Mỹ Thực Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh


Vì xung quanh đây có người tuần tra của quân doanh canh giữ, nếu rời khỏi đây, ra được thảo nguyên mênh mông, có thể sẽ gặp phải người Bắc Nhung lén trốn vào bất cứ lúc nào.

Cho nên đừng thấy được ra ngoài mua nguyên liệu là công việc hậu hĩnh, ngược lại cũng vô cùng nguy hiểm.

Nhóm lính bếp chia nhau ra hành động, Giang Đình luôn đi theo phía sau lão Vương, bọn họ phụ trách đi mua thịt heo và thịt gà.

Ông chủ quầy thịt và mấy tiểu nhị chuyển hết thịt heo lên xe bò, sau khi lão Vương tính sổ sách rồi thanh toán tiền hàng cho họ xong thì mọi người vội vàng lên xe đi đến nhà tiếp theo.

Nửa con heo, mười con gà, đây là lượng thịt ăn trong ba ngày tới của phòng bếp nhỏ, chỉ có các võ tướng cấp Bách hộ trở lên mới được hưởng dụng.

Còn về heo mà đầu bếp doanh tự nuôi nấng, tất cả đều phải giữ lại đến khi tết nhất lễ lạc mới được giết ăn.

Mấy chiếc xe bò khác cũng nhanh chóng trở lại, bên trên chất đủ đồ, có gạo và mì, có rau dưa, có gia vị, còn có cả hoa quả tươi ngon.


Quả nhiên dù là ở cổ đại hay là tận thế, thăng chức tăng lương đều ràng buộc với cơm ngon rượu say.

╭(╯^╰)╮
Mấy xe đồ này hầu như đều chuẩn bị cho võ tướng, các tướng sĩ bình thường đều ăn lương thực trong kho.

Đến khi mua đồ xong thì đã gần đến chính ngọ.

Lão Vương chỉ huy bọn họ đánh xe đến một chỗ quân tuần phòng đóng quân, vẫy tay nói: “Muốn mua cái gì thì đi mua đi, chỉ có một canh giờ thôi, nếu về trễ thì tự mình cuốc bộ về đại doanh.


Đám lính bếp lập tức hoan hô một tiếng rồi chạy đi.

Giang Đình không biết nên đi đâu trước, hơi ngẩn người, rồi cô nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng vừa rồi đã trò chuyện với mình trên xe bò, vội vàng đi theo anh ta: “Đại ca! Dẫn tôi theo với!”
Người đàn ông cường tráng quay đầu nhìn cô: “À, Tiểu Giang Đình, lần đầu tiên đến đây không biết đường chứ gì, cậu muốn mua gì cứ nói với tôi đây.


Giang Đình cười nói: “Chủ yếu là mua chút thịt, đồ ăn, gạo và mì, mấy đồ linh tinh.


Người đàn ông lực lưỡng nói: "Được, vậy đi đến chợ bán đồ ăn.

"
Hai người nhanh chân đi đến chợ bán đồ ăn, trên đường đi Giang Đình đã biết người đàn ông lực lưỡng này tên là Chu Đông, vào đầu bếp doanh đã bảy năm, cậu của anh ta là một Thiên hộ, cũng được xem là người có máu mặt trong quân doanh.

Hai người đi ngang qua một loạt hàng ăn vặt, sau đó nhất trí dừng bước, từ sáng đến giờ họ chưa có gì lót bụng cả.


“Cậu muốn ăn cái gì, tôi mời.


Giang Đình vội vàng khách sáo nói: “Không không không, để tôi mời anh.


Cuối cùng hai người không ai mời ai cả, mỗi người tự mua bánh nướng và một bát mì thịt kho, rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến.

Chỉ là bánh bột ngô vừa vào miệng Giang Đình đã phát hiện ra bất thường.

Quá cứng, cô cố hết sức cắn, suýt nữa thì rụng cả răng.

Bánh bột ngô có một chút nhân thịt băm và dưa muối, thơm thì thơm thật đó, nhưng mà ăn không ngon cho lắm.

“Ưm…”
“Bốp bốp bốp.


Giang Đình đưa tay đấm ngực của mình, bốp bốp bốp, cuối cùng cũng đã có thể nuốt trôi miếng bánh bột ngô nghẹn ở cổ họng xuống.


Cô liếc mắt nhìn Chu Đông, phát hiện ra anh ta kinh nghiệm đầy mình nên vừa ăn một miếng bánh vừa uống một hớp nước, còn bày ra vẻ mặt thực hiện được gian kế để trêu ngươi cô.

Sau khi cố gắng hết sức ăn hết cái bánh nướng, cô lại nếm thử mì sợi, phát hiện hương vị hơi nhạt nhẽo, quá ít gia vị, mì sợi cũng không dai.

Chu Đông thở dài: “Trấn nhỏ sát biên giới thế này chắc chắn không thể trông mong có món ngon được, không thể nào so sánh được với Giang Nam giàu có đông đúc.


Giang Đình thầm tán đồng, hai người cố gắng ăn hết thức ăn rồi tính tiền, sau đó tiếp tục đi về phía chợ bán thức ăn.

Đầu tiên họ đến cửa hàng lương thực mua một vại dầu hạt cải, mấy cân gạo và mì, mì sợi, miến, rồi lại đến tiệm tạp hóa mua chút gia vị, trứng gà và vài thứ linh tinh khác.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận