Mỹ Thực Manh Chủ

Mễ Lộ vặn nhẹ bánh bột, dây tơ bột bên trong được kéo dài hơn, càng kéo càng dài, từng sợi rõ ràng, không bị dính vào nhau.

Ngón tay Mễ Lộ khảy từng sợi tơ: ''1, 2, 3,...''

Triệu Bành Bành ở bên cạnh quan sát cô: ''Lộ tỷ, chị đang làm gì vậy? Chị muốn biết số sợi tơ bột sao không đếm trong lúc làm, bây giờ mới đếm còn ăn được gì nữa? Ăn ngon như vậy mà... Aizz... thật đáng tiếc!''

Ánh mắt Triệu Bành Bành nhìn chằm chực bánh bột trên tay Mễ Lộ, mặc dù trong xửng còn không ít, anh vẫn cứ luyến tiếc. Loại điểm tâm này thực sự quá ngon miệng, ngọt ngào mềm mại, hương vị thanh tao dễ chịu, không dính chút dầu mỡ nào. Điểm tâm truyền thống của Trung Quốc, bất luận là vẻ ngoài tinh xảo hay hương vị tuyệt vời bên trong, đều không thua kém chút nào so với bánh ngọt phương Tây.

Mễ Lộ không phản ứng lại Triệu Bành Bành, chuyên tâm đếm: ''29, 30, 31,...''

Còn chưa đếm xong nhưng cô liếc mắt cũng thấy rõ, còn 5 sợi nữa.

Cũng có nghĩa tổng cộng có 36 sợi.

Trong lòng cô căng thẳng, chậm rãi đem số sợi tơ đếm rõ ràng: ''..., 32, 33, 34, 35, 36.''

36 sợi, số chẵn.

Không mở căn bếp thứ hai.

Triệu Bành Bành như cũ vẫn thở ngắn than dài bên cạnh cô, thấy Mễ Lộ đếm xong, vứt bánh vào thùng rác, khuôn mặt tròn trĩnh của anh sắp nhăn thành 18 nếp gấp trên bánh bao.


Mễ Lộ lại cười, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, ánh mặt trời rọi vào trong mắt cô, lóe lên một ánh tinh quang rực rỡ, đôi mắt phá lệ sáng ngời.

Cô đã có đáp án--

Cô muốn mở căn bếp thứ hai!

Bởi vì vừa rồi lúc đếm xong, trong lòng cô bỗng dưng chùng xuống, cô ý thức được rằng, bản thân mình không hi vọng số tơ bột là số chẵn, đáp án mà cô vẫn luôn trông đợi-- là số lẻ, mở chi nhánh!

Tựa như khi ném đồng xu quyết định, một giây trước khi đồng xu tiếp đất, bạn biết rõ trong lòng mình mong muốn nhìn thấy mặt nào.

Mễ Lộ trước khi đếm xong, cũng đã biết rõ mình trông đợi cái gì.

Cô muốn Gạo Thật Thơm ngày càng lớn mạnh hơn, không chỉ là chi nhánh thứ hai, về sau còn mở thứ ba, thứ tư, thứ năm nữa!

Triệu Bành Bành nhìn cô sau khi đếm xong, trên mặt vui tươi xán lạn, không hiểu ra làm sao: ''Lộ tỷ, bánh bột cuộn phải làm đúng 36 sợi tơ ư?''

''Có phải hôm nay làm đặc biệt thành công không? Nhưng mà nếu phải làm đúng 36 sợi, chị chỉ cần đếm trong lúc làm bột thôi không phải sao? Hay là vẫn còn cái gì khác....''

Triệu Bành Bành tuy rằng tính cách năng nổ hoạt bát, nhưng là một người vô cùng ham học hỏi, một lòng cải thiện tài nấu nướng. Ngày thường Mễ Lộ đều giải đáp tỉ mỉ những thắc mắc của anh, nhưng lần này cô không trả lời anh. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Bành Bành, Mễ Lộ xoay người rời đi, cười một tràng giòn giã.

Việc chuẩn bị căn bếp thứ hai của Gạo Thật Thơm tuy bận rộn nhưng vẫn được tổ chức vô cùng tốt. Như lời A Sơ nói, bọn họ chính là đang sao chép thành công từ tiệm cơm gà XX.


Lúc trước cùng anh nói về những băn khoăn trong lòng, Mễ Lộ phát hiện ra nỗi lo to lớn nhất trong lòng mình chính là-- A Sơ khôi phục được trí nhớ, rời bỏ Gạo Thật Thơm, tiếp tục cuộc sống thường nhật, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ?

Mễ Lộ đột nhiên phát giác, cô dường như ỷ lại vào A Sơ quá nhiều rồi.

Vì vậy, việc chuẩn bị căn bếp thứ hai, cô không làm một bà chủ nhàn hạ nữa. Từ chọn địa điểm, trang trí, cho đến tuyển dụng nhân công, cô đều tham gia vào.

Mễ Lộ phát hiện A Sơ là một người thầy vô cùng tốt, bất luận đạo lý nào cũng đều được anh giải thích đơn giản. A Sơ phát hiện Mễ Lộ là một học sinh vô cùng tốt, thập phần thông minh, giảng một lần cô liền hiểu, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm xã hội.

Lúc trước, Mễ Lộ chuẩn bị đồ ăn, A Sơ phụ trách quản lý, mọi người đều bận công việc riêng. Hiện tại hai người đã cùng nhau dồn hết tinh lực cho việc chuẩn bị chi nhánh mới này.

Thông qua chuyện lần này, một mối lo lắng trong lòng Mễ Lộ được giải quyết-- sự thật chứng minh, chi nhánh ''Gạo Thật Thơm'' đầu tiên giờ đây đã có thể hoạt động độc lập mà không cần sự hiện diện của A Sơ hay Mễ Lộ. A Sơ đã tuyển dụng một người quản lý cho chi nhánh đó, hiện tại dù anh và cô không thường xuyên có mặt, chất lượng của cơm hộp cùng doanh thu, cũng không hề giảm chút nào.

Chính là như A Sơ từng nói, bọn họ có thể sản xuất được nhiều mà vẫn giữ độ ngon miệng.

Thời điểm khai trương Gạo Thật Thơm là giữa hè, chớp mắt đã tới Tết Âm lịch.

Tết Âm lịch, Gạo Thật Thơm đóng cửa bảy ngày theo quy định, chờ đến khi nhóm khách hàng CBD đi làm trở lại, tiệm sẽ mở cửa buôn bán bình thường, không lo bán không hết.

29 tháng Chạp, sau khi giao hoàn tất đợt cơm hộp cuối cùng, mọi người ở chi nhánh Gạo Thật Thơm thứ nhất cùng thứ hai tụ họp lại, bắt đầu làm sủi cảo, chuẩn bị cho đêm Giao thừa bên nhau. Mễ Lộ phát cho mọi người một phong bao lì xì lớn, kể cả nhân viên ở căn bếp thứ hai mới tuyển dụng cũng có phần. Độ dày của bao lì xì nằm ngoài dự kiến mọi người, cho nên ai nấy đều vui vẻ mà làm sủi cảo.


Bột mì chất đầy trong thau, màu lúa tự nhiên, tỏa hương ngọt nhàn nhạt. Đổ nước vào, đầu bếp mạnh tay nhào bột thành cục, vừa nhào vừa hùng hồn nói: ''Cho dù có máy làm bột, chúng ta cũng không cần. Vẫn là bột sủi cảo nhào thủ công ngon nhất, sức lực càng mạnh, bột ăn càng ngon. Không phải tôi khoác lác, lúc còn trẻ tôi làm công nhân nho nhỏ trong một căn bếp, nhiệm vụ chính chỉ có nhào bột, làm suốt mấy năm. Cho nên bột mì tôi nhào, khẳng định tuyệt vời! Chốc nữa mọi người nếm thử sẽ biết!''

Phía bên kia phòng bếp, người người đang điều chỉnh nhân.

Thịt nhân được băm nhỏ, mấy con dao được giơ lên cùng lúc, ánh dao phi lóe một mảnh. Thịt băm ra vẫn còn giữ được nước mềm mọng, so với thịt xay trong máy đương nhiên tươi ngon hơn nhiều.

Rau phải được xắt bằng dao thái bản lớn. Đặc biệt là rau cải trắng ngọt nước, nếu băm quá nhỏ sẽ làm mất một lượng nước trong đó, ảnh hưởng đến hương vị. Sau khi cắt xong rưới lên ít dầu, trộn nhẹ tay; dầu vương một lớp mỏng, không những làm cho thức ăn thêm lấp lánh đẹp đẽ, mà còn giúp lúc thêm muối vào nhân khó thoát hơi nước hơn. Cứ như vậy, sủi cảo làm ra vừa dinh dưỡng, lại vừa thơm ngon khó cưỡng.

Nhân thịt sủi cảo cho từ từ vào nước canh loãng, khuấy theo một chiều, hay còn gọi là ''lấy nước''. Lấy nước giúp cho nhân thịt căng mọng tươi mới, gói vào sủi cảo, lúc nấu xong sẽ không bị khô, non mềm dễ chịu.

Giống như làm dâu trăm họ, đầu bếp gói nhân sủi cảo hoàn toàn dựa theo khẩu vị của mình mà làm. Thích thịt gói thịt, thích chay gói chay, sủi cảo cơ hồ là vạn năng, muốn ăn cái gì liền bọc bên trong lớp bột.

Một miếng sủi cảo bé cỏn con, lại có thể biến ra vô số hình thù. Bột sủi cảo có thể nhào với nước nóng, bột xốp, trứng gà, hoặc bột gạo. Nhân gói chay mặn tùy ý, có thể chế biến bằng nhiều cách như hấp, chiên, áp chảo, chiên ngập dầu,..v.v... Nhân thịt có tôm bóc vỏ, gạch cua, hải sâm, cá, gà, lợn, dê, bò. Nhân chay có nhân thông thường và nhân thập cẩm.

Sủi cảo chuông Tứ Xuyên, sủi cảo áp chảo Thượng Hải, sủi cảo Lào Đông Bắc, canh sủi cảo Sơn Đông, sủi cảo hấp nhân gạch của Dương Châu, sủi cảo tôm trong suốt Quảng Đông,... Không một địa phương nào có thể cự tuyệt mỹ vị của sủi cảo.

Cho sủi cảo vào nồi, chỉ một chốc liền nổi lên mặt nước, một nồi trắng trẻo mập mạp, sủi bong bóng ùng ục.

''Tuyết rơi rồi!''

Tuyết rơi từng mảng bên ngoài khung cửa sổ, ánh đèn vàng soi chiếu vầng quang, bông tuyết xinh đẹp phá lệ rõ nét.

Trận tuyết đầu mùa cứ lặng lẽ rơi như thế.


Ngoài cửa tuyết rơi không tiếng động, trong nhà ấm áp lại vui tươi. Mấy nồi to cùng lúc nấu sủi cảo, sủi cảo được gắp ra, cho vào liên tục, càng nấu càng nhiều, càng cảm thấy tư vị.

Nồi sủi cảo sôi ùng ục, mịt mờ tỏa ra một tầng hơi nước trắng muốt. Chìm trong thanh âm như vậy, trái tim khi nào cũng nôn nóng của A Sơ bỗng yên tĩnh lạ kỳ.

Ánh mắt anh không tự chủ rảo quanh phòng bếp, dừng lại trên người Mễ Lộ cách đó không xa. Cô đang đeo tạp dề, trên mặt đầy ý cười, cùng người làm nói gì đó vui vẻ, mặt còn dính bột mì nhợt nhạt.

Trong lòng A Sơ bỗng dưng dâng lên một xúc cảm, muốn vươn tay lau vết bột trên mặt cô.

''Sủi cảo tới đây!''

Một tiếng la vang lên oai oái, khiến A Sơ bừng tỉnh hoàn hồn, anh lắc đầu cười, đánh tan ý nghĩ lạ lẫm vừa rồi trong đầu.

Sủi cảo vừa mới ra nồi, nhẵn mịn vừa miệng, hương vị tươi ngon. Muốn ăn nóng, chỉ cần gắp sủi cảo lên thổi mấy cái rồi cắn một ngụm. Muốn ăn lạnh, vậy thì nhúng sủi cảo vào nước nguội hai lần rồi vớt ra, vỏ ngoài sẽ dai hơn.

Có người gắp sủi cảo bỏ vào trong sốt ớt, cũng có người thích ăn canh sủi cảo, cho sủi cảo cùng canh vào trong chén, rắc rau mùi, hành lá, tôm khô và hẹ lên, cùng một số gia vị khác tùy ý.

A Sơ gắp một cái, cắn một ngụm, hương thơm nồng nàn, đậm vị quê nhà. Sủi cảo nóng hôi hổi trôi xuống bụng, từ dạ dày thẳng qua tim, thỏa mãn không thôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh bỗng cảm thấy đời này cứ an yên mà qua đi như thế cũng được.

Anh đột nhiên nghĩ, cho dù về sau anh mãi mãi không nhớ lại quá khứ, hóa ra cũng không đáng sợ đến vậy. Nỗi bồn chồn không ngủ yên dưới đáy lòng, tựa hồ bị cuốn trôi bởi sủi cảo.

Nếu anh thực sự nhớ không ra, anh vẫn có thể bình tĩnh mà tiếp thu hiện thực này, sau đó lại vui vẻ tiếp tục sinh hoạt.

Anh tuy không có ký ức, nhưng hiện giờ đã có sự nghiệp, lý tưởng, bạn bè,.... A Sơ nhìn thoáng qua Mễ Lộ đang ăn đến thỏa mãn, trong mắt tràn đầy ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận