Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới


- Đứng lại, ta cùng đi với ngươi.
Bộ Phương cau mày nói ra những lời này, những lời này khiến cho thân hình Sở Trường Sinh lập tức chấn động, đứng ngay tại chỗ.
Những người xung quanh nhìn cảnh tượng này cũng sợ hãi ra mặt.
Tiểu tử đầu bếp này làm sao dám nói chuyện như vậy đối với Đại trưởng lão chứ?
Minh Vương Nhĩ Ha mới không có để ý tới bọn họ, tập trung nhét Vạn Vật Sinh vào trong miệng, nhét tràn đầy một miệng mà vẫn chưa thôi.
Quầng thâm trên mặt từ lâu đã biến mất rồi, cả người hắn ta ăn tới rạng rỡ hẳn lên.

Đầy đủ tư thái của một đồ tham ăn, hoàn toàn không còn vẻ cường đại như bóng dáng lúc trước phá vỡ mũi tên ánh sáng.
Tử Vân Thánh Nữ không biết lúc nào cũng đã trượt đến sau lưng Minh Vương, giương mắt nhìn Minh Vương đang ăn uống thả cửa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Tử Vân, động tác Minh Vương lập tức dừng lại.
Miệng hắn ta nhét tới phình to hai bên má, quay đầu nhìn Tử Vân Thánh Nữ xinh đẹp, hít hít cái mũi sau đó gắp lên một miếng măng bao bọc lấy que cay:
- Tới đây, cho ngươi nếm thử một miếng, đồ ăn lão Bộ nấu nướng tuyệt đối mỹ vị! Huống chi còn bỏ thêm loại thần khí que cay này! Một miếng này ngươi cần phải trân trọng lắm đấy.
Minh Vương rất nghiêm túc nói ra.

Con mắt Tử Vân Thánh Nữ lập tức sáng ngời, vén lên tóc mái rơi trên trán.

Cặp môi đỏ mọng khẽ nhẹ nhàng mở ra.
Vẻ mặt Minh Vương ngây ngốc:

- Ngươi làm gì thế?
- Ngươi không đút cho ta sao?
Tử Vân chớp chớp đôi mắt to tròn, nói ra.
Khóe miệng Minh Vương lập tức co lại, hắn ta đường đường Minh Khư Chi Chủ, Minh Vương đại nhân vĩ đại.

Tiểu tử trước mắt này rõ ràng còn tuổi trẻ lại muốn hắn ta đút cho ăn...!Nha đầu kia sao không leo lên đầu hắn ta ngồi luôn đi này.
Tử Vân nói xong lại nheo mắt, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo khẽ thở ra, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở ra.
Minh Vương nhai nhai nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, nhìn thấy bộ dáng này Tử Vân như thế này, lời nói vốn dĩ muốn từ chối cũng đình trệ lại.
Được rồi, trong miệng toàn là đồ ăn, nói chuyện quá mệt mỏi!
Để tiểu tử này chiếm tiện nghi một tí đi.
Sau đó Minh Vương đưa đôi đũa lên miệng Tử Vân, đút một thứ tỏa ra mùi thơm sáng bóng vào trong miệng Tử Vân.
Vết dầu loang ra, khiến đôi môi đỏ mọng quyến rũ hơn.
Minh Vương nhìn thoáng qua sau đó lại quay đầu tiếp tục gắp đồ ăn nhét vào trong miệng.
Mặt Tử Vân có hơi ửng hồng, như có hai đóa hoa đỏ ửng lan ra, khiến cho nàng cảm thấy có phần thẹn thùng e lệ.
- Ăn ngon thật...
Híp mắt, cảm thụ được mỹ vị đồ ăn tỏa ra trong miệng, cảm giác trêu chọc vị giác khiến toàn thân nàng hơi tê dại run lên.
Đồ ăn này ăn thật ngon nha.
Nhưng mà thật sự cảm thấy rất khó xử...!Ha ca ca tự mình đút cho nàng đồ ăn nha.
Tử Vân Thánh Nữ nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hai tay che mặt lại, ghé vào trên bàn cơm vụng trộm cười thầm...
Minh Vương Nhĩ Ha liếc nhìn Tử Vân Thánh Nữ, cô nhóc này ...!Có tật xấu.
Sở Trường Sinh chậm rãi xoay người lại lạnh nhạt liếc nhìn Bộ Phương.
Tiểu Nha bị ông ta ôm vào trong ngực, trên mặt tiểu nha đầu này có vài phần giãy dụa, như thể muốn thoát khỏi vòng tay của Sở Trường Sinh.
Thế nhưng mà chân khí Sở Trường Sinh quanh quẩn, nắm vững lấy tiểu nha đầu này, khiến nàng không cách nào giãy giụa mảy may.
- Ngươi cũng biết nơi lão phu muốn dẫn tiểu nha đầu đi là địa phương nào? Là vì chuyện gì sao?
Sở Trường Sinh hỏi.
- Không biết, nhưng lại có quan hệ gì chứ...!Ngươi nói muốn dẫn Tiểu Nha đi, nhưng đó là tại dưới tình huống ta trù đấu thua mười người đứng đầu Bảng Thiết Bia Trù.

Trên thực tế thì cho đến bây giờ...!Ta cũng chưa từng bại, vậy ta cùng đi với ngươi thì có gì là không thể? Nếu ta không cho ngươi mang Tiểu Nha đi, ngươi đưa nàng đi được sao?
Bộ Phương mới thản nhiên nói.

Ánh mắt Sở Trường Sinh lập tức ngưng tụ, trừng mắt nhìn lại Bộ Phương.
Hồi lâu sau, ông ta mới thở ra một hơi thật dài.

- Địa phương lão phu muốn dẫn Tiểu Nha đi...!Đúng là mục đích của đám người này người xâm nhập vào, đó chính là cái gọi là truyền thừa Thao Thiết Cốc.
Sở Trường Sinh nói ra, cả người ông ta tựa hồ cũng toát ra một chút hi vọng.
- Truyền thừa Thao Thiết Cốc không thể rơi vào trong tay đám người kia...!Tiểu Nha là cái chìa khóa mở ra truyền thừa, cũng là người thừa kế truyền thừa...!Một khi Tiểu Nha kế thừa truyền thừa Thao Thiết Cốc, nàng chính là cốc chủ kế nhiệm của Thao Thiết Cốc chúng ta!
Sở Trường Sinh cuồng nhiệt nói.
Bộ Phương sững sờ, Tiểu Nha là...!Cốc chủ?
Tiểu Nha miệng còn hôi sữa...!Sở Trường Sinh cũng dám để cho nàng trở thành cốc chủ Thao Thiết Cốc?
Nhưng nếu đúng như vậy, cái này cũng chưa hẳn không phải là cơ duyên của Tiểu Nha...
Bộ Phương nghĩ đến, về sau ngẩng đầu nói:
- Được rồi, nhưng như những gì ta đã nói...!Trù đấu vẫn phải tiếp tục như cũ, mấy người còn lại của mười người đứng đầu Trù Bảng, vẫn phải trù đấu cùng ta.
Sở Trường Sinh sững sờ, ông ta khó hiểu nghi hoặc.
Chẳng lẽ Bộ Phương không phải là vì bảo hộ Tiểu Nha mới đưa ra lời mời trù đấu sao?
Hắn thật là vì trù đấu mà tới đây trù đấu?
Sở Trường Sinh nheo lại đôi mắt, hồ nghi liếc nhìn Bộ Phương...
Thế nhưng mà Bộ Phương vẫn là mặt không biểu tình như trước, cực kỳ bình tĩnh.
Vù....
- Đại trưởng lão không cần lo lắng, cho dù kẻ này cũng không so sánh được, chúng ta cũng sẽ không buông tha hắn...
Ngay tại thời điểm Sở Trường Sinh do dự...
Sau lưng Bộ Phương đột nhiên vang lên một hồi tiếng vang.
Lục Đào nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, cực kỳ nghiêm túc nói.
Trong tay của hắn ta nắm lấy một thanh Thái Đao phảng phất tách ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ tươi đẹp, giống như mộng ảo.
Người này chính là Mộng Huyễn Đao, Lục Đào.
- Trù đấu của người với ta ...!Còn chưa có kết thúc đâu, ngươi muốn chạy trốn sao?
Trong mắt Lục Đào tràn đầy chiến ý, nói ra với Bộ Phương.

Bộ Phương nhướng mày rồi chậm rãi quay người lại.
- Ah, ta không cẩn thận đã quên mất ngươi, vậy thì so tài thôi...!Tốc chiến tốc thắng!
Bộ Phương nói.

Mộng Huyễn Đao Lục Đào lập tức cứng đờ, trên mặt của hắn ta đã hiện lên thoáng qua một tia ủ rũ! Tiểu tử này ...!không ngờ lại dám khinh thường hắn ta!
Sở Trường Sinh nhìn xem hai người, hít sâu một hơi...
Sau đó quay người, ôm Tiểu Nha đi đến phía bên ngoài thao lâu.
Kế thừa truyền thừa...!Phải nhanh nha, một khi lại để cho mấy lão gia hỏa nhìn chằm chằm Thao Thiết Cốc biết được, có thể sẽ có thêm phiền toái.
Thế nhưng mà ông ta quay người vẫn chưa đi được vài bước.
Lại nghe được một trận âm thanh Thái Đao rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Mộng Huyễn Đao Lục Đào rưng rưng nước mắt, âm thanh run rẩy nơm nớp nói ra.
- Ta ...!Thua.
...
Tiểu Bạch chân đạp tôm Hoàng Kim Bì Bì, thân hình nhanh chóng xẹt qua tại trong hư không, không ngừng lóe lên hư ảnh trong hư không, trong nháy mắt lại biến mất vô tung.
Tốc độ bay nhanh.
Tại phía sau, một âm thanh bùng nổ vang lên, hư không cũng tựa như bị chấn sụp đổ, trường kích huy động, ánh sáng rực rỡ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận