- Bạch gia né ra! Lão cẩu này để ta giải quyết!
Nam Cung Vô Khuyết rướn cổ, đỏ mắt, lớn tiếng quát lên.
Khí thế như rồng, rít gào tận trời.
Thiếu chút nữa chọc Nam Cung Huyền Ưng tức chết… Ngươi cọn mẹ nó gọi ai là lão cẩu?
Thân phận Nam Cung Huyền Ưng hắn cao quý, thằng nhãi con này vậy mà dám gọi hắn như vậy! Quả thật không thể tha thứ mà!
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên một trận, trận pháp trước bụng bốc lên một trận khói nhẹ, ngừng xoay tròn, không tiếp tục phát ra trận pháp đại pháo nữa.
Nam Cung Huyền Ưng cũng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn cũng thật không ngờ, hắn đường đường là một Thần Thể Cảnh đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn lại bị một con rối bức bách đến thảm hại như vậy.
Hơi thở trên người càng thêm áp lực, ánh mắt Nam Cung Huyền Ưng lạnh như băng nhìn Tiểu Bạch.
Nam Cung Vô Khuyết gào thét, từ trên vòm trời đáp xuống, trực tiếp hạ xuống trước mặt Nam Cung Huyền Ưng.
Xuy xuy xuy…
Mưa lạnh như băng rơi xuống ào ào, đọng lên làn da của Nam Cung Vô Khuyết, trực tiếp bốc hơi lên, cuồn cuộn hơi nóng.
Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy làn da của mình muốn bùng cháy, loại cảm giác nóng rực này khiến hắn khổ sở vạn phần.
Nhưng chân khí trong đan điền của hắn bắt đầu cuồn cuộn khởi động.
Đan hỏa vừa mới hấp thu kia cũng trở nên mênh mông, không ngừng rít gào trong đan điền.
Thực lực của hắn vậy mà trong một khoảnh khắc lại xảy ra biến hóa lớn như thế.
Thực lực của hắn làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy? Rốt cuộc là bởi vì sao?
Tuy lúc này Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy hơi nóng đốt người, cảm giác cay rát trong miệng khiến hắn không ngừng gào thét nhưng khiếp sợ trong lòng cũng trào dâng không ít…
“Chẳng lẽ nhờ vào bát mì kia?”
Hắn nghĩ đến bát mì sợi Bộ Phương vứt cho hắn, bát mì cay đến không có bạn bè kia khiến hắn đau trứng vạn phần.
Nhìn ngươi bị thương nặng, thêm chút gia vị cho ngươi… đây là chỉ thêm chút gia vị sao? Đây rõ ràng là hạ độc mà!
Nam Cung Vô Khuyết hét dài, nửa người trên lõa lồ đỏ bừng lên, chân khí sôi trào.
Máu dơ được mưa cọ rửa, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Nam Cung Vô Khuyết lúc này tuy có hơi chật vật nhưng nắm chặt nắm đấm, cũng cảm thấy bản thân tràn ngập lực lượng.
Trong lòng Nam Cung Huyền Ưng kinh hãi, thằng nhãi con này làm sao trở nên đáng sợ như vậy?
Xuy xuy xuy…
Trong lỗ mũi của Nam Cung Vô Khuyết không ngừng phun ra hơi nóng, giống như một con trâu đực phát dục nhìn chằm chằm Nam Cung Huyền Ưng.
- Lão cẩu… nhận lấy cái chết đi!
Rít gào một tiếng, sau đó, Nam Cung Vô Khuyết phóng nhanh ra, tăng tốc độ, nhanh đến mức khiến người ta dường như khó có thể nắm bắt thân hình của hắn.
Thân hình tiến lên nhanh như cắt của hắn làm cho nước mưa văng tung tóe.
Ầm…
Một quyền dường như đánh xuyên qua không khí.
Đôi mắt Nam Cung Huyền Ưng co rụt lại, giơ bàn tay lên, va chạm cùng một quyền của Nam Cung Vô Khuyết.
Một tiếng bang vang lên.
Hai người đều lui về sau mấy bước.
Trong lòng Nam Cung Huyền Ưng chấn động… nội tâm run rẩy.
Điều này làm sao có thể? Tiểu tử này làm sao có thể mạnh như vậy?
Gừ gừ gừ…
Nam Cung Vô Khuyết bị đánh lui, sau khi ổn định thân hình, lần nữa kêu gào xông thẳng về trước.
Nam Cung Huyền Ưng thu lại khiếp sợ trong lòng, chân khí bạo phát, hai sợi xiềng xích rung động ầm ầm phía sau lưng hắn.
Ầm!
Dòng khí đáng sợ quay cuồng, hung hăng nện lên người Nam Cung Vô Khuyết.
Chân khí của Nam Cung Vô Khuyết chấn động mãnh liệt, vậy mà kháng cự được dòng khí này.
Sau khi trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, Nam Cung Vô Khuyết vọt nhanh đến trước mặt Nam Cung Huyền Ưng.
Vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt trừng lớn của Nam Cung Vô Khuyết khiến nội tâm Nam Cung Huyền Ưng không nhịn được run lên.
- Tiểu súc sinh ngươi…
- Lão cẩu nhà ngươi!
Khóe miệng Nam Cung Vô Khuyết nhỏ máu, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Huyền Ưng, cái miệng của hắn sưng lớn lên một vòng, đó là do bị cay.
Nhưng đây cũng không phải là vấn đề.
Lực lượng tăng vọt lúc này khiến Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy thập phần vui sướng.
Một chưởng nắm lấy bả vai của Nam Cung Huyền Ưng, một quyền nện xuống đầu Nam Cung Huyền Ưng.
Bang!
Nam Cung Huyền Ưng biến sắc, nâng tay ngăn cản.
Cánh tay va chạm với nắm đấm của Nam Cung Vô Khuyết, nhất thời hơi nóng bốc lên bốn phía.
Nam Cung Huyền Ưng kêu rên một tiếng, càng thêm phẫn nộ! Hắn muốn đánh bay Nam Cung Vô Khuyết, nhưng hắn lại phát hiện, tiểu tử kia bắt được bả vai của hắn khiến hắn hoàn toàn không thể giãy thoát.
Một kích đánh gãy một cánh tay, Nam Cung Huyền Ưng kêu lớn lên.
Nam Cung Vô Khuyết càng thêm hưng phấn! Ngươi con mẹ nó dám ra vẻ với ta! Đánh đến cha ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Bang bang bang!
Từng quyền, từng chưởng…
Tấn công không ngừng, rống giận không ngừng.
- Á! Tiểu súc sinh ngươi dám cắn ta!
- Cắn chính là lão cẩu nhà ngươi!
…….
Bộ Phương đứng ở xa xa, có vẻ cạn lời nhìn thấy hai người đánh lộn thành một vòng.
Nam Cung Vô Khuyết đánh điên cuồng, thậm chí trực tiếp động khẩu, cắn cánh tay Nam Cung Huyền Ưng, chọc Nam Cung Huyền Ưng tức đến rống giận không ngừng.
Bạo Nổ Ramen có thể tăng gấp đôi sức chiến chiến trên căn cơ.
Với căn cơ của Nam Cung Vô Khuyết, sức chiến đấu gia tăng tuyệt đối không chỉ là gấp đôi.
Nếu không phải bởi vì thân thể Nam Cung Vô Khuyết thương tổn quá lợi hại, nếu không hẳn là có thể đả bại Nam Cung Huyền Ưng.
Đáng tiếc… Nam Cung Vô Khuyết dù sao cũng bị thương quá nặng… Cho dù là Bạo Nổ Ramen cũng không thể thay đổi sự thật hắn bị thương nặng.
Hơn nữa, thời gian duy trì hiệu quả của Bạo Nổ Ramen cũng không được lâu lắm…
Rầm rầm rầm!
Mặt đất dường như chấn động, tu vi hai người đều là Thần Thể Cảnh, sức chiến đấu siêu quần, dưới sức chiến đấu như vậy, oanh kích mặt đất thảm thương không nỡ nhìn.
Nhưng mà Thiên Lam Thành có trận pháp bảo hộ, những chỗ vỡ nát đều sẽ tự động được chữa trị.
Thế nhưng những cửa hàng đan dược chung quanh liền thảm rồi… không ngừng bị phá hủy.
Sau hồi lâu, Nam Cung Vô Khuyết mới đứng lên từ trên mặt đất…Máu tươi chảy ồ ồ không ngừng trên người hắn.
Nam Cung Huyền Ưng bị đánh ngã trên mặt đất, không thể động đậy…
Từng tiếng thở phì phò, ngực Nam Cung Vô Khuyết giống như ống nước không ngừng co rút.
Hắn quá mệt mỏi rồi, sau khi hiệu quả của Bạo Nổ Ramen biến mất, mệt mỏi như thủy triều mãnh liệt trào dâng, hoàn toàn bao trùm lấy hắn.
Thân thể giống như chiếc thuyền lật, gian nan bước đi.
Nam Cung Vô Khuyết mở nửa mắt, mở miệng sưng to cười với Bộ Phương.
- Ngươi… tiểu súc sinh ngươi… thật là đáng chết.
Nhưng thân hình Nam Cung Vô Khuyết bỗng nhiên cứng đờ.
Chậm rãi xoay người, nhìn thấy thân mình Nam Cung Huyền Ưng đứng lên từ trên mặt đất.
Một viên đan dược màu đen bị hắn nuốt vào miệng.
Phía trên đan dược kia có một văn lộ như ẩn như hiện.
Đan dược vừa vào miệng, hơi thở của Nam Cung Huyền Ưng không ngừng được chữa trị, không ngừng tăng lên, vậy mà đạt tới trạng thái đỉnh phong lúc trước.
Chẳng quả so với lúc trước… trạng thái của hắn hiện giờ đã trở nên chật vật không ít.
- Đáng chết mà!
Nam Cung Huyền Ưng rống giận một tiếng, đá cao đùi, hung hăng nện lên phần eo của Nam Cung Vô Khuyết.
Nam Cung Vô Khuyết lúc này đã sớm vô lực, làm sao có thể chống cự được.
Trực tiếp bị đá bay, cả người đâm vào một cửa hàng đan dược, đá vụn hoàn toàn bao trùm lên người hắn.
Nửa ngày… Nam Cung Vô Khuyết cũng không thể đi ra.
Mái tóc rối tung của Nam Cung Huyền Ưng bay phất phơ, quần áo trên người rách bươm, trên đó có không hề ít vết cắn dữ tợn… trông thật ghê người.
Sau khi lau chùi thân mình, Nam Cung Huyền Ưng nheo mắt nhìn về phía Bộ Phương.
- Là ngươi đúng không… là bát mì của ngươi khiến thực lực của tiểu súc sinh này đột nhiên bùng nổ đúng không?
Dữ tợn nói ra từng chữ.
Sát khí trên người Nam Cung Huyền Ưng càng ngày càng nồng đậm.
Bộ Phương bình tĩnh đứng bên cửa, mặt không chút thay đổi nhìn Nam Cung Huyền Ưng.
- Đúng, ngươi đoán rất đúng, đáng tiếc ta cũng không có phần thưởng cho ngươi.
Bộ Phương nói.
- Phần thưởng? Vậy phần thưởng ta cho ngươi là ban cho ngươi cái chết!
Nam Cung Huyền Ưng lạnh lùng nói.
Hơn nữa vừa nói, trong đôi mắt hắn cũng hiện lên vẻ hưng phấn và tham lam.
Thiên địa huyền hỏa… trên người tiểu tử này còn có thiên địa huyền hỏa!
Vốn nghĩ đến đối phương là người của Khôi Tông, muốn thủ hạ lưu tình nhưng trên người Bộ Phương xuất hiện thiên địa huyền hỏa rồi… Thủ hạ lưu tình? Đó là hành vi của kẻ ngốc.
Nếu có thể đạt được thiên địa huyền hỏa… Địa vị của Nam Cung Huyền Ưng hắn sẽ có thêm đột phá, hơn nữa… trình độ luyện đan của hắn cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh, không chừng có thể đột phá cảnh giới luyện đan sư nhất vân.
Chỗ tốt khi đạt được thiên địa huyền hỏa… quả thật quá lớn rồi.
- Ta sẽ chậm rãi rút đi thiên địa huyền hỏa trên người ngươi… Giống như đại ca ta từng rút đi Cửu U Vương Viêm của Nam Cung Vô Khuyết!
Bước lên từng bước, Nam Cung Huyền Ưng chậm rãi bước tới chỗ Bộ Phương.
Bộ Phương thở ra một hơi thật sâu.
Đôi mắt mở ra, ngay sau đó, thân hình Tiểu Bạch chắn phía trước người Bộ Phương.
Quang mang trong đôi mắt Tiểu Bạch từ màu tím hóa thành màu xám trắng.
Sát khí lạnh lùng mãnh liệt bùng nổ.
Trận pháp trên người Tiểu Bạch nổi lên hào quang lấp lánh.
- Con rối của ngươi quả thật rất mạnh… nhưng muốn ngăn cản ta, vẫn là kém một chút!
Nam Cung Huyền Ưng nhìn Tiểu Bạch, cười nhạo nói.
Dưới chân đạp mạnh, thân hình trong phút chốc vượt qua vận tốc thanh âm, xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch.
Ầm!
Trận pháp đại pháo trên người Tiểu Bạch còn chưa bùng nổ đã bị Nam Cung Huyền Ưng vỗ bay.
Một luồng chân khí thất luyện hung hăng bùng nổ, quất lên người Tiểu Bạch, hung hăng đánh bay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch căn bản không thể đuổi kịp động tác của Nam Cung Huyền Ưng.
Tốc độ của hai người quả thật kém quá nhiều.
Đôi mắt Bộ Phương co rụt lại…
Rầm rầm rầm!
Tiểu Bạch giãy dụa đứng dậy, không ngừng nhằm về phía Nam Cung Huyền Ưng, nhưng hai người căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Lần nào cũng bị đánh nằm dài trên mặt đất.
- Nhìn thấy không… con rối của ngươi sẽ bị ta đập nát! Ngươi còn có thủ đoạn gì?
Nam Cung Huyền Ưng cười lạnh.
Lạnh như băng nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương nheo mắt, Tiểu Bì trên vai vẫy mạnh móng vuốt, giống như rất không vừa lòng với thái độ càn rỡ của Nam Cung Huyền Ưng.
Đôi mắt xám trắng của Tiểu Bạch quỳ rạp trên mặt đất lần nữa lóe sáng, màu tím và màu trắng không ngừng nhấp nháy, một luồng hơi thở đáng sợ dần dần tràn ngập khắp người Tiểu Bạch.
Nhưng thời điểm hơi thở Tiểu Bạch sắp bùng nổ.
Chi chít!
Tiểu Bì vẫn nằm trên vai Bộ Phương bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lập tức hình thành một luồng lưu quang màu vàng phóng nhanh ra.
Tốc độ kia nhanh giống như một màn quang mang màu vàng xé rách hư không.
Nhanh đến mức người ta khó có thể nắm bắt.
Nam Cung Huyền Ưng ngẩn ngơ, sau đó cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập mạnh.
Giơ bàn tay lên, hung hăng đánh về phía Tiểu Bì bay nhanh đến.
- Một con rối! Một con tôm! Ngươi chẳng lẽ chỉ có những thủ đoạn này sao?
Nam Cung Huyền Ưng rít gào, hơi thở tăng cường, hai xiềng xích sau lưng chớp động đến cực hạn.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn co rụt lại, đồng tử thu nhỏ chỉ còn kích thước hạt mè.
Bởi vì hắn phát hiện, hào quang màu vàng vẫn luôn hướng về phía hắn… vậy mà biến mất không thấy!