Một đạo chùm tia sáng.
Hai đạo chùm tia sáng.
Chi chít rậm rạp… tràn ngập ánh mắt của người.
Hào quang kia thật sự quá mức lóng lánh, làm cho ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào món ăn kia đều nhịn không được trở nên mơ màng.
Ngụy Đại Phúc phía xa xa, cả người run rẩy, đôi mắt trừng lớn, tràn đầy không thể tin nổi.
Hắn vươn ngón tay ra, chỉ vào món ăn phát ra từng đạo tia sáng kia, miệng cũng không thể ngậm lại.
- Món ăn còn có thể… có thể phát sáng được sao?
Khiếp sợ trong lòng Ngụy Đại Phúc cơ hồ không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy món ăn có thể phát sáng, có thể làm cho món ăn sáng lên, đó là một cảnh giới khác của nấu nướng, đó là cảnh giới mà cả đời đều khó có thể đạt đến.
Hào quang biến mất, nhưng ánh mắt mọi người rốt cục không thể chuyển động được, hoàn toàn bị hấp dẫn.
Từ khi chùm tia sáng kia tiêu tán, sau đó tràn ngập một cỗ hơi nóng cuồn cuộn hôi hổi.
Hơi nóng kia dâng lên, giống như màn sương dày đặc, một cỗ mùi thịt thơm đặc thù tràn ngập ra, quanh quẩn trong trái tim của mọi người.
Đây là một cỗ mùi hương thập phần đặc thù, có mùi vị của thịt, lại có hương thơm của cây cỏ, còn có loại mê say của hoa.
Ba loại cảm giác đặc thù mà bất đồng hòa hợp cùng nhau, hình thành nên hương vị độc đáo.
- Chất thịt tốt vừa vặn.
Bộ Phương dùng Long Cốt Thái Đao khứa nhẹ nhàng lên phần thịt kỳ đà khổng lồ lộ ra tại chỗ linh diệp.
Nhất thời vừa khứa xuống, liền có nước mỡ tràn ra.
Thịt kỳ đà khổng lồ tràn ngập co dãn, ánh lên vẻ sáng bóng, có chút mê người.
Bộ Phương lấy ra bao thịt này, đặt trên mặt đất, hoàn toàn mở ra linh diệp bao bên ngoài.
Một khối thịt kỳ đà khổng lồ bại lộ ra, hương thơm phát ra càng thêm không kiêng nể gì, cơ hồ bao phủ cả quân doanh.
- Thơm quá a!
- Thật… thật muốn ăn, ta phải say trong mùi thịt này rồi!
- Chưa bao giờ ngửi được mùi thịt thơm đến như vậy!
……..
Bọn lính đều say rồi, ánh mắt một đám đều có chút mê ly, đầu óc loạng choạng, trên mặt không tự chủ hiện lên ý cười.
Bộ Phương ngửi thấy mùi thịt của kỳ đà khổng lồ này, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, sau đó Long Cốt Thái Đao vừa chuyển, vung vẫy vài cái, liền trực tiếp khứa xuống miếng thịt kỳ đà khổng lồ này.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có ánh đao lóe ra, ngay sau đó, Bộ Phương liền hoàn thành công đoạn khứa.
Rất xa nhìn lại, miếng thịt kỳ đà khổng lồ kia tựa hồ hoàn toàn không tổn hao gì, nhưng nếu mọi người cẩn thận xem xét có thể nhìn ra trên miếng thịt kỳ đà khổng lồ có từng đạo vết đao tinh mịn.
- Long Tài, cầm chén lại đây.
Bộ Phương thản nhiên nó với Long Tài ở phía xa xa miệng đã sớm không thể ngậm lại
Long Tài mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt nhất thời sáng ngời, lấy một bát sành điên cuồng chạy tới.
Long Cốt Thái Đao vừa chuyển, trực tiếp xắt ra một miếng thịt, nhất thời, một khối thịt kỳ đà khổng lồ tỏa sáng, tràn ngập nước mỡ bóng loáng bay lên, sau đó dừng ở bên trong bát sành kia.
Hơi nóng hôi hổi bốc lên, làm mờ mắt Long Tài.
Long Tài trừng lớn mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng ừng ực.
- Đưa cho bọn họ đi, cái này xem như bữa tối đêm nay của mọi người.
Bộ Phương nói.
Long Tài có chút lưu luyến bưng khối thịt kỳ đà khổng lồ này tới đám người Đường Ngâm.
Dưới nhường nhịn của Chu Việt, khối thịt kỳ đà khổng lồ này rơi vào trong tay của Đường Ngâm.
Nắm lấy đôi đũa, thần tình Đường Ngâm trở nên hưng phấn nhìn nhìn khối thịt này.
Hắn ngửi thấy mùi thịt này, bụng đều phát ra tiếng vang ùng ục.
Đôi đũa khứa lên miếng thịt kỳ đà khổng lồ, nhất thời nước mỡ tràn ra, thơm nức bốn phía.
Dùng đũa gắp lên một miếng, Đường Ngân đưa khối thịt này vào trong miệng, cắn một ngụm.
Cảm giác cứng đơ trong tưởng tượng trước khi ăn cũng không xuất hiện.
Khối thịt này cư nhiên thập phần trơn mềm, vừa vào miệng đã chui hẳn trong miệng hắn.
Vị ngon thần kỳ, ở trong miệng hắn mềm nhũn ra, nhẹ nhàng cắn một cái, giống như đang mát xa cho vách tường khoang miệng của hắn.
Thịt kỳ đà khổng lồ vào bụng, nhất thời giống như một hỏa lò nhỏ thiêu đốt bừng bừng trong bụng của hắn, tràn ngập dòng khí, làm cho cả người hắn đều trở nên tinh thần.
Khi lửa nóng kia bắt đầu khởi động, Đường Ngâm cảm giác từng dòng khí cư nhiên chảy ra, phân tán vào trong tứ chi bách hài của hắn, làm cho hắn cảm giác thương thế của chính mình dường như khôi phục lại không ít.
Xa xa, Bộ Phương lại xắt thêm một khối thịt kỳ đà khổng lồ vào trong bát sành.
Từng khối thịt kỳ đà khổng lồ cứ như vậy được hắn phân phát xuống.
Một khối thịt kỳ đà khổng lồ được hắn cắt thành trăm khối, từng khối phân phát xuống, cũng làm cho không ít binh lính đều ăn đến thống khoái.
Lấy ra thịt kỳ đà khổng lồ hầm lần hai, hương vị đồng dạng, hơi nóng đồng dạng.
Bộ Phương cũng phân phát xông khối thịt này, phân cho mỗi một binh lính, làm cho đại đa số mọi người đều có thể thưởng thức mỹ vị này.
Đương nhiên, hắn vẫn để lại cho bản thân một khối, ăn vào thịt kỳ đà khổng lồ này, ánh mắt của Bộ Phương cũng hơi hơi mơ màng.
Bởi vì hương vị của thịt kỳ đà khổng lồ này thật sự rất không tệ.
Chất thịt của linh thú cấp bảy có hàm chứa linh khí phong phú.
Huống chi là loại thịt kỳ đà khổng lồ này, chất thịt của nó càng bất đồng với linh thú bình thường.
- Quả thật phi thường mỹ vị.
Bộ Phương thật vừa lòng.
Dùng phương thức nấu nướng của Khiếu Hoa Kê, có thể bảo lưu lại mùi vị hoàn mỹ bên trong, khiến cho chất thịt phi thường trơn mềm, mùi vị thật ngon.
Binh lính rất nhiều, nhưng thịt kỳ đà khổng lồ này cũng không nhiều như vậy.
Cho nên rất nhiều binh lính vẫn là thần tình ai oán, bởi vì bọn họ không ăn được mỹ vị này.
Quả thực sống không còn gì luyến tiếc, mùi thịt kia tràn ngập trong không khí, làm cho bọn họ tham lam không chịu nổi.
Trên mặt mọi người đều phủ đầy khát vọng.
Nhưng để có thể làm ra khối thịt kỳ đà khổng lồ như vậy, cần phải tiêu tốn không ít thời gian.
Cho nên bọn họ chỉ có thể ăn món ăn khác Hỏa Đầu Quân làm ra, đau lòng đến không thể hít thở.
Sau khi thu thập xong, Bộ Phương cũng duỗi duỗi thắt lưng, thở ra một hơi dài, trên mặt toát ra một tia thoải mái.
Trong đầu hắn đã vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, thật hiển nhiên hệ thống đánh giá món ăn Khiếu Hoa Tích này là đủ tư cách.
Đạo Khiếu Hoa Tích này chính là dùng cách thực hiện Khiếu Hoa Kê phi thường nổi danh kiếp trước.
Thủ pháp độc đáo, phương thức nấu ăn chưa từng nghe thấy qua, hơn nữa thịt kỳ đà khổng lồ này thật mỹ vị, làm cho hệ thống tán thành, Bộ Phương cho rằng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Sau khi ăn uống no say, quân thứ ba tiếp tục đi về trước.
Bọn họ phải gia tốc, phải sớm một chút đuổi đến Mạc La Thành kia.
Bởi vì mục tiêu của bọn họ chính là cứu viện Mạc La Thành.
Bọn họ còn chưa kịp đến Mạc La Thành, liền đã gặp phải phục kích rồi.
Mạc La Thành kia khẳng định đã gặp phải công kích càng đáng sợ, nói không chừng đã sắp bị công phá rồi.
Cho dù không có bị công phá, chỉ sợ cũng đang rơi vào trong nguy cơ nguy ngập rồi.
…….
Mạc La Thành, phía trên bầu trời tối đen, hai vầng trăng sáng treo lơ lửng trên cao, tản ra quang huy thanh lãnh.
Phía trên tường thành bị tàn phá tràn đầy những khe nứt, từng vị binh lính tuần tra phía trên tường thành.
Bọn họ mặc áo giáp, nắm lấy cây đuốc, hết sức tập trung chăm chú, không dám có chút thả lỏng nào.
Bỗng nhiên, trong trời đêm tối đen như mực truyền đến từng tiếng dây cung kéo căng, mưa tiễn chi chít rậm rạp từ ngoài vòm trời gào thét rơi xuống.
Những mũi tên này dừng phía trên tường thành, phát ra tiếng vang leng keng, đập tường thành đã có chút tàn phá kia dập nát không ít.
- Địch nhân tập kích!
Nhóm binh sĩ trên tường thành nhất thời bạo rống lên!
Sau đó, dưới tường thành kia liền phát ra tiếng hét hò rung trời, từng đạo thân ảnh xuất hiện từ trong màn đêm, mang theo chiến ý mênh mông xung phong liều chết ra.
Một đạo thân ảnh nâng lên trận pháp do năm tấm ngọc phù hình thành di động trên không.
Sắc mặt hắn thập phần ngưng trọng, thậm chí có thể nói là có chút âm trầm.
Hắn vốn muốn tiến hành giết chóc bình thường, chỉ là Nỗ Nhĩ kia đã ngã xuống làm cho hắn cảm thấy một cỗ xúc cảm gấp gáp, hắn phải tăng tốc tiến trình của chiến tranh kia.
Trôi nổi trên hư không, cường giả Tu La Môn nâng tay lên.
Trong tay hắn chính là một thanh phi kiếm nho nhỏ.
Thanh phi kiếm kia xoay tròn trong không trung, gào thét trong không khí, sau đó phụt ra, xé rách cả không khí.
Rầm rầm! !
Tường thành kia đột nhiên bị phi kiếm này bùng nổ thành từng đạo lỗ hổng, chấn động kịch liệt làm cho những binh sĩ trên tường thành đều bị chấn đến thất khiếu đổ máu.
- Yêu nhân chết tiệt kia! !
Một tiếng quát lớn, bên trong Mạc La Thành, một đạo thân ảnh áo bào trắng bay nhanh ra, mang theo sát ý sắc bén phóng lên cao.
Sát ý phủ đầy thần tình của Hồ Nhất Phong, hắn trừng mắt nhìn người mặc hắc bào nghiêm nghị trên hư không.
Chính là người này cư nhiên dám giết mấy vị huynh đệ Mặc Châu Thập Tam Đạo của hắn, thù này quyết không đội trời chung!
Chém giết trên vòm trời lại lần nữa diễn ra, chỉ là thật hiển nhiên Hồ Nhất Phong đang nằm trong thế hạ phong.
Ánh lửa tản mạn khắp nơi, gió lửa tận trời.
Chiến tranh tàn khốc của Mạc La Thành vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Từng đạo thi thể còn hơi ấm bị hút lấy tinh phách trong làn sương mù, lẫn vào trong trận pháp ngọc thạch kia, làm cho trận pháp kia có vẻ càng thêm yêu dị.
…….
Thời điểm ánh sáng mặt trời đầu tiên của sáng sớm tỏa khắp biên giới bình nguyên kia, nở rộ ra quang mang đỏ rực.
Bộ đội của quân thứ ba Tây Huyền Thành rốt cục nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Mạc La Thành phía xa xa.
Tới gần Mạc La Thành, không khí cũng tràn ngập một cỗ xơ xác tiêu điều.
Mặt đất nhiễm hồng, thi thể cô linh linh rơi rụng đầy đất.
Bên trong đó có quân địch cũng có người trông giữ Mạc La Thành.
Nhóm binh sĩ của quân thứ ba Tây Huyền Thành đều trầm mặc không nói.
Bọn họ cảm nhận được một cỗ bi thương trầm trọng cùng khó có thể nói thành lời.
Khi bọn họ đến gần cửa thành, quân trông giữ phía trên tường thành kia cư nhiên kéo căng dây cung bắn ra từng đạo mũi tên tràn ngập khí kình bén nhọn với bọn họ.
Từng mũi tên đâm đầy đất.
Thần tình Chu Việt ngưng trọng dừng lại binh mã.
Nhìn lá cờ đầu lay động phía trên tường thành Mạc La Thành kia, miệng hắn cũng liền run lên.
Mạc La Thành đã rơi vào tay giặc rồi!
- Rút quân thôi!
Nhìn thoáng qua Mạc La Thành kia thật sâu, Chu Việt bất đắc dĩ hạ lệnh.
Nhóm binh sĩ quân thứ ba đều triệt hồi lùi lại về phía sau.
Bọn họ thiên tân vạn khổ mới chạy đến Mạc La Thành này, đáng tiếc… Mạc La Thành vẫn là bị xâm chiếm.
Với binh lực của bọn họ muốn lần nữa đánh hạ Mạc La Thành không khác gì người si nói mộng, cho nên Chu Việt mệnh lệnh lui quân.
Mạc La Thành bị công phá, ngay sau đó vây công chính là Tây Huyền Thành… Chu Việt phải trở về Tay Huyền Thành, nói tin tức này cho thành chủ.
………
Phía trên tường thành Tây Huyền Thành.
Nghê Nhan khoanh tay đứng yên, trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng phủ đầy ngưng trọng, nhìn về phía xa xa, nhìn thấy một vùng mây đen đông nghìn nghịt, trong lòng cũng có chút trầm trọng.
Nàng có thể cảm giác được một cỗ nguy cơ đáng sợ bay nhanh đến gần.
Tây Huyền Thành này sắp lâm vào bấp bênh.
Dưới Tây Huyền Thành, quân thứ ba đi trợ giúp Mạc La Thành cư nhiên trở về, chứng thật dự đoán này trong lòng nàng.
Đi xuống tường thành, đi vào trong đám quân thứ ba, nàng tìm kiếm Đường Ngâm.
Đường Ngâm dù sao cũng là đệ tử của nàng.
Bất quá thời điểm nàng nhìn thấy Đường Ngâm, cũng hơi hơi sửng sốt, bởi vì người đứng bên cạnh Đường Ngâm cư nhiên là một thanh niên gầy yếu.
Thanh niên này phi thường quen mắt a.
- Bộ lão bản? Ngươi như thế nào lại ở nơi này?
Nghê Nhan trừng lớn hai mắt, thần tình cổ quái.