- Thanh thiếu niên trẻ tuổi bây giờ ...!Đều ưa thích tự tìm đường chết tới vậy cơ à?
Thời điểm Minh Vương Nhĩ Ha nói ra những lời này, Diệt Nhật Cung Trần Thương không nói hai lời lập tức quay đầu rời đi, bởi vì hắn ta nhìn thấy một đôi mắt thông qua giữa đám năng lượng mũi tên ánh sáng trút xuống.
Đôi mắt kia lại khiến cho tinh thần của hắn ta quay cuồng, cực kỳ hoảng sợ.
Cái loại ánh mắt này khiến cho toàn thân hắn ta cảm nhận được một trận khủng hoảng.
Cho nên hắn ta không có do dự chút nào xoay người rời đi.
Dù nhìn thế nào đi nữa, người thanh niên trước mặt tuyệt đối không phải là người mà hắn ta có thể đối đầu.
Đối phương có thể dùng tay không bắt lấy một mũi tên Diệt Nhật Cung của hắn ta, đừng nói là hắn ta, mà coi như là Nhị ca của hắn ta đều chưa hẳn có thể ngăn cản! Cho nên hắn ta trốn chạy, bởi vì hắn ta sợ chết!
Có lẽ chỉ có đại ca của hắn ta, tồn tại cảnh giới bán thần đến đây mới có thể đối phó được thôi!
Người này cho dù không phải tồn tại cấp giáo chủ cảnh giới Thần Linh Cảnh thì cũng ít nhất là Đại Năng đỉnh cấp nửa bước Thần Cảnh!
Cái loại cường giả Đại Năng như này, coi như là tại trong thánh địa cũng đều là những người đứng đầu!
Minh Vương Nhĩ Ha cầm lấy mũi tên ánh sáng kia, lạnh lùng nói xong những lời này, ngay sau đó đôi mắt hắn ta trợn trừng, minh khí trên người phát ra.
Mũi tên ánh sáng này thế mà lại dùng tốc độ càng nhanh hơn bắn ngược trở về, bắn về phía Diệt Nhật Cung Trần Thương.
Trần Thương cảm thấy sau lưng có tiếng gió rít gào, toàn thân đều khẩn trương lên.
Sợi tóc hắn ta tung bay, trợn mắt thét dài!
Diệt Nhật Cung trong tay hắn ta lập tức bắn ra ánh sáng chói mắt.
Mũi chân hắn ta chạm trên mặt đất, thân hình nhẹ như chim yến từ từ bay ra, sau đó đột ngột nâng tay lên đặt ở bên trên Diệt Nhật Cung.
Phía trên trường cung có vầng sáng chói mắt, hắn ta liên tục kéo cung, không ngừng có những mũi tên ánh sáng bắn ra.
Rầm rầm rầm!
Mũi tên ánh sáng Trần Thương bắn ra đụng vào mũi tên ánh sáng bị Minh Vương tiện tay ném trở về, thi nhau nổ tung, chấn động dữ dội!
Năng lượng kinh hoàng tiêu tán ở trung tâm vụ nổ.
Trần Thương gần như điên cuồng gào thét không dứt.
Bỗng nhiên đôi mắt của hắn ta co rụt lại.
Bởi vì hắn ta phát hiện, ở đằng trên mũi tên ánh sáng bắn trở về kia, thế mà dính một tia khí đen kịt.
Đó là ...!Minh khí!
- Ngươi lại là sinh linh Minh Khư!
Trần Thương quát lớn, cả người đều nổi khùng lên, Diệt Nhật Cung chắn trước người, mũi tên ánh sáng nện ở bên trên nó.
Trần Thương lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị hung hăng đánh bay, ngực bị mũi tên kia xuyên thủng, Diệt Nhật Cung bay lên cao, xoạch một tiếng, rơi trên mặt đất.
Thân hình Trần Thương lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Sinh linh Minh Khư ...!Lại có sinh linh Minh Khư cường đại như vậy!
Chẳng lẽ pháp tắc bên trên Tiềm Long Đại Lục đều không có tác dụng rồi hả? Đã nói là để ngăn cản sinh linh phía trên Đại Hư đâu rồi chứ?
Tồn tại khủng bố trước mắt này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trần Thương nhìn lỗ thủng lớn trước ngực bản thân, vẻ mặt hắn ta đột nhiên kịch liệt run rẩy, thân thể run lên như cầy sấy, máu không ngừng trào ra miệng.
Phía trên miệng vết thương của hắn ta, có hắc khí lây lan, ngăn cản chân khí của hắn ta tiến hành chữa trị thân thể.
Cái này quả nhiên là minh khí tà ác của sinh linh Minh Khư!
Trên mặt Trần Thương toát ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn ta quay người nhưng lại trực tiếp ngã trên mặt đất, giang hai tay bò đến phía trước cũng trở nên cực kỳ gian nan...
Ầm ầm!
Phía trên vòm trời lại có mây đen u ám hội tụ đến.
Minh Vương Nhĩ Ha gắp lấy một miếng măng bao bọc lấy que cay, rốt cuộc vui thích đút vào trong miệng.
Miếng măng vừa vào miệng, lập tức mỹ vị bùng nổ, mùi vị que cay ...!khiến cho toàn thân Minh Vương đều mềm nhũn ra.
Miệng hắn không ngừng nhai nuốt, hai mắt khẽ mở, liếc nhìn mây đen rậm rạp đang bao phủ bầu trời, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
- Đại Đạo Pháp Tắc của Tiềm Long Đại Lục ...!Hừ ...!Thật là âm hồn bất tán mà!
Minh Vương Nhĩ Ha cười khẽ một tiếng sau đó thu liễm khí tức trên thân, cả người trở nên bình thản không có gì lạ, bắt đầu không chịu nổi mà ăn lấy ăn để Vạn Vật Sinh trên bàn.
Vừa ăn vừa gật đầu không ngớt.
Các giám khảo khác chết lặng trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ định thần lại, lần lượt vươn đũa ra, gắp một miếng măng cho vào miệng.
Que cay được bao bọc trong miếng măng.
Sức sống dồi dào đi kèm với tinh khí, cứ trào dâng mãnh liệt, không ngừng tác động vào tâm trí con người.
Bọn họ hé miệng, những gì phát ra từ trong miệng đều là sinh khí nồng đậm.
Loại cảm giác này ...!khiến cho sắc mặt mọi người nguyên bản bởi vì thưởng thức Nguyệt Lạc Ô Đề mà cảm thấy bi thương đến mức tận cùng có chút biến hóa.
Sức sống bừng bừng là điểm đặc biệt nhất của món ăn này, Bộ Phương đã phát huy vô cùng tinh tế, đã thể hiện được hết đặc trưng của món ăn này.
Tiếp đến là hương vị, hương vị của món ăn này rất đặc biệt và cũng rất khác biệt.
Măng mùa xuân non mềm, mùi măng thơm phức, vị cay của thịt linh thú xào lăn khiến người ta không khỏi há miệng thở dốc.
Nuốt vào trong bụng.
Vị cay theo khoang miệng chui vào trong, loại kích thích khi vị cay đập vào khoang miệng này, làm cho lỗ chân lông toàn thân mọi người mở ra, dâng lên hơi nóng và sức sống.
Những ý nghĩ tối tăm phiền muộn đều quét qua sạch sẽ!
Vì được xào lăn qua nên vẫn giữ được mùi thơm đặc trưng của nguyên liệu nấu ăn, hương vị đặc biệt mà xuất sắc.
Vạn Vật Sinh, một ngụm nuốt xuống khiến cho người ta cảm giác hết thảy phía trên đại địa đều như sống lại vậy!
Giống như đưa thân mình vào một mảnh bình nguyên đất vàng bao la, chợt như một đêm gió xuân tới, trên mặt đất có những chồi non đâm chồi nảy lộc và một màu xanh tươi tốt bao phủ khắp vùng bình nguyên, sức sống ngày càng trở nên rực rỡ.
Lục trưởng lão híp mắt, trên mép còn vương vết dầu, nhếch môi cong lên một độ cong khoa trương, râu cá trê không ngừng mà rung rung.
Trên mặt ông ta nở ra một nụ cười bất giác, món ăn này có thể làm cho người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ sung sướng, cả người dường như trở nên thư thái hơn một chút.
Lục trưởng lão mở mắt ra, tâm tình của ông ta dường như đã có thay đổi dưới món ăn này, khí tức trên người cũng đã xảy ra một chút biến hóa, có vẻ như là có dấu hiệu đột phá.
Mộc Chanh lại một lần nữa kẹp chặt hai chân, sinh cơ dâng lên bừng bừng khiến cho Mộc Chanh cảm giác bản thân đang chạy trốn trong một thảo nguyên rộng lớn.
Có sức sống vô tận bao phủ nàng ta, nguyên bản cảm thấy bi thương bởi vì Nguyệt Lạc Vô Địch cũng tại thời khắc này bị sinh cơ tràn ngập mà tan biến hết.
- Ta đã nói đồ ăn lão Bộ chắc chắn ăn ngon mà.
Nhìn xem cái hương vị này, nhìn xem cái que cay này...!Uầy ...!Quả thực là vô địch, được chứ! Vẫn còn so sánh cái quái gì nữa?
Minh Vương Nhĩ Ha vừa nói vừa gắp ăn.
Thừa dịp mấy vị ban giám khảo đều đang chìm vào bên trong hưởng thụ, hắn ta tranh thủ nhanh chóng gắp ăn nhiều hơn, nhanh hơn một chút.
Mặc dù vị que cay rất ngon, nhưng những thành phần phối hợp khác cũng không tệ, Minh Vương Nhĩ Ha mặc kệ, toàn bộ đút hết vào trong miệng.
Ăn tới miệng chảy đầy mỡ, bộ dáng kia còn đâu là dáng vẻ dũng mãnh của người vừa rồi trở tay một cái bắt được mũi tên ánh sáng của Diệt Nhật Cung Trần Thương chứ.
Diệt Nhật Cung Trần Thương đã hấp hối, gần như sắp chết.
Thân thể của hắn ta không có cách nào khôi phục được, không ngừng bị minh khí màu đen ăn mòn.
Ánh mắt của hắn ta mơ mơ hồ hồ, sức sống suy yếu.
Hắn ta biết rõ...!Khả năng bản thân sắp chết rồi, thế nhưng mà hắn ta không cam lòng, hắn ta thế mà phải chịu chết trong tay một sinh linh Minh Khư!