Mỹ Thực Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn


Vào mùa hoa xuân, cỏ mọc, chim vàng anh bay lượn.
Buổi tối, hai bên đường có rất nhiều hàng quán, tiếng bán hàng rong không ngừng nghỉ.
Những chiếc đèn lồng đầy màu sắc được treo thật cao, trước cửa Xuân Phong lâu chào đón khách tới người đi, phần lớn đều là để đến xem Liễu Như Mộng, một hoa khôi nương tử có tài mạo xuất chúng.
Chẳng qua là có nhiều người đến nỗi tiền viện quá bận rộn nên cô gái đốt lửa ở hậu viện tạm thời được đưa vào để bù đắp, chịu trách nhiệm rót rượu, dọn bát đĩa và các công việc khác.
Tống Lệ chạy tới chạy lui, thở hổn hển như cờ hó vì kiệt sức.
Đến phòng riêng tầng hai, khách nhìn thấy trên má nàng có vết sẹo ngoằn ngoèo như con rết, đều cau mày gọi nàng là xui xẻo.
Cũng may có các vị phu nhân giúp đỡ giải quyết, Tống Lệ mỉm cười cảm kích, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
Tống Lệ bận rộn đến tận khuya, dọn dẹp nhà bếp, chân Tống Lệ đau nhức không thôi, sau đó nàng cùng nhóm Hoa nương tử đi ăn khuya.
Hoa khôi nương tử rất nổi tiếng, hôm nay lại có nhiều ông chủ giàu có, ra tay lại càng hào phóng hơn, kiếm được rất nhiều tiền.

Thế nên cô nàng đã móc một ít bạc ra, yêu cầu nhà bếp thêm đồ ăn, là mì tam tiên.
Dùng gan heo, thịt nạc và mộc nhĩ hầm thành một nồi canh tươi, ăn kèm với sợi mì mỏng, cuối cùng rắc hành lá xắc nhỏ lên.


Ừm, nóng hôi hổi, vừa ngửi mùi là đã thấy thèm rồi.
Buổi tối đầu xuân, thời tiết hơi mát, tay chân người lạnh cóng.

Lúc này có một bát mì tam tiên nóng hổi… y da, khỏi phải nói là ngon đến cỡ nào rồi.
Vừa mới tắm rửa bằng nước lạnh, Tống Lệ áp đôi bàn tay lạnh lẽo của mình vào thành bát, hấp thụ hơi ấm từ trong vách bát.
Sau khi làm ấm tay, nàng nóng lòng dùng đũa gỗ gắp mì đưa vào miệng.
Sợi mì cuộn bằng tay có kết cấu dai, mịn, dai, khi nhai có thể ngửi thấy mùi thơm của lúa mì.
Ăn xong một ngụm mì, lại húp thêm một ngụm nước canh trong veo có một lớp dầu vàng nhạt nổi lên trên mặt.
Váng dầu cắt đứt không khí lạnh lẽo, nước canh nóng hổi phả lên mặt, ​​Tống Lệ nhấp một ngụm, khiến đầu lưỡi tê dại, đầu óc choáng váng.
Nàng tiếc không nhổ ra, bèn vội vàng nuốt xuống.
Sau khi cảm giác tê qua đi,vị giác biến mất trong chốc lát, vị umami axit amin thuộc về thịt heo và gan nhanh chóng lan tỏa lên các nụ vị giác trên đầu lưỡi.
Thật tươi!

Món canh nhiều dầu mỡ lấp đầy cái bụng đói do thiếu chất béo lâu ngày.

Loại thực phẩm này không phải là thứ nàng có thể ăn hàng ngày.
Nhìn thấy những người khác thưởng thức bữa ăn của mình, Tống Lệ cũng tăng tốc ăn mì.
Bát của mỗi người có nửa thìa topping, vài lát thịt heo và gan.

Haizz, đúng là có hơi ít thật đấy, nhưng bù lại mì được cho khá nhiều.
Tống Lệ ăn mì trước, ngay cả nước canh cũng húp sạch, chỉ chừa lại thịt và gan heo không nỡ ăn.
Nàng sờ sờ bụng… Ừm, miễn cưỡng lửng lửng được một chút.
Vẫn là chất béo quá ít đây mà!
Nàng và mẹ nuôi đứng dậy dọn bát đĩa thì nghe thấy tiếng cãi vã ở bàn bên cạnh.
Sau khi nghe kỹ, hóa ra là Mai Hương cô nương vừa rồi đã giúp nàng giải vây, đang cùng Hoa mama thương lượng chuyện chuộc thân.
Hoa mama có vẻ không đồng ý, Mai Hương không phục: “Lúc Hoa mama mua tôi chỉ bỏ ra 8 lượng bạc, lần trước tôi hỏi mama, mama bảo tôi cần 60 lượng để chuộc thân, vì sao hôm nay lại đổi ý?”
Hoa mama vỗ bàn, chiếc vòng vàng trên cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo, tỏa ra ánh sáng lóng lánh: “Hôm nay tâm tình ta không tốt, coi như cô xui xẻo đi.

Không phải 60 lượng bạc mà là 100 lượng, mama ta mới đồng ý thả cô đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận