Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Thậm chí là làm đầu bếp trong phòng bếp nhỏ để nấu cho võ tướng, chỉ có ở phòng bếp nhỏ mới có đủ loại thực phẩm, mà phòng bếp lớn bên ngoài, nói thẳng ra là chỉ đỡ hơn nấu cơm cho heo ăn một chút mà thôi.

Nếu làm được như thế, cô không chỉ có thể ăn được các món ngon, còn có thể tận hưởng thú vui khi nấu ăn, đây mới thật sự là mục đích của cô khi đến đầu bếp doanh.

Nhưng chuyện làm đầu bếp vẫn cách cô quá xa vời, trước mắt chuyện cô phải là chính là phải theo người mua đồ đến thị trấn gần đó.

Cô thực sự muốn mua rất nhiều đồ ăn.

Bữa cơm trước họ đã ăn hết nắm mì mà Tạ Ninh mang về, bởi vì không có thời gian và nguyên liệu nên họ không khởi động bếp nữa.

Sau khi kết thúc công việc bận rộn vào buổi trưa ngày hôm đó, mọi người trở về doanh trướng nghỉ ngơi, Tạ Ninh thần bí nói: “Này, tôi tìm được quan hệ rồi.



Có mấy người nhìn qua: “Quan hệ gì?”
Ngay cả Hà Kính cũng vểnh tai lên.

Tạ Ninh cười he he nói: "Là lão Vương phụ trách thu mua lần này, tôi có quan hệ khá tốt với ông ta cho nên đã khoe khoang tài nghệ nấu nướng của Giang Đình.

Ông ta nói, chỉ cần Giang Đình nấu cơm cho ông ấy một bữa, ngày mốt sẽ dẫn Giang Đình ra ngoài mua đồ.


Tạ Ninh vừa dẻo miệng lại còn đáng yêu, rất được các trưởng bối trong đầu bếp doanh yêu thích, lần trước anh ta nhờ làm nũng mà được một người chịu trách nhiệm mua hàng khác dẫn đến thị trấn luôn đấy.

Tần Quyết nghe vậy thì mừng rỡ: “Thật sao?”
Tạ Ninh gật đầu.

Giang Đình cũng cười nói: "Vậy trước tiên chúng ta lập danh sách đi, các anh muốn ăn gì, ta sẽ cố gắng mua về!"
Buổi chiều hôm sau, Giang Đình tranh thủ thời gian, hoàn thành công việc của mình từ sớm.

Bây giờ cô đã cho heo ăn thuần thục rồi, đám heo cũng bắt đầu thân thiết với cô, vừa thấy cô đã ụt ịt nhào tới, đặt hai chân trước lên vách chuồng heo, đôi mắt hí nhìn chằm chằm cái thùng trong tay cô.

“Đi đi đi! Lùi ra sau! Đừng đạp chân lên người ta!”
Giang Đình vừa cầm gậy trúc đuổi đám heo đi, vừa nhấc thùng đồ ăn cho heo lên, đổ vào trong chuồng heo, dùng hết sức hất mạnh xuống.

Nhìn bầy heo phe phẩy cái mông tròn vo tranh ăn, Giang Đình không khỏi cười, lau mồ hôi, có một cảm giác heo nhà mình đã trưởng thành.

“Cháu đi trước nha chú Tôn.



Sau khi cho heo ăn xong, Giang Đình xách mấy cái thùng rỗng lên, cô đã hỏi thăm lão binh cho heo ăn rồi, mỗi ngày sau khi cho heo ăn xong sẽ phải quét tước dọn dẹp chuồng heo, hai người sẽ luân phiên làm.

Giang Đình gật đầu, nhanh chân bước về đầu bếp doanh, đầu tiên cô thả đồ trong tay xuống rồi đi rửa tay, sau đó đi thẳng đến một doanh trướng.

Hôm nay cô cần nấu cơm cho lão Vương phụ trách đi mua thực phẩm, để tranh cơ hội được đi theo ông ấy lên trấn trên luôn.

Tạ Ninh đang đứng bên ngoài doanh trướng chờ cô, vẫy tay nói: “Giang Đình, mau lại đây nè.


Trước cửa doanh trướng dùng cục đá xếp thành cái bệ bếp, bên trên để một cái chảo sắt.

Lão Vương tầm độ bốn năm chục tuổi, nước da ngăm đen, trên mặt hằn sâu nếp nhăn, trông rất hiền hòa.

Ông ta là lão binh thuộc Hạ gia quân, khi còn trẻ là một vị tổng kỳ.

Người thân ở quê đã qua đời cả, ông ta không muốn về quê nên ở lại đầu bếp doanh làm một quản sự nhỏ, phụ trách chuyện mua nguyên liệu, cũng kiếm chác dễ dàng, cuộc sống trôi qua tự do thoải mái.


Vợ và con gái của ông ta đang sống ở biên thành, cũng thường xuyên đến thăm ông ta.

“Chào chú Vương.

” Giang Đình ôm quyền với Lão Vương.

Lão Vương cười khà khà nói: “Cháu chính là người mà thằng nhóc Tạ Ninh kia cứ nằng nặc đòi chú dẫn lên trấn cùng đó sao? Nó nói tay nghề nấu nướng của cháu rất tốt, nào, hôm nay bộc lộ tài năng cho chú xem nào.


Tạ Ninh ôm cánh tay Lão Vương thân mật làm nũng, nói: “Vậy thì phải giao kèo trước, chú ăn rồi là không được lật lọng đâu đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận