Xoát xoát xoát!
Thịt mỡ toàn thân A Lỗ đang run rẩy, trong tay cầm lấy một thanh dao phay cực lớn, đôi mắt rất nhỏ của hắn nhíu lại hắn huy động dao phay tốc độ thật nhanhcũng gọt lấy thịt linh thú.
Từng khối thịt nướng bị A Lỗ cắt đứt trên thịt nướng, đã rơi vào mâm phía dưới, mỗi một khối chén là một khối thịt nướng, mỗi lần hoàn thành năm chén, A Lỗ sẽ thả dao phay trong tay ra, múc đi một tí tương trấp, tưới lên trên thịt.
Mùi thịt nướng đậm đậm pha lẫn tương trấp chua ngọt, lập tức phóng lên trời, cọ rửa vị giác của người ta.
A Lỗ ý bảo thái giám có thể mang những thức ăn này đi.
Cơ Thành Tuyết nhìn thịt nướng có nhiều nước tương phía trên, đôi mắt hơi sáng ngời, thịt nướng nắm giữ hỏa hầu hết sức vừa đúng, đường vân trên thịt hết sức rõ ràng, vừa nhìn đã biết không phải thịt linh thú bình thường.
- Linh thú Tam giai, Mai Hoa Ban Trư sao?
Nội tâm Cơ Thành Tuyết khẽ động, lẩm bẩm một câu.
Thái giám cẩn thận đưa qua một thanh chủy thủ làm bằng vàng, Cơ Thành Tuyết tiếp nhận chủy thủ, dùng chiếc đũa đè lên thịt nướng, về sau dùng chủy thủ dễ dàng cắt xuống một ít thịt nướng, chủy thủ sắc bén rất dễ dàng cắt thịt nướng chín.
Dùng đũa gắp thịt nướng, chấm vào một tí tương trấp, Cơ Thành Tuyết đưa lên miệng nhai nuốt.
Hắn vừa ăn, vẻ mặt lâm vào suy nghĩ, hơi nheo mắt lại, hắn đang hưởng thụ cảm giác tốt đẹp từ thịt nướng, trên thân thể như có hơi nóng gột rửa một lần.
Lâm vào trong đó, hầu như không muốn phục hồi tinh thần lại.
Hồi lâu, Cơ Thành Tuyết mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt tràn đầy say mê, tán thưởng một câu.
Về sau tiếp tục ra tay, bắt đầu cắt thịt nướng, tương trấp vị chua ngọt, quả thực làm cho Cơ Thành Tuyết khó có thể tự kìm chế.
A Lỗ nhìn thấy vẻ mặt say mê của Cơ Thành Tuyết, cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt càng rung mạnh, hắn vốn muốn lấy đùi gà trong tạp dề ra cắn một cái, suy nghĩ một chút liền buông tha, bởi vì sư phụ của hắn giáo huấn qua hắn, không thể ăn đùi gà khi nấu món ăn.
Từng khối thịt nướng rơi xuống, mùi thơm nồng đậm và mùi vị lan tỏa làm cho người ta say mê.
Bỗng nhiên, cái mũi A Lỗ nhíu lại, thịt trên mặt run rẩy lần nữa, quay đầu nhìn về phía bếp lò ca ca của mình, ở đằng kia, dường như mùi thơm có được ma lực đang lan tỏa ra chung quanh.
- Thơm quá! Thật muốn ăn! Quả nhiên trù nghệ của ca ca đã có tiến bộ!
A Lỗ ngửi thấy mùi thơm này, trong miệng có nước bọt chảy xuống.
Tay nghề của A Uy tự nhiên không thể nghi ngờ, A Lỗ vẫn luôn tự tin vào ca ca của mình, đặc biệt khi bị Bộ lão bản kích thích.
Ọt ọt, ngủi thấy mùi thơm này, A Lỗ càng xoắn xuýt.
- Ăn không được thịt nướng.
.
.
Thật muốn ăn đùi gà!
Bộ Phương gói sủi cảo, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt, hương thơm nồng đậm từ xa bay tới, làm cho hắn sững sờ, mũi ngửi ngửi, hắn cau mày.
- Lại đem Linh dược thiêu đốt để hun sấy thịt nướng.
.
.
Bộ Phương theo bản năng lẩm bẩm một câu, động tác làm sủi cảo chậm lại, trong Linh dược ẩn chứa Linh khí nồng đậm, Linh khí sẽ thôi hóa nguyên liệu nấu ăn, có thể làm cho màu sắc cùng vị nguyên liệu nấu ăn trở nên tốt hơn.
Trực tiếp thiêu đốt Linh dược, phương pháp kia tuy rằng xa xỉ, nhưng lại là thủ đoạn tinh diệu khi nướng thịt.
Sắc mặt Bộ Phương hơi thay đổi, không thể không thừa nhận, mùi thơm thịt nướng.
.
.
Thật sự rất thơm, mùi thịt, mùi thuốc hỗn hợp cùng một chỗ, sinh ra phản ứng, quả thực vượt quá người ta dự kiến.
Mùi thơm phiêu đãng, tất cả người ngửi được mùi thơm đều hít hà, vẻ mặt tràn đầy trầm mê và say mê nhìn về hướng thịt nướng, cổ họng không ngừng nhúc nhích, trong bụng phát ra tiếng cồn cào.
Vừa mới ăn xong thịt nướng A Lỗ, Cơ Thành Tuyết vẫn chưa hết dư vị, lúc này lại bị mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, hắn cũng nhìn về hướng bếp lò của A Uy.
A Uy một tay cầm năm chuôi thịt nướng, trên mỗi chuôi đều là một con linh thú nhỏ, những con linh thú này đều được xử lý, trở nên hết sức đáng yêu.
Kết thúc công việc, A Uy đưa năm chuỗi thịt nướng cho thái giám.
- Hoàng Đế một cây, những người khác mỗi bàn một ít.
A Uy nói ra.
Thái giám hơi sững sờ, về sau vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mang thịt nướng cho Cơ Thành Tuyết.
Đặt một con linh thú bị nướng chín lên bàn Cơ Thành Tuyết, còn dư lại bốn cây đều chia cho các đại thần.
Tất cả mọi người nhìn thịt linh thú trên chuỗi nướng, tuy rằng mùi thơm nồng đậm không ngừng khuếch tán ra, hơn nữa mùi vị không ngừng dụ hoặc vị giác của bọn họ, thế nhưng.
.
.
Bao gồm Cơ Thành Tuyết, tất cả mọi người đều không hành động.
Chủ yếu bởi vì thịt nướng của A Uy rất sống động, giống như mỗi con linh thú bị nướng chín đều phủ lên một lớp da rất đáng yêu, đáng yêu đến mức bọn họ không dám động thủ chia ăn.
- Ăn a, các ngươi nhìn cái gì, mỹ thực chính là để ăn, chẳng lẽ chỉ nhìn hay sao?
A Uy nhìn thấy đám người kia không động thut, lập tức cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói.
Trào phúng xong, hắn lại đi về phía bếp lò, bắt đầu tiếp tục nướng Linh thú.
.
.
Cơ Thành Tuyết híp mắt, về sau cầm lấy chủy thủ, trực tiếp cắt bốn cái chân ra, dường như muốn mổ heo nướng bay lên trời.
Tạch tạch tạch.
.
.
Da heo nướng rất mềm, dưới một đao, nó bị cắt ra như trang giấy.
Trong bụng heo nướng còn đút nguyên liệu nấu ăn, vừa mổ ra, bên trong giống như tương trấp nóng hổi chảy ra ngoài, bao trùm toàn bộ heo nướng.
- Thức ăn trong đồ ăn?
Cơ Thành Tuyết kinh ngạc một tiếng, mùi vị tương trấp càng thuần hậu, làm cho hắn không thể chờ đợi được.
Khác biệt với tương chấp chua ngọt của A Lỗ, giống như dùng canh loãng xào nấu, tăng thêm Linh thảo cùng chế biến, cuối cùng quấn vào trong bụng heo nướng, một khi cắt ra, tương trấp sẽ tự động chảy ra ngoài.
Tương của A Lỗ chỉ là phụ trợ, nhưng mà tương trấp của A Uy, có thể gọi là món chính.
Dùng thìa múc tương trấp, lại cắt một khối thịt heo nướng, chấm một chút, sau đó đưa vào trong miệng.
Khi đưa vào miệng, tóc gáy toàn thân Cơ Thành Tuyết dựng đứng lên, lỗ mũi hơi thở ra một ít khói nóng.
Thịt heo nướng vô cùng non mềm, không có sơ cứng như thịt nướng quá lửa, nhưng mà phối hợp với mỹ vị thuần hậu, cộng thêm vô số nguyên liệu phối trí thành tương trấp, ngay lập tức đã làm Cơ Thành Tuyết trầm mê, say mê.
Cắt, múc canh, vào miệng, say mê.
.
.
Cơ Thành Tuyết liên tục lập lại động tác này thật nhiều, một con heo nướng đã bị Cơ Thành Tuyết ăn một nửa, canh loãng tương trấp trong bụng heo nướng cũng bị uống không còn lại bao nhiêu.
- Mỹ vị! Thật là mỹ vị!
Cơ Thành Tuyết gật đầu, trên mặt lộ ra thần thái vui vẻ, tán dương.
Phía dưới A Uy cười cười, lông mày nhướng lên, hắn quay đầu nhìn sang vị trí của Bộ Phương, giống như đang gây hấn.
Nhưng mà Bộ Phương từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu lên, hắn vô cùng nghiêm túc gói sủi cảo.
A Uy khiêu khích không bệnh mà chết, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng đáng giận, hắn nỗ lực xào nấu mỹ thực như vậy, chính là vì rửa sạch hổ thẹn lúc trước, để cho hắn biết ai lợi hại hơn, thế nhưng Bộ Phương.
.
.
Giống như hoàn toàn không xem hắn là đối thủ!
- Hừ! Bộ lão bản, ngươi sẽ nhanh chóng nếm mùi thất bại!
A Uy hừ lạnh nói.
Giờ phút này, khi các đầu bếp hoàn thành đồ ăn, từng món ngon được đưa lên bàn, các bình dân cũng đã ăn xong tất cả món ngon, cho dù tiến độ của mọi không giống nhau.
Nhưng mà ít nhất trên mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ.
Mỹ thực đôi khi có ma lực như thế, làm cho lòng người tự sung sướng, cảm nhận vui vẻ khó có thể nói rõ.