- Ngươi… Ngươi làm sao dám? !
Ngụy Đại Phúc nhìn thấy tráng hán bị lột sạch quần áo ném ra ngoài lều trại kia, nhất thời trong lòng run lên, ngón tay vươn ra đều run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Hắn như thế nào dám vứt người khác như vậy? Hắn dựa vào cái gì dám vứt người khác văng ra ngoài như vậy?
Lần đầu tiên gặp người mới không biết nói lý như vậy, lần đầu tiên gặp được người mới càn rỡ như vậy!
Ngụy Đại Phúc tức giận a, hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào nữa.
Con rối thiết Bộ Phương mang đến kia không chút bận tâm đến sắc mặt của hắn.
Tráng hán ngã ở ngoài lều trại, run rẩy đứng lên, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, buồn bực cơ hồ muốn hộc máu, này con mẹ nó… cư nhiên lột sạch quần áo của hắn? Có cần phát rồ như vậy không?
- Tiểu tử ngươi… chờ cho ta!
Tráng hán nhìn thấy Bộ Phương khoanh chân ngồi trên giường kia, muốn nói ra một câu ngoan độc, nhưng là cảm ứng được hồng mang đảo qua, nhất thời cả người đều run rẩy lên, có chút kinh hãi nhìn nhìn con rối thiết kia.
Hắn tuy rằng là một đầu bếp của Hỏa Đầu Quân nhưng hắn cũng là có chút tu vi.
Hắn là sĩ binh nâng lên đao thương cũng là đồng dạng có thể ra trận giết địch.
Hắn ngay cả đã xảy ra chuyện gì cũng không biết liền bị lột sạch quần áo ném bay ra ngoài.
Bị lột sạch cũng không đáng sợ, trọng điểm là bị lột như thế nào hắn cũng không biết!
Trong lều trại trong chốc lát an tĩnh lại, thanh âm chất vấn liên tiếp sau đó vang lên.
Trên mặt nhóm Hỏa Đầu Quân đều là toát lên vẻ giận dữ.
Người mới này cư nhiên dám đánh trả? Hắn thật sự ỷ vào mấy món ăn mỹ vị của mình liền hống hách như vậy sao? Cư nhiên còn dám đánh trả lão tử?
- Tiểu tử ngươi là muốn chết hay sao? Cư nhiên còn dám động thủ với đám tiền bối chúng ta?
- Hừ, người mới chính là người mới, dám động thủ với chúng ta, làm muốn cả đời đều đi che củi sao?
- Người mới càn rỡ kia, cần phải bị giáo huấn một chút! Nếu không hắn vĩnh viễn sẽ không biết tôn kính tiền bối là như thế nào!
………..
Thanh âm chất vấn líu ríu vờn quanh không ngừng bên trong lều trại, khiến Bộ Phương không khỏi mở mắt, nhướng mày, lộ ra một chút khó chịu.
- Ai dám huyên náo… đều lột sạch quần áo hết cho ta.
Bộ Phương lạnh nhạt nói, thanh âm lạnh như băng, đối với những người này không chút khách khí.
Có người bị Bộ Phương chọc tức đến bật cười, ngữ khí của tiểu tử này… cũng quá càn rỡ rồi đi? Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng trong chúng ta không có ai có thể trị được hắn hay sao?
Thần sắc trên mặt vài người hung ác, chợt quát một tiếng, vọt đến chỗ Bộ Phương.
Chỉ là, rất nhanh… bọn họ liền phát hiện không đúng, mới vừa xông kích, liền cảm giác bản thân như đang cưỡi mây, cư nhiên bị quăng ngược lên, thân hình xẹt qua thành một độ cong duyên dáng trên không trung, cảnh sắc trước mắt vốn đi về trước cư nhiên liền trở thành lui về sau.
- Ta…
Ầm ầm!
Liên tục vài tiếng vang vật nặng trên xuống đất, hai người tính toán đối phó với Bộ Phương đồng dạng bị ném ra khỏi lều trại, lại là hai thân ảnh khỏa thân xấu hổ đứng lên từ trên mặt đất.
Thần sắc trên mặt Ngụy Đại Phúc hơi ngưng trọng:
- Ngươi to gan!
Hắn vừa mới mở miệng chuẩn bị chất vấn, chỉ là cũng liền phát hiện con rối thiết kia không biết khi nào đã đến trước mặt hắn, nâng hắn dậy liền trực tiếp ném ra ngoài.
Thân hình xoay tròn trên không trung, quần áo cũng là xoay tròn bên trong, rồi bị lột sạch sẽ.
Bị lột hết rồi… mẹ nó a!
Ầm… Ngụy Đại Phúc cũng là ngây ngốc, từ đầu đến cuối đều là ngây ngốc, thẳng đến khi bị ném trên mặt đất, cảm nhận được một cỗ đau đớn kịch liệt hắn mới hiểu được bản thân đã bị ném ra ngoài.
Tiếng chất vấn líu ríu của mọi người trong lều trại trong nháy mắt ngừng lại.
Cổ họng bọn họ căng thẳng, ánh mắt trừng lớn, thần tình đều là kinh hãi.
Ngụy Đại Phúc, Ngụy đội trưởng… Tư lịch trong Hỏa Đầu Quân cao nhất, người có tay nghề nấu nướng cao siêu nhất cư nhiên cũng bị con rối thiết của Bộ Phương vứt ra ngoài, hơn nữa đồng dạng là bị lột sạch sẽ quần áo…
Cả người mọi người đều run lên, trong ánh mắt Long Tài hưng phấn vô cùng.
Ngụy Địa Phúc đứng lên từ trên mặt đất, che chắn hạ bộ, thở hổn hển, trong đôi mắt tràn đầy phẫn hận.
- Tiểu tử thối nhà ngươi! Ngươi thật gan dạ! ! Từ hôm nay trở đi ngươi liền ngoan ngoãn đứng ở doanh địa nguyên liệu nấu ăn phổ thông này đi, đừng mơ tưởng có thể chạm đến nguyên liệu nấu ăn linh khí!
- Long Tài ngươi cười cái gì hả? Có phải hay không cũng muốn đứng ở doanh địa nguyên liệu nấu ăn phổ thông này? !
Ngụy Đại Phúc giơ thẳng chân lên, nhưng động tác của hắn lại không dám quá mức, cho nên có vẻ có chút buồn cười, làm cho Long Tài muốn cười lại không dám cười.
- Cút.
Bộ Phương mở mắt ra, trong mắt không còn chút kiên nhẫn, từ khi hắn vừa tiến vào Hỏa Đầu Quân, Ngụy Đại Phúc này liền không ngừng đối nghịch với hắn… Bộ Phương cũng có chút ngây ngốc, người này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nhưng là hiện giờ đã không còn trọng yếu nữa, Bộ Phương cũng không có kiên nhẫn hòa nhã với tên này.
Đoàn người trong lều trại đều lập tức thối lui, bọn họ biết dùng võ lực là không để đối phó với con rối thiết quá mạnh mẽ kia của Bộ Phương.
Nhưng vũ lực không được vậy cách ly hắn, cô lập hắn!
Tất cả mọi người đều được hạ lệnh, không được có lui tới gì với Bộ Phương.
Ở trong quân đội bị cô lập, đối với không ít người quả thật là một chuyện phi thường đáng sợ.
Bất quá đối với Bộ Phương lại không hề có vấn đề gì cả.
Long Tài cuối cùng dùng ánh mắt lo lắng liếc nhìn Bộ Phương một cái, liền rời đi.
Rất nhanh trong lều trại trở nên an tĩnh lại.
……..
Keng keng keng! !
Tiếng gõ nồi vang vọng, sau đó là thanh âm lạnh như băng của Ngụy Đại Phúc truyền khắp cả doanh địa.
- Bắt đầu ra quân, nhanh tập hợp cho lão tử, cõng hết trang bị, mang hết công cụ, chúng ta xuất phát!
Một trận thanh âm hỗn độn vang lên từ trong lều trại.
Những người này sau lưng đều cõng theo một cái nồi sắt đen, lập thành đội ngũ bên trong doanh địa.
Ban đầu để Bộ Phương cõng nồi… Bộ Phương là cư tuyệt, hắn hoàn toàn có thể thu nồi đen nào vào trong không gian hệ thống.
Nhưng là bởi vì đang lịch luyện nhiệm vụ, không gian hệ thống tựa hồ đã bị hệ thống phong tỏa, không cho hắn sử dụng nguyên liệu nấu ăn trong không gian hệ thống.
Chuyện này đối với Bộ Phương là một vấn đề hết sức đau đầu.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo Hỏa Đầu Quân, cõng nồi đi ra khỏi lều trại, hội tụ phía trên doanh địa, xếp xong đội ngũ.
Hỏa Đầu Quân ra quân, bởi vì bọn họ phải phụ trách nấu nướng.
Cho nên tùy thân đều phải mang theo nồi đen, thời điểm xây dựng cơ sở tạm thời liền trực tiếp nấu nướng tại chỗ.
Ngụy Đại Phúc cũng cõng nồi, sắc mặt ác liệt nhìn quét qua toàn trường, thời điểm nhìn thấy Bộ Phương đồng dạng cõng nồi, sắc mặt hắn mờ mịt trầm trầm, âm thầm hừ một tiếng.
Bên trong tiếng kèn, Hỏa Đầu Quân ai ai cũng cõng nồi trên lưng, phụ giúp đẩy nhu yếu phẩm quân đội, rời khỏi doanh địa, cùng quân thứ ba của Tây Huyền Quân tập hợp, bước ra ngoài Tây Huyền Thành.
Lúc này đây hành quân, không chỉ có quân thứ ba Tây Huyền Quân, còn có quân thứ hai chủ lực của Tây Huyền Quân.
Hai quân đội rời đi Tây Huyền Thành, đi đến đại thành gần nhất trợ giúp, bởi vì Tây Huyền Thành nhận được thư xin giúp đỡ từ đại thành khác.
Trong thư, miêu tả tướng địch thập phần đáng sợ, liền phái ra hai đại Tây Huyền Quân đi trước.
Tây Huyền Thành dù sao cũng là thành thị lớn nhất ở tây bắc, hơn nữa còn làm một trong ba đại cổ thành, bọn họ cần phải giữ vững trật tự vùng tây bắc Thanh Phong Đế Quốc, càn quét địch nhân là trách nhiệm của bọn họ.
Phía trên bình nguyên mênh mông, một quân đội hẹp dài chậm rãi bước đi.
Đội ngũ này rất dài, mỗi vị trí đều là binh linh bất đồng.
Còn Hỏa Đầu Quân dừng ở phía cuối cùng đội ngũ, lưng cõng nồi đen, gian nan đi về phía trước.
Thái dương nóng bỏng nở rộ trên vòm trời, ánh sáng mặt trời nóng rực tỏa khắp, làm cho cả bình nguyên như bị nướng bốc hơi.
Rất nhiều người đều cảm thấy nóng bức, có chút chịu không được.
Bộ Phương cõng nồi, Tiểu Bạch lại nhắm mắt đi phía sau hắn.
Khoảng cách hắn cùng đội ngũ có chút xa, bởi vì trải qua chuyện tình hôm qua, người của Hỏa Đầu quân ngoài Long Tài đều không muốn tiếp xúc với Bộ Phương, hoàn toàn cô lập hắn.
Bọn họ muốn báo thù Bộ Phương, bức điên Bộ Phương ở trong Hỏa Đầu Quân.
Long Tài mỗi lần nói chuyện phiếm cùng Bộ Phương đều sẽ bị ánh mắt sắc bén của Ngụy Đại Phúc trừng lấy, sau đó Long Tài mới xám xịt bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Ngụy Đại Phúc dùng ánh mắt cười lạnh nhìn nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương cảm thấy tên Ngụy Đại Phúc này, hắn là một tên bệnh thần kinh…
Kẽo kẹt, cót két, bánh xe ngựa chứa nhu yếu phẩm quân đội phát ra tiếng vang trầm trọng, nhưng con đường hành quân vẫn tiếp tục suông sẻ như trước.
Khi màn đêm tối đen từ trên cao lan tỏa, hai vầng trăng rằm nghịch ngợm ló đầu.
Theo tiếng hạ lệnh, bọn binh lính liền ngừng nện bước, bắt đầu xây dựng cơ sở tạm thời.
Hỏa Đầu Quân liền bắt đầu bận việc, nhanh chóng dựng xong lều trại, dựng giá đỡ nồi lên, bắt đầu nấu nướng món ăn.
Bộ Phương đứng ở cuối cùng, nhìn đám Hỏa Đầu Quân trật tự nhanh chóng dựng xong lều trại cùng giá đỡ nồi, trên mặt cũng hơi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những người này không hỗ là Hỏa Đầu Quân thường xuyên hành quân, kinh nghiêm lâu năm, làm việc này cũng thật thành thạo.
Bộ Phương cũng dựng xong lều trại và giá đỡ nồi của mình, chuẩn bị bắt đầu nấu nướng.
Nhưng mà khi Hỏa Đầu Quân bắt đầu nấu nướng, khói bếp lượn lờ, binh lính khác đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chung quanh vang lên tiếng tất bật, trong lùm cây bao trùm xung quanh kia tựa hồ vang lên thanh âm vỡ vụn.
Điều này làm cho trong lòng đám binh sĩ đều hoảng hốt.
Một binh sĩ đi trước tra xét, vừa vặn đẩy ra lùm cây.
Một tiếng sói tru hung mãnh vang lên, sau đó một đạo thân ảnh khổng lồ cắn xé binh sĩ đi tra xét này.