Cửa quán nhỏ mở ra, ánh sáng mặt trời bắt đầu từ trên cao chiếu xuống người Bộ Phương, tỏa ra hơi ấm khiến hắn có cảm giác dễ chịu lại thoải mái.
Tiểu Hắc nằm trên mặt đất và híp mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới Bộ Phương vừa đi từ trong quán ra.
Bộ Phương mặc một bộ trường bào màu trắng ngáp một cái, giơ tay và duỗi lưng rồi đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, khẽ xoa đầu chó, làm Tiểu Hắc đang nghỉ ngơi phải tỉnh lại, đôi mắt chó có chút tức giận nhìn Bộ Phương.
Khi không có sườn cay khì đừng làm phiền Cẩu gia ngươi.
- Đừng ngủ nữa, chuẩn bị xuất phát thôi.
Chúng ta phải bắt đầu làm nhiệm vụ rồi.
Bộ Phương nhếch môi, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt tức giận của Cẩu gia, tiếp tục khẽ xoa đầu chó và thản nhiên nói.
Tiểu Hắc lập tức sửng sốt.
Làm nhiệm vụ à?
Bộ Phương đã sớm căn dặn rất nhiều chuyện trong quán với Tiếu Tiểu Long, tuy hắn thật ra cũng không lo lắng nhiều, bởi vì Tiếu Tiểu Long chắc hẳn đã sớm quen thuộc.
Dù sao Bộ Phương đều ba ngày hai lượt chạy ra ngoài.
Bộ Phương đứng lên, khẽ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy phía trên đỉnh đầu của mình có một điểm sáng màu trắng chậm rãi hiện ra, sau đó trong không trung càng lúc càng nhiều hơn, bắt đầu vẽ ra một trận pháp truyền tống huyền ảo.
- Xin kí chủ chú ý, truyền tống Huyễn Hư Linh Trạch sắp bắt đầu...
Giọng nói nghiêm túc của hệ thống đột nhiên vang lên ở trong đầu Bộ Phương, làm cho Bộ Phương chợt giật mình.
Cẩu gia ngước mắt nhìn trận pháp truyền tống trên đầu Bộ Phương, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đại Na Di Trận với khoảng cách cực kỳ xa? Sử dụng loại trận pháp này để truyền tống trong vi nhỏ thì thật sự lãng phí...
Trong lòng Cẩu gia thầm nghĩ, sau đó liền nhìn thấy trong trận pháp kia truyền ra từng trận gió bão.
Vù vù vù.
Rất nhanh, cơn lốc mãnh liệt bắt đầu từ trong trận pháp tuôn ra, bao phủ lấy toàn thân Bộ Phương.
Đây là truyền tống sắp bắt đầu à?
Bộ Phương đang gọi Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đã bình từ dưới đất đứng lên, bước tao nhã vào trong cơn gió lốc.
Oong...
Dao động phát ra, sau đó Bộ Phương và Tiểu Hắc liền biến mất.
Trước cửa quán nhỏ đã trở lại yên tĩnh.
...
Huyễn Hư Linh Trạch.
Trên không trung một nơi trong đầm lầy đột nhiên hiện ra một điểm sáng màu trắng, trong nháy mắt những điểm sáng màu trắng này càng nhiều hơn, rất nhanh liền bao trùm lấy hư không này và vẽ ra một trận pháp.
Một trận cuồng phong nổi lên, cuốn theo bùn và nước trong vùng đầm lầy, những tiếng lao xao không ngừng vang vọng.
Những con thủ nhỏ trong đầm lầy mờ mịt nhìn, bị cuồng phong cuốn lên trên bầu trời.
Cuồng phong đột nhiên tản đi, lộ ra một bóng người.
Không còn cuồng phong chống đỡ, bùn đất liền rào rào rơi xuống.
Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh Bộ Phương, ghét bỏ nhìn quang cảnh xung quanh, khắp nơi đều là bùn đất, mùi tanh hôi xông lên làm cho Tiểu Hắc không nhịn được muốn che mũi chó.
Đây là nơi vớ vẩn nào thế!
Bộ Phương nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giác có chút quen thuộc, tuy ở đây là bên trong Huyễn Hư Linh Trạch, hoàn cảnh trên cơ bản không có gì khác biệt, nhưng vẫn có chỗ rất đặc biệt.
- Đi thêm một đoạn không xa, hình như lại chỗ vườn thuốc của người rắn trước đây, cũng chính là bộ lạc người rắn của Vũ Phù.
Trong lòng Bộ Phương nghĩ, mắt hơi híp lại.
Hắn nhớ tới nha đầu Vũ Phù kia hình như trở lại trong bộ lạc người rắn thì không có tin tức gì nữa.
Chẳng lẽ là mê mẩn ở trong bộ lạc người rắn, không muốn quay về quán nhỏ?
Ngày hôm nay vừa vặn tới đây, vậy lại lén đi tới trong bộ lạc người rắn kia, xem thử cô gái rắn Vũ Phù này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Theo lý thuyết, nàng chắc hẳn phải sớm trở lại quán nhỏ.
Trong lòng nghĩ như vậy, Bộ Phương liền dẫn theo Tiểu Hắc với vẻ mặt đầy chán ghét và không vui đi về phía bộ lạc người rắn.
Quả nhiên, chỉ lát sau bọn họ liền nhìn thấy hàng rào đơn sơ của vườn thuốc người rắn.
Nếu nhìn thấy vườn thuốc của người rắn, vậy chắc hẳn cũng cách bộ lạc người rắn không xa.
Bộ Phương bước qua hàng rào, Tiểu Hắc lại giơ móng chó lên, trực tiếp đập nát hàng rào này.
Nó ngẩng đầu chó lên, bước đi tao nhã về phía trước.
Bộ Phương đảo mắt, con chó kiêu ngạo này.
Linh dược trong vườn thuốc người rắn vẫn mọc tốt, nhưng bây giờ Bộ Phương dĩ nhiên đã chướng mắt với những linh dược cấp thấp, cho nên không để ý lắm.
Tiểu Hắc dĩ nhiên càng coi thường hơn.
Một người một chó nhanh chóng bước qua vườn thuốc.
Mà lúc này, hắn cũng cuối cùng đã bị người rắn trông coi vườn thuốc chú ý tới.
- Ai?!
Một tiếng quát lớn vang lên, mấy người rắn cầm trường mâu liền lắc người lao tới, bao vây xung quanh Bộ Phương.
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn người rắn canh gác bao vây hắn rồi nhíu mày.
- Đừng làm ầm lên nữa, đi tìm tộc trưởng Vũ Phong của các ngươi qua đây...
Lời Bộ Phương nói làm cho những người rắn xung quanh đều sửng sốt.
Loài người trước mắt này dẫn theo một con chó có phải đầu óc có hố không? Hắn nói gọi tộc trưởng thì tộc trưởng sẽ tới à?
Ngươi tới chọc cười sao?
Trên mặt đám thủ vệ lập tức cười nhạt xem thường, Loài người này thật cuồng vọng, tự cao tự đại, tộc trưởng là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao?
- Ngoan ngoãn đi với chúng ta.
Không phải chó mèo nào cũng có thể… gặp được tộc trưởng đâu!
Thủ vệ người rắn cười lạnh, liếc nhìn Tiểu Hắc bên cạnh Bộ Phương rồi vung trường mâu lên, trường mâu này tản ra hơi lạnh lập tức nhắm thẳng vào Bộ Phương.
Tiểu Hắc nhìn một đám thủ vệ người rắn vung trường mâu, mắt chó lập tức trợn trừng, chuẩn bị vung móng chó lên.
Đám người rắn chẳng khác nào một bầy kiến hôi này, chỉ cần vung móng chó lên lại giải quyết được.
Tiểu tử Bộ Phương này còn lắm lời với bọn chúng làm gì, sớm làm xong nhiệm vụ để ta còn sớm về đi ngủ.
Nhìn thấy Tiểu Hắc hình như muốn ra tay, Bộ Phương lập tức ho khẽ một tiếng để ngăn cản Tiểu Hắc.
Còn hắn thì nhìn về những thủ vệ người rắn, trên thân phát ra khí tức Chiến Thánh thất phẩm.
Đừng động chút là vung móng vuốt lên, ta phải lấy lý thuyết phục người.
Trong lòng Bộ Phương nghĩ.
Những thủ vệ kia không ngốc, sau khi cảm ứng được khí tức Chiến Thánh thất phẩm trên thân Bộ Phương, vẻ mặt bọn họ đều phát sinh biến hóa cực lớn.
Không ngờ loài người trước mắt này lại là một vị tồn tại Chiến Thánh thất phẩm!
Trong lòng mấy thủ vệ người rắn chợt sợ hãi, đối mặt với Chiến Thánh thất phẩm, những bảo vệ mạnh nhất bọn họ cũng chỉ là Chiến Vương ngũ phẩm, sao có thể là đối thủ được.
- Dẫn ta đi gặp tộc trưởng của các ngươi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Mấy vị thủ vệ người rắn làm gì còn dám từ chối nữa.
Bọn họ không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Bộ Phương đi về phía trong bộ lạc người rắn.
Bọn họ không quen biết Bộ Phương, cho nên cũng không biết Bộ Phương đã từng tới bộ lạc người rắn.
Phía xa, dường như có người rắn nhận được tin tức có loài người xông vào bộ lạc người rắn.
Thủ vệ người rắn tinh nhuệ đều xông tới.
Còn có tiếng hét vô cùng mạnh mẽ vang lên.
- Ai dám xông vào bộ lạc người rắn của ta?
Một bóng dáng cuồng bạo bắt đầu nhanh chóng chạy từ xa đến, làm bùn đất bắn đầy.
Người rắn A Ni trợn trừng mắt, nhìn lướt qua xung quanh.
Những người rắn xung quanh nhìn thấy hắn, trên mặt đều lộ vẻ cung kính.
Người rắn A Ni, đây chính là thống lĩnh thủ vệ của bọn họ, tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới Chiến Thánh thất phẩm, vô cùng mạnh mẽ.
Có thống lĩnh A Ni ra tay, loài người dám xông vào bộ lạc người rắn này sẽ xong đời!
Khí tức trên thân người rắn A Ni đặc biệt mạnh mẽ, mắt trợn lên giống như chuông đồng, trên người cơ bắp cuồn cuộn, cảm giác lực lượng bạo phát.
Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt liền đảo qua, nhìn mấy người thủ vệ kia.
- Các ngươi nói có loài người tự tiện xông vào bộ lạc người rắn ta? Còn nói khoác không biết ngượng là muốn gặp tộc trưởng à?
A Ni nói.
Hắn vừa nói, ánh mắt xuyên qua đám thủ vệ, nhìn Bộ Phương đứng giữa đám thủ vệ đang nhìn hắn cười như không cười.
Đám thủ vệ người rắn nhìn thấy A Ni đến, lập tức có chỗ dựa, vội vàng nói mọi chuyện cho A Ni biết, còn vừa nói vừa thêm mắm thêm muối.
Loài người cuồng vọng này, xem tiếp đó ngươi có chịu được không.
Dám làm màu thì phải nhận lấy cái giá làm màu!
Nhưng sắc mặt của hắn đột nhiên cứng đờ, giọng nói càng lúc càng yếu, cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Mắt hắn trợn trừng, đầy không thể tưởng tượng nổi và hoảng sợ nhìn về phía xa.
Chỉ thấy thống lĩnh A Ni làm cho hắn vô cùng kính nể vừ nhìn thấy được loài người kia, khí thế cuồng phách lập tức biến mất, vội vàng chạy tới trước mặt loài người và cúi đầu khom lưng, cung kính vạn phần.
Thủ vệ người rắn có chút sửng sốt, cảnh tượng như vậy quả thực có lực trùng kích quá lớn.
Đây là thống lĩnh A Ni bình thường vô cùng uy nghiêm của bọn họ sao? Còn là thống lĩnh A Ni khí phách có thể dùng tay xé nát linh thú cấp sáu, nổi giận chém linh thú thất giai sao?
- Ôi, ông chủ Bộ? Sao ngài tới đây vậy? Tới cũng không báo với A Ni một tiếng...
Khi A Ni nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng run sợ, sau đó lại rất kinh ngạc, vội vàng cung kính nói.
Hắn không cung kính không được, người trước mắt này là ai chứ?
Đây là ông chủ của quán nhỏ lòng dạ hiểm độc nhất trong Đế đô Thanh Phong, quán nhỏ này rất mạnh, đã có một đống Chiến Thần bát phẩm đều chết ở trong đó rồi.
Hắn cũng không dám chống lại loài người trước mắt này.
Lại nói hắn cũng không cần thiết phải chống lại, Bộ Phương vẫn luôn là thần tượng của hắn, thậm chí hắn còn muốn học nấu ăn với Bộ Phương, nhưng đã bị Bộ Phương vô tình từ chối mà thôi.
Nhưng điều này cũng không cản trở hắn sùng bái Bộ Phương.
Bộ Phương nhìn thấy vẻ hưng phấn và cung kính trên gương mặt A Ni, có cảm giác như nhìn thấy fan hâm mộ, trong lòng bất giác lâng lâng.
- Vũ Phù đâu? Nàng đã trở lại trong bộ lạc người rắn chưa? Chẳng lẽ còn chưa xử lý xong chuyện trong bộ lạc à?
Bộ Phương cũng không rầu rĩ nhiều, nhìn thẳng vào người rắn A Ni và mở miệng hỏi.
Mục đích hắn tiện đường đi tới bộ lạc người rắn này chính là làm rõ ràng chuyện của Vũ Phù.
Nha đầu kia là học trò đầu bếp của hắn, hắn chắc hẳn phải thể hiện sự quan tâm một cách thích hợp.
Nhưng khi Bộ Phương nhắc tới tên Vũ Phù, sắc mặt những người rắn xung quanh lập tức trở nên khó coi.
Vẻ mặt A Ni đang hưng phấn cũng cứng đờ, có chút ngượng ngùng nhìn Bộ Phương, trong ánh mắt có phần do dự không quyết.
Bộ Phương lập tức cảm nhận được tình hình kỳ lạ, nhíu mày nói:
- Tình huống thế nào?
A Ni hít sâu một hơi, hình như cảm nhận được vẻ mặt Bộ Phương càng lúc càng lạnh như băng, tim chợt đập mạnh.
Ánh mắt hắn liếc nhìn con chó béo lười biếng bên cạnh Bộ Phương, đồng tử càng co lại, tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Sao con chó này cũng tới vậy?!
Con chó béo này đáng sợ như ác ma vậy!
Cảnh tượng trước đây Tiểu Hắc dùng một chưởng đánh chết một đống Chiến Thần bát phẩm vẫn còn in sâu trong đầu hắn khó có thể biến mất.
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Hắc, hắn tự nhiên lại theo bản năng mà có chút sợ hãi.
Nhưng hắn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Bộ Phương, tâm thần lại lên.
Cuối cùng hắn vẫn lên tiếng, chỉ là ánh mắt kia có chút tự do.
- Vũ Phù...!Vũ Phù nàng xuất hiện chút tình hình nhỏ, bây giờ cũng không ở trong bộ lạc.
Nhưng ông chủ Bộ...!sau này Vũ Phù có lẽ...!sẽ không trở về học nấu ăn với ngài được rồi.