Nam Cương Chi Địa rất rộng lớn, diện tích bao la, nhưng so với Tiềm Long Đại Lục thì nhỏ bé hơn rất nhiều.
Tiềm Long Đại Lục mới là một vùng đại lục mênh mông chân chính.
Nam Cương Chi Địa chỉ là một khu vực rất nhỏ rất nhỏ bên trong Tiềm Long Đại Lục.
Đi về phía Nam Cương Chi Địa, bước vào vùng Nam Vực đại địa.
Tuy Tiềm Long Đại Lục rộng lớn vô biên, nhưng trong lịch sử lâu đời vẫn bị tiền nhân thăm dò ra.
Trên cơ bản, mọi người chia Tiềm Long Đại Lục thành năm Đại Vực.
Bốn Đại Vực đông tay nam bắc, tương ứng với bốn phương hướng phân biệt.
Còn Trung Vực là một Đại Vực cuối cùng.
Mọi người cũng không trực tiếp gọi Đại Vực cuối cùng là Trung Vực, bởi vì nơi đó là trung tâm của Tiềm Long Đại Lục, cũng là một nơi bị một thế lực vô cùng hùng mạnh chiếm cứ.
Thế lực kia chính là Tiềm Long Vương Đình, thế lực cấp Thánh Địa duy nhất trên Tiềm Long Đại Lục.
Bên trong bốn Đại Vực đông tây nam bắc đều có thế lực hàng đầu tọa trấn.
Địa Hoang Tông là một thế lực hàng đầu, là một thế lực vô cùng có tiếng tăm trên đại lục.
Còn Nam Cương Chi Địa là nơi thí luyện Địa Hoang Tông chiếm cứ.
Ở Nam Vực, ngoài thế lực hàng đầu như Địa Hoang Tông, kỳ thật còn có một thế lực hàng đầu rất có tiếng tăm khác, Luyện Đan Tông.
Dũng mãnh của Luyện Đan Tông không phải về nhân số cao thủ mà là về việc Luyện Đan Tông nắm giữ bộ phận lớn tài nguyên đan dược của Tiềm Long Đại Lục.
Vô số cường giả đều sẽ vì một viên đan dược mà bon chen vào Luyện Đan Tông, bằng mọi cách phải tiến vào trong Nam Vực này.
Cho nên ở Tiềm Long Đại Lục, Luyện Đan Tông còn có một danh hào vang dội, Đan Phủ.
Dưới trướng Đan Phủ có ba tòa Đan Thành, trong đó có tên tuổi vang dội nhất tự nhiên là đứng đầu Đan Thành, Thiên Đan Thành.
Kế tiếp là Thiên Diệu Thành và Thiên Lam Thành.
Thiên Lam Thành mặc dù là tòa thành xếp hạng thấp nhất trong ba tòa Đan Thành, nhưng diện tích chiếm cứ cũng rộng lớn vô cùng, trình độ huy hoàng không phải Thanh Phong Đế Quốc có thể so sánh.
Trong Thiên Lam Thành có vô số cao thủ.
Bởi vì là Đan Thành, Luyện Đan Sư bên trong thành có rất nhiều.
Có thể trở thành Luyện Đan Sư mạnh mẽ, không phải chỉ có kỹ xảo luyện đan là đủ, sức chiến đấu cũng là năng lực bọn họ phải chuẩn bị.
Đan Thành sở dĩ được xưng là Đan Thành, nguyên nhân chủ yếu chính là bên trong mỗi một tòa Đan Thành đều có một tòa Đan Tháp.
Đó là dấu hiệu của Đan Thành, bên trong sắp xếp vô số đan dược trân quý.
Thậm chí ngay cả Nam Văn Thần Đan trong truyền thuyết cũng tồn tại.
Thiên Lam Thành trong đêm đen giống như một tòa thành không màn đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Trong một hẻm nhỏ tối đen, một trận cuồng phong thét gào xuất hiện, cuồn cuộn nổi lên hàng vạn hàng nghìn sóng gió.
Quang điểm màu trắng hiện ra trên hư không, vẽ ra một đạo trận pháp.
Một thân ảnh mơ hồ chậm rãi cất bước chân dưới trận pháp.
Bộ Phương mặc một bộ trường bào màu trắng, mái tóc dùng một sợi dây nhung buộc chặt, cả người có vẻ rất có tinh thần.
Sóng gió biến mất, chung quanh dần trở nên yên tĩnh lại.
Bộ Phương hít sâu một hơi, nhất thời ngửi được một cỗ tanh tưởi, làm cho hắn không nhịn được nhíu nhíu mày.
Truyền tống của hệ thống càng ngày càng không đáng tin cậy, vậy mà truyền tống hắn đến bên cạnh một bãi rác.
Bên trong hẻm nhỏ tối đen mà yên tĩnh này lại tràn ngập rác rưởi tanh hôi, mùi hương vô cùng khó ngửi.
Bộ Phương bịt mũi lại, phất tay áo, bay nhanh ra khỏi hẻm nhỏ này.
Vừa đi ra khỏi hẻm nhỏ tối đen mà yên tĩnh, trước mắt Bộ Phương lập tức trở nên sáng trưng, giống như bước vào một thôn xóm đầy hy vọng.
Bên tai truyền đến tiếng động huyên náo chói tai, trước mắt cũng bị quang mang chói mắt bao trùm.
Bộ Phương nhịn không được nheo mắt lại.
Náo nhiệt của Thiên Lam Thành lập tức khiến Bộ Phương khó có thích ứng.
Đi ra khỏi hẻm nhỏ, xa xa là một ngã tư đường rộng lớn.
Phòng ốc hai bên nối tiếp san sát nhau.
Phòng ốc này cao ngất vô cùng, vậy mà có phòng cao tới mấy chục thước, giống như một con quái vật lớn, giống như là đại đô thị trong kiếp trước.
Thêm vào đèn đuốc sáng trưng, khí thế ngất trời.
Bộ Phương thật có một loại ảo giác, giống như bản thân đã trở về đại đô thị trong kiếp trước.
Đây là thành phố lớn của thế giới khác sao?
Trong lòng Bộ Phương cũng hơi kích động khó hiểu, hắn xắn tay áo bắt tay vào công việc nghiên cứu thị trường, chậm rãi đi dạo trên đường phố rộng lớn nơi này.
Hai bên đường phố không ngừng vang lên tiếng rao mua bán.
Bộ Phương nghiêng tai lắng nghe, phát hiện vật những người này buôn bán đều là đan dược.
Đó đều là những đan dược vô cùng quý hiếm bên trong Thanh Phong Đế Đô.
Ở trong Đan Thành này, đan dược giống như rau cải trắng, tùy lúc đều có thể nhìn thấy, hầu như mọi nhà đều đang buôn bán đan dươc
Cao ốc cao mấy chục thước đứng vững chãi, khiến Bộ Phương cảm thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé.
Phía dưới cao ốc còn có từng tấm cửa sắt kiên cố bằng thanh đồng.
Cửa sắt mở rộng ra, người đến người đi.
Người đi đường bước chân vội vàng, tiết tấu sinh hoạt nhanh hơn rất nhiều so với Thanh Phong Đế Đô.
Cảm giác hiện tại của Bộ Phương giống như từ nông thôn lạc hậu bước chân vào trong đại đô thị hoa mỹ của kiếp trước.
Thật đúng là có chút không kịp thích ứng.
Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp, hệ thống yêu cầu ở trong thành thị này mở một chi nhánh tiểu điếm.
Đây là nhiệm vụ, không chỉ liên quan đến tu vi của hắn mà càng liên quan đến việc Tiểu Bạch có được chữa trị hay không.
Có lẽ bởi vì thành thị này quá lớn, trình độ tu vi của mọi người trong Thiên Lam Thành cao hơn Thanh Phong Đế Đô không chỉ là một cấp bậc.
Bộ Phương quan sát tới hiện tại, phát hiện người yếu nhất chính là một đứa nhóc mặc áo yếm, vung vẫy hai chân chạy như điên, tu vi Chiến Cuồng tam phẩm.
Người khác trên cơ bản đều đạt đến đẳng cấp Chiến Hoàng Chiến Thánh, Chiến Thần bát phẩm, thậm chí Chí Tôn cũng trở nên thật thông thường.
Chỉ là thủ vệ bảo hộ cửa hàng sa hoa đều đã có trình độ Chí Tôn rồi.
Tồn tại có thể đứng đầu trong Thanh Phong Đế Quốc, trong thành phố lớn này lại trở nên thông thường vô cùng.
Sau khi cảm thán một phen, Bộ Phương tiếp tục đi về trước.
Hắn nếu muốn ở trong Thiên Lam Thành này xây dựng chi nhánh, một vấn đề nghiêm túc xảy ra trước mắt hắn chính là… làm sao để tìm được mặt bằng phù hợp để mở quán.
Cho dù là ở Thanh Phong Đế Đô, tìm được một cửa hàng mặt tiền đã không phải chuyện dễ dàng gì, càng đừng nói ở trong Thiên Lam Thành này.
Trong lúc nhất thời, Bộ Phương cũng cảm thấy hơi đau đầu.
- Đan dược cửu giai, Khí Phách Hồ Đan, hiện tại bắt đầu phá giá lượng lớn hàng thanh lý! Một viên chỉ cần một vạn nguyên tinh, tới trước được trước nha!
- Đan dược bát giai, Dung Linh Đan, bán phá giá lớn, lỗ vốn muốn hộc máu, tuyệt đối giá gốc, tuyệt đối chính phẩm!
- Đan dược cửu giai, Thanh Huyền Đan, Đan Phủ Nhất Vân Luyện Đan Sư, tác phẩm của đại sư Nam Cung Thành, mua an tâm, mua thư thái! Bỏ lỡ hối hận cả đời!
……..
Đi qua đường phố phồn hoa, Bộ Phương càng nhìn càng buồn bực.
Bởi vì hắn phát hiện những cửa hàng trong Thiên Lam Thành này đều là cửa hàng đan dược.
Tiếng rao hàng đinh tai nhức óc kia quả thực không có gì khác biệt với đám tiểu thương.
Hắn tìm nửa ngày, vậy mà không tìm thấy một quán ăn nào.
Chẳng lẽ mọi người trong thành thị này đều không ăn uống sao?
Mỗi ngày ăn đan dược như ăn đậu? Có thể no được sao?
Con người xem ẩm thực như trời, làm sao có thể ngay cả một quán ăn cũng không có.
Quả thật… thương cơ thật to a!
Dường như giống với suy nghĩ của Bộ Phương, mọi người của Thiên Lam Thành này thật không cần đến quán ăn.
Khách điếm có không ít, nhưng quán ăn thật ít.
Bộ Phương tìm cả một buổi tối, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cho nên hắn không tiếp tục tìm kiếm nữa mà tiến vào trong một khách điếm.
Chiêm lâu của khách điếm này rất cao, trang hoàng cũng tương đối hoa lệ.
Bộ Phương bước vào trong khách điếm, lập tức một nữ tử mỹ mạo có tuổi tiến lên tiếp đãi Bộ Phương.
- Ngươi có biết, nơi nào của Thiên Lam Thành có quán ăn hay không?
Bộ Phương hỏi nữ tử đang chuẩn bị phòng cho hắn.
- Quán ăn?
Nữ tử hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Bộ Phương cũng hơi chút cổ quái.
Bộ Phương nhíu mày, nghiêm túc giải thích:
- Chính là địa phương để ăn uống…
- Khách quan ngài hẳn là không phải người bản địa của Thiên Lam Thành này đi? Thiên Lam Thành là một trong những Đan Thành của Đan Phủ, làm sao có người ngu ngốc mở quán ăn ở nơi này.
Từ mười mấy năm trước, nhóm đại nhân Luyện Đan Sư của gia tộc Nam Cung đã nghiên cứu ra một loại Ích Cốc Đan, vừa hữu dụng, giá cả vừa phải chăng.
Một viên đảm bảo ăn no, còn có khẩu vị bất đồng, cho nên nhà hàng đều phải đóng cửa.
Nữ tử cười, giải thích với Bộ Phương.
- Ặc… Đây chính là Ích Cốc Đan nhiều vị.
Nữ tử nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Bộ Phương, cười cười từ trong túi hương lấy ra mấy viên đan dược.
Những đan dược này đủ loại màu sắc, tản ra hương thơm mê người.
- Mấy viên đan dược này chính là thức ăn nửa năm của ta rồi.
Nữ tử nói một câu, sau đó lựa một viên đưa cho Bộ Phương:
- Ngài nếm thử xem.
Bộ Phương nhíu mày, chỉ mấy viên đan dược đã đủ ăn nửa năm? Có chút thú vị.
Không có cự tuyệt, Bộ Phương tiếp nhận mấy viên đan dược, sau khi đặt ở chóp mũi ngửi thử, liền đút viên đan dược vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng, trong nháy mắt có hương vị hoa quả nở rộ trong khoang miệng của hắn.
Đan dược kia hóa thành chất lỏng tiến vào trong bụng của hắn.
Một loại cảm giác chướng bụng khiến hắn không nhịn được nhíu mày.
Hắn không thích loại cảm giác này, cảm giác hưởng thụ ăn vào mỹ thực khi đói bụng, căn bản không phải một viên đan dược có thể thỏa mãn.
- Người nghiên cứu ra viên đan dược này thật không có đạo đức, đây là đang áp chế thiên tính của người mà.
Bộ Phương nghiêm trọng nói.
Phụt…
Nữ tử nhất thời cười toe toét, nàng cảm thấy Bộ Phương này thậtu có vẻ khá thú vị, còn nghĩ rằng Bộ Phương đang nói giỡn.
Sau khi chuẩn bị phòng cho Bộ Phương, nữ tử mang theo Bộ Phương bước vào một trận pháp, hào quang hiện lên, lập tức đi lên trên mười mấy tầng.
- Đây là phòng của ngài, tiền thế chấp năm mươi tấm nguyên tinh, ngày mai trả phòng có thể trả một nửa nguyên tinh.
Nữ tử nói.
Bộ Phương nhất thời chép chép miệng, ở một đêm vậy mà cần năm mươi tấm nguyên tinh.
Này con mẹ nó làm ăn còn đen tối hơn cả tiểu điếm của hắn a.
Một bát cơm chiên trứng chỗ hắn chỉ mới bán có mười tấm nguyên tinh thôi!
Sau khi trả nguyên tinh cho nữ tử này, Bộ Phương xoay người đóng cửa.
Nhưng mà nữ tử kia lại gọi Bộ Phương lại, thần sắc trên mặt có chút do dự.
Bộ Phương sửng sốt, ngờ vực nhìn lại.
- Khách quan, kỳ thật ở Thiên Lam Thành này vẫn có một quán ăn...
Nữ tử do dự thật lâu, cuối cùng mới cắn cắn đôi môi đỏ mọng, phấn nộn, nói.
Bộ Phương sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia thần sắc vui mừng:
- Ta đã nói một tòa đại thành lớn như vậy, làm sao mà không có quán ăn nào được? Ở đâu vậy?
Nữ tử thở dài, nói:
- Kỳ thật nhà hàng kia là do bạn của ta mở, ta vẫn luôn khuyên nhủ nàng sau khi tốt nghiệp ở học viện Luyện Đan tìm chuyện khác làm đi.
Chỉ là nàng lại đi kế thừa quán ăn không có tiền đồ gì kia.
- Như thế nào không có tiền đồ chứ? Rõ ràng rất có tiền đồ mới đúng? Người bạn kia của ngươi thật tinh mắt…
Bộ Phương nhất thời không vui, cái gì gọi là mở quán ăn thì không có tiền đồ.
Loại nhận thức này thật không đúng!
Ở Thanh Phong Đế Quốc sẽ bị bắt đi ngâm lồng heo.
Nữ tử giống như không muốn nói nhiều nữa, sau khi chỉ chỗ cho Bộ Phương, lập tức xoay người rời khỏi.
Bộ Phương trở về trong phòng, xắn tay áo lên, bước đi thong thả trong phòng, trong đầu quanh quẩn tên quán ăn nữ tử lúc trước nói cho hắn.
- Quán ăn Vân Lam? Là quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành sao?