bỗng nghẹn họng, cảm thấy cánh tay lạnh buốt, hắn nhìn quanh nói, "Các anh có cảm thấy một trận gió lạnh vừa thổi qua không?"
"A Hắc đáng thương à, phi thuyền chúng ta tự động điều chỉnh nhiệt độ phù hợp đấy."
Lúc này, bên cạnh chiếc phi thuyền thật lớn đang tàng hình vừa lúc có hai người lái máy bay cũng tàng hình đi qua.

Thời Nghiêu nghe thấy lời đám người Từ Hắc, rũ mắt ra vẻ suy tư.

Hắn và Giang Tri giờ là quan hệ người yêu, đợi đến lúc hắn và Giang Tri trở thành cặp đôi chồng chồng hợp pháp cần một đoạn thời gian nữa.

Dù sao thì nhẫn cầu hôn, nhà tân hôn này kia hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Thời Nghiêu thầm nghĩ, tốt nhất vẫn nên dựa theo sở thích của Giang Tri, nếu anh thích ngây người trong núi, vậy cũng chẳng sao.

Lời Từ Hắc mang đến cảm hứng cho Thời Nghiêu, phải lo bí mật chuẩn bị những thứ này mới được.
Bay đến một chỗ xa, Giang Tri dừng lại nghỉ ngơi trong một rừng trúc xanh um tươi tốt.

Cây trúc ở đây thật lớn, còn to hơn cả vòng tay một người.

Giang Tri cảm thán nói: "Có thể dùng làm bình nước nha."
"Có thể làm cơm lam." Thời Nghiêu cũng biết cơm lam, lại nghe thấy Giang Tri cười khanh khách.

Thật vui, Thời Nghiêu vậy mà cũng liên tưởng đến mỹ thực.
Bọn họ thu hồi máy bay, tính đi dạo trong rừng trúc rộng lớn này.

Hai người cứ tự nhiên nắm tay đi dạo, mười ngón tay đan chặt vào nhau giống như những cặp đôi bình thường, lắc qua lắc lại.

Không khí trong rừng trúc râm mát u tĩnh, Thời Nghiêu xúc động muốn từ từ nói ra tình huống của mình với Giang Tri.
Hắn thử hỏi: "Tri Tri, em có để ý chuyện người yêu - để ý chuyện người yêu lớn hơn em rất nhiều tuổi không?"
Giang Tri nghe xong, trong lòng run lên, đây là muốn lột mặt nạ với anh sao!
"Khẳng định không ngại!" Giang Tri không hề áp lực thậm chí còn có chút thở phào - rốt cuộc anh cũng là một "lão yêu quái" đã sống thật lâu.
Thời Nghiêu nghe ngữ khí chắc chắn của anh, thoáng thả lỏng, tiếp tục nói: "Vậy, có thể không chỉ lớn hơn 100, 200 tuổi thôi đâu?"
Ký ức của Tri Tri chỉ lưu trữ giai đoạn sau khi hoá hình, đoạn ký ức khi còn là cục nắm linh khí cơ bản cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên mới có thể nhớ tới một cách mơ hồ mà thôi.

Cho nên hiện tại chính Giang Tri cũng không biết mình thật sự đã bao nhiêu tuổi, Thời Nghiêu sợ mình nói thẳng ra sẽ làm anh sợ.

Giang Tri hơi kinh ngạc, thì ra Thời Nghiêu không phải cư dân tinh tế bình thường, khả năng cao là cùng loại với Phù Quang tiên nhân kia.

Anh nghĩ, bản thân mình cũng không nhỏ a.
"Không ngại." Giang Tri tò mò lại chờ mong hỏi hắn, "Vậy, năm này anh bao nhiêu tuổi thế?"
Thời Nghiêu nghiêm túc bắt đầu tính, hắn càng tính càng trầm tư, lúc này cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt chờ mong của Giang Tri.
Hắn dừng một lát, dứt khoát lược bỏ đoạn thời gian mình say ngủ, từ từ nói: "......!Hẳn cũng phải hơn 5000 tuổi."
"!!!" Giang Tri trợn mắt há mồm, ông trời ơi, chừng đó là lâu lắm luôn á, liệu có quên luôn tuổi thật rồi không vậy.
Thấy phản ứng này của Giang Tri, Thời Nghiêu yên lặng chột dạ, thầm cảm thấy may mắn đã không cộng thêm khoảng thời gian say ngủ vào.
Bất quá, Giang Tri cũng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, anh lặng lẽ nắm chặt tay Thời Nghiêu, nói: "Không liên quan, em nói thật với anh nhé, nếu dựa theo tính toán trên tiểu tinh cầu thì em cũng phải được mấy nghìn tuổi rồi á." Vậy là còn chưa tính khoảng thời gian anh ngủ say nữa đấy.
Hai người thế nhưng lại đạt được một nhận thức chung nào đó một cái kỳ dị, họ nhìn nhau một hồi, cuối cùng đều tươi cười.

Thời Nghiêu nghĩ, cứ nhả chân tướng từng ít một cho Giang Tri để giảm sốc cho anh, như vậy anh cũng không quá khó tiếp nhận.
Đang đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ, Giang Tri và Thời Nghiêu cũng không chú ý tình hình xung quanh mình, bỗng nhiên dưới cây trúc vang lên tiếng sột sột soạt soạt, hai người đồng thời nhìn qua, Giang Tri nhìn cái lỗ trên thân cây trúc, bỗng nảy lên dự cảm không lành.
"Chi —— rầm rì!" Mấy con chuột nâu cực lớn chen chúc chui lên từ cái lỗ trên cây trúc.
Giang Tri bẩm sinh không sợ con gì, duy đối với chuột lại có bản năng chán ghét cùng sợ hãi kỳ lạ, bởi vì chúng thích đào hang, còn thường xuyên muốn tìm đồ mài răng, tiếng mài kít kít vô cùng khủng bố.

Anh vừa nhìn thấy đàn chuột ùa ra, đầu óc trống rỗng liền vì hoảng sợ, không thèm để ý ném đại ra quả cầu băng hoả, sau đó cấp tốc chạy ra sau Thời Nghiêu trốn, nhắm mắt làm ngơ, núp sát sau lưng Thời Nghiêu.
Thời Nghiêu không biết Giang Tri lại sợ chuột tre đến vậy, chuột tre biến dị lớn cỡ chú chó trưởng thành, mập múp míp, hình dáng vô cùng buồn cười.

Hắn lập tức cõng Giang Tri lên, nháy mắt bay lên giữa không trung.

Chờ chuột tre chạy hết đi, lúc này Thời Nghiêu mới đưa Giang Tri bay về phía trước, thả anh xuống một chỗ sạch sẽ.
"Đừng sợ, không có gì đâu." Thời Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Tri.
Mặt Giang Tri tái mét thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"......!Thật đáng sợ, em chưa từng nhìn thấy chuột tre lớn như vậy bao giờ, lại còn cả một đàn......" Lúc trước ở trong núi, anh vẫn luôn nghĩ may mà có A Mao nên quanh nhà mới không có bóng dáng con chuột nào.
Thời Nghiêu âm thầm ghi nhớ, về sau hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ con chuột nào có cơ hội xuất hiện trước mặt Giang Tri.

Hắn ôm Giang Tri, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, vỗ về: "Đừng sợ, bọn nó trốn đi rồi.

Chúng ta quay về thôi."
Quay về nhà Khâu Ngọc Khâu Dương, Giang Tri vẫn còn hơi hoảng hốt, mãi đến khi muốn chuẩn bị cơm tối anh mới hoàn toàn bình phục.

Bởi vì Khâu Ngọc ra ngoài săn thú, đã quá giờ cơm mà vẫn chưa thấy về, Giang Tri thấy Tiểu Dương đã đói lả liền đi nấu cơm cho cậu trước.

Mãi đến khi trời tối mịt nhóm người Khâu Ngọc mới về đến nhà.

Lúc này đã sắp đến giờ ngủ, Khâu Dương nãy giờ lo lắng không thôi, bởi vì ban đêm trong rừng rất nguy hiểm, cậu sợ chị gái gặp chuyện không hay.
"Cuối cùng mọi người cũng về rồi." Giang Tri và Thời Nghiêu ngồi chờ trong sân, thấy lần này nhóm Khâu Ngọc lái nguyên chiếc xe, khứu giác nhạy bén nên họ lập tức ngửi được mùi máu.

Khả năng nhìn ban đêm của Giang Tri rất tốt, liếc mắt một cái đã phát hiện sau thùng xe đều là cơ man thịt là thịt......
Khâu Ngọc nhảy xuống xe: "A, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.

Hôm nay ra ngoài săn thú, vừa may đụng trúng một con heo rừng bán thành niên, phải mang đi xử lý ổn thoả rồi mới về được." Sự hưng phấn ngập tràn trong giọng nói mệt mỏi hỗn loạn của cô.

Mấy người Cố Hữu Quang, Quan Quan đằng sau cũng đều mệt mỏi.

Muốn bắt một con heo rừng cần ít nhất một dị năng giả cao cấp và 5 dị năng giả cấp 2.

Xe này của bọn họ chỉ là một phần của con heo, có thịt ba chỉ, thịt nạc vai, thịt nạc lưng, thịt thăn, v.v.

Bọn họ là một đội dị năng giả nên được phân nguyên cái đầu heo.

Khâu Ngọc tính tặng tất cả cho Giang Tri.
"Mọi người vất vả rồi, mau đi tắm rửa trước đi, tôi đi phụ giúp khuân vác cho!" Giang Tri nói.
Khâu Ngọc đi tới nói với anh: "Giang Tri, một xe này đều để tặng anh."
Giang Tri kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: "Mọi người vất vả mới săn được, tặng tôi làm gì?"
Khâu Ngọc cười sang sảng nói: "Lúc trước cướp được nhiều tương ớt của anh như vậy, lần này anh tới đây, lại còn nấu món ngon cho chúng tôi, đây là chút lòng thành của tôi, nếu anh không nhận chúng tôi sẽ cảm thấy khó chịu lắm đấy."
Giang Tri nghe hiểu, thì ra là vậy.

Bọn họ ra ngoài săn thú kỳ thật cũng không dễ dàng gì, nếu đổi lại là Thời Nghiêu, hắn chỉ động tay nhẹ một chút là có thể giải quyết một con heo rồi.

Nhưng những món này đều là tâm ý của Khâu Ngọc, Giang Tri cười một cái, nói cảm ơn rồi nhận lấy – dù sao mấy này sắp tới cũng có thể dùng những phần thịt này nấu đồ ngon cho hai chị em bọn họ.
Khi Giang Tri cất thịt tươi vào tuỳ thân không gian, cũng lấy ra một túi muối ăn, gia vị cùng tương ớt, lặng lẽ mang đi cất vào nhà bếp.
Đa số cư dân nơi này có thể kết nối với internet vị diện, Giang Tri suy nghĩ một chập, chỉ đưa gia vị cho một mình nhà Khâu Ngọc thì không tốt lắm, bèn dứt khoát khởi động dụng cụ phát sóng, cho lên kệ phần lớn tương ớt địa ngục, tiêu bột, v.v – rồi cài đặt quyền mua sắm giới hạn chỉ cho cư dân vị diện này.

Chờ đến sáng sớm ngày thứ hai, Giang Tri thức dậy phát hiện tất cả gia vị trên cửa hàng đều đã bán hết.

Mặc kệ thượng giới hay hạ giới đều có rất nhiều cư dân muốn mua gia vị.

Vị diện bọn họ tuy rằng biến dị nhưng khoa học kỹ thuật vẫn không ngừng phát triển, lướt mạng vẫn là hoạt động giải trí của phần lớn người dân.
Loại hình mua sắm online lại là hàng ngon giá rẻ đương nhiên nhận được sự hoan nghênh của mọi người.

Không ít người mua được liền sử dụng gia vị ngay, mùi thơm gia vị bay khắp bốn phía, mùi cay xộc của ớt địa ngục làm bà con chòm xóm xung quanh đua nhau hắt xì liên tục, hắt xì điên cuồng......
Trong nhà Khâu Ngọc, thỏ khô ướp cay được Giang Tri ướp đủ thời gian, xong mang đến treo dưới mái hiên, bởi vì ướp với nhiều muối, ớt, tiêu nên nước trong thịt đều bị rút ra hết; vì thế có thể giữ được ở nơi thông gió râm mát rất lâu.

Lại nói đến đầu thỏ cay anh làm, thật sự ít có mấy ai dám thử.
Cái đầu thỏ cay to bằng nửa quả bóng đá, Giang Tri bày ra một mâm, vừa gặm vừa cảm thán: "Mọi người không ăn thật à?"
Khâu Ngọc Khâu Dương lập tức lắc đầu.

Thời Nghiêu thì nghiêm túc nhìn anh ăn.

Giang Tri từng ăn đầu thỏ nên có kinh nghiệm, anh cầm lấy phần mỏ nhọn trực tiếp bẻ xé ra hai bên, các phần gân thịt mềm dẻo đều ăn được.

Hiện giờ đầu thỏ siêu lớn lại càng dễ gặm.

Giang Tri ăn say đắm, mùi gia vị thơm nồng cùng vị ớt cay đánh úp cái bụp, đầu lưỡi đều bị tê cay đến mất cảm giác.

Não thỏ cực kỳ mềm béo, thấm đẫm gia vị tê cay kích thích mãnh liệt, ăn một miếng thống khoái tận trời.

Lúc này lại muốn một ngụm rượu gạo, đầu lưỡi đang nóng rát lại nhận thêm một trận tấn công châm chích của rượu cay, đây mới là thiên đường chân chính.
Khâu Ngọc và Khâu Dương bị mùi cay hấp dẫn thèm nhỏ dãi, nhưng lại không đủ can đảm hạ miệng thưởng thức món này.

Mà Thời Nghiêu chỉ mãi ngắm anh, nhịn không được lén cười, Giang Tri ít khi uống rượu nên mặt đã đỏ bừng, bởi vì đầu thỏ cay được tẩm ướp trong thời gian dài nên vô cùng ngon miệng.

Giang Tri bị cay đến nỗi phải le lưỡi hít hà cho đỡ cay, động tác nhỏ này rơi thẳng vào mắt Thời Nghiêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.
Đêm đó ăn đầu thỏ, uống rượu gạo, vô tình làm dính lên mặt, Giang Tri không ơi không hởi, sau khi rửa mặt thì chui vào chăn, trùm kín đầu.

Sau khi Thời Nghiêu bước vào mới lôi anh từ trong chăn ra, sau đó hôn hôn miệng anh.
Giang Tri rầm rì ghét bỏ nói: "Miệng anh thật cay."
Thời Nghiêu: "......" Giang Tri ăn cay nhiều đến nỗi đánh răng sạch sẽ rồi vẫn không hết vị cay, mà giờ lại đổ lên đầu Thời Nghiêu.
"Thò đầu ra nào, trùm kín không tốt đâu." Thời Nghiêu nằm xuống, đắp chăn chỉnh tề lại cho anh.
Giang Tri xoay người một cái, nghiêng người đối mặt với Thời Nghiêu, có vẻ hơi thanh tỉnh, anh nhẹ giọng hỏi: "Anh nhiều tuổi như vậy, em cũng lớn tuổi như vậy, chúng ta có phải nên tính là "tình yêu tuổi xế chiều" hay không?"
Thời Nghiêu thầm nghĩ, thôi say rồi.

Vừa mới rồi chỉ lo quan sát người khác, không có để ý kỹ Giang Trỉ vừa gặm đầu thỏ vừa uống rượu gạo, không biết anh rốt cuộc uống hết chừng nào rồi.
"Kỳ thật, em đã đoán được thân phận của anh...!Thời Nghiêu, Nghiêu, anh là thần tiên!"
"......!Vì sao lại là thần tiên?" Thời Nghiêu cảm thấy Giang Tri như vậy vô cùng đáng yêu, không nhịn được chọc anh.
"Hì hì, lúc ấy anh xuất hiện ở Đế quốc, dùng lửa đốt Trùng tộc...!ngược sáng đi tới, giống y như thần tiên hạ phàm.

Mỗi lần được anh ôm đều thật thoải mái, có phải anh lén truyền tiên khí cho em hay không?"
"Hơn nữa, sao thứ gì anh cũng có cả thế?" Giang Tri mới đầu chỉ là hồi ức, ánh mắt loé sáng, bỗng nhiên nghi hoặc, vì sao lần nào Thời Nghiêu cũng có thể lấy ra đủ loại đồ vật lợi hại như vậy.
Anh vừa nói vừa vươn móng, hướng đến bụng Thời Nghiêu: ""Không có túi thần kỳ a......" Nhéo nhéo lại sờ sờ làm Thời Nghiêu dở khóc dở cười.
"Không phải là thần tiên." Thời Nghiêu lại lần nữa cúi đầu ghé lại gần hôn lên giữa chân mày anh, ôm người vào ngực, "Tôi là thần sáng thế." Nhóc say xỉn ngày mai tỉnh lại nhất định không nhớ nổi.

Quả nhiên, ngày hôm sau Giang Tri ngủ một giấc thẳng đến trưa, lúc tỉnh lại cảm thấy cả đầu nhức vô đối.

Từ giờ đến ngày thi đấu cơ giáp chẳng còn bao lâu, Giang Tri thấy thời gian Khâu Dương bế quan chế tạo cơ giáp ngày càng ít, không nhịn được hỏi thăm: "Tiểu Dương, lắp ráp cơ giáp thế nào rồi em?"
Anh vẫn luôn rất tò mò chờ mong được chiêm ngưỡng cơ giáp của Khâu Dương, nhưng vì bảo trì cảm giác thần bí, Khâu Dương vẫn luôn không rủ anh đi xem, nói là phải đợi đến lúc thi đấu sẽ dành cho anh một kinh hỉ.
"Xong rồi ạ, anh Tri Tri và anh Thời đến lúc đó phải ngồi hàng trước xem đấy nhé." Khâu Dương rất tự tin.
Giang Tri đáp: "Nhất định rồi!" Thời Nghiêu cũng gật đầu.
Phòng Khâu Dương là phòng thí nghiệm chuyên để chế tạo cơ giáp, hai chị em bọn họ cũng không phải không xây nổi nhà cao to, nhưng loại phòng thí nghiệm kiểu này không được phép xây dựng trên tầng cao, chi phí cho phòng thí nghiệm cũng rất lớn, hai chị em đã ở đây từ nhỏ, vì thế vẫn luôn ở lại đây.
Sân thi đấu nằm trên bãi cỏ rộng bát ngát mênh mông, nơi này cũng đủ lớn, dư sức cho các chiến sĩ cơ giáp biểu diễn tài nghệ, thao tác đối chiến, thao tác săn thú của bản thân, còn có các chỉ tiêu nào là tốc độ, độ cao, độ linh hoạt, đều dùng làm căn cứ xếp hạng.

Khu vực thi đấu chế tạo cơ giáp nằm trên thượng giới, đầu não lãnh đạo của thượng giới và hạ giới đã thoả thuận, quy hoạch tuyến đường, người hạ giới tham gia dự thi có thể trực tiếp điều khiển cơ giáp của mình bay thẳng lên thượng giới, đây cũng là một cách thức biểu diễn tài năng.
Ở vị diện khoa học kỹ thuật cao đẳng, dưới 15 tuổi có thể lấy bằng điều khiển cơ giáp thông thường, trên 15 tuổi mới được thi lấy bằng điều khiển cơ giáp chiến đấu.

Khâu Dương tự thiết kế cơ giáp, cậu nắm rõ nhất những thao tác điều khiển, chờ đến ngày thi đấu, cậu sẽ tự điều khiển cơ giáp bay lên thượng giới.

Mà Giang Tri và Thời Nghiêu với tư cách là người thân, sẽ cùng Khâu Ngọc ngồi phi thuyền chuyên dụng bay lên sân thi đấu trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui