Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


Từ trên vòm trời, mưa rơi tí tách từng giọt, nhỏ giọt trên mặt đất, hơi lạnh dần dần lan tỏa.
Nam Cung Huyền Ưng khoanh tay, gương mặt lạnh lùng, chậm rãi đi trên đường lớn của Thiên Lam Thành.

Mưa rơi xung quanh thân hình hắn nhưng không thể chạm vào hắn chút mảy may nào.

Hắn mỗi lần bước đi, thân hình đều phóng ra một khoảng xa.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước chân, lấy ra một tấm ngọc phù, cảm ứng tin tức bên trong ngọc phù, khóe miệng nhất thời hơi nhếch lên.
- Rốt cục đã tìm được rồi… Nam Cung Vô Khuyết, ta xem ngươi có thể chạy trốn đến nơi nào.
Bởi vì sơ sẩy của hắn khiến Nam Cung Vô Khuyết đào tẩu, điều này làm cho hắn hơi thẹn quá hóa giận.

Hắn nghĩ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhưng tiểu tử này vẫn có thể trốn khỏi lòng bàn tay hắn như trước.

Điều này làm cho hắn vô cùng mất mặt trước mặt đại ca.

Cho nên hắn hận không thể lập tức tìm được Nam Cung Vô Khuyết, bắt thằng nhãi con này trở về địa lao… Lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội đào tẩu nào nữa.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm lên mặt đất.

Giọt mưa chung quanh nhất thời bị một luồng cuồng phong thổi tiêu tán, thân hình Nam Cung Huyền Ưng như một con đại ưng bay nhanh ra, phóng tới vị trí của quán ăn Vân Lam.
…….
Ở trong gia tộc Nam Cung, Nam Cung Thành là hậu bối trẻ tuổi phi thường có thiên phú, không chỉ có tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, thiên phú luyện đan cũng bám sát Nam Cung Vô Khuyết.

Hắn vẫn luôn ghen tị với Nam Cung Vô Khuyết, bởi vì Nam Cung Vô Khuyết vẫn luôn là thiên chi kiêu tử của Thiên Lam Thành, người ta đề cập đến gia tộc Nam Cung đều sẽ nói đến Nam Cung Vô Khuyết mà không hề nhắc đến Nam Cung Thành hắn.

Chỉ bởi vì có Nam Cung Vô Khuyết luôn áp chế hắn mới khiến hắn không thể thể hiện năng lực thực sự của bản thân.

Hiện giờ, thời đại của hắn đã đến rồi.
Nam Cung Vô Khuyết ngã xuống, Thiên Lam Thành này, Nam Cung Thành hắn sẽ rất nhanh nổi danh.

Hơn nữa, hắn nếu có thể tự tay chém giết Nam Cung Vô Khuyết, lại càng có thể đẩy danh tiếng của mình lên đầu sóng, giúp hắn một đêm thành danh.

Cho nên, Nam Cung Thành đã tâm động.
Sát ý của Nam Cung Vô Khuyết thật lạnh thấu xương, nhưng Nam Cung Thành chỉ cười nhạo.

Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ căn bản đã không phải là đối thủ của hắn, Nam Cung Vô Khuyết đã không còn thiên địa huyền hỏa, thậm chí ngay cả đan hỏa cũng không còn… làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Rầm rầm…
Một sợi xiềng xích lạnh như băng uốn lượn phía sau hắn giống như một con rồng lớn, phóng thích ra uy lực áp chế khổng lồ.

Đây là uy lực áp chế thiên địa, do cường giả Thần Thể Cảnh nắm giữ, năng lực có thể nghiền áp Chí Tôn.
Ầm ầm ầm!
Phía trên không trung, đột nhiên phụt ra từng luồng ánh sáng lôi đình.
Hào quang lóe lên, gần như muốn xé rách cả vòm trời.
Vẻ mặt vốn ôn hòa của Nam Cung Thành sau khi lôi đình hiện ra liền trở nên dữ tợn, vặn vẹo.
- Nam Cung Vô Khuyết… đi chết đi!
Tiếng thét dài phóng lên cao.

Hàng vạn hàng nghìn vũ thế đột nhiên thổi quét qua, giống như hóa thành kim châm sắc bén, phụt đến chỗ Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết đứng thẳng thân hình, uy lực áp chế chậm rãi tràn ngập.

Những giọt mưa giống như kim châm đều ngừng lại, trôi nổi trên hư không, vung lên cao.

Nhất thời hàng vạn hàng nghìn giọt mưa bùng nổ, giống như vô số hoa quỳnh nở rộ, nhưng chỉ trong nháy mắt đều tàn lụi.
Xoát!
Thân hình của Nam Cung Vô Khuyết trong khoảnh khắc trở nên mơ hồ, tiếng động âm bạo vang vọng từng trận.
Cường giả Thần Thể Cảnh phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, tốc độ có thể đạt đến vận tốc âm thanh, thật dễ dàng đánh thành âm bạo.
Tốc độ ra quyền của bọn họ nhanh hơn, bởi vì tố chất thân thể tăng mạnh, khiến sức chiến đấu của bọn họ trở nên càng mạnh.
Đạp lên hư không, Nam Cung Vô Khuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt Nam Cung Thành.
- Muốn đạp lên ta để thành danh? Nam Cung Vô Khuyết ta… cũng không phải dễ đạp lên như vậy.
Nam Cung Vô Khuyết cười lạnh.
Một quyền đập xuống.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Chát.
Nam Cung Thành cũng vươn ra một bàn tay ngăn trở.
- Ngươi hiện tại thật yếu…
Nam Cung Thành cười nhạt, linh khí quanh thân bùng nổ, ngọn lửa màu đỏ phóng lên cao.
Đây là đan hỏa, tuy loại này còn kém hơn thiên địa huyền hỏa rất nhiều, nhưng uy năng vẫn không phải ngọn lửa tầm thường.
Có đan hỏa giúp sức, sức chiến đấu của Nam Cung Thành đột nhiên bùng nổ.
Nam Cung Vô Khuyết trực tiếp bị đập rơi lên mặt đất, nổ ầm một tiếng.
Đan hỏa màu đỏ lan tỏa rộng khắp, từng giọt mưa rơi xuống từ bầu trời đều bốc hơi, uy năng vô cùng dũng mãnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Hơi nóng bốc lên, khiến cho chung quanh bị phủ kín một tầng hơi nước.
Ánh lửa màu đỏ tận trời, hóa thành một bàn tay che trời.

Bàn tay mạnh mẽ đánh xuống, khiến không khí phát ra tiếng vỡ tan rầm rầm.
Ầm!
Uy lực một chưởng này thập phần đáng sợ, giống như muốn vỗ chết Nam Cung Vô Khuyết.
Bộ Phương ở xa xa quan sát, nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết chạy trốn khắp nơi, đôi mắt cũng hơi nhíu lại.
Tuy đã ăn thịt tôm, khôi phục không ít tinh khí và lực lượng nhưng muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong vẫn là không có khả năng.
Dù sao bị hút đi thiên địa huyền hỏa, bản thân còn bị trọng thương, có thể khôi phục đến trình độ hiện giờ đã là không tồi rồi.
Đương nhiên… nếu có thể ăn một phần Phật Nhảy Tường, hiệu quả sẽ càng tốt.
Rầm rầm rầm!
Nam Cung Thành lơ lửng giữa hư không, hưng phấn cười to, tiếng rít không ngừng, mái tóc phất phơ trong gió.
Hắn không ngừng vung vẫy bàn tay, điều khiển đan hỏa thành bàn tay lửa, không ngừng đánh ra, đánh đến mức mặt đất liên tục vỡ nát.
Nhìn thấy thân hình chạy trốn của Nam Cung Vô Khuyết kia, hắn cảm thấy máu huyết trong người mình đều như sôi trào, vô cùng hưng phấn.
- Chết đi! Chết đi cho ta!
Nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết ngày xưa cao cao tại thượng chỉ có thể chật vật chạy trốn công kích của mình, loại cảm giác sảng khoái này quả thật khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa giống như hóa thành một con rồng lửa, bức Nam Cung Vô Khuyết đến góc chết.  Muốn lập tức đốt chết cháy Nam Cung Vô Khuyết.
Đồng tử của Nam Cung Thành hưng phấn mở lớn, sắc mặt cũng càng thêm dữ tợn, cười to không ngừng.
- Điệu cười của ngươi… thật con mẹ nó ghê tởm mà.
Nam Cung Vô Khuyết bị buộc đến góc chết, đứng thở hồng hộc, trong tay không biết khi nào xuất hiện một bình ngọc.
Bóp nát bình ngọc, nhất thời từ bên trong bay ra một viên đan dược quang hoa xanh nhạt.
Phía trên đan dược kia có một văn lộ như ẩn như hiện lóe lên.
Đây là linh đan nhất văn do Nam Cung Vô Khuyết bí chế!
Rắc rắc!
Một ngụm cắn vỡ viên đan dược, nuốt vào trong bụng.
Xung quanh thân hình của Nam Cung Vô Khuyết nhất thời phát ra ánh sáng màu xanh, hơi thở dâng trào liên tục.
Làn da cũng lập tức trở nên trong suốt, sáng rực, giống như mĩ ngọc.
Đôi mắt trở nên thâm thúy, Nam Cung Vô Khuyết nâng tay lên, hỏa long màu đỏ kia nhất thời ngừng giữa hư không.
Sắc mặt Nam Cung Thành cứng đờ, tươi cười nhất thời biến mất.
Sao lại thế này?
Nam Cung Vô Khuyết làm sao có thể lập tức bạo phát ra khí thế mạnh mẽ như vậy?
Ngay sau đó, Nam Cung Thành phát hiện, hỏa long của bản thân bị một luồng lực lượng bá đạo xé rách.

Nam Cung Vô Khuyết anh tuấn mà tiêu sái, cả người như sáng rỡ quang huy đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Đan hỏa vỡ nát.
Nam Cung Vô Khuyết giơ bàn tay trắng nõn lên, hung hăng đập lên mặt Nam Cung Thành.
Một tiếng bạo vang.
Nam Cung Thành trực tiếp bị đánh rơi xuống hư không.
Nam Cung Vô Khuyết nuốt vào viên đan dược kia, trở nên lạnh lùng hơn nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức chiến đấu càng lúc càng mạnh, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.
Nam Cung Thành có một loại ảo giác, giống như hắn đang đối mặt với Nam Cung Vô Khuyết ở trạng thái toàn thịnh.

Nam Cung Vô Khuyết lúc đó căn bản không phải người như Nam Cung Thành hắn có thể đối phó… trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Thực lực của Nam Cung Thành căn bản không thể phát huy, hoàn toàn trở thành bia ngắm của Nam Cung Vô Khuyết.
Vô số nắm đấm nện lên người hắn, đánh hắn đến mức khiến hắn sống mà cũng không còn gì luyến tiếc, không ngừng ho ra máu.

Thân hình vốn ôn hòa trông càng thêm chật vật.
Ầm!
Một quyền cuối cùng hung hăng nện lên đan điền của Nam Cung Thành.
Sóng khí mạnh mẽ kia ngày càng lan tỏa ra…
Ánh mắt Nam Cung Thành trở nên vô thần, nằm bẹp trên mặt đất, hơi thở uể oải, miệng không ngừng phun ra bọt máu.
Dược hiệu biến mất.
Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy toàn thân mình đau đớn giống như bị kim châm, làn da vốn trong suốt đều dính đầy huyết châu tinh mịn.
Cả người lần nữa hóa thành người máu.

Những giọt mưa vẫn tiếp tục rơi, cọ rửa hết máu tươi trên người hắn.

Nhưng lại khiến hắn có vẻ trở nên chật vật hơn.
Nắm lấy áo của Nam Cung Thành, mạnh mẽ nâng người này lên.
Nam Cung Vô Khuyết nhìn thấy Nam Cung Thành không ngừng phun bọt máu, nhất thời điên cuồng cười to.
- Ngươi ra vẻ sao! Ngươi con mẹ nó tiếp tục ra vẻ đi!
Nam Cung Vô Khuyết tát từng cái tát lên đầu Nam Cung Thành, Nam Cung Thành căn bản vô lực phản kháng.
- Ngươi con mẹ nó không phải muốn đạp lên ta thành danh sao? Đến a!
Phụt phụt!
Nam Cung Thành giận dữ trong lòng, phun ra máu tươi ồ ồ.
Nam Cung Vô Khuyết nện từng quyền lên mặt hắn, khiến hắn xụi lơ trên mặt đất.
Chân khí bao trùm trên lòng bàn tay, bàn tay của Nam Cung Vô Khuyết đặt lên chỗ đan điền của Nam Cung Thành… nhất thời một luồng ngọn lửa màu đỏ thoát ra từ bên trong, chui vào trong cơ thể của Nam Cung Vô Khuyết.
Tuy thiên địa huyền hỏa của Nam Cung Vô Khuyết đã bị hút đi nhưng trong thân thể hắn vẫn cõn hơi thở của Cửu U Vương Viêm.

Áp chế đan hỏa rất ung dung, cho nên cắn nuốt đan hỏa này cũng không có chút khó khăn nào.
- Á! Ngươi không thể như vậy… không thể như vậy!
Nam Cung Thành điên cuồng giãy dụa.

Nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đan hỏa của bản thân bị rút đi.

Trong lòng lập tức trống rỗng, giống như thân thể bị móc trống trơn.
- Nam Cung Vô Khuyết… ngươi dám!
Một tiếng rít gào vang lên từ xa, tốc độ bay nhanh, những giọt mưa đều bị tiếng hô này chấn vỡ.
Nam Cung Huyền Ưng rốt cục đến nơi rồi.
Hai sợi gông xiềng tối đen bay múa trên thiên địa, tản ra hơi thở đáng sợ, áp lực vô cùng.
Nam Cung Vô Khuyết cười lạnh nhìn Nam Cung Huyền Ưng, nâng Nam Cung Thành dậy từ mặt đất.
Nam Cung Thành giống như chó chết, sống không còn gì luyến tiếc.
- Dừng tay!
Nam Cung Huyền Ưng nheo mắt, Nam Cung Thành chính là hậu bối của hắn, làm sao có thể chết đi như vậy?
- Dừng tay? Ngươi bảo ta dừng tay thì ta sẽ dừng tay sao? Nam Cung Huyền Ưng ngươi là thứ gì?
Nam Cung Vô Khuyết ho ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt vạn phần, tác dụng phụ của đan dược khiến hắn vô cùng khó chịu, bàn tay dùng sức mạnh hơn, trực tiếp bóp vỡ đầu của Nam Cung Thành.
Bộ Phương ở xa xa quan sát.

Nam Cung Huyền Ưng đã tức giận đến cực hạn.
Tiếng động rống giận và áp lực đáng sợ thổi quét tới, muốn một kích trực tiếp đánh Nam Cung Vô Khuyết thành thịt nát.

Một chiêu này bao hàm lửa giận vô cùng của Nam Cung Huyền Ưng.
Cả người Nam Cung Vô Khuyết vô cùng mềm nhũn vô lực, quỳ một gối xuống đất, mưa chảy xuống hai bên má, lạnh thấu xương.
Ầm…
Một luồng quang mang màu tím lóe lên.

Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt Nam Cung Vô Khuyết.

Hai cánh kim loại sau lưng mở mạnh ra, phát ra tiếng vang leng keng bén nhọn.
Ầm ầm ầm!
Hào quang văn lộ trên áo giáp lóe lên, Tiểu Bạch giơ một quyền giống như quạt hương bồ lên, đập một quyền về phía Nam Cung Huyền Ưng.
- Một con rối? Cút cho ta!
Nam Cung Huyền Ưng rít gào nói.
Trong tay Bộ Phương lượn lợ làn khói, sau đó Huyền Vũ Oa bay lơ lửng trong tay hắn.
Dòng nước tan chảy nơi Băng Cực, mì sợi tung bay bốn phía, đều bay vào trong nồi.
Bộ Phương há mồm, phun ra một ngọn lửa màu vàng cực nóng, uy năng của thiên địa huyền hỏa nhất thời bùng nổ.
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết có cảm ứng, mạnh mẽ quay đầu, không thể tin nhìn về vị trí của Bộ Phương.
Thiên địa huyền hỏa? Bộ lão bản cũng có thiên địa huyền hỏa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui