Thanh Phong Đế Đô, cửa thành.
Trên vòm trời, oanh lôi trận trận, ba động chân khí đáng sợ đang không ngừng khuếch tán, tầng mây tựa hồ dưới tiếng nổ vang của chân khí, chấn động tản đi.
Hai đạo thân ảnh đạp trên mây mà đi, như ẩn như hiện giao thủ, hai người va chạm vô cùng kịch liệt, kình khí phun trào.
Phía dưới mọi người ngửa đầu nhìn chiến đấu, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ, đây chính là Chí Tôn cường giả, tồn tại của cảnh giới Chí Tôn.
- Vũ Vương.
.
.
thời khắc hôm nay chính là lúc chúng ta công thành.
Trên đỉnh đầu chiến đấu vẫn tiếp tục, nhưng Triệu Mộc Sinh cũng không còn chú ý nữa, tiến tới bên người Cơ Thành Vũ nhỏ giọng nói.
Chí Tôn của Hạo Thiên Tháp chạy tới, khiến trong lòng Triệu Mộc Sinh sinh ra một cổ nguy cơ, nếu như đợi những Chí Tôn cường giả của các thế lực khác kéo tới, vậy bọn họ muốn công thành, khó khăn cũng lớn hơn rất nhiều.
Bên phía bọn họ mặc dù cũng có Tôn Giả tọa trấn, nhưng dù sao Tôn Giả chỉ có một mình, thiếu phương pháp phân thân, một khi Chí Tôn của những thế lực khác tới.
Dưới lực bảo vệ của nhiều Chí Tôn, cơ hội của bọn hắn càng trở nên nhỏ bé.
Triệu Mộc Sinh nghĩ đến, Cơ Thành Vũ dĩ nhiên cũng nghĩ đến, có cảm giác lo lắng là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng Cơ Thành Vũ còn có một lo lắng.
.
.
Đó chính là hai Huyết Vệ tiến vào trong Đế Đô tìm Bộ Phương gây chuyện.
Triệu Mộc Sinh muốn công thành điều kiện tiên quyết là hai gã Huyết Vệ có thể bắt được Bộ Phương, nhưng Bộ Phương thật sự sẽ bị bắt đi sao?
Dù sao tiểu điếm đó cũng có Chí Tôn Thú trấn giữ.
.
.
Một khi hai gã Huyết Vệ thất bại, chọc giận Chí Tôn Thú kia.
.
.
Đến lúc đó dẫn tới Chí Tôn Thú xuất thủ, đến lúc đó chiến cuộc thắng bại thế nào cũng chưa thể nói.
- Được rồi.
.
.
cứ đợi đã, nếu Huyết Vệ bắt Bộ Phương ra ngoài thành công, vậy chúng ta lập tức công thành.
Cơ Thành Vũ nói như đinh chém sắt.
Triệu Mộc Sinh sửng sốt, cũng mặc nhiên không nói.
Cơ Thành Vũ là vì bảo đảm, Triệu Mộc Sinh cũng chợt hiểu mình tựa hồ có chút lạc quan thái quá.
.
.
Mặc dù hai gã Huyết Vệ có thể cứng rắn đối đầu với tồn tại Chí Tôn.
.
.
Hai đạo thân ảnh huyết sắc nhanh chóng xuyên qua hẻm nhỏ trong Đế Đô, tốc độ rất nhanh.
Tựa hồ chỉ là một đạo tàn ảnh bắn qua mà thôi, dấy lên một trận cuồng phong, hai đạo thân ảnh này đã biến mất không thấy gì nữa.
Khi gần tới hẻm nhỏ chỗ tiểu điếm Phương Phương, hai đạo thân ảnh huyết sắc rốt cục dừng lại.
Chính là Huyết Vệ của Tu La Môn.
Trong đó một vị Huyết Vệ cầm khay ngọc, điểm sáng trên khay ngọc chợt lóe lên.
- Chính là tiểu điếm trong hẻm nhỏ này rồi.
.
.
lần cuối cùng Tụ Hồn trận biến mất, chính là trong hẻm nhỏ này.
Một gã Huyết Vệ khàn khàn nói, sau đó hai người liếc nhìn nhau, vội vàng gật đầu, phóng vào trong hẻm nhỏ.
Vừa vào hẻm nhỏ, thân hình hai người đã dừng lại.
Bởi vì với tu vi đỉnh cao của Bán Bộ Chí Tôn, bọn họ có thể cảm ứng được một cổ nguy cơ đáng sợ từ trong tiểu điếm truyền tới.
Tiểu điếm giản dị, diện tích không lớn.
Trước cửa một chú chó mực nằm úp sấp ngáy khò khò, một đạo nhân ảnh nằm trên ghế.
.
.
Nhìn thế nào tiểu điếm này cũng không giống như giấu diếm cái gì nguy hiểm.
Hai Huyết Vệ đều cau mày, trong mắt bọn hắn toát ra một tia nghi ngờ, sau đó đi vào trong tiểu điếm.
Con chó nằm gục trên mặt đất nhất thời cau mũi, mở mắt ra, nghi ngờ nhìn thoáng qua hai Huyết Vệ trước mặt.
Mùi trên người bọn họ thật khó ngửi.
Tiểu Hắc thì thầm một tiếng, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Bộ Phương nằm trên ghế, nhìn thấy hai vị Huyết Vệ đi tới phía hắn, nhất thời sửng sốt.
Khi Bộ Phương thấy Huyết Vệ, Huyết Vệ cũng nhìn thấy hắn, tròng mắt hai gã Huyết Vệ chợt sáng ngời, sau đó sát khí hiện ra trên mặt bọn hắn.
- Tiểu tử.
.
.
Mau gọi lão bản tiểu điếm các ngươi ra đây!
Một gã Huyết Vệ có chút cẩn thận quan sát xung quanh, bọn họ cũng không lập tức động thủ, tiểu điếm này cho bọn hắn một cảm giác nguy hiểm.
Bộ Phương nhếch miệng, thân hình đang nằm trên ghế nhất thời ngồi thẳng tắp, nhìn bọn hắn, nói:
- Ta chính là lão bản tiểu điếm.
- Ngươi?
Huyết Vệ trợn mắt, sau đó cười lạnh một tiếng, bước tới.
Giống như thu nhỏ thành một inch, Huyết Vệ này trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Bộ Phương, khí tức đáng sợ ầm ầm bộc phát, sợi tóc cũng phiêu đãng.
Mặt của hắn tựa hồ muốn áp vào mặt Bộ Phương.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Huyết Vệ, sau đó chân mày cau lại.
.
.
Mùi huyết tinh nồng nặc trên người Huyết Vệ khiến cho hắn không khỏi có chút chán ghét.
- Đừng lại gần như vậy, ta với ngươi không quen.
Bộ Phương khoát tay áo nói.
- Ngươi chính là lão bản của tiểu điếm, vậy trên người của ngươi chính là có Tụ Hồn trận của Tu La Môn đúng không? Giao ra đây.
.
.
Tha cho ngươi khỏi chết.
Huyết Vệ điềm nhiên nói.
Huyết sắc chân khí lưu chuyển trên bàn tay của hắn.
Ông.
.
.
Hắn vừa dứt lời, trong lòng liền cảm thấy một trận sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu, chính là nhìn thấy một cục sắt mắt đỏ đang nhìn thẳng vào hắn.
A? Cục sắt này.
.
.
- Tụ Hồn trận?
Bộ Phương nheo mất, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, sau đó cả người và cái ghế đều nhanh chóng lui về phía sau, rời xa Huyết Vệ này.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, giơ tay lên, tâm niệm vừa động, nhất thời năm miếng ngọc phù rách nát tạo thành trận pháp liền hiện ra trong tay hắn.
- Ngươi nói cái này đúng không.
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi nói.
Tụ Hồn trận!
Trong nháy mắt Bộ Phương lấy ra trận pháp này, ánh mắt hai gã Huyết Vệ cũng bừng sáng, khay ngọc trong tay bọn họ nhất thời lóng lánh điểm sáng.
Quả nhiên trên người tên này! Bọn họ không tìm sai, chỉ cần mang Tụ Hồn trận về, là có thể hoàn thành nhiệm vụ của Đại Tế Ti!
Trong lòng hai gã Huyết Vệ cũng có chút nóng lòng.
- Không sai! Mau giao Tụ Hồn trận cho ta!
Ầm! !
Khí tức trên thân một gã Huyết Vệ nhất thời tăng vọt, tròng mắt trợn to, quát Bộ Phương.
Bộ Phương bĩu môi, tiện tay tung tung ngọc phù trận pháp này, sau đó thu vào trong túi không gian Hệ Thống, vô cùng bình tĩnh.
- Không đưa.
- Muốn chết! !
Một vị Huyết Vệ tính tình nóng nảy nhất thời nổi giận, huyết khí dâng lên, phạm vi quanh người cũng bị quang hoa huyết sắc bao phủ, cả người giống như tia chớp huyết sắc hướng về phía Bộ Phương, muốn trực tiếp bắt Bộ Phương.
Ầm.
.
.
Nhưng, khi Huyết Vệ này mới vừa xông vào trong tiểu điếm, đã bị Tiểu Bạch cản lại, con mắt cơ giới màu đỏ của Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã hóa thành màu tím, tím hết sức thâm thúy, khiến tên Huyết Vệ kia cũng phải dựng tóc gáy.
Tiểu Bạch đánh ra một quyền, đập vào trên người Huyết Vệ, lực lượng khổng lồ đến mức nằm ngoài dự liệu của Huyết Vệ bộc phát.
Thân hình Huyết Vệ trực tiếp bị đánh ra, rơi ra ngoài tiểu điếm, quay cuồng một lúc mới ổn định thân hình.
- Con rối này lại có chiến lực cấp chín.
.
.
Trong mắt hai gã Huyết Vệ cũng toát ra vẻ khiếp sợ, cùng liếc mắt nhìn nhau, đều ngưng trọng.
Nhưng cho dù có chiến lực cấp chín thì thế nào? Hai Huyết Vệ hợp lực.
.
.
cho dù là Chí Tôn cũng có thể đối đầu!
Rầm rầm!
Chân khí bắn ra, huyết khí trên thân hai người nhất thời phóng lên cao, giống như hai cột sáng, thẳng tắp xông vào tầng mây.
Trên tường thành mọi người nhìn thấy bên trong thành dâng lên hai cột sáng huyết sắc, cả người đều chấn động.
- Yêu nhân của Tu La Môn.
.
.
chẳng lẽ đã chiến đấu với Chí Tôn Thú trong tiểu điếm của Bộ lão bản?
- Rốt cuộc ai thắng ai thua? Thắng bại này.
.
.
liên quan đến cuộc chiến tranh này.
Rất nhiều người xôn xao.
Cơ Thành Vũ cũng chăm chú nhìn chằm chằm cột sáng huyết sắc, hắn dĩ nhiên hi vọng Huyết Vệ có thể chiến thắng, nhưng.
.
.
trong lòng hắn luôn có một dự cảm xấu.
Trong đầu hắn lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt không chút thay đổi của Bộ Phương, cảm giác lo lắng lại tràn ngập.
.
.
Bộ Phương lãnh đạm nhìn hai vị Huyết Vệ bộc phát ra huyết sắc chân khí, tu vi của hai người này thật sự mạnh.
Đây là uy áp Bộ Phương cảm ứng được mạnh nhất từ trước đến nay.
Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên, một cánh tay đã hóa thành Đại Khảm Đao, quang mang lạnh như băng lưu chuyển phía trên, Đại Khảm Đao vung lên, nhắm thẳng vào hai tên Huyết Vệ.
Trong phút chốc, thân hình Tiểu Bạch bắn ra, xông vào giữa hai gã Huyết Vệ.
Ông!
Hai Giao Long huyết sắc quay cuồng, mang theo ba động đáng sợ, trực tiếp chiếu nghiêng xuống hướng Tiểu Bạch.
Ùng ùng, cả hẻm nhỏ trong nháy mắt nứt vỡ, vách tường sụp đổ một đoạn.
Ba đạo thân ảnh đang nhanh chóng va chạm, mỗi lần va chạm đều sẽ bộc phát nổ mạnh.
Tiểu Bạch không có chân khí, nhưng thân thể cơ giới của của hắn vô cùng cứng rắn, đánh giáp lá cà là vô địch.
Hai vị Huyết Vệ lại dựa vào huyết khí Giao Long ngăn chặn Tiểu Bạch, bọn họ dù sao cũng có thể đối đầu với tồn tại cửu phẩm Chí Tôn, Tiểu Bạch nhất thời cũng có chút khó giành phần thắng.
Tiểu Hắc gục trên mặt đất, mệt mỏi ngáp một cái, lơ đễnh.
Còn Bộ Phương đi tới cửa, nhìn chiến đấu, con mắt chợt lóe.
Tâm niệm vừa động, cánh tay phải của hắn có khói đen lượn lờ, sau đó một cái nồi từ nhỏ biến thành lớn, xuất hiện trước mặt của hắn.
Nồi Càn Khôn Tạo Hóa, cũng chính là Nồi Huyền Vũ, yên lặng lơ lửng trước mặt hắn, ngón tay thon dài vươn ra, vuốt ve cạnh nồi Huyền Vũ lạnh như băng, một cảm giác dầy cộm nặng nề quấn quanh trong lòng Bộ Phương.
Sau đó, ánh mắt Bộ Phương ngưng tụ, một tay bắt lấy nồi Huyền Vũ, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Huyết Vệ đang bị vây trong đại chiến.
Nhắm trúng.
Một, hai, ba.
.
.
Đi!
Chương 319: Một nồi muốn lên trời
Nồi Càn Khôn Tạo Hóa, chính là dùng xác Huyền Vũ thượng cổ chế ra, vô cùng cứng rắn, nặng nghìn cân, có lẽ bởi vì Bộ Phương là chủ nhân, hắn căn bản không cảm nhận thấy sức nặng của nồi Huyền Vũ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại.
.
.
Bộ Phương dùng nồi Huyền Vũ đập người.
Bộ Phương lần đầu tiên thấy Tiểu Bạch bị người ta dây dưa, trước kia Tiểu Bạch đối phó địch nhân bao giờ cũng là thế như chẻ tre đè nén đối phương mãnh liệt, nhưng hôm nay, trong tay hai gã Huyết Vệ này, Tiểu Bạch lại bị quấn lấy.
Trong lúc quay cuồng, Giao Long huyết sắc gầm thét không dứt làm cho người ta cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Mỗi một lần Tiểu Bạch chặt đứt Huyết Giao này, chỉ chốc lát sau liền tiếp tục có huyết khí ngưng tụ, hóa thành Huyết Giao hoàn toàn mới.
Cho nên Bộ Phương cảm thấy hắn phải làm gì đó để trợ giúp Tiểu Bạch.
Bộ Phương hiện giờ còn chưa đạt được Vạn Thú Viêm theo lời Hệ Thống, nồi Huyền Vũ trong tay hắn.
.
.
thật sự cũng chỉ là cái nồi mà thôi, dưới ý tưởng đột phát của Bộ Phương, cảm thấy dùng cái nồi này để đập người thật sự rất tiện.
Sức nặng nghìn cân, một khi cái nồi này đập xuống, tuyệt đối có thể đập bể người ta.
Bộ Phương cầm cạnh nồi Huyền Vũ, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt theo bàn tay, tràn vào trong thân thể hắn.
Nhưng trong lòng Bộ Phương lại như có lửa nóng.
Thân thể của hắn lui ra sau một bước, cầm nồi Huyền Vũ đưa ra phía sau, sau đó mạnh mẽ dùng sức, nồi Huyền Vũ lập tức rời khỏi tay.
- Đi!
Lạnh nhạt hô một câu, sau đó nồi Huyền Vũ gào thét lao đi.
Nồi Huyền Vũ này thật ra có một hiệu quả đặc biệt, đó chính là có thể trở nên lớn nhỏ, nhưng điều này cần tiêu hao chân khí trong cơ thể Bộ Phương.
Còn lần này, Bộ Phương cũng không rót chân khí vào bên trong giống như cầm Long Cốt Thái Đao, nếu không nồi Huyền Vũ có thể sẽ phát sinh biến hóa.
Nồi Huyền Vũ đen nhánh bồng bềnh lung lay, giống như một con thuyền nhỏ trong sa mạc, hướng về phía biển rộng đang dấy lên sóng gió động trời.
Thanh thế không nhỏ, hai vị Huyết Vệ dĩ nhiên đều chú ý tới.
Trong đó một Huyết Vệ có chút khinh thường.
Bởi vì đầu tiên khi hắn nhìn Bộ Phương chính là nhìn thấu tu vi của Bộ Phương, tiểu tử này chỉ là một lục phẩm Chiến Hoàng mà thôi, trong mắt loại cường giả như hắn, lục phẩm Chiến Hoàng không khác gì con kiến hôi, hắn chỉ cần một cái tát cũng có thể chụp chết một mảng lớn.
Cho nên đối với công kích của một vị lục phẩm Chiến Hoàng thi triển, hắn dĩ nhiên không có nhiều để ý.
Tựa như một con kiến hôi giương nanh múa vuốt về phía ngươi, nói muốn cắn ngươi, ngươi sẽ có phản ứng gì? Nhiều lắm là cười ha hả, sau đó một tát chụp chết.
Cái nồi bay tới cũng như vậy.
.
.hoàn toàn bị bọn họ xem thường.
Giờ phút này mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là cục sắt vô cùng cường hãn kia, cục sắt này thật sự cường hãn, hai người bọn họ liên thủ có thể đối đầu với Chí Tôn, nhưng trong tay cục sắt này vẫn không đòi được cái gì tốt.
Bang bang!
Hai tiếng nổ vang, hai Huyết Giao trên người Huyết Vệ một lần nữa bị Đại Khảm Đao của Tiểu Bạch chặt đứt, huyết khí tứ tán.
Huyết Vệ lui về sau mấy bước, trong mắt hai người toát ra vẻ tàn nhẫn, Huyết Giao lần nữa ngưng tụ, lại quấn quanh với nhau, đánh về phía Tiểu Bạch.
Một cái nồi đen, lảo đảo phiêu đãng mà đến, tốc độ không nhanh.
Với tu vi của Huyết Vệ mà nói, ngoài tốc độ vượt qua tốc độ của âm thanh, nếu không trong mắt bọn hắn cũng chậm như sên bò.
Một cái nồi giống như sên bò đập tới, là muốn xoa bóp cho bọn hắn sao?
Trong lòng Huyết Vệ khinh thường chê cười.
Trong tiểu điếm, Bộ Phương lắc lắc cánh tay, mặc dù hắn là chủ nhân của nồi Huyền Vũ, không cảm ứng thấy sức mạnh ngàn cân của nồi Huyền Vũ, nhưng dù sao cũng là một cái nồi lớn, sức nặng cũng không nhẹ, Bộ Phương tung như vậy, cảm thấy cánh tay cũng có chút tê rần.
Sau khi lắc lắc cánh tay, hai mắt Bộ Phương sáng lên nhìn nồi Huyền Vũ.
- Cút đi!
Nồi Huyền Vũ nhẹ nhàng vài giây rốt cục cũng bay tới bên cạnh một gã Huyết Vệ, Huyết Vệ kia liếc nhìn cái nồi một cái, nhất thời hừ lạnh, không chút phật lòng văng một đạo huyết sắc kình khí, muốn đánh nát cái nồi này.
Chỉ là một cái nồi mà thôi, lẽ nào còn muốn lên trời sao?
Theo Huyết Vệ thấy, một đạo kình khí của hắn cho dù là thất phẩm Chiến Thánh cũng không chịu nổi, đừng nói là một cái nồi do lục phẩm Chiến Hoàng đập ra.
Kình khí huyết sắc hung hăng đụng vào nồi Huyền Vũ trong hư không.
Không nổ tung như trong tưởng tượng, nồi Huyền Vũ cũng không bị đánh bay như trong tưởng tượng.
Kình khí huyết sắc đập vào nồi Huyền Vũ, giống như lấy trứng chọi đá, “Keng” một tiếng, tản mát ra.
Nồi Huyền Vũ thậm chí cũng chưa từng dao động, tiếp tục bay tới.
Khi kình phong của nồi Huyền Vũ gào thét mà đến, Huyết Vệ kia rốt cục cũng chợt hiểu kinh hãi.
- Cái nồi này.
.
.
tại sao vẫn không bị gì?
Sắc mặt Huyết Vệ cứng đờ, cả kinh nói.
- Ngươi không đánh nát được cái nồi này sao?
Một gã Huyết Vệ khác nghi ngờ hỏi.
Đang chiến đấu với con rối cửu phẩm, một cái nồi bay tới, không vội vàng đập bay, chẳng lẽ còn muốn hắn đi vào quấy rối?
Tên Huyết Vệ nhất thời sắc mặt ngưng tụ, sau đó thở ra một hơi, trên cánh tay chân khí huyết sắc quấn quanh, đập về phía nồi Huyền Vũ.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến nồi Huyền Vũ, vừa đập, ánh mắt vừa nhìn chăm chú vào con rối cục sắt mới vừa rơi xuống đất lại một lần nữa kèm theo tiếng nổ vang ngập trời đánh đến.
Nồi Huyền Vũ lảo đảo.
Rốt cục trong con mắt lóe sáng của Bộ Phương một lần nữa tiếp xúc với bàn tay Huyết Vệ.
Bàn tay quấn quanh chân khí của Huyết Vệ rốt cục vỗ vào trên nồi.
Sắc mặt của hắn.
.
.
cuối cùng cũng thay đổi!
Bởi vì hắn phát hiện, một chưởng này của hắn.
.
.
lại không thể rung chuyển cái nồi này chút nào, hắn phảng phất cảm giác một chưởng này của mình như vỗ vào một quả núi hùng vĩ.
Có nhầm hay không? Ngươi chỉ là một cái nồi nấu!
Thế đi của cái nồi không giảm, cánh tay Huyết Vệ nhất thời bị áp cong, trong cơn ác mộng, hắn phát hiện cái nồi này đang lao về phía hắn.
Cạnh nồi lạnh như băng mà nặng nề, chợt đè ép lên cánh tay hắn, trong ánh mắt khó tin của hắn đập vào đầu hắn.
Khốn khiếp.
.
.
Băng.
.
.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, dễ nghe mà du dương.
Cả người gã Huyết Vệ còn lại cũng run lên, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy cảnh tượng khiến cho hắn phải trợn mắt há hốc mồm.
Cái nồi nện vào Huyết Vệ, cả người hắn bay ra rất xa trên không trung, phảng phất cũng choáng váng, ánh mắt trở nên trống rỗng, khẽ nhếch miệng, khuôn mặt như phát mộng.
.
.
Huyết Vệ bị nồi Huyền Vũ đập trúng, cảm giác toàn bộ thế giới đều xám xịt, thế giới trước mắt hắn cũng điên đảo, không ngừng biến ảo.
Trên trán không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, khiến cho hàm răng của hắn cũng có chút tê dại.
Cái nồi này.
.
.
thật sự muốn lên trời!
Một thanh âm “bang” vang lên, nồi Huyền Vũ hóa thành khói đen tiêu tán, trở lại trước người Bộ Phương.
Nồi Huyền Vũ yên lặng lơ lửng trước người Bộ Phương, Bộ Phương vui mừng sờ dọc theo cạnh nồi.
Không hổ là nồi Huyền Vũ nặng ngàn cân, mặc dù không đè chết Huyết Vệ kia.
.
.
Nhưng đập mộng cũng không tệ .
Trong lòng Bộ Phương có chút tiếc nuối, nhưng hắn rất nhanh trở lại, dù sao tu vi của hắn cũng là lục phẩm Chiến Hoàng, với tu vi lục phẩm đập mộng một Bán Bộ Chí Tôn, rất khoa trương đúng không?
Thừa dịp một vị Huyết Vệ bị nện còn choáng váng, quang mang tử sắc trong mắt Tiểu Bạch nhất thời đại thịnh, một tiếng nổ vang, gạch đá dưới chân Tiểu Bạch nhất thời nứt vỡ, lực đạo khổng lồ bộc phát, thân thể của nó phảng phất như hóa thành một đạo thiểm điện, trong nháy mắt xông về gã Huyết Vệ đang phát mộng.
Tên Huyết Vệ còn lại sắc mặt nhất thời đại biến.
- Tỉnh lại!
Hắn vội vàng quát lên, muốn đánh thức tên Huyết Vệ đang choáng váng kia, tên Huyết Vệ này nghe tiếng hét, rốt cục cũng thức tỉnh, hình ảnh trước mắt cũng từ từ rõ nét.
Hắn có chút thẹn quá thành giận, trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn.
.
.
đường đường là cường giả đỉnh cao Bán Bộ Chí Tôn lại bị một con kiến hôi lục phẩm Chiến Hoàng đập cho choáng váng.
Còn thể diện gì tồn tại?
Ông.
.
.
Quang mang màu tím quét qua thân thể của hắn, tên Huyết Vệ thẹn quá thành giận nhất thời cả người lạnh lẻo, trợn trừng mắt.
Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Bạch, Đại Khảm Đao dưới ánh mặt trời chiếu sáng càng thêm lạnh lẽo.
- Đáng chết! !
Hắn như rơi xuống hầm băng, gào thét, Đại Khảm Đao bổ xuống người hắn.
Một đao kia của Tiểu Bạch nhanh như tia chớp, không khí tựa hồ cũng bị một đao này xé nứt.
Thanh âm rầm rầm khiến cho cả người Huyết Vệ cũng lạnh lẽo.
Hai Huyết Vệ bọn họ có thể đối kháng với con rối cửu phẩm Tiểu Bạch đã không tệ.
.
.
Nhưng đó là dựa vào điều kiện tiến hành tiêu hao chân khí từ xa.
Nhục thể của bọn hắn căn bản không có cách nào so sánh được với con rối biến thái này.
Nếu bị áp sát.
.
.
Phụt!
Đại Khảm Đao chém xuống, huyết quang vẩy ra.
Tên Huyết Vệ còn lại tức thời đưa tay ra kéo, mới khiến tên Huyết Vệ bị choáng váng không bị một đao của Tiểu Bạch chém làm hai nửa.
Nhưng một cánh tay trực tiếp bị chém bay, máu bắn toé, bi thảm kêu lên.
Huyết Vệ bị chém đứt một cánh tay, ánh mắt cũng muốn phun huyết, dùng cánh tay còn lại, hút trở lại máu phun tung toé, còn cả cánh tay bị chém bay.
Tiểu Bạch kết thúc lăng không, rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt hắn rơi xuống, lại một lần nữa bộc phát, tiếp tục phóng về phía hai vị Huyết Vệ này.
Mắt tím lóe lên, đao mang như ;ong.
- Đi! Đi mau! Chúng ta không phải là đối thủ của con rối này đâu!
Huyết Vệ bị chém đứt một cánh tay nói, sau đó bọn họ không do dự, xoay người chạy về nơi xa.
Bọn họ có thể Lăng Không mà đi, Tiểu Bạch trong lúc nhất thời cũng là đuổi không kịp.
Oanh, Tiểu Bạch lần nữa rơi xuống đất, giương lên đầy trời bụi mù.
Trong tiểu điếm, Bộ Phương đan tay nắm lấy kia Huyền Vũ hắc oa, đang chuẩn bị lần nữa ném ra, không nghĩ tới kia hai kinh sợ ép lại chạy.
Biết vậy nên không thú vị Bộ Phương tâm niệm vừa động, kia Nồi Huyền Vũ chính là hóa thành khói đen tiêu tán, trở lại Bộ Phương đích cổ tay ô biểu tượng trong.
Táp sao một chút miệng, Bộ Phương sờ sờ càm.
Không có gì là một buồn bực oa không giải quyết được , nếu như một oa không được, vậy thì hai oa.
Chương 320: Tôn Giả Tu La Môn vô địch
Thanh Phong Đế Đô, ngoài thành.
Một trận kình khí đáng sợ ầm ầm tản đi, cảm giác bị áp bách tỏa ra, tầng mây giống như muốn nổ tung.
Một đạo nhân ảnh từ trong tầng mây bắn ra, rơi xuống nền đất dưới tường thành.
Giống như một cái đại chùy hung hăng đập vào trên mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng chấn động, giống như muốn phá vỡ, mọi người có thể thấy, trên mặt đất từng cái khe giống như mạng nhện mở ra.
Quân đội Cơ Thành Vũ rối rít rút lui về phía sau, rời xa vị trí này.
Mọi người đều ngưng trọng nhìn mặt đất tràn ngập bụi mù.
- Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, chỉ có như vậy.
Trên vòm trời vang dội một tiếng cười lạnh lẽo, trong tiếng cười kia mang theo cả vẻ khinh thường.
Triệu Mộc Sinh cưỡi linh thú mã, đứng bên cạnh Cơ Thành Vũ, nhất thời nhếch miệng, Tôn Giả đại nhân quả nhiên đã đạt được thắng lợi.
Ông!
Trên tường thành sắc mặt mọi người nhất thời trở nên trắng bệch, trái tim cường giả Thập Vạn Đại Xuyên cũng như chìm xuống đáy vực, đại trưởng lão của bọn họ.
.
.
lại thua?
- Hừ.
.
.
Yêu nhân, chớ đắc ý quá sớm!
Một tiếng “hừ” tức giận vang lên, trong bụi mù, một đạo hắc ảnh đột nhiên trở nên to lớn, một cái hồ lô lao tới hướng Tôn Giả trên vòm trời.
Trong mắt Tôn Giả vẫn hiện lên vẻ khinh thường, sợi tóc tung bay, giơ chân lên.
Chân khí màu đen khổng lồ hội tụ đến, ở trên vòm trời hóa thành một lòng bàn chân cực đại, lòng bàn chân chợt đạp xuống.
.
.
Hồ lô và lòng bàn chân đụng vào nhau, tạo ra bạo phát, hồ lô vốn trướng đại nhất thời run lên, ngay sau đó lại giống như đã trút giận rụt trở về.
Lão giả mập nhất thời trừng mắt, buồn bực muốn hộc máu, hồ lô trở xuống trong tay hắn.
Nhưng lòng bàn chân kia vẫn dẫm xuống.
Ầm! !
Phảng phất như động đất, phía trước cửa thành Đế Đô, xuất hiện một dấu bàn chân cực đại, cái khe theo dấu lòng bàn chân nứt ra.
Trên tường thành mọi người đều giống như bị một cước này dẫm trúng, tựa hồ muốn sụp đổ.
- Đại trưởng lão.
.
.
Các cường giả Thập Vạn Đại Xuyên gần như tuyệt vọng.
- Kêu la cái gì, lão tử còn chưa có chết đâu! Khụ khụ.
.
.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trên tường thành, bò dậy, mặt đầy bụi đất, ho khan không dứt.
Lão giả mập ngưng trọng nhìn Tôn Giả Tu La Môn đứng ngạo nghễ trên hư không, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Công pháp của Tu La Môn thật sự bá đạo, tu vi của Tôn Giả này đã đạt đến Chí Tôn trung kỳ, cộng thêm công pháp bá đạo, hắn căn bản không phải đối thủ.
Tôn Giả lãnh đạm nhìn lão giả mập, giơ tay lên, chân khí đen nhánh một lần nữa quanh quẩn.
Bỗng nhiên, tâm thần của hắn khẽ động, nhìn về một vị trí trên tường thành.
Ở đó, hai đạo huyết quang đột nhiên bắn tán loạn đến, trong nháy mắt chạy ra khỏi thành tường, lơ lửng trên hư không.
Huyết quang tản đi, lộ ra thân hình hai vị Huyết Vệ.
- A? Huyết Vệ trở lại rồi, xem ra đã thu hồi được Tụ Hồn trận.
Trong lòng Tôn Giả khẽ động, nhất thời nghĩ đến.
Nhưng khi hắn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của hai vị Huyết Vệ này, tròng mắt cũng co rụt lại.
Dáng vẻ của hai vị Huyết Vệ thật sự rất chật vật, một người trong đó còn bị chặt đứt một cánh tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao lại bị thương? Đã thu hồi được Tụ Hồn trận chưa?
- Các ngươi.
.
.
- Tôn Giả đại nhân.
.
.
Chúng ta thất bại rồi!
Tên Huyết Vệ không bị thương có chút bi phẫn nói với Tôn Giả, bọn họ cũng không nghĩ tới trong tiểu điếm kia lại có một con rối cửu phẩm đáng sợ, thân thể của con rối đó chắc chắn vô cùng, chiến lực lại càng cường hãn.
Quan trọng nhất là.
.
.
trong tiểu điếm còn đặc biệt có một tên thích vứt nồi!
Nếu không phải vì cái nồi đó bọn họ còn có thể quần đấu với con rối kia một phen!
Bộ dạng thê thảm của hai vị Huyết Vệ kia nhất thời khiến tất cả mọi người đều ngu ngơ, trên tường thành Cơ Thành Tuyết bỗng nhiên hưng phấn vỗ một chưởng lên thành đá.
Quả nhiên, tiểu điếm của Bộ lão bản há lại dễ xông vào như vậy, đây chính là nơi có Chí Tôn Thú trấn giữ!
Đám người kia hoàn toàn là đi tự tìm cực khổ! Cho đến lúc này, Cơ Thành Tuyết vẫn chưa từng thấy có ai chiếm được tiện nghi trong tiểu điếm của Bộ lão bản.
Ở phía dưới Cơ Thành Vũ và Triệu Mộc Sinh đều chấn động cả người, hít một hơi lãnh khí.
Hai vị Huyết Vệ của Tu La Môn có thể đối đầu với Chí Tôn cường giả lại.
.
.
thua!
Còn bị chém mất một cánh tay, chuyện này.
.
.
quả thực đáng sợ!
Trong đầu Cơ Thành Vũ một lần nữa hiện lên sắc mặt không chút thay đổi của Bộ Phương, tâm thần không nhịn được run lên.
Sắc mặt Triệu Mộc Sinh dữ tợn, tràn đầy vẻ không cam lòng, làm sao có thể.
.
.
Hai vị Huyết Vệ xuất thủ làm sao lại không đối phó được với Bộ Phương? !
Tôn Giả hít sâu một hơi, cảm thấy có chút khó giải quyết, hai vị Huyết Vệ xuất thủ lại bị chặt đứt một cánh tay, chẳng lẽ người cướp Tụ Hồn trận đi thật sự mạnh như vậy?
- Ha ha ha! Yêu nhân Tu La Môn chẳng qua cũng chỉ có như vậy!
Trên tường thành, lão giả mập thấy bộ dáng thê thảm của Huyết Vệ, nhất thời phá lên cười, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
Bộ lão bản quả nhiên tài giỏi, khó trách có thể làm ra món kem cây gan rồng này!
Tiếng cười kia vô cùng chói tai, truyền đến tai hai tên Huyết Vệ, khiến ánh mắt hai người cũng trở nên vằn đỏ, bọn họ là Huyết Vệ của Tu La Môn, không thể chịu nhục được!
- Lui ra đi, dẫn đi dưỡng thương, khôi phục cánh tay trước rồi hãy nói.
Tôn Giả ngăn cản Huyết Vệ rục rịch muốn hành động, thản nhiên nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía lão giả mập phía dưới.
Chân mày nhất thời nhíu lại.
Đừng thấy lão giả mập bị thương, nhưng Tôn Giả muốn giết hắn, cũng không dễ dàng như vậy, dù sao cũng là cửu phẩm Chí Tôn, thủ đoạn bảo vệ tính mạng vẫn phải có.
- Tôn Giả đại nhân, nhưng Tụ Hồn trận.
.
.
- Ta sẽ tự lấy Tụ Hồn trận, các ngươi đi chữa thương trước đi, Tu La Môn muốn hồi phục, Huyết Vệ các ngươi tuyệt đối cũng không thể thiếu người nào.
Tôn Giả nói, vỗ vỗ thân hình Huyết Vệ, hai vị Huyết Vệ hạ xuống, tiến vào trong quân đội Cơ Thành Vũ.
Sau đó Tôn Giả quay đầu nhìn về phía thành tường.
Lăng không giẫm chận tại chỗ, từng bước đi tới hướng tường thành.
Trên tường thành nhất thời ồ lên, bởi vì theo Tôn Giả lăng không đi tới, áp lực trong hư không cũng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết trở nên tái nhợt, cảm nhận được một cổ uy áp khiến cho tim hắn đập mạnh, luồng uy áp kia khiến cho hai chân hắn cũng đang run rẩy.
Cửu phẩm Chí Tôn, quả nhiên là vô cùng cường đại.
- Đứng lại!
Lão giả mập dĩ nhiên không thể để Tôn Giả không kiêng sợ tiến lên như vậy, quát lớn.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không ngăn được ta.
Tôn Giả nói.
Trên gương mặt lão giả mập nhất thời hiện đầy tức giận.
- Cho dù ta đánh không lại ngươi, nhưng nơi này dù sao cũng là Đế Đô một nước, ta và ngươi thân là Chí Tôn, vốn không nên nhúng tay vào chiến tranh! Nếu không cho dù hôm nay ngươi tàn sát tòa thành này, rất nhiều Chí Tôn của vùng đất Nam Cương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lão giả mập quát lên.
Tôn Giả dừng bước chân, cuồng phong phần phật thổi qua, thổi bay vạt áo của hắn.
- Cho ta vào thành, ta chỉ muốn lấy về vật của Tu La Môn, còn phải tìm người đó đòi nợ làm bị thương Huyết Vệ Tu La Môn ta.
Không giết chỉ vào trong thành?
Nghe thấy những lời này của Tôn Giả, trong lòng dân chúng trên tường thành cũng thở phào nhẽ nhọm, lúc trước Tôn Giả phát ra cảm giác bị áp bách đáng sợ, khiến cho bọn họ tưởng rằng Yêu nhân của Tu La Môn muốn tàn sát Thanh Phong Đế Đô của bọn hắn.
Thì ra chỉ vì đi tìm Bộ lão bản gây chuyện.
.
.
Cơ Thành Tuyết nhướng mày, hắn muốn mở miệng, tuy nhiên lại bị Tôn trưởng lão lôi kéo.
- Bệ Hạ, ngươi đừng mở miệng thì tốt hơn, đối với Chí Tôn, Hoàng Đế Đế Quốc chỉ là con kiến hôi.
.
.
Nhưng nếu chọc giận Yêu nhân của Tu La Môn, mất mạng vô ích cũng không đáng.
Tôn trưởng lão nghiêm túc nói.
- Nếu tiểu điếm Bộ Phương có tồn tại có thể đả thương Huyết Vệ, vậy ngươi còn có lo lắng gì khác? Ngươi nên lo lắng chính là cho bản thân ngươi, cho Đế Quốc của ngươi!
Trong lúc nhất thời, Cơ Thành Tuyết cũng không biết nói gì.
Lão giả mập còn muốn ngăn cản, nhưng Tôn Giả kia đã có chút không nhịn được, ánh mắt trợn trừng, sát khí bắn ra, hắc khí ngập trời tựa hồ giống như hắc vân thổi quét, làm cho người ta cảm giác bị áp bách cực lớn.
- Ngươi đừng cản ta, nếu không ta thật sự không khách khí.
.
.
Đến lúc đó Đế Đô này máu chảy thành sông, cũng đừng trách ta!
Lão giả mập nhất thời chậm lại, trong lòng hoảng hốt, không sai, đối với Yêu nhân Tu La Môn mà nói, tàn sát một tòa thành thật ra là chuyện rất đơn giản.
Tôn Giả bước ra từng bước, bước qua đỉnh đầu bọn hắn, khiến bọn hắn cảm thấy một trận vô lực.
Lão giả mập nhìn Tôn Giả đi về hướng tiểu điếm Phương Phương, cắn răng, cũng vặn vẹo cái eo mập mạp, đi theo.