A Ni có chút kinh hãi, run sợ nói ra những lời này, đồng thời thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt Bộ Phương, rất sợ Bộ Phương vừa mất hứng, con chó bên cạnh hắn lại dùng một trảo đập chết mình.
Nhưng lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa.
Mắt chó của Tiểu Hắc trợn lên rồi lười để ý tới hắn, một người rắn nhỏ sao đáng để Cẩu gia động trảo.
Bộ Phương nghe được câu này lại không có phản ứng quá khích như A Ni như đã đoán trước.
Hắn chỉ hơi nhíu mày, cảm thấy có vài phần không hiểu được mà thôi.
- Ngươi nói câu này là có ý gì? Vũ Phù xảy ra chuyện gì?
Bộ Phương nghi ngờ hỏi.
A Ni thầm thở phào một hơi, nhưng lại có phần không dám nhìn thẳng vào mắt Bộ Phương, cắn răng nói:
- Vẫn nên để cho tộc trưởng tự mình nói cho ông chủ đi...!ta nói chuyện hơi ngốc, sợ là không nói rõ được.
Bộ Phương tất nhiên không để ý, khẽ gật đầu.
- Tản ra, tản ra đi.
Mỗi người cầm trường mâu khẩn trương như vậy làm gì? Vị Bộ tiền bối này là bạn của bộ lạc người rắn chúng ta!
A Ni nhìn thấy Bộ Phương gật đầu, trên mặt lập tức vui mừng và xoay người lại, trợn mắt nhìn đám thủ vệ người rắn xung quanh.
Hắn lại phất tay, nghiêm mặt la hét, vẫn rất có cảm giác của một thống lĩnh.
Bộ Phương nhìn thấy vậy có hơi buồn cười, chỉ bảo A Ni dẫn đường.
Rất nhiều thủ vệ người rắn lập tức nhìn theo bóng lưng của Bộ Phương và A Ni với vẻ kính nể và sợ hãi.
Trên đường đi tới, A Ni đều vô cùng hưng phấn giới thiệu cho Bộ Phương về tx những người rắn trong bộ lạc.
Bộ Phương có chút kinh ngạc.
Bởi vì mới cách không lâu, lần này hắn tới lại thấy trong bộ lạc người rắn đã phát sinh rất nhiều biến hóa, so với dáng vẻ đơn sơ trước đây, bộ lạc người rắn bây giờ đã xem như phồn hoa hơn nhiều.
Tuy vẫn là bộ lạc nhỏ, nhưng nhà cửa gì đó đều trở nên rực rỡ hẳn lên.
Trên mặt những người rắn xung quanh cũng có tinh khí thần khác hẳn lần trước.
A Ni dẫn theo Bộ Phương đi tới trước một căn nhà nhỏ.
Hắn bảo Bộ Phương ở trong đó nghỉ ngơi một lát, bản thân lại lắc đuôi, đi tìm tộc trưởng.
Bộ Phương gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào căn nhà được trang trí tinh tế hơn nhiều, chờ.
Hắn muốn tìm được mỏ nguyên tinh trong Huyễn Hư Linh Trạch, có lẽ có thể hỏi thăm tộc trưởng bộ lạc người rắn này một chút.
Dù sao hắn cũng không quá quen thuộc với Huyễn Hư Linh Trạch.
Nếu có tộc trưởng dẫn đường, có thể sẽ dễ hơn nhiều.
Chỉ một lát sau, A Ni dẫn theo mấy bóng người từ phía xa đi tới.
Một người trong đó chính là người rắn Vũ Phong với tinh thần sung mãn.
Vũ Phong chính là tộc trưởng bộ lạc người rắn bây giờ.
Dù sao tu vi của hắn là mạnh nhất.
Mà bên cạnh hắn lại mấy vị trưởng lão của bộ lạc người rắn, cũng không thấy bóng dáng Vũ Phù đâu.
Bộ Phương hơi nhíu mày, bỗng nhiên cảm nhận được trong không khí truyền đến vài điều cần nghiền ngẫm.
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như mình tưởng...
- Ha ha ha! Ông chủ Bộ, hoan nghênh ngươi lại đi tới bộ lạc người rắn!
Từ phía xa, Vũ Phong nhìn thấy Bộ Phương, trên mặt không hề có vẻ gì bất kính, cung kính dẫn theo mấy vị trưởng lão người rắn đi tới, cười lớn nói.
Bộ Phương không nhiệt tình với đối phương như vậy, hắn chỉ thản nhiên khẽ gật đầu.
Vũ Phong cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao mình nhiệt tình chào hỏi lại nhận được sự đáp lại lãnh đạm của Bộ Phương, ít nhiều cũng thấy không hay.
- Chúng ta nói ngắn gọn thôi.
Ta nghe A Ni nói, Vũ Phù không định theo ta luyện nấu nướng?
Bộ Phương đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi Vũ Phong.
Thái độ trên mặt Vũ Phong lập tức thay đổi, vẻ mặt có chút lúng túng nói:
- A Ni không nói rõ.
Sao Vũ Phù có thể không định học nấu ăn với ông chủ Bộ chứ? Vũ Phù có thể trở thành học trò của ông chủ Bộ chính là vinh hạnh của nàng...
- Chỉ là...!xuất hiện chút tình hình ngoài dự đoán, cho nên...
- Tình huống gì?
Bộ Phương không hề khách sáo, thản nhiên hỏi.
Mấy trưởng lão người rắn xung quanh nhìn thấy khí thế ép người của Bộ Phương thì sắc mặt đều không tốt lắm.
Dù sao Vũ Phong là tộc trưởng của bọn họ, đại biểu cho thể diện của bộ lạc người rắn bọn họ bây giờ.
Nhưng tộc trưởng lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu ép hỏi như vậy, tất nhiên có chút khó chịu.
- Các hạ nói có thể tôn trọng một chút không? Dù sao Vũ Phong cũng là tộc trưởng của bộ lạc người rắn ta, đại biểu cho tôn nghiêm của bộ lạc người rắn ta.
Các hạ lộ ra khí thế ép người như vậy, sợ rằng không ổn đi?
Trưởng lão người rắn bất mãn nói với Bộ Phương.
Bộ Phương nhíu mày, tầm mắt nhất thời chuyển sang, nhìn trưởng lão người rắn này, ánh mắt đã có chút lạnh lùng.
Trong lòng Vũ Phong chợt giá lạnh, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ông chủ Bộ, thật ra là như vậy.
Lần trước chúng ta gọi Vũ Phù về là vì có chuyện quan trọng...
- Thời gian trước là ngày hàng năm các bộ lạc tập trung ở Xà Nhân Đại Thành.
Vũ Phù làm con gái tộc trưởng người rắn ta tất nhiên không thể vắng mặt.
Hơn nữa Vũ Phù đã thành niên, cần phải đến trong Xà Nhân Đại Thành để tiếp nhận nước thánh của Xà Nhân Hoàng rửa tội...
- Vậy có liên quan gì tới chuyện Vũ Phù không làm học trò đầu bếp của ta?
ánh mắt Bộ Phương lại nhìn Vũ Phong, nói.
Vẻ mặt Vũ Phong có chút xấu hổ, nói tiếp:
- Hằng nằm, Xà Nhân Đại Thành đều sẽ chọn một vài người rắn có thiên phú tốt từ các bộ lạc bên ngoài tiến vào trong thành lớn, trở thành cư dân của Xà Nhân Đại Thành, đồng thời những cư dân này có cơ hội trở thành đồ đệ của Xà Nhân Hoàng...!Vũ Phù được kiểm tra ra thiên phú kinh người, cho nên được đề cử trở thành người được lựa chọn làm đồ đệ của Xà Nhân Hoàng.
- Sau khi trải qua nhiều lần tuyển chọn, nàng lại trở thành đệ tử của Xà Nhân Hoàng...
Bộ Phương cẩn thận nghe, cũng không ngắt lời.
Hắn biết Xà Nhân Hoàng, thậm chí hắn còn từng gặp qua.
Ở trong Thập Vạn Đại Xuyên có một cường giả người rắn.
Người rắn đó có gương mặt tuyệt mỹ, tu vi lại rất cường hãn, còn liên thủ với mấy vị Chí Tôn khác đánh với Tiểu Bạch.
Lẽ nào vị kia chính là Xà Nhân Hoàng?
Có chút thú vị...!Chẳng lẽ Xà Nhân Hoàng coi trọng thiên phú của Vũ Phù, sau đó muốn thu nàng làm đệ tử đóng cửa, không cho Vũ Phù đi theo mình học nấu ăn? Có chút bá đạo.
Quả nhiên, Vũ Phong lại nói ra nguyên nhân Vũ Phù không thể đi theo tiếp tục học nấu ăn với Bộ Phương.
- Sau khi Xà Nhân Hoàng tự mình nhìn thấy Vũ Phù, liền dự định truyền y bát cho Vũ Phù, nói cách khác...!Vũ Phù chính là Xà Nhân Hoàng đời tiếp theo, là Xà chủ nhân của Nhân Đại Thành, thân phận cao quý.
Xà Nhân Hoàng tất nhiên không cho phép nàng tiếp tục...!Theo ngươi học nấu nướng.
Vũ Phong nói xong liền im lặng, chỉ là có chút dè dặt nhìn sắc mặt Bộ Phương.
Bộ Phương híp mắt lại, trong lòng chợt hiểu ra.
Hóa ra là vậy.
Vậy bộ lạc người rắn này cũng dính chút ánh sáng, không trách được lại phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Hơn nữa khí tức tu vi trên người Vũ Phong cũng trở nên mạnh hơn nhiều, gần như muốn đột phá đến Chiến Thần bát phẩm.
Hóa ra là vì Vũ Phù trở thành người thừa kế của Xà Nhân Đại Thành, bọn họ dính ánh sáng của Vũ Phù.
Chà chà...!Ngược lại có chút thú vị.
- Suy nghĩ của bản thân Vũ Phù thế nào? Lẽ nào nàng cũng không muốn học nấu ăn với ta?
Bộ Phương nhìn Vũ Phong hỏi tiếp.
Sắc mặt Vũ Phong lập tức cứng đờ, trong giây lát lại có chút ấp úng.
Bộ Phương nhếch môi, trong lòng trở nên lạnh lùng.
Xem ra quả nhiên là vậy.
Thiên phú nấu ăn của Vũ Phù còn lợi hại hơn thiên phú tu luyện của nàng rất nhiều.
Hơn nữa từ việc mỗi ngày Vũ Phù đều cần cù rèn luyện nấu ăn ở trong quán nhỏ lại thấy được cô người rắn Vũ Phù này thật sự rất thích nấu ăn, sẽ không thể vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ được.
Rất rõ ràng...!Là những người rắn này đang ép nàng.
Về phần ép thế nào, Bộ Phương lại không muốn tìm hiểu rõ, hắn chỉ cần biết có người ép học trò của hắn làm chuyện nàng không thích là được.
Không ai có thể cưỡng lại trước sự hấp dẫn của vinh hoa phú quý, cha quý nhờ con gái, bộ lạc cũng được hưởng sái theo...
Bộ Phương càng nghĩ, trong lòng lại càng giận, ánh mắt nhìn Vũ Phong cũng trở nên lạnh lùng.
- Nói đi, sao lại không nói? Suy nghĩ của bản thân Vũ Phù thế nào?
Bộ Phương lạnh lùng nhìn Vũ Phong, hỏi.
Vũ Phong liếm môi, cảm thấy không tiện mở miệng.
Thái độ của Vũ Phù còn có thể thế nào nữa.
Trước đây nàng tất nhiên có chết cũng không theo, nàng nói nàng thích học nấu nướng, muốn trở lại Đế đô đi theo Bộ Phương học nấu ăn.
Nhưng làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế được? Học nấu nướng có tiền đồ gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là một đầu bếp, so với sau này trở thành Xà Nhân Hoàng thì đơn giản là khác nhau một trời một vực.
Vũ Phong tất nhiên hi vọng Vũ Phù trở thành đệ tử của Xà Nhân Hoàng, như vậy sẽ có ích cho cả hắn và cả bộ lạc người rắn.
Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì xấu đối với bản thân Vũ Phù.
- Ông chủ Bộ, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, có thể trở thành đệ tử Xà Nhân Hoàng...!là chuyện vinh dự làm rạng rỡ tổ tông tới mức nào.
Xà Nhân Hoàng lại là n một vị Chí Tôn đấy!
Vũ Phong muốn giải thích.
Nhưng Bộ Phương đã khoát tay áo, lười nghe hắn nói gì.
- Trở thành đệ tử Xà Nhân Hoàng là chuyện vinh quang, trở thành học trò đầu bếp của Bộ Phương ta lại là chuyện đáng xấu hổ sao? Ngươi quyết định như vậy...!Rất có can đảm đấy.
Bộ Phương cười lạnh.
Vũ Phong nghẹn lời.
Mà trưởng lão người rắn phía sau cuối cùng không nhịn được nữa.
Thái độ gây sự này của Bộ Phương làm cho người rắn này cảm thấy tức giận.
Mắt thấy nói chuyện không được, hai bên dường như đều trở mặt, người rắn này tất nhiên lập tức đứng ra, mở miệng nói.
- Hừ! Ngươi làm sao hiểu được vinh quang khi trở thành Xà Nhân Hoàng chứ? Vũ Phù điện hạ đi theo ngươi học nấu nướng thì có thể có tiền đồ gì? Nàng đi theo Xà Nhân Hoàng lại có thể trở thành chủ nhân Xà Nhân Hoàng! Dám so với Xà Nhân Hoàng à? Ngươi tưởng ngươi là gì? Ngươi xứng sao?
Trưởng lão người rắn này vừa nói xong, Vũ Phong và A Ni đều biến sắc.
A Ni hình như có chút phẫn nộ nhìn trưởng lão người rắn này.
Trong lòng Vũ Phong cũng có chút do dự, nhưng suy nghĩ một lát lại thở dài, không ngăn cản nữa.
Đúng vậy, cho dù là Vũ Phong cũng thấy Vũ Phù có thể trở thành đệ tử Xà Nhân Hoàng còn vinh quang hơn nhiều so với trở thành học trò của Bộ Phương.
- Ngươi câm miệng...
Tâm tình Bộ Phương bây giờ thật sự không tốt, nghe được trưởng lão người rắn này lải nhải thì vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Hắn vung tay lên, khói xanh tràn ngập, một bóng đen lập tức bay về phía người rắn kia.
Trưởng lão người rắn này là một vị Chiến Thánh thất phẩm, tất nhiên không sợ Bộ Phương, dù sao Bộ Phương thể hiện ra tu vi cũng chỉ là một Chiến Thánh thất phẩm mà thôi.
Trở thành đệ tử của một Chí Tôn và trở thành học trò của một Chiến Thánh...!Hai cái này còn phải lựa chọn sao? Kẻ ngu cũng biết chọn thế nào.
- Hừ! Lớn mật! Ở trong bộ lạc người rắn còn dám làm càn!
Trưởng lão người rắn cười lạnh, trên thân lập tức phát ra chân khí, một chưởng liền đánh về phía bóng đen do Bộ Phương ném tới.
Nhưng khi trưởng lão người rắn này vừa tiếp xúc đến bóng đen này, vẻ mặt vốn vô cùng tự tin lại trở nên khó coi.
Bởi vì cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ bóng đen kia chính là một cái nồi.
Mà một chưởng này của hắn đập vào trên cái nồi lại giống như đập vào một ngọn núi lớn.
Hoàn toàn không thể lay động được đối phương.
Cái nồi đen này vẫn lao tới với tốc độ không giảm, trực tiếp nghiền ép qua, bụp một tiếng, cánh tay hắn nổ nát, hóa thành sương máu.
Hắn hét thảm, trên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn cái nồi vẫn tiếp tục nghiền ép đến.
Đồng tử của Vũ Phong co lại.
Trơ mắt nhìn trưởng lão này bị cái nồi đen của Bộ Phương đập xuống, bị ép nát, lập tức bị đập chết.
Bộ Phương tùy tiện vẫy tay một cái, nồi đen không hề dính máu đã bay trở về trong tay của hắn, lơ lửng ở trên bàn tay của hắn.
- Ngươi biết Xà Nhân Hoàng là Chí Tôn, nhưng...!ngươi làm sao biết được sự mạnh mẽ của ta?
Mặt Bộ Phương không thay đổi nói.
Hắn đập một nồi này xuống, Xà Nhân Hoàng cũng sẽ bị đập tới sốc chứ càng chưa nói tới đánh một trận.