Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


- Còn chưa mở cửa? Xem ra hôm nay không có hy vọng gì rồi!
 
- Tôi tới ba lần rồi! Bộ lão bản sao thế nhỉ? Hai ngày không mở cửa buôn bán rồi? Chẳng lẽ đang nghiên cứu món mới?
 
- Hắn thay đổi rồi, trước kia có thế đâu.
 
Ngoài cửa có không ít người, góc hẻm vốn trống trải lại trở nên chen chúc, cả đám đứng trước cửa tiệm Bộ Phương, châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
 
Âu Dương Tiểu Nghệ nhăn đôi mày xinh đẹp, đứng ở cửa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cánh cửa tiệm đóng chặt, đôi môi anh đào chu lên, tên thối tha này… không mở cửa mà không thèm thông báo gì!
 
Kim mập thì vác cái bụng to tròn, duỗi chiếc cổ đầy muốn nhìn vào trong xem có phải Bộ lão bản đang nghiên cứu món mới không, nhưng chả mấy chốc hắn bỏ cuộc vì không thể nhìn thấy gì, mà cũng chẳng có mùi vị đồ ăn nào bay ra cả… chắc là không phải đâu.
 
- Tiểu Nghệ, chúng ta về đi, xem ra hôm nay Bộ lão bản cũng không mở cửa đâu.
 
Tiêu Yên Vũ mang khăn che mặt, mắt đẹp liếc vào trong một cái rồi nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ, khẽ nói.
 
Lạc Tam Nương tính tình nóng nảy, đã sớm hết kiên nhẫn, nếu không phải vì con bé bên người ôm hộp đồ ăn, không ngừng lôi kéo thì chắc xông vào tiệm rồi cũng nên.

Chỉ là hậu quả có thể sẽ thê thảm đấy…
 
Tiểu Hắc nằm dưới đất, mắt chó nhìn quanh đám người, khóe miệng nhếch lên một cách nhân tính hóa, cảm thấy có vẻ buồn cười ghê.

Nhưng nó cũng không biết vì sao hai ngày Bộ Phương không mở cửa, chỉ là không ảnh hưởng gì tới nó lắm, không ăn được xương sườn thơm ngon mà thôi.
 
……

 
Tí tách.
 
Nước chảy xuôi xuống, lướt qua da thịt trắng nõn của Bộ Phương, sợi tóc dính trên người, hắn vung lên, bọt nước văng khắp nơi.
 
Làn hơi ấm áp phả lên, mê mắt mà mông lung.
 
Tắm rửa xong, cả người ấm áp, dùng khăn lau đầu tóc ướt dầm dề, thoải mái đi ra từ phòng tắm, mỏi mệt rồi tắm rửa quả thực là thoải mái nhất thế gian, nếu có thể ăn mỹ vị nữa thì… Sung sướng hơn cả thần tiên!
 
Khoác một chiếc trường bào lên thân hình mảnh khảnh, Bộ Phương chậm rãi đi tới cửa sổ, cửa sổ đóng chặt không nhìn được bầu trời đêm tối bên ngoài.

Mái tóc bên ngoài khăn đã khô được một ít, Bộ Phương đẩy cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào, len qua đám tóc còn ướt khiến hắn cảm thấy thoải mái.
 
- Má! Cửa sổ mở! Mẹ nó Bộ lão bản ở trong tiệm!
 
- Đệch! Chẳng lẽ Bộ lão bản ngủ hai ngày liền như heo hả? Chúng ta ồn ào thế mà không đánh thức nổi hắn?
 
- Bộ lão bản không phải ra ngoài, thế thì hắn ở trong nhà một mình  làm cái gì mà không cho ai biết vậy? Chẳng lẽ… chỉ là nghiên cứu món mới thôi sao?!
 

 
Cửa sổ vừa mới mở ra, Bộ Phương còn chưa kịp hít thở, trong hẻm nhỏ đã truyền ra tiếng ồn ào, thanh âm tràn ngập kinh ngạc và bất ngờ… còn có oán niệm sâu đậm.
 
Bộ Phương sửng sốt, ló đầu ra, sợi tóc ướt rủ xuống lướt qua khuôn mặt làm hắn cảm thấy lạnh lẽo.
 
- Hả? Sao lại có nhiều người như vậy? Mọi người đang làm gì thế?
 
Bộ Phương nghi hoặc nhìn nhóm người phía dưới nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, không rõ nguyên do.
 
Mọi người tức giận, sao Bộ lão bản ngươi lại mang cái vẻ ngu ngơ vô tội thế kia, ngươi xuống đi, chúng ta chắc chắn không đánh chết ngươi! Tự dưng đóng cửa hai ngày, ngươi còn hỏi chúng ta ở đây làm gì à? Một đám người nhìn chằm chằm Bộ Phương như oán phụ khuê phòng, khiến hắn run lên, lông tơ dựng ngược.
 
- Lão bản thối! Ngươi đang làm gì thế? Vì sao hai ngày rồi mà không mở cửa!
 
Âu Dương Tiểu Nghệ chạy chậm đến, ngưỡng khuôn mặt nhỏ thở phì phì gào.
 
Hai ngày nay cô đều đến sớm, đứng ở tiểu điếm đợi thật lâu, cho rằng xú lão bản sẽ mở cửa, kết quả… cả hai ngày đều đóng chặt cửa, rung cũng không thèm rung.
 
Bộ Phương nghe Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận nói, miệng mím lại, hắn bỗng nhiên nhớ ra… hình như lúc đi Huyễn Hư Linh Trạch đã quên treo biển tạm dừng buôn bán…
 
- Ta không treo biển tạm dừng buôn bán hả?
 
Bộ Phương mặt không đỏ tâm không nhảy hỏi quần chúng phía dưới.
 
Mọi người nhất trí lắc đầu, nếu có treo họ sẽ không ngu ngốc đứng đợi ở chỗ này… niềm tin giữa con người với nhau mà!

 
- Hm, vậy chắc chó nhà ai nghịch ngợm ngậm mất cái biển ấy đi chơi rồi.
 
Bộ Phương bình tĩnh nói hươu nói vượn.
 
Mọi người:
 
- …
 
Tiểu Hắc trợn mắt, mấy ngày không gặp sao da mặt tiểu tử này lại dày thế rồi?
 
- Mọi người cứ bình tĩnh.
 
Bộ Phương dựa vào cửa sổ, trường bào hơi trượt xuống lộ ra làn da trắng nõn, hắn nhàn nhạt nói.
 
- Ta xuống mở tiệm, mọi người đợi chút.
 
Sau đó Bộ Phương quay vào phòng, đổi trường bào hơi mỏng, tóc vẫn còn hơi ướt nhưng vận chuyển chân khí một cái, chúng bốc hơi rồi khô luôn.

Dùng sợi vải nhung buộc tóc lại, hắn ra khỏi phòng, đi xuống lầu, vào tiểu điếm.
 
Mở cửa ra, gió lạnh lùa vào, hai bên nhìn nhau.
 
Nhìn ngoài cửa một đống người, khoảng tầm mười mấy, đại đa số đều là khách hàng quen thuộc, Bộ Phương hơi ấm lòng, còn bí mật có chút áy náy.
 
- Để mọi người đợi lâu, mời vào trước.
 
Bộ Phương lui về phía sau một bước, chào hỏi.
 
Âu Dương Tiểu Nghệ dẫn đầu thở phì phì đi vào, còn ngạo kiều nhíu nhíu mày.
 
Bộ Phương nhếch miệng, sờ sờ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, nàng bất mãn muốn trốn nhưng lại không né tránh.

 
- Mọi người cứ ngồi xuống đã, nếu hết chỗ thì đứng tạm, để bày tỏ lòng xin lỗi, ai cũng có thể miễn phí thử món mới tại hạ nghĩ ra, xem như bồi thường đi.
 
Bộ Phương khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói.
 
Mọi người ngẩn ngơ, khó tin nhìn Bộ Phương, Tiêu Yên Vũ thì kỳ dị, Tiêu Tiểu Long miệng bôi son há tròn xoe.

Ôi mẹ ơi, Bộ lão bản lòng dạ hiểm độc… Hắn muốn mời khách!
 
Bộ lão bản mời khách quả thực là trăm năm khó gặp, danh tiếng lòng dạ hiểm độc sớm đã lộ ra, một suất cơm chiên trứng có thể bán với cái giá trên trời mười Nguyên Tinh, thế mà muốn mời khách?!
 
Mọi người khiếp sợ rồi trở nên vô cùng hưng phấn, sôi nổi nhìn.
 
Bộ Phương liếc mọi người, trịnh trọng gật gật đầu, lại vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, hắn xoay người đi vào phòng bếp.
 
“Hệ thống, lúc này bởi vì một số nguyên nhân khách quan, nếu mời khách nói có trừ Nguyên Tinh không?” Bộ Phương bình tĩnh hỏi.
 
“Nguyên nhân khách quan ký chủ đề ra không phải lỗi từ hệ thống, cho nên mọi chi phí mời khách sẽ được trích từ tiền lời của ký chủ.” Hệ thống nhanh chóng nghiêm túc trả lời.
 
Bộ Phương mím mím môi rồi vẫn bình tĩnh đi phòng bếp.
 
“Một khi đã như vậy… không cần hệ thống cung cấp nguyên liệu nấu ăn không phải là được rồi sao.” Bộ Phương nỉ non.
 
Hệ thống: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận