Đoạn Linh thật bị chọc tức sợi tóc đều dựng lên, huyết sắc kiếm ý tuỳ ý làm nhục trên thân thể của hắn, hoàn toàn mất đi kết cấu.
Hắn rất tức giận, riêng kiếm ý đã khống chế không xong.
Vong Hồn Châu an tĩnh lơ lửng trên Vạn Thú Viêm, đây là kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu của Đoạn Linh, mấy vạn tinh phách cùng tàn hồn trong Vong Hồn Châu chỉ có trải qua Thiên Địa Huyền Hoả thiêu đốt mới có thể hoá thành linh khí mênh mông uẩn dưỡng thân thể hắn.
Từ đó giúp tu vi của hắn đột phá gông cùm xiềng xích, gông xiềng Chí Tôn.
Tất cả vốn tiến hành theo kế hoạch của hắn, hắn cũng cảm nhận được khoái cảm tu vi không ngừng tăng lên mang tới.
Nhưng khi cột sáng linh khí trên bầu trời biến mất, trong tâm Đoạn Linh đã cảm giác có chút không ổn.
Sở dĩ hắn quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy thân ảnh gầy gò bỏ qua Vong Hồn Châu đi lấy Vạn Thú Viêm.
Ngươi gở xuống thì gở xuống đi, còn tùy ý ném Vong Hồn Châu như rác rưởi cho khôi lỗi làm gì?
Đây chính là Vong Hồn Châu đấy! Bán thần khí Vong Hồn Châu!
Canhrh tượng này đã chọc Đoạn Linh tức giận muốn phát nổ, thật sự quá đáng, hắn cảm giác tôn nghiêm bị trúng tên, hắn cảm giác mình bị tát vào mặt liên tiếp.
Đương nhiên, bởi vì Vong Hồn Châu bị khôi lỗi ăn, linh khí không còn phóng ra, khiến cho hắn không thể đột phá, đây là việc làm hắn phẫn nộ.
Hắn trù tính kế hoạch lâu như vậy, không tiếc dẫn động Thanh Phong đế quốc đại chiến, góp nhặt vô số tinh phách vong hồn, từ đó có thể tranh thủ đột phá.
Kết quả.
.
.
Hắn nỗ lực mọi thứ và tâm huyết, bị người ta dứt bỏ như ném rác rưởi, đồng thời còn bị một khôi lỗi ăn.
Khôi lỗi là cái gì? Dựa vào cái gì ăn cơ duyên của ta!
Bộ Phương ném hạt châu màu xám vào bụng Tiểu Bạch, cũng không quan tâm, tâm thần của hắn đều tập trung vào Thiên Địa Huyền Hoả Vạn Thú Viêm.
Ngọn lửa này có màu vàng, ánh sáng như ngọc, giống như đoá hoa hoàng kim xinh đẹp.
Chân khí trong cơ thể lấy đan điền làm trung tâm, hội tụ về thân thể tứ chi bách hài, cảm giác nóng rực khó có thể ức chế bao phủ toàn thân của hắn, nhìn Vạn Thú Viêm, Bộ Phương cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được lè lưỡi liếm bờ môi.
Hắn thở ra một ngụm khí nóng, trong ánh mắt mang theo nóng bỏng.
Hắn nâng đám hoả diễm màu vàng kia lên, không ngừng đưa tới miệng hắn.
Lúc này, tất cả mọi người đã dừng chiến đấu, ánh mắt của từng người nhìn lên người Bộ Phương.
Gương mặt bọn họ cổ quái, có chút xem không hiểu động tác của Bộ Phương.
Bắc Cung Minh há hốc mồm, nội tâm rung động.
Thất phẩm Chiến Thánh không thể dễ dàng đến gần Vạn Thú Viêm, lại lấy thân thể cầm lấy Vạn Thú Viêm.
.
.
Đây chính là Thiên Địa Huyền Hoả do thiên địa linh khí tụ tập tạo thành đấy!
Chí Tôn cũng không dám dễ dàng đụng chạm vào nó, tại sao một thất phẩm Chiến Thánh lại có lá gan lớn như vậy?
Trọng điểm là.
.
Tại sao hắn còn chưa bị đốt thành tro?
Lẽ nào Vạn Thú Viêm là giả sao?
Trên gương mặt xinh xắn của Diệp Tử Lăng xuất hiện thần thái cổ quái, nàng nhìn động tác Bộ lão bản, đôi mắt chớp chớp.
- Bộ lão bản.
.
.
Không lẽ hắn dự định ăn lửa?
Diệp Vân Thanh cảm giác thịt mỡ run run.
- Phát rồ rồi! Cả Thiên Địa Huyền Hoả còn dự định ăn, ngươi là người sao?
.
.
Mọi người thật càng nhìn càng cổ quái, sắc mặt càng ngày càng đặc sắc, Bộ Phương đưa Vạn Thú Viêm vào miệng, động tác này đã kích thích nội tâm bọn họ.
Ngươi muốn ăn lửa sao, điên rồi!
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông mỉm cười vuốt vuốt chòm râu bạc, trong ánh mắt mang theo một tia sáng kỳ dị nhìn Bộ Phương, như có điều suy nghĩ.
Đại Tế Ti Tu La Môn, mái tóc đen tung bay, con ngươi dưới mặt nạ cũng hiện ra lửa giận, bộ ngực dưới yếm phập phồng bất định!
Vong Hồn Châu bị phá, huyền hỏa bị đoạt, Tu La Môn bọn họ làm tất cả chẳng khác gì may áo cho người!
Người này, chết tiệt!
Giờ này khắc này, ánh mắt tất cả cường giả Chí Tôn đều nhìn lên người Bộ Phương.
Nhiều Chí Tôn tụ tập tạo ra uy áp, đừng nói một gã thất phẩm Chiến Thánh, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng bị doạ sợ chân mềm nhũn.
Nhưng mà Bộ Phương rất bình tĩnh, uy áp Chí Tôn không tạo thành tác dụng với hắn.
Ánh mắt của hắn chỉ nhìn hoả diễm màu vàng, không ngừng nhìn thẳng vào Vạn Thú Viêm.
Huyền hỏa có linh, giống như cảm ứng được nguy cơ, nó không ngừng nhảy nhót, muốn tránh thoát Bộ Phương ràng buộc.
Nó dù thế nào cũng không đoán được, có người dự định ăn nó.
Nó là một đám lửa, không phải bánh bao!
Vào lúc ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, gương mặt Bộ Phương đã tới gần Vạn Thú Viêm.
Mọi người hít khí lạnh.
Vạn Thú Viêm không ngừng khiêu động cũng dừng nhảy nhót.
Chân khí hầu như hội tụ vào mặt Bộ Phương, trên mặt Bộ Phương xuất hiện không ít chân khí văn lộ.
Hắn há miệng ra, cắn một cái, về sau xé rách ra.
Một đoàn hỏa diễm xuyên qua miệng hắn, ùng ục một tiếng, nuốt xuống.
Toàn trường vắng vẻ.
Có thể nghe thấy tiếng kim rơi, vô cùng yên tĩnh.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Người kia đang ăn lửa sao?
Lửa.
.
.
Thật có thể ăn sao?
Đoạn Linh vốn tức cành hông, thấy cảnh tượng như vậy, miệng cũng xé ra, đây là cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Thế gian này.
.
.
Thật có người ăn lửa hay sao?
Bộ Phương cau mày, cảm thụ cảm giác khi Vạn Thú Viêm xuyên qua miệng chui vào bụng.
Vị không tốt, nóng hổi, hơn nữa vị đạo cũng không đậm, có mùi khét nhẹ của thịt quay.
Bộ Phương lại cắn một cái, lại có cảm giác kỳ lạ.
Trong ánh mắt không dám tin của mọi người, hắn lại cắn đám lửa lần thứ hai, đầu lưỡi cuốn lấy, huyền hỏa vào bụng.
Giống như ăn ra mùi vị khác, Bộ Phương cau mày, từng miếng từng miếng xé rách, không ngừng cắn Vạn Thú Viêm, cuối cùng hăn sạch.
Vạn Thú Viêm vốn đang giãy dụa, nhưng sau đó có cảm giác nó không còn muốn sống nữa, cũng lười giãy dụa.
Ăn xong đám lửa, gương mặt Bộ Phương đỏ lên, hắn còn ợ một cái.
Hắn ợ còn kèm theo một tia lửa màu vàng bay ra ngoài.
Bộ Phương trừng mắt, che miệng lại.
Ăn.
.
.
Ăn xong rồi?
Thiên Địa Huyền Hoả tụ tập thiên địa linh khí vào một thân, cứ như vậy bị ăn rồi?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Bộ Phương giống như nhìn quái vật, thế nhưng rất nhanh, bọn họ phục hồi tinh thần, sắc mặt mỗi người càng đặc sắc.
Khốn kiếp.
.
.
Bọn họ tranh đoạt Thiên Địa Huyền Hoả, hiện tại đồ vật đã bị người ta ăn, còn đoạt cái rắm? !
A! ! !
Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh tức sùi bọt mép, sát ý trong mắt sôi trào, kiếm khí nổ vang chung quanh thân thể hắn.
Sát ý trong người hắn nồng đậm muốn xé rách trời cao.
Vong Hồn Châu bị khôi lỗi ăn, Vạn Thú Viêm cũng bị một con kiến hôi ăn!
Cái gì thù cái gì oán, các ngươi đang chọc giận ta?
Thái thượng trưởng lão thấy Đoạn Linh tức sùi bọt mép, trong lòng cảm thấy vui sướng, hắn ngửa mặt lên trời cười to, mục đích của hắn chính là ngăn cản Đoạn Linh cướp đoạt Vạn Thú Viêm, kết cục hiện tại là tốt nhất.
Vu Mục cũng chống kiếm, huýt sáo thật dài, lão tử đánh không lại ngươi, nhưng nhìn ngươi không chiếm được Vạn Thú Viêm, trong lòng lão tử rất thống khoái!
Kiếm quang Tu La Kiếm vắt ngang không gian, kiếm khí tàn sát bừa bãi, ánh mắt Đoạn Linh tập trung lên người Bộ Phương, giơ kiếm chỉ về phương xa.
- Hư đại sự của ta, ngươi phải chết!
Vừa dứt lời, hắn dự định lao về phía phía Bộ Phương, thế nhưng trận pháp của thái thượng trưởng lão khẽ động, bao phủ hắn, Vu Mục cũng phóng lên cao, kiếm khí màu trắng ngang dọc.
Bọn họ muốn bảo vệ Bộ Phương.
Bộ Phương ăn Vạn Thú Viêm, cảm thụ duy nhất đó là nóng, toàn thân đều nóng, ánh mắt hắn cũng đỏ lên.
Lửa này có độc.
.
.
Bộ Phương nghĩ trong lòng.
- Chúc mừng kí chủ thu lấy hoả chủng Vạn Thú Viêm, hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, hiện bắt đầu tuyên bố thưởng nhiệm vụ lâm thời, chuẩn bị truyền tống trở về.
.
.
Ngay thời điểm Bộ Phương cảm giác mình đang nóng, toàn thân rất khó chịu, âm thanh nghiêm túc của hệ thống đã vang lên.
Bộ Phương trừng mắt, hắn cảm giác có tia sáng bao phủ trên đỉnh đầu, tia sáng không ngừng hội tụ, truyền tống trận pháp quen thuộc đang hình thành trên người Bộ Phương.
Hô lạp lạp.
Bên cạnh Bộ Phương, thân hình Tiểu Bạch lơ lững.
- Di? Tiểu Bạch.
.
.
Ngươi biết bay? Bộ Phương ngạc nhiên nói.
Tiểu Bạch lơ lửng giữa hư không, trên người oả ra ba động kỳ lạ, thân thể mập mũm mĩm lắc lư lung tung trên không trung, giống như đang uống say.
Đôi mắt Tiểu Bạch không ngừng lóe sáng, màu đỏ, màu tím đan xen nhau.
Bộ Phương căng thẳng, lẽ nào Tiểu Bạch ăn đồ hư hỏng? Hạt châu lúc trước.
.
.
Độc như vậy?
Ông.
.
.
Trận pháp trên đỉnh đầu Bộ Phương càng ngày càng rõ ràng, các cường giả Chí Tôn xa xa cũng khôi phục tinh thần.
Bọn họ cảm ứng được khí tức của truyền tống trận pháp.
- Người này muốn chạy!
Các Chí Tôn đều giận dữ.
Hoả Long gào thét trong hố lửa, long tức bắn ra bốn phía, hai cánh phía sau khẽ động, phóng lên cao, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương.
Độc Thoái Oa kêu vang, một chân đạp mạnh xuống đất, thân thể xông thẳng về phía chân trời, về sau đạp mạnh vào vị trí Bộ Phương.
Hai vị Chí Tôn Man Thần Điện lao tới, đôi mắt đỏ bừng, bọn họ nhắm thẳng vào Bộ Phương.
Trên gương mặt xinh đẹp của Xà Nhân Hoàng bắn ra tia sáng lạnh lẻo, đuôi rắn màu xanh lắc lư, lcũng ao về phía Bộ Phương.
Năm vị tồn tại cấp bậc Chí Tôn đồng thời vây công Bộ Phương!
Bộ Phương cau mày, nội tâm có chút khẩn trương, năm vị Chí Tôn, trận hình này quá đáng sợ!
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rốt cục trận pháp đã hoàn thành, nội tâm thở dài một hơi.
Cuồng phong gào thét, hóa thành một vòi rồng, bắt đầu bao trùm thân thể Bộ Phương, truyền tống hắn rời đi.
Năm vị Chí Tôn lao tới, hư không đang run run, sát khí đáng sợ che khuất bầu trời.
Ông.
.
.
Thân thể như kẻ say của Tiểu Bạch cứng lại, màu tím trong mắt thay thế bằng màu xám.
.
.
Màu xám của Vong Hồn Châu.
Đôi mắt màu xám loé sáng.
Sau lưng Tiểu Bạch có âm thanh kim loại vang chạm vang lên, về sau đôi cánh kim loại mở ra, ánh kim loại lạnh lẽo làm lạnh lòng nhiều người.
Nó chắn trước người Bộ Phương, trực diện năm vị Chí Tôn đang lao tới.
Chương 352: Trang bức xong chạy trốn
Cuồng phong gào thét, không ngừng bao phủ thân thể Bộ Phương, sợi tóc của hắn không ngừng lắc lư.
Bộ Phương cảm giác mật nóng rát, mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo vài phần sợ hãi.
Hắn nhìn Tiểu Bạch mở đôi cánh, hắn rất ngạc nhiên, Tiểu Bạch có thể mọc cánh? Tiểu Bạch có thể bay lên trời hay sao?
Hắn có trực giác, Tiểu Bạch phát sinh những biến hóa này, Tiểu Bạch nhất định có quan hệ tới việc ăn Vong Hồn Châu.
.
.
Xem ra đã ăn hỏng bụng.
Trên trời, tiếng nổ vang lên.
Xa xa năm vị Chí Tôn lao tới, khí tức vô cùng đáng sợ.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm Bộ Phương, ánh mắt tham lam lại kích động.
Vạn Thú Viêm bị một con kiến hôi ăn vào bụng, thế nhưng con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh trước mặt, hắn làm sao có thể luyện hoá Thiên Địa Huyền Hoả trong thời gian ngắn, có lẽ Thiên Địa Huyền Hoả vẫn nằm trong bụng đối phương.
Chỉ cần bắt được con kiến hôi này, có thể còn có cơ hội chiếm lấy Vạn Thú Viêm!
Hơn nữa, bọn họ vô cùng hứng thú với việc Bộ Phương có thể thôn phệ Vạn Thú Viêm.
Theo bọn họ, tuy rằng tu vi con kiến hôi trước mắt không mạnh, thế nhưng trên người đều là bí mật, bí mật này.
.
.
Bọn họ thật tò mò.
- Muốn truyền tống đi! Người si nói mộng!
Cường giả Man Thần Điện lộ ra bắp thịt cường tráng, hắn trừng mắt nhìn trận pháp trên đỉnh đầu Bộ Phương, nở nụ cười lạnh.
Trang bức xong đã muốn chạy? Thật cho rằng Chí Tôn ở đây đều ngồi không?
Một cây búa lớn xuất hiện trong tay của hắn, đây là bán thần khí của Man Thần Điện, Huyền Trọng Phủ, nặng nghìn cân, vô kiên bất tồi, uy lực vô cùng đáng sợ.
Hắn không cho để Bộ Phương dễ dàng rời đi như vậy, cho nên nhất định phải đánh nát truyện tống trận pháp trên đỉnh đầu Bộ Phương.
Chân khí tràn đầy, tràn ngập hư không, về sau vị cường giả Chí Tôn này ném búa của hắn ra ngoài.
Cây búa xoay tròn cực nhanh trong không trung, phát sinh âm thanh xẹt xẹt, nó đập thẳng vào vị trí Bộ Phương.
Nhưng mà, búa bay đến phân nửa, mấy cây phi đao lập tức phóng lên trời, chúng ngăn chặn cây búa đang bay tới.
Con ngươi màu xám tro của Tiểu Bạch vô cùng lạnh giá, đôi cánh sắt thép sau lưng vắt ngang không gian, toả ra tia sáng kim loại.
Cánh tay hắn chuyển động, mấy cây phi đao bay trở về trong tay nó, đôi mắt màu xám xoay chuyển, tập trung vào cường giả Chí Tôn của Man Thần Điện.
- Chết tiệt! Dám phá hư việc tốt của ta! Giết!
Cường giả Man Thần Điện giận dữ, thét dài một tiếng, cơ thể hắn sáng bóng.
Ùng ùng!
Một tiếng long ngâm vang lên, Hoả Long trong hố mở đôi cánh ra, há cái miệng khổng lồ đầy răng lao thẳng về phía Bộ Phương, người cướp giật Thiên Địa Huyền Hoả, đều phải chết!
Xoát một tiếng, một đạo thân ảnh đột nhiên di động xuất hiện trước mặt nó.
Một con khôi lỗi, phía sau mọc ra đôi cánh kim loại giống như cánh chim, Tiểu Bạch đã cắt hư không, chắn trước mặt Hoả Long.
Nắm tay nâng lên, trong con ngươi màu xám tro toả sáng, nện xuống một quyền.
Oanh!
Máu tươi bắn tung toé, giống như nham thạch nóng chảy sinh ra âm thanh xèo xèo, bắn ra trên người Hoả Long.
Tiểu Bạch đấm một quyền vào đầu Hoả Long, đánh đối phương choáng váng!
Hoả Long lao lên, cũng bị Tiểu Bạch đánh một quyền bay về trong nham tương.
Sau khi Tiểu Bạch mở cánh, dường như lực lượng lại tăng lên.
Trên bầu trời, một tiếng ếch kêu.
Về sau con ếch một chân từ trên trời giáng xuống!
Con ếch vô cùng to lớn, dùng một chân giẫm lên Bộ Phương.
Bộ Phương giật mình, dụng tâm của con ếch chết tiệt này quá hiểm ác!
Cuồng phong bao quanh truyền tống trận càng ngày càng mạnh, Bộ Phương đã bắt đầu cảm thấy có hấp lực, tình cảnh trước mắt bắt đầu không rõ.
Hắn biết, truyền tống đã bắt đầu, hắn lập tức rời đi.
Mâu quang màu xám tro loé lên, lạnh giá mà vô tình, hai cánh Tiểu Bạch chấn động, nó đã xuất hiện dưới chân ếch.
Song vươn tay ra, nhất thời trên đó hé từng đạo lỗ hổng, từng cây một dây kéo từ đó nổ bắn ra ra, câu móng ở tại ếch chân trên.
Đôi tay Tiểu Bạch quấn lấy chân ếch, Độc Thoái Oa khổng lồ cảm thấy lực lượng khổng lồ bao phủ bàn chân.
Oa, nó cảm thấy mình bị ném đi.
Tiểu Bạch lực lớn vô cùng, thân thể vô cùng nhỏ bé trước mặt Độc Thoái Oa, nhưng Chí Tôn thú vô cùng to lớn bị ném bay.
Đám người chung quanh hít khí lạnh.
Đôi mắt Diệp Tử Lăng tỏa sáng, hưng phấn hầu như muốn nhảy lên.
- Tiểu Bạch quả nhiên lợi hại! Cởi đồ cuồng ma, lột sạch da Độc Thoái Oa đi!
Diệp Vân Thanh không ngừng vuốt râu mép của mình, Diệp Tử Lăng không hiểu ý vị như thế nào, hắn thân là Chí Tôn còn không hiểu.
Cho dù sức chiến đấu Tiểu Bạch lúc trước không tệ lắm, thế nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đối kháng một vị Chí Tôn.
Thế nhưng Tiểu Bạch thời khắc này không biết uống thuốc gì, nó lại dũng mãnh như thế, còn dủng mãnh hơn cả Chí Tôn đỉnh!
Độc Thoái Oa bị ném bay, còn lại ba vị Chí Tôn cũng vọt tới.
Xà Nhân Hoàng có vòng eo tinh tế, môi đỏ mọng xinh đẹp mở ra, một thanh trường kiếm bay ra ngoài, kiếm quang lóe sáng, hàn quang nổi lên bốn phía.
Hai vị Chí Tôn Man Thần Điện sinh ra chân khí chấn động, đánh ra chân khí thất luyện mênh mông.
Rống!
Trong hố lửa, một tiếng long ngâm to rõ vang lên, một luồng long tức bay thẳng về phía Tiểu Bạch.
Độc Thoái Oa rơi xuống đất liền nổi giận, miệng ếch mở ra, âm thanh như sóng lớn ngập trời, cuộn trào mãnh liệt.
Năm đạo công kích đáng sợ đều bắn thẳng về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nắm chặt hai đấm, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau, đôi cánh sau lưng rung động, chung quanh đôi cánh xuất hiện vô số thanh phi đao.
Song quyền vung lên, đôi cánh sau lưng Tiểu Bạch phóng lên cao, các thanh phi đao mang theo tiếng rít xé rách không khí bắn thẳng vào công kích của năm vị Chí Tôn.
Ầm ầm ầm ầm ầm! !
Công kích của hai bên va chạm nhau trên không trung, không ngừng phát ra tiếng nổ vang, không ngừng có phi đao bị đánh bay, thế nhưng năm vị Chí Tôn hợp lực một kích vẫn suy yếu rất nhiều.
Phi đao bị đánh bay đều quay về hai cánh của Tiểu Bạch, chúng đều khôi phục uy lực, lại bắn ra ngoài.
Một đạo kiếm ý mênh mông từ trên trời giáng xuống.
Trong miệng Vu Mục phun ra một ngụm máu nóng lần thứ hai, máu đỏ thẫm thấm hướng vạt áo của hắn.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão xán như tro, liên tục lui vài bước trên hư khong, che ngực khí tức phập phồng.
Trận pháp phong cấm môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đã vỡ nát.
Có chút không thể tưởng tượng được nhìn Đoạn Linh đứng ngạo nghễ trên hư không trung, quanh thân toả ra năng lượng màu đen.
Cầm Tu La Kiếm, Đoạn Linh ngẩng đầu, híp mắt.
Bắp thịt trên mặt hắn co rúm, trong lòng bị lửa giận thiêu đốt.
Trong cơ thể hắn, chân khí mênh mông đánh vào gông xiềng trên thân thể, ba động đáng sợ đang quấn quanh.
Hắn không chờ được, hắn bắt đầu mạnh mẽ đột phá cảnh giới.
Gông xiềng Chí Tôn, hắn muốn mạnh mẽ phá vỡ, tấn chức thập phẩm Thần Cảnh!
Thái thượng trưởng lão che ngực, hắn không ngừng thở hổn hển.
- Ngươi điên rồi, thập phẩm Thần Cảnh làm sao dễ dàng đột phá như vậy, ngươi đang tự tìm diệt vong!
Nếu như tất cả tinh phách Vong Hồn Châu hóa thành linh khí đều bị Đoạn Linh hấp thu, thái thượng trưởng lão tự nhiên không dám ...!nói như vậy.
Thế nhưng cơ duyên của Đoạn Linh bị Bộ Phương cắt đứt, hắn vẫn muốn mạnh mẽ đột phá, một khi thất bại, chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt!
Bởi vì thập phẩm Thần Cảnh, cần phải tránh thoát gông xiềng của thiên địa lên thân thể, đây là đối nghịch với thiên địa!
Một tiếng huýt sáo dài, trong tiếng huýt sáo mang theo vài phần thống khổ và giãy dụa.
Trên người Đoạn Linh phát ra uy áp vô cùng, tất cả mọi người đều ngây ngốc, bởi vì bọn họ phát hiện, ở trên người Đoạn Linh xuất hiện gông xiềng lạnh giá, gông xiềng quấn quanh cánh tay trái của hắn, giống như liên tiếp vòm trời, mang theo uy nghiêm và uy áp vô thượng.
Đoạn Linh đang không ngừng ngưng tụ chân khí, không ngừng đột phá gông xiềng.
Bắc Cung Minh sợ hãi ngồi trên mặt đất.
Cái quỷ gì? Đây thật là nơi thí luyện sao? Lại có người muốn mạnh mẽ phá cảnh, muốn tránh phá gông xiềng Chí Tôn, tấn chức thập phẩm Thần Cảnh!
Tại sao loại tồn tại này lại xuất hiện ở nơi thí luyện? Ta còn thí luyện cái rắm!
Bộ Phương cũng híp mắt, nhìn thấy cảnh này, xiềng xích lạnh giá mang theo uy áp đáng sợ doạ hắn sợ hãi.
Đây là thiên địa oai!
Đây là cảnh giới cao hơn Chí Tôn sao?
Hoa lạp lạp, phi đao hội tụ sau lưng Tiểu Bạch, một lần nữa ngưng tụ thành một đôi cánh, năm vị Chí Tôn hợp lực một kích, thế mà bị Tiểu Bạch bắn phá.
Trước mặt Bộ Phương đã bị cuồng phong bao phủ, hình ảnh nhìn thấy càng ngày càng ít.
.
.
Bỗng nhiên, con ngươi của hắn mở to.
Chỉ thấy xiềng xích quấn lên người Đoạn Linh rung động, gào thét một tiếng, sợi tóc dựng dứng lên, trong ánh mắt mang theo máu tươi.
Hoa lạp lạp!
Hắn kéo xiềng xích quét thẳng vào vị trí Bộ Phương đang đứng.
Một đạo thiên địa oai đáng sợ ầm ầm ép xuống.
Một thanh trường kiếm đỏ rực quét qua không gian, dường như muốn trảm phá mọi thứ, chém về phía Bộ Phương.
Đôi mắt màu xám tro của Tiểu Bạch loé sáng, hai cánh phía sau mở ra lần nữa, phi đao rậm rạp chằng chịt quét qua tất cả, hóa thành một thanh đại khảm đao to lớn, đánh thẳng vào Tu La Kiếm.
Nó nhất định phải ngăn cản môn chủ Tu La Môn đang điên cuồng.
Gió quét qua tất cả, Bộ Phương chỉ nhìn thấy cảnh tượng mông lung.
Hắn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng chính là đôi mắt đầy sát khí của môn chủ Tu La Môn.
- Trốn? ! Chạy trốn tới chân trời góc biển, Tu La Đoạn Linh ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Đoạt cơ duyên, ép ta đột phá, thù này, không chết không thôi!
Oanh! !
Một tiếng nổ lớn vang lên, xiềng xích trên cánh tay Đoạn Linh vỡ nát phân nửa, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đại khảm đao của Tiểu Bạch bị Tu La Kiếm chém nát, hóa thành hàng ngày hàng vạn phi đao bay đi
Một kiếm kia chém lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị đập bay rơi xuống đất.
Mặt đất bị đụng nát, đá vụn bắn lên không trung, thế nhưng không thấy thân ảnh của Tiểu Bạch.
Đoạn Linh âm trầm, xiềng xích lạnh như băng chậm rãi buộc chặt tay trái của hắn, sau khi buộc chặt, xiềng xích từ từ hóa thành trong suốt, biến mất.
Đây là gông xiềng Chí Tôn, tuy rằng không thấy, thế nhưng nó vẫn trói buộc Đoạn Linh trong vô hình, hắn cuối cùng vẫn chưa hoàn toàn bước vào thập phẩm.
Thái thượng trưởng lão thở phào một hiw, gương mặt nửa vui nửa buồn.
- Hắn cuối cùng vẫn không đột phá gông xiềng Chí Tôn, chỉ có thể xem như nửa bước Thần Cảnh.
.
.
Đáng tiếc tiểu gia hỏa kia sắp gặp xui xẻo, mong rằng hắn có thể sống sót khi bị tên kia đuổi giết, dù sao cắn nuốt Vạn Thú Viêm, tiền đồ vô lượng.
.
.
Chương 353: Có để chó ngủ yên hay không?
Trong hố lửa, âm thanh hỏa diễm thiêu đốt hừng hực không ngừng vang vọng, lửa lớp ngập trời, tuy rằng rất hung mãnh, thế nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được trong lửa mất đi một tia linh khí.
Mất đi Thiên Địa Huyền Hoả Vạn Thú Viêm, hoả diễm đã không còn linh tính, hóa thành phàm hoả.
Mà lửa này không còn là tiêu điểm chú ý của bọn họ.
Mặt đất gồ ghề, đá vụn lởm chởm, mặt đất vỡ vụn, một cái hố hình người xuất hiện, nhưng thân ảnh khôi lỗi bị môn chủ Tu La Môn đánh rơi xuống đã biến mất.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, về sau thở ra, cũng phát tiết sợ hãi ra ngoài.
Bọn họ thực sự chấn động, bất kể là Bộ Phương ăn lửa, hay khôi lỗi dùng vũ khí đánh năm người bọn họ, đều là việc chưa từng xuất hiện bao giờ.
Sắc mặt của đám người này vô cùng đặc sắc.
Đông đảo Chí Tôn tranh đoạt Vạn Thú Viêm, bị một tiểu thất phẩm Chiến Thánh cướp đi, hơn nữa còn ăn tươi.
.
.
Gương mặt các Chí Tôn đau rát như bị người ta đánh.
Diệp Tử Lăng vô cùng hưng phấn, bóp chặc quả đấm, Bộ lão bản quả nhiên lợi hại!
Không, Bộ lão bản càng ngày càng lợi hại!
Diệp Tử Lăng nhớ tới thời gian gặp được Bộ lão bản lần đầu tiên, thời điểm đó thực lực Bộ lão bản còn rất yếu.
.
.
Tiểu Bạch cũng quá mạnh, vừa đáng yêu lại cường đại, nàng hiện tại có chút khẩn cấp muốn chạy về đế đô Thanh Phong đế quốc, đi gặp Bộ lão bản một chút, nàng có xúc động muốn trở về ngay lập tức!
Diệp Tử Lăng ngẹo đầu, suy nghĩ một chút, về sau có nên nói việc xảy ra cho Nghê Nhan tỷ biết hay không?
Diệp Vân Thanh sợ hãi thịt mỡ trên người run run, hắn sợ hãi lấy một cây kem gan rồng trong không gian của mình ra, cắn một cái.
Thật đáng sợ, tiểu tử kia thậm chí không buông tha cả hoả diễm, trên đại lục còn có cái gì hắn không ăn được chứ?
Bộ lão bản ăn lửa, mình nên ăn kem gan rồng để đỡ sợ.
Đoạn Vân đứng nhìn xa xa, hắn nhìn tận mắt Bộ Phương xé rách Vạn Thú Viêm và nuốt vào,
Bỗng nhiên thân thể hắn run rẩy.
Hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ tới Bộ Phương lúc trước dùng hắc oa đập hắn choáng, buộc hắn dùng đan hỏa nướng khoai lang.
May mà lúc đó hắn đã đáp ứng, nếu như không đáp ứng, chẳng lẽ đan hoả của hắn cũng bị ăn?
Đây là quái vật!
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên hắn nhịn không được bật cười, hắn nhìn lên bầu trời, các Chí Tôn tức giận rống giận, thẹn quá thành giận, nội tâm cảm thấy vui sướng khó hiểu.
Một đống lớn Chí Tôn bị một thất phẩm Chiến Thánh qua mặt.
Rất thú vị.
Vu Mục chống kiếm cười to, tuy rằng thỉnh thoảng phun ra một ít máu nóng, thế nhưng hắn thật cảm thấy vui vẻ.
Hắn biết Vạn Thú Viêm rơi vào trong tay yêu nhân Tu La Môn, hậu quả gặp phải đáng sợ cỡ nào, kết quả hôm nay mới là tốt nhất.
Đặc biệt môn chủ Tu La Môn đột phá gông xiềng Chí Tôn, đây mới là việc làm hắn hưng phấn nhất.
Đoạn Linh lơ lửng giữa không trung, nắm thật chặc Tu La Kiếm, sắc mặt của hắn vô cùng xấu xí, giống như đít nồi.
Một nắm đấm bóc khói, gân xanh lộ ra ngoài.
Tiếng cười to của Vu Mục quanh quẩn bên tai, cười nhạo trần trụi, lửa giận trong lòng hắn không giảm còn tăng lên.
Ngẩng đầu, gió nóng thổi vào mặt hắn, tròng mắt lạnh như băng đảo qua, cuối cùng nhìn lên người Vu Mục.
- Cười ta? Món nợ các ngươi ngăn cản ta.
.
.
Còn chưa xong đâu!
Đoạn Linh lạnh lùng nói một câu, sau đó nâng Tu La Kiếm lên, đầu ngón chân điểm nhẹ lên không trung, không khí rung động nhộn nhạo.
Tốc độ của Đoạn Linh thật nhanh, mang theo tất cả sát ý nhắm thẳng vào Vu Mục.
Sát ý của hắn đã bùng phát, nếu như không có người kia ngăn cản, hắn làm sao có thể nhìn con kiến hôi lấy đi Vạn Thú Viêm?
Tất cả nguyên nhân đều nằm trên người Vu Mục!
Giết!
Ông!
Một đạo uy áp cường đại bao phủ thân thể Đoạn Linh, Vu Mục mở to mắt nhìn uy áp ập tới, hắn giống như hoá thành tượng đá.
Uy áp thiên địa! !
Thập phẩm Thần Cảnh có thể điều khiển thiên địa lực hình thành uy áp thiên địa, đây là chênh lệch giữa Chí Tôn và Thần Cảnh!
Tuy rằng Đoạn Linh đột phá thất bại, thế nhưng cũng đạt tới nửa bước Thần Cảnh, tu vi này đủ sức nghiền ép Vu Mục hắn.
Đối mặt thiên địa lực hình thành uy áp thiên địa, Vu Mục cảm giác thân thể nặng nề không thể nhúc nhích.
Chẳng lẽ phải chết ở đây sao?
Từng đạo ngọc phù ập xuống, chắn trước người hắn, ngọc phù hóa thành một trận pháp, quấn quanh Vu Mục, thay hắn đỡ một kiếm của Đoạn Linh.
Ngọc phù hình thành trận pháp bao phủ Vu Mục, ngay sau đó có âm thanh vỡ nát sinh ra.
Sắc mặt thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông đầy ngưng trọng, nếp nhăn trên mặt run nhè nhẹ.
Rốt cuộc trận pháp không thể ngăn cản kiếm của Đoạn Linh và nổ nát, sắc mặt thái thượng trưởng lão trắng nhợt, phun ra một ngụm máu nóng.
Khí tức Vu Mục hỗn loạn, bản thân đã bị trọng thương, khó có thể chống đỡ một kiếm này.
Xem ra hắn thực sự phải chết ở chỗ này.
Bỗng nhiên, bên cạnh thân có tiếng rắn rít dài, về sau một thanh trường kiếm uốn lượn xuất hiện trước mặt hắn.
Đinh một tiếng, bị Tu La Kiếm chém bay, nghiền nát.
Đuôi Xà Nhân Hoàng run run, thân thể bay ngược về phía sau, dung mạo tuyệt đẹp tái nhợt như tờ giấy.
Vu Mục ngẩn ngơ, sắc mặt phức tạp nhìn Xà Nhân Hoàng bay ngược về phía sau.
Nhìn Trường Xà Kiếm bị Tu La Kiếm chém nát, hóa thành từng mảnh nhỏ bay đi, cảm xúc trong nội tâm trăm mối ngổn ngang.
.
.
Đoạn Linh bị ngăn cản như thế, uy áp thiên địa cũng biến mất, dù sao hắn vẫn chưa đột phá gông xiềng Chí Tôn, bản thân bị trọng thương, hắn chỉ có thể xuất ra một kiếm, đáng tiếc bị ngăn cản.
Con ngươi của hắn vẫn lạnh lùng, nhìn quét qua toàn trường, trái tim mọi người lạnh buốt.
Huyết sắc ngọc phù phiêu đãng.
Đại Tế Ti xuất hiện bên người Đoạn Linh, đôi mắt giấu dưới mặt nạ không vui không buồn, ngọc phù cuốn lấy, bao phủ thân thể hai người.
Sau đó gió thổi qua, quang mang lóe lên, trận pháp bao phủ hai người biến mất.
Môn chủ Tu La Môn bỏ chạy.
.
.
Trong lòng mọi người đều thở dài một hơi.
Bắc Cung Minh ngồi xuống đất, toàn thân đang run rẩy, hắn lúc này mới có lòng dạ nhìn chung quanh.
Vừa nhìn, con ngươi của hắn co rụt lại, bởi vì không ít đệ tử đều chết đi trong trận chiến này.
Đây là trận chiến thảm thiết, tuy rằng chưa từng có Chí Tôn ngã xuống, thế nhưng mỗi một vị Chí Tôn đều bị trọng thương.
Bát phẩm Chiến Thần ngã xuống không ít.
Nội tâm Bắc Cung Minh vô cùng đau thương, đôi mắt đột nhiên đọng lại, nói:- Vạn Thú Viêm.
.
.
Vạn Thú Viêm.
.
.
Có lẽ tên kia chỉ sử dụng bí pháp gì đó thu phục, nếu như thông tri tông môn, cho dù không chiếm được Vạn Thú Viêm cũng còn có cơ hội lấy được ban thưởng.
Tại nơi thí luyện xuất hiện nửa bước Thần Cảnh, điều này làm cho Bắc Cung Minh bỏ đi tâm tư cướp giật Vạn Thú Viêm.
Cho dù chỉ là nửa bước Thần Cảnh, đó cũng không phải là đối thủ hắn có thể đối phó.
Thân là đệ tử Đại Hoang Tông, hắn biết rõ Thần Cảnh đáng sợ.
.
.
Đế đô Thanh Phong đế quốc.
Đêm tối bao phủ thiên địa, trăng sáng treo cao.
Trước cửa tiểu điếm, từng đạo quang đột nhiên nổi lên, về sau là cuồng phong mạnh mẽ.
Tiểu Hắc đang ngủ ngon trước cửa, bỗng nhiên đó cuồng phong thổi tỉnh, nó mở mắt chó nhìn trận pháp.
Trận pháp nhanh chóng thành hình, một cơn lốc gào thét, sau đó một thân thể xuất hiện trong trận pháp.
Bành, đạo thân ảnh này ngã xuống trước mặt Tiểu Hắc.
Bộ Phương ngã xuống đất nhưng không cảm thấy đau, cảm giác duy nhất của hắn chính là nóng.
Cho dù có hệ thống cung cấp công pháp, hắn vẫn cảm giác nóng như thêu đốt, giống như dạ dày của hắn đã bị đốt thành tro.
Ánh mắt hắn mông lung, nhìn chung quanh, phát hiện nơi này không phải trong phòng của mình.
Xem ra hệ thống cũng có lúc truyền tống sai vị trí.
Bộ Phương thử đứng lên, hắn cảm giác hai chân nhũn ra, lại ngồi dưới mặt đất.
Tiểu Hắc nhìn Bộ lão bản lảo đảo như uống say, mắt chó đảo qua, bạch nhãn không ngừng, tiểu tử này vừa chạy đi đâu? Lại say khướt xuất hiện trước mặt Cẩu gia?
Bộ Phương đỏ mắt, ánh mắt mở to.
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt nhìn chó mập.
Lỗ mũi Tiểu Hắc co giật, tiểu tử này muốn nôn?
Ùng ục.
Bộ Phương cảm giác dạ dày phiên giang đảo hải, rốt cục không nhịn được, miệng mở ra, quay mặt về phía Tiểu Hắc.
.
.
Oanh.
.
.
Tiểu Hắc hoàn toàn không ngờ tiểu tử Bộ Phương lại dám nôn lên nó!
Hắn dám nôn Cẩu gia? !
Hơn nữa nôn ra.
.
.
Đều là lửa?
Tiểu tử ngươi vừa truyền tống trở về, đã học được cách đùa giỡn tạp kỹ?
Ừ? Ngọn lửa này.
.
......, trời ơi.
.
.
Là Thiên Địa Huyền Hoả!
Cẩu gia sủa một tiếng, nó bật dậy rời đi, nó không ngừng cọ cọ thân xuống đất, qua một lúc mới dập tắt lửa trên thân chó.
Thiên Địa Huyền Hoả tụ tập thiên địa chung linh khí mà hình thành hỏa diễm, suýt nữa đã đốt cháy đen lông chó xinh đẹp của Cẩu gia!
Bộ Phương phun lửa xong, cảm giác thoải mái hơn, thở ra một hơi, Bộ Phương đứng dậy.
Bộ Phương nhìn Tiểu Hắc, vỗ bụng của mình, hắn đi vào trong phòng.
Tiểu Hắc không nói gì, nhìn Bộ Phương bước đi lảo đảo, suy nghĩ một chút vẫn nằm xuống.
Nhưng nó vừa nằm xuống, một tiếng trống vang nổ vang, trên bầu trời có một món vũ khí rơi xuống, mặt đất trước mặt nó xuất hiện cái hố to, đá vụn bắn tung toé.
Tiểu Bạch đứng dậy rời khỏi hố sâu, đôi mắt máy móc có màu đỏ, màu tím, máu xám loé sáng không ngừng.
Đứng lên, đầu óc choáng váng.
.
.
Tiểu Hắc lắc thân thể cho đá vụn rơi ra ngoài, Cẩu gia rất tức giận.
Có để chó ngủ một giấc ngon lành hay không?
Chương 354: Thanh Phong đế đô sắp loạn
Bộ Phương bình thản tiến vào tiểu điếm, phía sau hắn chính là Tiểu Bạch.
Hắn hiện tại cảm giác đầu óc mình đang quay tròn, trừi đất đảo điên, làm cho hắn cảm thấy mê muội, ngay cả bước đi cũng không vững.
Loại cảm giác này, Bộ Phương đã lâu chưa từng cảm nhận được, lần trước có cảm giác này chính là thời điểm kiếp trước bị ốm nặng.
Đi vào tiểu điếm, quẹo vào cầu thang lên lầu, Bộ Phương tiến vào phòng mình.
Về đến phòng, Bộ Phương lảo đảo đi thêm mấy bước, cũng nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mắt Tiểu Bạch không ngừng có hào quang sáng tối loé lên, cuối cùng nó cũng tiến vào trong phòng bếp, an tĩnh đứng ở một góc.
Nhưng mà thân mình của nó có một ít biến hóa vô cùng khó hiểu.
Tiểu Hắc lại rầm rì một tiếng, thịt mỡ toàn thân run run, cũng vẫy đá vụn trên người rơi xuống, sau đó nó bắt đầu lười biếng.
Miệng chó mở ra, ngáp một cái, Tiểu Hắc tiếp tục ngủ đi.
.
.
Trong thập vạn đại xuyên, tiếp nổ không ngừng vang vọng.
Một tiếng vang thật lớn, kèm theo tiếng ếch kêu to, một con Độc Thoái Oa khổng lồ nhảy ra khỏi thập vạn đại xuyên, nhảy vào bình nguyên, nhất thời phát ra rung động dữ dội.
Tròng mắt Độc Thoái Oa xoay chuyển, trên đỉnh đầu của nó còn có cường giả Man Thần Điện đang đứng.
Trên gương mặt những cường giả Man Thần Điện kia mang theo vài phần không cam lòng, ánh mắt nhìn về Thanh Phong đế đô.
Bọn họ không biết Bộ Phương, thế nhưng có nghe nói qua Bộ Phương, hắn là đầu bếp thần bí mang theo một con khôi lỗi, đầu bếp như vậy chỉ có lão bản hắc tâm tiểu điếm tại đế đô Thanh Phong đế quốc.
Nhưng mà không cần biết ngươi là đầu bếp nào, nếu dám cướp giật Thiên Địa Huyền Hoả trong tay nhiều Chí Tôn như vậy, ngươi cũng phải chuẩn bị chờ Chí Tôn tìm tới cửa.
Nghe nói trong tiểu điếm còn có một con Chí Tôn thú cường hãn, làm chết Tôn Giả của Tu La Môn?
Vừa lúc, Tu La Môn môn chủ lần này thế nhưng càng thêm phẫn nộ, đánh lửa giận của cường giả Thần Cảnh, không phải người bình thường có thể chịu nổi.
Bọn họ đi qua chỉ muốn đục nước béo cò một phen.
Rống!
Một tiếng long ngâm vang vọng, sóng nhiệt bắt đầu quét qua thập vạn đại xuyên.
Một con Hoả Long màu đỏ khổng lồ mở rộng cánh thịt, đập đập cánh bay nhanh qua đầu, trong miệng đầu Chí Tôn Hoả Long thỉnh thoảng có hoả diễm toát ra, trong đôi mắt to như chuông đồng tràn ngập lửa giận.
Nó bảo vệ đồ vật lâu như vậy bị người ta cướp đoạt, nó tự nhiên không phục, nếu không phục, vậy thì rời khỏi thập vạn đại xuyên!
Đó là đồ vật nó bảo vệ, là cơ duyên của nó!
Người đoạt cơ duyên của rồng, không chết không thôi!
Rống, lại có một tiếng gào thét, trong miệng Hoả Long tuôn ra hỏa quang nồng nặc.
Cánh thịt vỗ mạnh bay đi thật nhanh, bay qua bầu trời Tây Huyền thành.
Từng đạo thân ảnh rời khỏi thập vạn đại xuyên, khí tức mạnh mẽ không gì sánh được.
Diệp Vân Thanh ngồi trên lưng Liệt Dương Điểu, bay nhanh ra ngoài, hắn hiện tại cũng muốn đi Thanh Phong đế đô.
Khóe miệng hắn đang co giật,
Bởi vì hắn biết, Thanh Phong đế đô vừa an ổn lại.
.
.
đã sắp chịu tội.
Diệp Vân Thanh bỗng nhiên có chút đồng tình với hoàng đế Thanh Phong đế quốc, làm hoàng đế như vậy.
.
.
mạng nhỏ khó bảo toàn.
Diệp Tử Lăng cũng không có lập tức đi tới Thanh Phong đế đô, thời điểm đi ngang qua Tây Huyền thành, tiến vào trong đó, Nghê Nhan tọa trấn ở trong thành, nàng vừa vặn có bí mật nhỏ muốn chia xẻ cùng đối phương.
Một đạo kiếm quang vắt ngang trường không, Vu Mục ăn mấy viên đan dược, thương thế đã khôi phục vài phần, cuối cùng cũng cũng có thể ngự kiếm phi hành đi trở về.
Ở bên người hắn còn có Xà Nhân Hoàng đang lắc lắc bờ eo, thân thể đầy đặn nhưng khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
- Vu Mục, ta đã tìm được truyền thừa, lúc này trở lại, ta sẽ rời khỏi Xà Nhân đại thành, chuẩn bị đi ra Nam Cương, đi tới đại lục rộng lớn hơn tìm kiếm cơ duyên đột phá.
.
.
Xà Nhân Hoàng hé bờ môi đỏ mọng kiều diễm, đôi mắt cũng không nhìn sang Vu Mục, thản nhiên nói.
Vu Mục ngẩn ngơ, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, nhưng đã bị Xà Nhân Hoàng trực tiếp cắt đứt.
- Sau đó chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại, sau này sẽ không.
.
.
Xà Nhân Hoàng cao lạnh nói, về sau thân hình gia tốc, bay nhanh rời đi, lập tức biến mất.
Vu Mục xấu hổ, nhìn bóng lưng Xà Nhân Hoàng biến mất, ánh mắt phức tạp thở dài một hơi.
.
.
Tây bắc bình nguyên trống trải vô biên, một đạo thân ảnh u ám đang đi từ từ.
Đoạn Vân cầm lấy một cái chân linh thú được nướng chín, không ngừng xé rách, vừa ăn vừa bước đi về phương xa, không nhanh không chậm.
- Ngô.
.
.
Mùi vị khi dùng đan hoả nướng thật ngon, ta sau này phải thay đổi nghề nghiệp, làm đầu bếp cũng rất có tiền đồ, cần gì làm luyện đan sư.
.
.
Đoạn Vân tự giễu cười nói.
Trong ánh mắt của hắn có hào quang bén nhọn lưu chuyển, tiếp tục tiến lên phía trước, trong đầu của hắn hiện ra đạo thân ảnh kia, đó là thân ảnh phóng đãn không bị trói buộc cắn xé Thiên Địa Huyền Hoả, nhất thời thân thể hắn hơi run lên.
Đầu bếp hiện tại thật đáng sợ.
.
.
Tây Huyền thành.
Một vị lão giả tóc bạc râu trắng đi chậm rãi, trực tiếp tiến vào phủ thành chủ.
Nghê Nhan nghe Diệp Tử Lăng miêu tả sinh động như thật, đẹp mắt mở to, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi nói Bộ lão bản đã phát rồ đến mức bắt đầu ăn lửa? Lửa.
.
.
Thật có thể ăn?
- Ai nha! Nghê Nhan tỷ, ngươi không có nhìn thấy.
.
.
Bộ lão bản xé rách Thiên Địa Huyền Hoả và cắn nuốt, không khác gì đang ăn ăn thịt quay.
.
.
Trọng điểm là Tiểu Bạch? Tiểu Bạch quả thực quá lợi hại, một địch năm đấy!
Trong ánh mắt Diệp Tử Lăng toả ra ánh sáng mũi nhọn, hưng phấn nói với Nghê Nhan.
So với việc Bộ Phương ăn lửa, nha đầu kia càng để ý thời điểm Tiểu Bạch một địch năm rất đẹp trai, đó chính là năm vị Chí Tôn.
.
.
Không phải là phế vật ở xó xỉnh nào đó!
Loại tồn tại này, tùy tiện một vị xuất hiện cũng có thể làm Thanh Phong đế quốc rung động không dứt.
Nghê Nhan vuốt cằm trắng bóng, hơi hé miệng, Bộ lão bản không có việc gì tiến vào thập vạn đại xuyên cướp đoạt lửa của người ta, còn ăn Thiên Địa Huyền Hoả vào bụng.
Hắn muốn làm gì?
Rất nhanh, ánh mắt Nghê Nhan đã sáng lên.
Bộ lão bản là ai? Là đầu bếp.
Đầu bếp cần lửa làm cái gì? Đương nhiên là nấu ăn!
Lẽ nào Bộ lão bản lại nghiên cứu ra món ăn mới, lại muốn dùng đến Thiên Địa Huyền Hoả?
Nghê Nhan nghĩ đến tay nghề của Bộ Phương, nghĩ đến món ngon thơm nức mũi, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nàng rất kích động, thật muốn ăn.
Diệp Tử Lăng nhất thời im lặng che trán, thấy vẻ mặt của Nghê Nhan như vậy, nàng đã biết, nữ nhân này lại không tự chủ được bắt đầu muốn ăn, không hổ là ăn hàng của Thiên Cơ Tông, hoàn toàn có thể liều mạng với gia gia của nàng.
Thời điểm hai người trò chuyện thật cao hứng, lỗ tai Nghê Nhan hơi giật giật, cau mày lại.
Nàng vừa nhận được tin tức do thái thượng trưởng lão gửi tới.
Thái thượng trưởng lão đang chạy tới Tây Huyền thành.
Nghê Nhan nhất thời không dám chậm trễ, mang theo Diệp Tử Lăng đi tìm thái thượng trưởng lão.
Tới nửa đêm, cửa thành Tây Huyền thành mở rộng ra, ba đạo thân ảnh thúc ngựa rời khỏi Tây Huyền thành, đi thẳng đến đế đô.
Đế đô Thanh Phong đế quốc, hiện tại, sau khi bị đại quân công thành, lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của Nam Cương.
Nếu như Cơ Thành Tuyết biết là như vậy, không biết hắn có khóc thét lên hay không.
.
.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào khe cửa sổ, chiếu vào phòng nhỏ, xua tan cái lạnh đêm khuay trong phòng.
Bộ Phương nằm lỳ trên giường không nhúc nhích, bỗng nhiên thân hình run lên, bình tĩnh mở mắt ra, cuối cùng hắn đã sống lại.
Đầu tóc hắn mất trật tự, đôi mắt đầy mông lung.
Hắn dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, Bộ Phương ngồi thẳng dậy, thở dài một hơi.
Hắn cảm giác miệng khô lưỡi nóng, yết hầu đau đớn.
Rời khỏi giường, Bộ Phương vừa xoa đầu vừa đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng, hắn đã thanh tỉnh một ít, Bộ Phương vuốt vuốt mái tóc còn ướt.
Hắn đã sống lại, Bộ Phương cảm thấy trong thân thể có âm thanh xèo xèo.
Hơi nhíu mày, Bộ Phương siết quả đấm một cái, phát hiện thân thể có lực hơn trước không ít.
Xem ra ăn Thiên Địa Huyền Hoả còn có công hiệu cường tráng thân thể.
Nhớ tới Thiên Địa Huyền Hoả, tâm thần Bộ Phương nhất thời khẽ động, chìm vào trong cơ thể, bắt đầu kiểm tra hoả diễm bị hắn ăn chạy đi đâu.
Có bị hắn thu phục hay không, đây chính là hoả diễm có thể giúp hắn dùng Huyền Vũ Oa nấu nướng.
Thời điểm hắn vừa chuẩn bị kiểm tra, trong đầu xuất hiện âm thanh nghiêm túc của hệ thống vang lên.