Lão Vương cưng chiều vỗ đầu của anh ta: “Cái thằng ranh con này, chú Vương của cháu là hạng người như vậy à?”
Ông ta nhìn về phía Giang Đình nói: “Chú ở đây một mình, cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, ngươi coi rồi làm là được.
”
Lão Vương ít khi nấu nướng, ông ta không giỏi nấu ăn, mà đồ ăn ở đầu bếp doanh ăn hoài cũng ngán, vì thế mới để Giang Đình thử tài.
Giang Đình đi vào doanh trướng của lão Vương, thấy trong ngăn tủ chứa đầy đồ, gạo và mì đều có đủ, gia vị bình thường cũng có.
Nhưng rau dưa tươi thì khá ít.
Cô đi dạo một vòng, chỉ nhìn thấy vài ba cọng rau hẹ héo úa và mấy quả cà tím hình thù kỳ lạ đã bị sâu đục nham nhở.
Tạ Ninh nói: “Đây đều là đồ ăn mà phòng bếp nhỏ không cần, cho mọi người nhặt về, thực phẩm bị hỏng sinh dòi sẽ không được nấu cho võ tướng và các đại nhân ăn.
”
Giang Đình im lặng tự hỏi.
Tạ Ninh đề nghị: “Hay là làm chút bánh bao và dưa muối đi, lão Vương không kén ăn, ở trong doanh chúng ta, bánh bao là món mà các đại nhân Bách hộ trở lên mới ăn nổi thôi.
”
Nghe thấy hai chữ bánh bao, Giang Đình lóe lên ý tưởng: “Có thể làm thử món bánh hẹ xem.
”
“Bánh hẹ? Đó là tên của món ăn mới sao?”
Giang Đình cười nói: “Anh chưa từng nghe à? Dùng rau hẹ làm nhân rồi bọc lớp vỏ ngoài, giống như món sủi cảo vậy đó.
”
Tạ Ninh lắc đầu: “Vừa nghe là biết ăn rất ngon rồi!”
Giang Đình múc một chút bột mì, lão Vương bảo cô múc thêm chút bột mì nữa.
Rau hẹ chỉ có một nắm nhỏ, hoàn toàn không đủ.
Vì thế Giang Đình cắt bỏ phần cà tím hỏng đi, sau đó thái sợi phần nguyên vẹn, trộn cùng với rau hẹ.
Tiếp theo cô đập thêm mấy quả trứng gà vào đánh tan, dùng chảo sắt chiên trứng gà, cho rau hẹ và cà tím thái sợi vào, bỏ thêm các loại gia vị.
Sau đó trộn đều lên, nhân bánh đã hoàn thành.
Cô mang đến rất nhiều gia vị, Tạ Ninh ngửi ngửi nồi nhân, hài lòng nói: “Nhiều gia vị như vậy, dùng đế giày chấm cũng thấy thơm nữa là.
”
Giang Đình cười đẩy đầu của anh ta ra, rửa tay rồi bắt đầu cán bột mì làm vỏ bánh.
Cô cảm thấy nấu cơm là một chuyện rất giải trí, kiếp trước cô sống một mình, những khi nhàm chán thường thích nấu ăn, rồi mời bạn bè và các học viên đến nhấm nháp.
Cô hưởng thụ món ngon, nhưng cũng hưởng thụ cả thú vui khi nấu nướng.
Cục bột tròn tròn dưới tác động của chày cán bột đã biến thành một miếng bột vừa to vừa trắng, Giang Đình đặt miếng bột vào lòng bàn tay, múc nhân vào, ngón tay thon dài linh hoạt nặn một chút, một cái sủi cảo mập mạp đã hình thành.
Sau khi làm hết tất cả bột và nhân, thì trên thớt xuất hiện một hàng sủi cảo nằm ngay ngắn.
Tạ Ninh nhóm lửa, Giang Đình múc một chút mỡ heo thả xuống nấu chảy, sau đó cho bánh hẹ vào, chiên trên lửa nhỏ.
Lớp vỏ bánh vốn mềm mại trắng trẻo như bông đã dần chuyển màu vàng giòn tan, mùi hương của mỡ nóng hổi và lớp bột mì chiên lên hòa vào nhau lan tỏa đi khắp nơi, trong đó còn thoang thoảng chút mùi thơm của rau hẹ, trứng gà và gia vị len lỏi qua lớp vỏ bay ra ngoài.
Thơm, thật sự là quá thơm.
(¯﹃¯)
Tạ Ninh vừa canh lửa vừa nuốt nước miếng, lão Vương cũng dựa lên cạnh cửa, cảm thấy bụng mình réo vang ùng ục.
Một nồi chiên được bốn cái, rất nhanh đợt bánh hẹ đầu tiên đã ra khỏi nồi.
Tạ Ninh vội vàng bê mâm lên cho lão Vương, sau đó trông mong nhìn ông ta gắp nó lên cho vào bát: “Chú Vương, chú mau ăn đi.
”
Lão Vương nhìn anh ta một cái, cười nói: “Thằng nhóc kia, cháu đã nuốt nước miệng tận tám trăm lần rồi, muốn ăn à?”
Tạ Ninh lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Không ăn, cái này đều là của chú.
”
“Thằng ngốc này, một lát nữa cháu và Giang Đình cầm mấy cái về ăn, chú không ăn hết nhiều như vậy đâu.
”
Đôi mắt Tạ Ninh sáng rực, anh ta hận không thể ôm lấy lão Vương hôn một cái: “Cảm ơn chú, chú Vương.
”