Con tôm lúc trước kia đâu rồi?
Trong đôi mắt của Nam Cung Huyền Ưng cũng tràn ngập sát khí, phát hiện trước mắt căn bản đã không còn kim quang sáng chói kia.
Giống như con tôm tít màu vàng kia chưa từng xuất hiện.
Bỗng nhiên, Nam Cung Huyền Ưng cảm thấy cả người đều lạnh lùng.
Hắn cảm thấy một bóng ma thật lớn bao trùm lên hắn, bên trong bóng ma này mang theo hơi thở cuồng bạo.
Tình huống gì vậy?
Nam Cung Huyền Ưng rùng mình, mạnh mẽ ngẩng đầu, lập tức thấy được một thân ảnh che thiên lấp địa, thân hình sáng chói kia vô cùng khổng lồ.
Mưa rơi tí tách từng giọt, dừng trên thân hình khổng lồ kia, bọt nước vỡ tan, bắn ra tung tóe.
Gừ!
Một tiếng rống to, đinh tai nhức óc.
Con tôm tít nhỏ bé lúc trước vậy mà lập tức trở nên lớn như vậy!
Hơi thở đầy áp lực kia khiến đôi mắt của Nam Cung Huyền Ưng cũng run lên.
Bộ Phương cũng dại ra nhìn tôm tít trở nên lớn lên, hắn thật không ngờ Tiểu Bì ngày thường an tĩnh nằm dài trên vai hắn vậy mà… còn có thể biến thân.
Thằng nhóc này, xem ra cũng không đơn giản chút nào.
Cặp càng lưỡi liềm bén nhọn khổng lồ vô cùng, vẫy mạnh, giống như muốn cắt nát mặt đất.
Nam Cung Huyền Ưng cảm thấy một trận kình phong lạnh lẽo truyền đến, thân hình chợt lóe lên, lập tức phóng ra xa.
Rầm rầm!
Tiểu Bạch cũng hơi sửng sốt, sắc thái biến ảo trong đôi mắt cũng biến mất, tiếp tục khôi phục lại màu xám trắng ổn định.
Một cái tát vỗ lên mặt đất, thân hình Tiểu Bạch phóng lên cao.
Tiểu Bì giống như một con rồng hoàng kim khổng lồ, thân hình khẽ động, giáp xác cả người va chạm, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Thân hình Tiểu Bạch lơ lửng trên hư không.
Thân hình Tiểu Bì vừa chuyển, Tiểu Bạch lập tức đứng trên lưng của Tiểu Bì.
Mắt kép của Tiểu Bì xoay tròn, cuối cùng vung vẫy càng lưỡi liềm, gào rống thật to.
Vù vù…
Một trận quang hoa kim sắc mờ ảo tràn ngập khắp người Tiểu Bì.
Quang mang này bao trùm lên Tiểu Bạch, khiến cả người Tiểu Bạch được một tầng kim sắc cao quý giống như sương mù bao phủ.
Đôi mắt xám trắng của Tiểu Bạch lóe sáng, hào quang trận pháp trên người không ngừng nhấp nhấy.
- Đây là cái gì? Đang diễn xiếc hay sao?
Nam Cung Huyền Ưng sau khi ổn định thân hình, nhìn thấy con rối cưỡi lên người một con tôm vàng khổng lồ, trên mặt hiện lên vẻ quái dị khó diễn tả thành lời, cảm thấy thập phần kỳ quái và cạn lời.
Đôi mắt của Bộ Phương cũng hơi sáng ngời, nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Bì.
Hai tên nhóc này vậy mà còn có thể tạo thành tổ hợp, hắn thế mà không biết gì… Cho tới nay, Bộ Phương vẫn luôn nghĩ rằng Tiểu Bì ngoại trừ có thể bơi một vòng trong nồi, gia tăng hương vị và mùi vị của món ăn thì cũng không có tác dụng gì khác.
Thì ra hắn vẫn luôn sai lầm rồi.
Tiểu Bì này… lại còn có thể biến thân.
- Vô dụng thôi… các ngươi quá yếu!
Nam Cung Huyền Ưng không thèm để tâm, thét dài một tiếng, chân khí trên người mãnh liệt bùng nổ, ở ngoài thân thể hắn hóa thành một con chim ưng giương cánh bay cao.
Trên người chim ưng kia bị hai sợi xiềng xích lạnh như băng trói buộc.
Ầm!
Dòng khí cuồn cuộn nhất thời phát ra từ trên người của Nam Cung Huyền Ưng, thổi bay bốn phía.
- Đây là chỗ dựa cuối cùng của ngươi sao… tốt lắm, ta sẽ xé nát hoàn toàn chỗ dựa này của ngươi, để ngươi cảm thụ thử xem… cái gì gọi là tuyệt vọng!
Vừa dứt lời, cả thân hình của Nam Cung Huyền Ưng phóng mạnh ra, tốc độ tăng nhanh, vượt qua cả tốc độ âm thanh, truyền đến từng trận âm bạo.
Trong nháy mắt, Nam Cung Huyền Ưng xuất hiện trước người Tiểu Bì khổng lồ.
Tiểu Bì chở theo Tiểu Bạch, trừng lớn mắt.
Chân nhỏ rậm rạp vùng vẫy trên hư không, sau đó thân hình phóng ra với tốc độ không thể tin nổi.
Tốc độ kia vậy mà không kém gì tốc độ của Nam Cung Huyền Ưng.
Tròng mắt Nam Cung Huyền Ưng co rụt lại, đánh ra một quyền, quyền phong hung hãn, giống như hóa thành một hư ảnh đang rít gào, vung tới chỗ Tiểu Bì.
Dao động khủng bố kia giống như muốn dùng một quyền đập nát Tiểu Bì.
Một trận dao động kịch liệt bùng nổ.
Trên lưng Tiểu Bì sáng chói bị chấn động mạnh.
Xẹt xẹt!
Giống như không khí bị xé nát.
Đây là quả pháo năng lượng, năng lượng pháo của trận pháp đại pháo.
Tiểu Bạch đứng sững sừng trên lưng Tiểu Bì, bị một tầng hào quang mờ ảo bao phủ.
Trận pháp trên người cũng rực sáng quang mang màu vàng.
Trận pháp đại pháo nổ tung cũng được bao phủ một tầng quang mang màu vàng.
Quyền kình trực tiếp bị trận pháp đại pháo xé rách.
Vậy mà dư chấn của năng lượng pháo kia vẫn chưa bị tiêu tán.
Mang theo tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, đập nhanh về phía Nam Cung Huyền Ưng.
- Thật nhanh! Tốc độ của trận pháp đại pháo này làm sao còn nhanh hơn trước nhiều như vậy?
Tóc gáy cả người Nam Cung Huyền Ưng đều bùng nổ.
Nếu nói trận pháp đại pháo ban đầu của Tiểu Bạch chỉ khiến hắn cảm thấy khó giải quyết, vậy uy năng của trận pháp đại pháo lúc này thật khiến hắn cảm thấy kinh hãi! Muốn tránh cũng không được.
Nam Cung Huyền Ưng khởi động vòng bảo hộ chân khí, chỉ có thể lựa chọn ngầm đối kháng với trận pháo này.
Ầm ầm ầm!
Thiên Lam Thành trong bóng đêm, dường như tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía một phương hướng, chỗ phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Một luồng quang mang màu vàng phóng lên cao.
Sau đó là dòng khí đáng sợ cuồn cuộn bốc lên.
Bộ Phương cũng cảm thấy vài phần khiếp sợ, nhìn thấy hào quang trắng xám trước mắt, trong lòng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Bụi mù tán đi, hơi nước cuồn cuộn bốc lên bốn phía, sau đó lan tỏa khắp mặt đất.
Cả mặt đầu đều trũng thành từng hố sâu, đá vụn vỡ nát, không ngừng bắn ra tung tóe.
Lực phá hoại này quả thật khiến người ta kinh hãi.
Uy lực của trận pháp đại pháo này làm sao lại lập tức tăng cường lên nhiều như vậy? Trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên khẽ động, tròng mắt không nhịn được trợn to.
Chẳng lẽ Tiểu Bì ngoại trừ khả năng tăng cường mùi vị thức ăn… còn có thể tăng cường sức chiến đấu? Hào quang màu vàng bao phủ kia… có lẽ thật sự có thể tăng cường sức chiến đấu?
Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Bộ Phương nhìn về phía Tiểu Bì cũng có vẻ ngạc nhiên.
Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì, tinh nguyên lúc trước rốt cuộc đã vỡ ra quái thai gì?
Hơi nước tản đi.
Lộ ra một thân ảnh đứng lặng.
Bộ dáng lúc này của Nam Cung Huyền Ưng phi thường chật vật.
Hắn làm sao cũng không dự đoán được, uy lực trập pháp đại pháp này so với lúc trước, vậy mà mạnh mẽ hơn nhiều.
Toàn bộ xiêm y trên người hắn đều bị nổ rách bươm.
Da thịt thậm chí cũng bị cháy sém, quả thật đáng sợ.
Vòng bảo hộ năng lượng sau khi tiếp xúc trận pháp đại pháo, trực tiếp vỡ nát, căn bản không thể chống đỡ được lâu.
Quả thực đáng sợ!
Nam Cung Huyền Ưng ngẩng đầu, trên mũi hắn, một vết máu chậm rãi chảy xuống.
Tiểu Bạch đứng sừng sững trên lưng Tiểu Bạch, áo giáp cả người đều lóe ra quang mang màu vàng, hai cánh kim loại sau lưng hắn giang rộng ra.
Tiếng vang leng keng.
Lại là một trận pháp đại pháo ngưng tụ trong trận pháp màu vàng trước bụng hắn.
Xẹt xẹt!
Một quả pháo năng lượng lần nữa phóng mạnh ra, tốc độ phi thường nhanh!
Tốc độ kia khiến Nam Cung Huyền Ưng cũng kinh hãi!
Trốn? Không… không còn kịp nữa rồi!
Lần nữa khởi động vòng chân khí bảo hộ, Nam Cung Huyền Ưng muốn gắng gượng kháng cự quả pháo này.
Một tiếng nổ ầm ầm, hào quang chói mắt, dao động kịch liệt.
Thân hình Nam Cung Huyền Ưng trực tiếp bị nổ bay ngược ra sau.
Rầm rầm rầm!
Tiểu Bạch lúc này hoàn toàn hóa thành đại pháo hình người, trận pháp đại pháo trước bụng bùng nổ ra từng quả pháo.
Mỗi một quả pháo giống như muốn xé rách cả không khí.
Tiếng động nổ vang đinh tai nhức óc.
Nam Cung Huyền Ưng sống không bằng chết…
Giở trò vô lại mà…
Đối mặt với trận pháp đại pháo này, hắn căn bản không thể ngăn cản, mỗi một quả pháo năng lượng tương đương với công kích của cường giả Thần Thể Cảnh phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn.
Đây làm sao có thể ngăn chặn được?
Hắn muốn chắn, cũng đã thử chắn, nhưng vẫn không thể chắn được.
Liên tục hơn mười quả đại pháo bắn ra, trận pháp đại pháo trước bụng Tiểu Bạch cũng bốc lên một trận khói đặc.
Giống như ngay cả trận pháp cũng không thể chống đỡ, trực tiếp tiêu tán.
Năng lượng màu vàng phóng xuất trên người Tiểu Bì cũng dần ảm đạm, cuối cùng biến mất không thấy.
Thân hình khổng lồ giống như con rồng hoàng kim kia của Tiểu Bì cũng dần thu nhỏ lại, lại bé nhỏ như trước, nằm dài trên người Tiểu Bạch tròn trịa.
Cả mặt đất giống như bị lột một tầng vỏ.
Cửa hàng đan dược chung quanh dường như đều bị nổ tan nát.
Phụt phụt!
Nam Cung Huyền Ưng chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, hơi thở vô cùng uể oải.
Hắn vậy mà còn chưa chết… Không hỗ là cường giả phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn.
Nam Cung Huyền Ưng ngẩng đầu, cả người hắn đẫm máu, trong miệng ho ra máu, hơi thở cả người phi thường uể oải và chật vật.
- Ha ha ha ha… các ngươi hết chiêu rồi đi! Ngươi giỏi thì cứ tiếp tục nổ a! Tiếp tục đi a!
Nam Cung Huyền Ưng thất tha thất thểu ổn định thân hình, trừng lớn mắt, phá lên cười.
Bộ Phương dựa lên ván cửa, bình tĩnh nhìn Nam Cung Huyền Ưng.
Phía trên vòm trời, hào quang màu vàng bao phủ Tiểu Bạch đã ảm đạm đi nhiều, nhưng mà vẫn còn một tầng hào quang bao phủ như cũ.
Thật hiển nhiên, Tiểu Bì sau khi thu nhỏ lại, năng lực tăng cường sức mạnh cũng đã giảm đi.
Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
Hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch chấn động mạnh, thân hình âm bạo một trận, xuất hiện trước mặt Nam Cung Huyền Ưng.
Đôi mắt Nam Cung Huyền Ưng co rụt lại, nâng tay ngăn cản lại.
Hai người nhất thời vật lộn cùng nhau, từng quyền đánh lên da thịt.
Bịch bịch phịch!
Công kích này bùng nổ lên, Nam Cung Huyền Ưng trực tiếp bị bức ép bại lui liên tiếp, hắn bị thương, bị thương rất nặng, căn bản không thể ngăn cản! Nhưng ngăn không được cũng phải ngăn! Hắn không muốn chết!
Rống giận một tiếng, hắn đập ra một quyền, va chạm với nắm đấm của Tiểu Bạch, dòng khí cuồn cuộn bốc lên.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe sáng, xuất ra một quyền, sau đó nhanh như chớp nắm lấy cổ Nam Cung Huyền Ưng.
Hung hăng đè bẹp người này lên mặt đất… không ngừng chà đạp!
Đá vụn vỡ nát bay tung tóe, từng quyền đập xuống, khiến mặt đất cũng chấn động.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ, cả mặt đất bị đập thành từng hố sâu.
Trận pháp của Thiên Lam Thành cũng không kịp chữa trị.
Nam Cung Huyền Ưng giống như một con chó chết nằm bẹp trên mặt đất, không thể động đậy.
Tiểu Bạch đứng lên, hai cánh sau lưng khép lại, khí thế như hồng.
- Ngươi không thể giết chết được ta… không giết chết được ta! Khụ khụ…
Nhưng rất nhanh, Nam Cung Huyền Ưng lần nữa đứng lên từ trên mặt đất, trong miệng ho ra máu, nuốt vào một viên đan dược màu xanh.
Hơi thở trên người vậy mà lần nữa khôi phục.
Hắn hưng phấn cười điên cuồng, điên dại nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Bì, còn có Bộ Phương ở xa xa!
- Ha ha ha! Có linh đan nhị văn… các ngươi tuyệt đối không giết được ta!
Nhưng cảm thấy da thịt có vẻ hơi đau đớn…
Dòng khí cuồn cuộn, khí thế trên người Nam Cung Huyền Ưng vậy mà ngày càng gia tăng, càng ngày càng đáng sợ.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe sáng, hơi thở trên người dần dần ngưng tụ.
Tiểu Bì nằm dài trên đỉnh đầu Tiểu Bạch từ từ đứng dậy, đôi mắt xoay tròn nhìn thẳng Nam Cung Huyền Ưng.
Ngay sau đó.
Chỉ lưu lại một tiếng vang lên.
Một luồng kim quang hiện lên, nháy mắt xuyên thủng qua thân hình của Nam Cung Huyền Ưng.
Nam Cung Huyền Ưng trực tiếp cười to.
Trong hư không, Tiểu Bì vùng vẫy càng lưỡi liềm, chân nhỏ chi chít vẫy động không ngừng.
Sau đó quang hoa màu vàng rậm rạp phóng lên lên người Nam Cung Huyền Ưng, khoét thành từng lỗ nhỏ… biến cả người hắn trở thành cái rây.
.