Triệu Phúc Nhân vừa ăn hết chỗ bánh bao áp chảo, Vương Giai Kỳ đã vội vã giục ông ấy đưa cô đi xem thử mặt bằng.
Mặt bằng này của Triệu Phúc Nhân nằm giữa hai tòa nhà văn phòng trên đường Thư Viện.
Mặc dù lượng người qua lại không hề lớn nhưng lại tập trung nhân viên văn phòng, thu nhập cũng không hề thấp, mở nhà hàng ở đây cũng không phải là ý tưởng tồi.
Người thuê nhà khi trước là người Trùng Khánh.
Thuê cửa hàng để mờ quán lẩu, làm ăn khá tốt.
Cách đây không lâu dính vào chứng khoán nên bị phá sản, phải dẹp tiệm lẩu.
Sau khi nghe thấy Vương Giai Kỳ đang muốn tìm mặt bằng, Triệu Phúc Nhân liền dẫn Vương Giai Kỳ đi xem thử.
Cửa hàng bên trong trống rỗng, bên ngoài vẫn còn treo biển hiệu "Sơn Thành Lạt Muội Tử Hỏa Oa Điếm".
Vương Giai Kỳ cực kỳ ưng ý với mặt bằng này, càng xem càng thích, chỉ hận không thể cướp lấy nó.
Nhà hàng này có hai tầng, phòng bếp cũng đã có sẵn.
Tầng một có thể làm một đại sảnh, tầng trên thiết kế thêm một số phòng riêng.
Đằng sau nhà hàng còn có một khu đất trống, rất thích hợp cho khách để xe.
"Hảo Vị Đạo" cũng có rất nhiều khách hàng lái xe đến ăn.
Nhưng vì cửa hàng không có chỗ để xe cho khách nên họ đã chiếm chỗ đỗ xe của cư dân trong khu vực.
Cảnh sát khu vực cũng đã tới nhắc nhở nhà hàng nhiều lần.
Lần này lại vừa hay có chỗ đỗ xe cho khách, Vương Giai Kỳ cực kỳ hài lòng.
Triệu Phúc Nhân cho thuê cửa hàng giá sáu mươi nghìn tệ một tháng.
Vương Giai Kỳ đã từng cùng môi giới tới xem một số mặt bằng trên phố Thư Viện, giá Triệu Phúc Nhân đưa ra thật sự rất hợp lý.
Vương Giai Kỳ quyết định sẽ thuê chỗ này.
"Chú lại giúp cháu thêm một lần nữa rồi.
Cảm ơn chú, Lão Triệu." Vương Giai Kỳ nói cảm ơn Triệu Phúc Nhân.
"Chúng ta đều là người quen, có gì mà cảm với chẳng ơn."
Triệu Phúc Nhân xua tay.
Đây thật sự là một sự trùng hợp.
Vương Giai Kỳ muốn thuê mặt bằng, Triệu Phúc Nhân vừa hay lại đang có một căn nhà bỏ trống.
Hơn nữa, cho Vương Giai Kỳ thuê vừa có tiền lại vừa có đồ ăn ngon, không sợ thiệt.
"Cháu hoài nghi không biết chú họ Triệu hay họ Phòng." Vương Giai Kỳ buông lời trêu đùa.
"Phòng Phúc Nhân? Danh xưng này nghe dở tệ." Triệu Phúc Nhân vậy mà còn suy nghĩ đáp lại câu đùa của Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Nhân viên ở "Hảo Vị Đạo" đều được bao ăn ở nhưng cửa hàng này không có chỗ để nhân viên ở lại.
"Lão Triệu này.
Không biết chú có căn phòng nào gần đây cho thuê không?" Vương Giai Kỳ hỏi thử.
"Bình thường ta chỉ cho thuê mặt bằng kinh doanh, không có phòng trọ." Triệu Phúc Nhân lắc tay nói.
Vương Giai Kỳ hơi thất vọng.
Thật ra cô ấy hơi lười.
Nếu Triệu Phúc Nhân có căn phòng nào cho thuê, Vương Giai Kỳ không cần phải mất công đi tìm nữa.
"Thật ra ta có quen một người đang có phòng cho thuê."
Nghe đến đây Vương Giai Kỳ cảm thấy rất tốt.
Có Lão Triệu giới thiệu sẽ không mất phí hoa hồng, hơn nữa còn rất yên tâm.
Sau khi giải quyết xong vấn đề phòng ốc, Vương Giai Kỳ bắt tay vào thiết kế nhà hàng.
Vương Giai Kỳ thuê một người thiết kế nội thất để thống nhất phong cách cho các chi nhánh.
Chuỗi nhà hàng Ma Lạt Thang được thiết kế phong cách hiện đại tối giản, nhà hàng Trung Hoa thì theo phong cách Trung Quốc cổ kính.
Chuỗi nhà hàng này sẽ được chia thành hai loại hình khác nhau.
Một nơi sẽ giống như "Hảo Vị Đạo", chuyên làm những món ăn đường phố, tập khách hàng hướng đến đa dạng, đặc biệt là giới trẻ.
Nơi còn lại là nhà hàng chuyên làm đồ ăn Trung Quốc, thích hợp với tập khách hàng tầm trung đổ lên muốn thưởng thức đồ ăn ngon trong không gian sang trọng.
Gần giao thừa, cuối cùng bản vẽ nội thất của cửa hàng đã được hoàn thành.
Nhưng vì thời gian giáp Tết, các công ty trang trí nội thất đều tăng giá lên gấp đôi.
Để khai trương đúng dịp, Vương Giai Kỳ đành bấm bụng bỏ ra số tiền này.
Vương Giai Kỳ cũng quyết định cho nhân viên nghỉ Tết một tuần.
Đây có lẽ là dịp để mấy người bọn họ tranh thủ về thăm người thân cũng như nghỉ ngơi.
Bởi vì một quy tắc trong ngành dịch vụ chính là bạn không thể nghỉ ngơi khi người khác được nghỉ, những ngày nghỉ lễ dài là một thứ xa xỉ.
Trước khi nhân viên nghỉ Tết, Vương Giai Kỳ đã mừng tuổi từng người để bọn họ có tiền sắm Tết.
Phó Hiểu Mai muốn ở lại để giám sát nhân viên trang trí nhà hàng nhưng bị Vương Giai Kỳ từ chối.
Cửa hàng đã có Phương Minh Lượng, Lý Hồng Phương, Cốc Vũ và Nghiêm Thạc thay phiên nhau trông coi.
Giải quyết ổn thỏa việc của nhà hàng, Vương Giai Kỳ chuẩn bị về nhà bà ngoại ăn Tết.
Vương Miểu cũng từng hỏi Vương Giai Kỳ có muốn đến Thượng Hải để ăn Tết với cả nhà không.
Nhưng nghĩ đến việc phải nhìn mặt Vương Đức Thắng mỗi ngày, Vương Giai Kỳ cảm thấy tốt nhất là không nên đến để tránh hai bên đều không vui.
Hơn nữa việc cô ấy về nhà bà ngoại cũng không có gì lạ.
Từ khi bố mẹ ly hôn, Vương Giai Kỳ mỗi năm đều theo mẹ về nhà bà ngoại ăn Tết.
Đến khi mẹ cô mất, việc này cũng chưa từng thay đổi.
"Kỳ Kỳ về rồi đấy à? Có muốn uống Sprite không?"
Bà ngoại vừa thấy Vương Giai Kỳ về liền chạy ra giúp cô mang đồ vào nhà.
Ngày bé Vương Giai Kỳ rất thích uống Sprite.
Mẹ sợ con gái bị sâu răng nên luôn cấm cô ăn đồ ngọt.
Nhưng khi ở nhà bà ngoại thì khác, Vương Giai Kỳ có thể uống nước ngọt bao nhiêu cũng được, đây cũng chính là thời điểm mà Vương Giai Kỳ thích nhất.
"Cháu về rồi đây.
Bà đi từ từ thôi, để cháu tự mang đồ vào trong được rồi."
Ông nội Vương Giai Kỳ mất khi cô còn nhỏ, sau đó mẹ cô cũng đi theo, giờ chỉ còn lại bà ngoại.
Chú của cô đã nhiều lần muốn đón bà ngoại lên thành phố ở nhưng bà nhất quyết ở lại Vịnh Thạch Môn.
Vịnh Thạch Môn nằm ở ngoại thành Lương Khê.
Ở đây ngoài những ngôi nhà bình thường như trên thành phố thì vẫn còn những ngôi nhà bằng gỗ.
Ngôi nhà cũ bằng gỗ của bà ngoại Vương Giai Kỳ cũng là một trong số đó.
"Về nhà là tốt rồi."
Mỗi lần Vương Giai Kỳ về nhà, bà ngoại luôn rất vui vẻ.
Bà ngoại cô vẫn như xưa, không hề thay đổi, vẫn luôn coi Vương Giai Kỳ là đứa cháu gái luôn đi theo sau bà đòi kẹo.
"Mọi người chưa về sao bà?"
Mặc dù sống cùng một thành phố, gia đình của Vương Giai Kỳ không hề gặp nhau.
Vì thế chỉ có dịp Tết này, mọi người mới cùng nhau về nhà bà ngoại ăn bữa cơm giao thừa.
"Chúng nó báo sẽ tới muộn.
Đồ ăn một mình bà chuẩn bị được rồi." Bà ngoại cô bao nhiêu năm nay đều tự mình làm mọi việc trong nhà.
Khi không có việc gì thì cùng những người khác trong thôn đi leo núi nên mặc dù đã ngoài tám mươi nhưng tinh thần vẫn như mới chỉ sáu mươi.
Vương Giai Kỳ theo bà ngoại đi vào bếp.
Trên bàn bày táo đỏ đường phèn, cá bung, nộm sứa, sườn xào chua ngọt, củ cải khô, tôm muối.
Vương Giai Kỳ giúp bà ngoại bê những món ăn trên bàn bếp ra ngoài phòng khách sau đó quay lại bếp giúp bà ngoại nấu nướng.
"Lươn sốt dầu Thượng Hải cứ giao cho cháu.
Các bác chắc cũng sắp tới rồi, mỗi người một chân một tay sẽ nhanh hơn." Vương Giai Kỳ thấy món lươn chưa được làm bèn xung phong nấu.
"Cháu bắt đầu nấu ăn từ bao giờ vậy?"
Bà ngoại rất hiểu Vương Giai Kỳ, từ trước đến nay cô đều không vào bếp, lần này về lại muốn giúp bà nấu ăn?
"Gần đây cháu có đi học nấu ăn.
Bà yên tâm, món này cứ giao cho cháu."
Thấy bà ngoại có vẻ không tin tưởng mình, Vương Giai Kỳ muốn để bà đứng sang một bên nhìn mình nấu ăn, nếu cô làm sai, bà ngoại có thể chỉ bảo cô.
Nghe thấy Vương Giai Kỳ nói thế, bà ngoại cũng không nói gì thêm.
Vương Giai Kỳ mỗi năm chỉ về một lần, bà cũng không muốn làm Vương Giai Kỳ mất hứng.
Nhưng điều làm bà bất ngờ nhất là Vương Giai Kỳ không chỉ biết nấu ăn mà tay nghề thậm chí còn rất tốt.
Lươn sốt dầu Thượng Hải và lươn chiên giòn Lương Khê là hai món ăn khác hẳn nhau.
Đây là một món ăn truyền thống ở Cô Tô Trung Quốc, tập trung vào phương pháp chiên và hầm, thêm sốt dầu đỏ béo béo và một lượng đường lớn.
Vương Giai Kỳ cắt lươn thành từng đoạn bằng nhau.
Sau đó xào thơm tỏi và gừng rồi cho tiếp đường trắng, rượu nấu ăn, mỡ lợn, xì dầu và các gia vị khác xào cùng lươn.
Lươn trong chảo được thẫm đẫm gia vị nhảy lên theo từng đợt hất chảo của Vương Giai Kỳ.
Bà ngoại đứng bên cạnh nhìn thì tưởng mình bị hoa mắt, nhìn người khác thành Vương Giai Kỳ.
Đợi lươn hầm được một lúc, Vương Giai Kỳ múc ra đĩa.
Trong lòng còn đáng tiếc bếp nhà bà ngoại không đủ mạnh, cô chỉ đành chiên lươn sau đó hầm để ra được hương vị ngon nhất.
Lươn sốt dầu Thượng Hải vừa xong, mọi người cũng đã đến đông đủ.
Trong căn nhà gỗ cũ, mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên, ngoài cửa vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.
"Món lươn sốt dầu Thượng Hải này thật ngon!" Anh họ của Vương Giai Kỳ là Chu Hi lên tiếng.
Trừ món lươn sốt dầu Thượng Hải, những món ăn khác trên bàn đều do bà ngoại Vương Giai Kỳ làm, tất cả đều cho thêm xì dầu và đường.
Chỉ có món lươn là có vị khác biệt.
Lươn được rưới lên một lớp dầu nóng tạo ra âm thanh xèo xèo, sau đó rắc lên trên hành, tỏi và hồ tiêu.
Chu Hi ăn một miếng liền muốn ăn miếng thứ hai.
"Món này do Giai Kỳ làm." Bà ngoại nói.
Cả nhà ngạc nhiên nhìn Vương Giai Kỳ.
Cô ấy chỉ đành ngượng ngùng giải thích gần đây đã đi học nấu ăn.
Bác gái không ngừng tán thưởng món ăn của Vương Giai Kỳ.
Nhưng sau đó lại nói ra những lời làm Vương Giai Kỳ thấy đau nhức xương khớp.
"Giai Kỳ năm nay đã có người yêu chưa?"
Đây chính là câu hỏi mà các thanh niên đều sợ mỗi khi về quê.
Sau khi xác nhận đã có người yêu thì sẽ được hỏi một nghìn câu hỏi về đối tượng, sau đó còn hỏi bao giờ kết hôn.
Vương Giai Kỳ bị hỏi câu này chỉ đành lấy lí do không có thời gian, không đúng người, vạn sự tùy duyên để ứng phó.
Cũng may bác gái sau khi ăn cơm liền đi về luôn.
Nếu ngồi lại nói chuyện, nói không chừng còn muốn giới thiệu người yêu cho cô.
Vương Giai Kỳ vốn không nghĩ nhiều, trước mắt không có nhu cầu yêu đương, chỉ muốn tập trung để đối phó với cái hệ thống chết tiệt..